ZingTruyen.Info

[NBN] [ĐN] [XK] [TỰ VIẾT] [Hoàn]Đảo Lộn Ỷ Thiên

Chương 27: Kết thúc

tam-sinh

Mọi người tui sẽ sửa cách gọi của nhóm thuộc hạ TKP lại từ Cung chủ thành Chủ Thượng nha, gọi vị cho gầu kkk

****

Trong điện một mãnh trầm mặc, bấy giờ, từ bên ngoài bay vào bốn người, dẫn đầu là hai nam tử hắc y, tiếp theo đó là hai nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người mỗi khí chất khác nhau nhưng trung quy võ công đều phi thường cao thâm. Mọi người trong điện đều kinh ngạc nhìn bốn người vừa đến, riêng chỉ có Trương Kỳ Phong là bình tĩnh, hắn chỉ đứng đó dù gương mặt bình thường nhưng cái khí thế vẫn khiến người khác chú ý.

Bốn người đó vừa đứng lại đã vội vàng đi đến trước người hắn, cung kính hành lễ:

"Chủ thượng."

Đám người Triệu Mẫn và phái Võ Đang lập tức hóa đá. Bốn người này bọn họ đều nhận ra, đó là bốn đại trưởng lão đỉnh đỉnh đại danh của Âm Cung thần bí! Võ công đứng hàng bật nhất giang hồ. Chỉ nguyện trung thành với vị Chủ Thượng thần bí của mình!

Nếu, nói như vậy thì thiếu niên đang đứng trước mặt bọn họ, có phải là vị Chủ Thượng thần bí đó - Trương Kỳ Phong?!

Trương Kỳ Phong liếc nhìn đám người trong điện, hơi gật đầu với mấy người Mị Cơ. Mấy người Mị Cơ liền đứng lên, Si chậm rãi báo cáo:

"Chủ Thượng, bọn thuộc hạ đã cho người bao vây núi Võ Đang, đám người triều đình cũng được khống chế! Bây giờ chỉ còn chờ lệnh của người?"

"Oành!" một câu nói của Si trực tiếp làm đám người Trệu Mẫn ngây người, và cũng làm cho đám người phái Võ Đang vừa vui mừng vừa lo lắng nghi ngờ. Vui mừng là bọn họ đã được cứu, còn lo lắng nghi ngờ là không biết mục đích của bọn họ (TKP) là gì? Còn Trương Tam Phong thì hoàn toàn ngược lại, không những không nghi ngờ khi biết thân phận của Trương Kỳ Phong còn rất tin tưởng thiếu niên trước mắt sẽ không hại mình! Thiếu niên này ông nhận ra, hắn chính là người năm đó đã đưa Thúy Sơn và Tố Tố đi. Dù đã nhiều năm không gặp nhưng ông vẫn còn nhớ thân phận của hắn, vì thế ông mới tự tin cho rằng hắn sẽ không ác ý hại ông.

Sắc mặt của Triệu Mẫn thoáng cái âm trầm. Nàng nghiến răng nhìn đám người Trương Kỳ Phong như hận không thể một kiếm giết chết bọn hắn. Dù rất tức giận nhưng Triệu Mẫn cũng là người thông minh tự biết với tình hình hiện tại người của mình không thể nào đánh bại được Minh Giáo và Âm Cung.

Triệu Mẫn nhìn thoáng qua thiếu niên có diện mạo bình thường đang đứng sau lưng Trương Tam Phong, khi nãy chỉ mới nghi ngờ nhưng bây giờ nàng có thể chắc chắn y chính là Trương Vô Kỵ, câm hận nhìn chằm chằm y vài giây cho đến khi Trương Vô Kỵ toàn thân cứng ngắc đổ mồ hôi lạnh mới chịu buông tha. Tiếng mở quạt thu hút sự chú ý của mọi người trong điện, Triệu Mẫn vừa phe phẩy cây quạt trong tay vừa nói:

" Ha, Trương chân nhân ông đường đường là nhất đại tông sư của võ lâm thế nhưng lại năm lần bảy lượt lén lút cấu kết với Ma Giáo và Âm cung, theo ta thấy cái danh Võ Đang chín phái này nên đổi lại rồi."

Triệu Mẫn ngừng một chút rồi lại nói tiếp:

" Nha, thế nào ta lại quên mất đường đường là Giáo Chủ Minh Giáo và Cung Chủ Âm Cung nhưng lại có thể gọi vị Võ Lâm Bắc Đẩu này một tiếng 'thái sư phụ' hai tiếng 'thái sư phụ' quen thuộc như thế a?"

Trương Vô Kỵ giận dữ nhìn Triệu Mẫn còn Trương Kỳ Phong thì lại mỉm cười, hắn nhẹ nhàng tháo gỡ mặt nạ lộ ra diện mạo vốn có, lần này không có cái mặt nạ thép quen thuộc nên gương mặt hắn hoàn toàn lộ ra ngoài. Trong điện lại một lần nữa rơi vào im lặng đến nổi có thể nghe được tiếng nhịp tim đạp trong lòng ngực. Diện mạo đó đứng là làm cho người ta hít thở không thông, ai đã gặp qua Trương Vô Kỵ đều rất kinh ngạc khi thấy được gương mặt của Trương Kỳ Phong, hai người giống nhau như hai giọt nước nhưng lại khác xa nhau về khí thế trên người:

Trương Kỳ Phong cũng không để tâm đến chuyện gương mặt của hắn có bao nhiêu chấn động cho người khác, hắn chỉ nhìn Triệu Mẫn từ từ nói:

"Triệu quận chúa đã nói sai rồi! Gia phụ của chúng ta là đệ tử thứ năm của thái sư phụ như vậy không lẽ Trương Kỳ Phong ta không thể gọi người một tiếng 'thái sư phụ' sao?" 

Triệu Mẫn cứng ngắc không thể nói gì, đúng thế khi còn ở Đỉnh Quang Minh nàng đã biết thân phận thật sự của hắn, lúc đó nàng đã rất khiếp sợ. Bây giờ bị hắn nói như thế Triệu Mẫn chỉ có thể câm hận chuyển sang Trương Tam Phong:

"Trương chân nhân vấn đề ngài có chịu quy thuận triều đình hay không chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ tại hạ có việc đi trước, xin cáo từ!"

Triệu Mẫn cũng biết với thực lực nhân mã của mình hiện tại chưa chắc đã đánh thắng bọn người trước mắt, nên nàng chỉ đành chọn cách rút lui trước rồi sẽ tính kế sách tiếp theo. Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn muốn rời đi thì vội nói:

"Khoan đã, muốn đi thì hãy giao Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao ra!"

Trương Kỳ Phong đưa tay ngăn chặn Trương Vô Kỵ lại, nói:

"Đừng xúc động, đệ có cách cứu hai người bọn họ! Triệu quận chúa, ta sẽ tìm cô sớm thôi." câu nói sau cùng là nói cho Triệu Mẫn nghe kèm theo đó là nụ cười nhạt, nhưng cũng làm cho Triệu Mẫn chấn kinh, nàng nhanh chóng thu người rời đi, không ai ngăn chặn.

Khi thấy đám người Triệu Mẫn đã rời đi, Trương Vô Kỵ và Trương Kỳ Phong liền đi tới trước mắt Trương Tam Phong, đồng loạt quỳ xuống khấu đầu nói:

"Tiểu chất Trương Vô Kỵ (Trương Kỳ Phong) xin thỉnh an thái sư phụ, do tình hình nguy cấp không thỉnh an kịp thời mong thái sư phụ thứ lỗi."

Trương Tam Phong hòa ái nhìn hai người, ông vừa đỡ hai người lên vừa cười nói:

"Không sao, không sao hai đứa đứng lên đi." Rồi ông quay sang Trương Kỳ Phong đánh giá một hồi rồi nói:

"Con là Kỳ Phong đi? Võ công không tồi! Thiếu niên năm đó cũng chính là con phải không?!"

Trương Kỳ Phong đáp:

"Dạ thái sư thụ, chính là con! Năm đó vì võ công chưa thành con không muốn liên lụy đến phái Võ Đang nên mới ra hạ sách đó, còn xin thái sư phụ tha tội."

Trương Tam Phong vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, cười nói:

"Ha ha, sao ta lại trách con. Ta phải nên cao hứng vì có hai đứa cháu tài giỏi nhất đây. Ha ha"

Ân Thiên Chính cũng cười ha ha nói:

"Đúng thế Trương chân nhân, hai đứa bọn nó đúng thật là nhân tài hiếm có, lần này ta và ông đều hưởng phước rồi. Ha ha"

Cả đám người trong điện đều cười vang. Bỗng, Ân Thiên Chính như nhớ đến chuyện gì quay sang hỏi Trương Kỳ Phong:

" Kỳ Phong Thúy Sơn bà Tố Tố đâu?"

Trương Tam Phong kinh hỉ khi nghe Ân Thiên Chính hỏi thế, như thế cũng đủ chứng minh Thúy Sơn và Tố Tố còn sống, quả nhiên trực giác năm đó của ông là đúng, Kỳ Phong nó thật sự cứu sống cha mẹ nó!

Quả nhiên nghe Trương Kỳ Phong cười đáp:

"Cha mẹ đang trên đường tới đây! Có lẽ rất nhanh sẽ đến."


~~~~~~cho tui cắt khúc ngọt ngấy nầy~~~~~

4h sáng hôm nay ta sẽ lên xe về quê, các ngươi có thắc mắc tại sao trước tết ta không về mà qua tết mới về không? Là vì nhà trai đến xem mắt.....chị gái ta! Ha ha, về xem mặt ah rể khì khì, các ngươi mau chúc ta về quê bình an đi~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info