ZingTruyen.Info

Nbn Dn Xk Tu Viet Hoan Dao Lon Y Thien

Trương Tam Phong thấy Không Tướng nằm phục xuống hồi lâu không đứng dậy, khóc lóc thật thảm thiết, liền đưa tay ra đỡ lên nói:

"Không Tướng sư huynh, Thiếu Lâm Võ Đang vốn cùng một nhà, thù này không thể không báo....."

Ông vừa nói tới chữ "báo" thì không ngờ nghe "binh" một tiếng, song chưởng của Không Tướng cùng đánh thẳng vào bụng dưới.

Biến cố đó thật là đột ngột, Trương Tam Phong võ công tuy đã đến mức tòng tâm sở dục, cảnh giới tối cao muốn gì được nấy, nhưng đâu ngờ nhà sư Thiếu Lâm đang mang mối huyết cừu, từ xa đến báo tin cho mình tự nhiên lại bất ngờ đánh lén. Ngay lúc đầu, ông tưởng đâu Không Tướng vì bi quan quá độ nên tâm trí mê man, trong cơn hỗn loạn tưởng mình là địch nhân, nhưng lập tức biết rằng không phải, nơi bụng dưới trúng phải chưởng lực, chính là ngoại môn thần công Kim Cương Bát Nhã Chưởng, cảm thấy Không Tướng đang dồn hết sức đẩy kình lực ra, mặt mày trắng bệch nhưng khóe miệng lộ ra nụ cười hiểm ác.

Trương Vô Kỵ và Du Đại Nham hai người đâu ngờ biến cố đó xảy ra, ai nấy kinh sợ đến chết trân. Còn Trương Kỳ Phong thì dù biết trước mọi chuyện nhưng lại không có sức lực để ngăn chặn, bởi vì toàn thân của hắn bây giờ đang bị một cổ kình lực thần bí  chấn áp không cho nhúc nhích, cơn đau đớn từ trong linh hồn cũng bộc phát ra làm hắn nhíu mày, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu, toàn thân hơi run lên vì chịu nổi đau đớn từ linh hồn, Trương Kỳ Phong không ngờ trong vòng chưa được một tháng Vô Linh Tình cổ lại phát tác đến 2 lần, mỗi lần phát tác lại càng đau đớn hơn, càng có thể chứng minh hắn....đã không còn sống được lâu thêm nữa.

Không sai Vô Linh Tình cổ là do người thần bí đó vì hắn mà luyện ra, Vô Linh Tình cổ tên cũng như công dụng, người bị hạ cổ phải nghe theo sự xấp xếp của người hạ cổ nếu không thì linh hồn sẽ bị Vô Linh Tình cổ ăn mòn đến chết, thân thể thì thành con rối biết đi mặc cho người hạ cổ sử dụng tùy ý, không linh hồn, không tình cảm, nó như một cổ máy giết người không biết mệt mỏi.

Trương Kỳ Phong cũng không biết người thần bí đó hạ cổ độc vào hắn lúc nào, hắn chỉ biết từ sau khi cứu sống cha mẹ hắn thì cơn đau đớn thấu xương này đã bắt đầu, mới đầu thì khi nào hắn làm sai nguyên tắc thì mới đau, nhưng thời gian gần đây cổ độc lại phát tác không quy luật.

Mạnh mẽ nuốt ngụm máu tươi sắp tràn ra, Trương Kỳ Phong hắn sẽ không bao giờ chịu thua quy tắc đâu. Do quá lo lắng cho Trương Tam Phong nên Trương Vô Kỵ và Du Đại Nham đều không phát hiện dị tượng của Trương Kỳ Phong, Du Đại Nham khổ nỗi thân thể tàn phế, không cách nào tiến lên giúp sư phụ một tay, còn Trương Vô Kỵ tuổi trẻ hiểu biết ít, trong giây phút, đâu thể biết rằng Không Tướng đang toan tính muốn giết thái sư phụ mình. Hai người vừa kêu lên một tiếng thì Trương Tam Phong đã đẩy chưởng trái ra, nghe bộp một tiếng nhỏ, đánh trúng ngay đỉnh đầu Không Tướng. Chưởng đó thật mềm như bông mà cứng còn hơn sắt, sọ đầu Không Tướng nát bấy, người sụm xuống như một đống bùn nát chết ngay, chẳng kịp kêu lên một tiếng.

Du Đại Nham vội kêu.

"Sư phụ....."

Nói tới đó ông liền ngừng lại thấy Trương Tam Phong nhắm mắt ngồi xuống, chỉ trong chốc lát, trên đầu tỏ ra những làn hơi trắng li ti, bỗng dưng há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Trương Vô Kỵ trong lòng kinh hãi, biết rằng thái sư phụ bị thương thực không nhẹ, nếu như ông nôn ra máu bầm đen, thì với nội công thâm hậu vô tỉ của ông chỉ ba bốn ngày sẽ hoàn toàn bình phục, thế nhưng lại hộc máu tươi, phun ra ồng ộc ắt là tạng phủ đã bị trọng thương. Trong giây phút đó, lòng Y nôn nao không biết phải tính sao: [ Mình có nên lập tức bước ra thổ lộ thân phận để cứu thái sư phụ? Hay làm cách nào?]

Ngay khi đó bỗng nghe thấy tiếng bước chân, có người đã đến trước cửa, nghe có vẻ gấp gáp, xem ra mười phần hoảng hốt nhưng không giám tiến vào. Du Đại Nham liền hỏi:

"Linh Hư đấy ư? Chuyện gì thế?"

Tri khách đạo nhân Linh Hư đáp:

"Bẩm báo tam sư thúc, đại đội ma giáo đã đến bên ngoài cung, xin gặp tổ sư gia gia, nói ra những lời thô bỉ, nói muốn sang phẳng núi Võ Đang......"

Du Đại Nham quát lên:

"Câm mồm......"

Ông sợ Trương Tam Phong bị phân tâm sẽ ảnh hưởng đến thương thế. Trương Tam Phong từ từ mở mắt ra, nói:

"Kim Cương Bát Nhã Chưởng của phái Thiếu Lâm quả nhiên ghê gớm, nếu không tĩnh dưỡng ba tháng thì không khỏi được."

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: [Hóa ra thái sư phụ bị thương còn nặng hơn ta nghĩ nhiều.]

Lại nghe Trương Tam Phong nói:

"Minh giáo kéo đại đội binh mã lên núi sao, hazz, không biết Viễn Kiều, Liên Châu bọn nó có được bình an không? Đại Nham, con nghĩ mình phải làm thế nào?"

Du Đại Nham im lặng không đáp, biết rằng trên núi ngoài sư phụ và mình ra, còn lại đệ tử đời thứ ba, thứ tư chẳng có gì đáng để, đưa ra ngự địch, chẳng qua chỉ đẩy họ vào chỗ chết. Việc hôm nay, chỉ có nước mình liều mạng ra cho địch làm gì thì làm, để sư phụ tìm nơi dưỡng thương, sau này sẽ tìm cách báo thù. Nghĩ thế ông bèn cao giọng nói:

"Linh Hư, ngươi đi ra bảo họ chờ tại điện Tam Thanh ta sẽ đến gặp."

Linh Hư vâng lời đi ngay. Trương Tam Phong và Du Đại Nham tình thầy trò với nhau đã lâu, tâm ý tương thông, nghe ông nói thế liền biết ngay ý định, nói:

"Đại Nham, sống chết ăn thua, chẳng có gì đáng phải để bụng cả nhưng tuyệt học của phái Võ Đang không thể vì chuyện này mà thất truyền. Ta tọa qua mười tám tháng, một quyển Thái Cực Quyền và một quyển Thái Cực Kiếm rốt cuộc đã thông suốt từ đầu đến cuối, liền mạch lưu loát, bây giờ truyền lại cho con."

Du Đại Nham ngẩn ngơ, nghĩ thầm bản thân mình tàn phế đã lâu, thì làm sao còn học được quyền pháp kiếm thuật? Huống chi lúc này cường địch đã nhập quan, còn đâu ở không mà tập luyện võ công, nên chỉ kêu lên:

"Sư phụ"

Rồi không nói thêm được gì nữa. Trương Tam Phong buồn cười nói:

"Từ khi ta khai sáng phái Võ Đang đến nay, hành hiệp giang hồ, cứ đại đa số mà nói, quyết không thể nào bị đứt đoạn như thế này. Hai quyển Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm của ta so với đạo lý võ học từ trước đến nay hoàn toàn khác nhau, chuyên về lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân. Sư phụ con đã hơn trăm tuổi, nếu như chẳng gặp cường địch, thì cũng còn sống được bao năm? Điều vui là đến cuối cuộc đời lại sáng chế được hai quyển võ công này."

Ông ngừng một chút rồi nói tiếp:

" Viễn Kiều, Liên Châu, Tùng Khê, Lê Đình, Thanh Cốc chẳng có ai ở bên ta, còn đệ tử đời thứ ba, thứ tư thì trừ Thanh Thư ra thì không có nhân tài nào kiệt xuất, mà y lại cũng không có trên núi. Đại Nam, con phải mang trọng trách truyền lại bình sinh tuyệt nghệ của ta, vinh phục một ngày của phái Võ Đang có gì đáng kể? Nếu như quyển Thái Cực Quyền này truyền lại cho người sau, thanh danh của phái Võ Đang sẽ lưu đến muôn đời."

Ông nói đến đây, thần thái phấn khởi, hào khí bốc lên ngùn ngụt, tưởng như coi cường địch đang uy hiếp kia chẳng để vào đâu.

Du Đại Nhâm vâng vâng dạ dạ, hiểu ý sư phụ muốn mình nhẫn nại để đảm trách việc lớn, làm sao tiếp truyền tuyệt kỹ của bản phái mới là quan trọng. Trương Tam Phong từ từ đứng dậy, hai tay buông lỏng, lưng bàn tay hướng ra bên ngoài, ngón tay để tự nhiên, hai chân dang ra ngang nhau. Kế đến hai cánh tay từ từ đưa lên đến ngang ngực thì tay trái ôm thành hình bán nguyệt, lòng bàn tay úp thành âm chưởng, tay phải lật lên thành dương chưởng, nói:

Đây là thế khởi đầu của Thái Cực Quyền."

Rồi tiếp tục từng chiêu, từng thức diễn ra một lượt, miệng đọc các tên thế: " Lãm Tước Vĩ, Đơn Tiên, Đề Thủ Thương Thế, Bạch Hạc Lượng Xí, Lâu Tất Câu Bộ, Thủ Huy Tì Bà, Tiến Bộ Ban Lan Truy, Như Phong Tư Bế, Thập Tự Thủ, Bão Hổ Quy Sơn....."

Trương Vô Kỵ ngưng thần nhìn không nháy mắt, lúc đầu tưởng là thái sư phụ cố ý đem từng thức diễn thật chậm, cốt để cho Du Đại Nham nhìn thấy rõ ràng, nhưng đến chiêu thứ bảy Thủ Huy Tì Bà, chỉ thấy ông tay trái dương chưởng, tay phải âm chưởng, mắt chăm chút nhìn cánh tay bên trái, hai tay từ từ hợp lại, xem tưởng ngưng trọng như núi, lại tựa nhẹ nhàng như lông, Trương Vô Kỵ đột nhiên tỉnh ngộ: [ Đây là một loại võ công thượng thừa lấy chậm chống với nhanh, lấy tĩnh chế động, không ngờ là trên thế gian này lại có một loại công phu cao minh đến thế.]

Y vốn dĩ võ công cực cao, một khi đã lãnh hội, càng xem càng thêm nhập thần. Chỉ thấy Trương Tam Phong hai tay ôm thành hình vòng tròn, chiêu nào cũng hàm ý âm dương biến hóa, tinh vi ảo diệu, quả thực mở ra một khung trời cho võ học.

Còn Trương Kỳ Phong thì dù bị đau đớn hành hạ nhưng cũng phải tập trung nhìn theo bóng dáng của Trương Tam Phong, những chiêu thức này của ông không khác bài tập dưỡng sinh ở hiện đại là mấy, nhưng kì lạ là nó lại tinh tế và ảo diệu hơn nhiều, chiêu chiêu thức thức biến ảo vô biên.

Ước chừng ăn xong một bữa cơm, Trương Tam Phong luyện đến thượng bộ Cao Thám Mã, thượng bộ Lãm Tước Vĩ, Đơn Tiên rồi hợp trở lại Thái Cực. Ông đứng yên thần định khí nhàn, tuy mới bị trọng thương mà luyện xong quyền pháp, tinh thần xem ra lại sung vượng hơn. Trương Tam Phong hai tay ôm vòng thành thức thái cực, nói:

"

Quyết khiếu của môn quyền pháp này là mười sáu chữ { hư linh đính kình, hàm hung bạt bối, túng yêu thùy đồn, trầm miên trụy trửu} thuần lấy ý mà đi quyền, tối kỵ dừng sức, hình thần hợp nhất, đó chính là yếu chỉ của quyền pháp."

Lảm nhảm:

Thật ra truyện này còn vài phân đoạn nữa là hoàn rồi, nhưng mình lại không có thời gian để viết nữa rồi, chỉ có thế viết được khúc nào hay khúc đó, mọi người thông cảm cho tui nha (*^﹏^*)







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info