ZingTruyen.Info

Nbn Dn Xk Tu Viet Hoan Dao Lon Y Thien

Trương Vô Kỵ và Trương Ky Phong liền lén đi theo hai đạo đồng đó, khi đến nơi vắng người thì cả hai cùng lao ra đánh ngất hai tên đạo đồng, kéo họ vào bụi rậm thay đổi quần áo, chưa đầy năm phút sau hai người đã đi ra, trên người là bộ quần áo của hai đạo đồng đó, Trương Kỳ Phong còn đặc biệt chuẩn bị hai cái mặt nạ, một cái cho mình, một cái cho Trương Vô Kỵ, hai người đeo lên che giấu gương mặt thật của mình.

Do đã từng ở Võ Đang một thời gian nên Trương Vô Kỵ biết nơi nào để cái cáng, hai người đi lấy rồi nhanh chóng trở về. 

Sau khi Trương Vô Kỵ và Trương Kỳ Phong đi vào phòng của Du Đại Nham, thì có hai đạo đồng khác tiến lên đỡ Du Đại Nham xuống cáng, vì đã thay đổi gương mặt nên không ai nghi ngờ gì hai người

Du Đại Nham gương mặt trầm trọng nói : " Đi đến tiểu viện phía sau núi để gặp tổ sư gia."

"Vâng"

Trương Kỳ Phong và Trương Vô Kỵ đi phía sau còn hai đạo đồng thì đi phía trước cùng nhau khiêng Du Đại Nham, Không Tướng thì đi kế bên nhóm người cùng đi gặp Trương Tam Phong.

Nơi Trương Tam Phong bế quan tĩnh tu là một tiểu viện nằm sau trong rừng trúc phía sau núi, cây cối um tùm,bóng râm che phủ mặt đất, ngoài tiếng chim kêu thì không nghe một tiếng gì khác. Trương Vô Kỵ và Trương Kỳ Phong với hai đạo đồng khiêng Du Đại Nham đến trước tiểu viện, hạ cáng xuống, Du Đại Nham đang muốn mở miệng cầu kiến, bỗng nghe từ sau cửa truyền ra giọng nói già nua của Trương Tam Phong.

"Vị cao tăng nào của phái Thiếu Lâm quanh lâm hàn cư, lão đạo không kịp ra xa nghênh tiếp, mong thứ lỗi."

Nghe kẹt một tiếng, cửa tre mở rộng, Trương Tam Phong từ từ bước ra, Không Tướng ngạc nhiên, thấy Trương Tam Phong nhận ra người đến thăm thuộc phái Thiếu Lâm, thật là kỳ quái nhưng nghĩ ngay có lẽ tri khách đạo nhân đã đến bẩm báo trước rồi. Du Đại Nham biết là sư phụ càng ngày càng tinh thâm, chỉ nghe tiếng bước chân của Không Tướng đã nhận ra ngay môn phái võ công, trình độ nông sâu.

Nội công Trương Tam Phong cao thâm hơn Không Tướng nhiều, từ thực quay trở lại hư, bắt luận cử chỉ, ánh mắt, bước chân, giọng nói mọi thứ  đều không lộ ra chút nào khiến Trương Tam Phong không nhận ra. Y thấy thái sư phụ tuy mặt mày hồng hào nhưng râu tóc đã bạc phơ, so với lúc chia tay năm xưa thì người đã già hơn một chút, trong lòng vừa hoài niệm, vừa bi thương, nhịn không nổi nước mắt sắp trào ra, vội quay đầu đi nơi khác, thấy y như thế Trương Kỳ Phong liền đi lại vỗ nhẹ lên vai y.

Không Tướng chấp tay cuối chào, nói: " Tiểu tăng Thiếu Lâm Không Tướng, tham kiến Võ Đang tiền bối Trương chân nhân."

Trương Tam Phong cũng chấp tay đáp lễ nói: " Không giám, đan sư bất tất đa lễ, xin mời vào trong nói chuyện"

Bảy người bước vào tiểu viện, chỉ thấy trên bàn có một bình trà, một chén uống trà, dưới đất là một thanh kiếm gỗ, ngoài ra không còn gì khác.

Không Tướng liền nói: " Trương chân nhân, phái Thiếu Lâm gặp phải kiếp nạn nghìn năm qua chưa hề có, ma giáo đột nhiên bất ngờ tấn công, bản phái từ phương trượng, Không Vân sư huynh đều ngã xuống, hoặc chiến đấu đến chết vì chùa, hoặc sức yếu bị bắt, chỉ một mình tiểu tăng liều chết chạy thoát. Đại đội ma giáo đang tiến về núi Võ Đang, vinh nhục mất còn của võ lâm Trung Nguyên hôm nay toàn nằm trong tay một mình Trương chân nhân đây là thôi."

Nói xong lão còn òa khóc lên, Trương Vô Kỵ bị chấn động mạnh, y biết phái Thiếu Lâm đã bị tai kiếp ra sao, nhưng không ngờ toàn phá đã hoàn toàn lại bị tiêu diệt. Ngay cả Trương Tam Phong đã một trăm năm tu tập, nghe tin đó cũng giật mình kinh hoảng, một hồi lâu cũng không nói được tiếng nào, định thần rồi mới hỏi:

"Ma giáo tuy ngang ngược như thế nhưng phái Thiếu Lâm cao thủ biết bao nhiêu, làm sao đến nỗi phải rơi vào độc thủ của chúng được?"

Không Tướng nói: "Không Trí , Không Tính hai vị sư huynh dem môn hạ đệ tử, cùng năm đại môn phái Trung Nguyên thề ước tây chinh, vây đánh Đỉnh Quang Minh. Tăng chúng còn lại ở chùa ngày ngày mong ngóng tin vui. Hôm đó dưới chân núi báo tin lên, những người viễn chinh đại thắng trở về. Phương trượng Không Văn sư huynh nghe tin vui lắm, cùng mọi người trong chùa ra nghênh đón, quả nhiên thấy Không Trí, Không Tính hai vị sư huynh cùng các đệ tử trở về đến chùa, ngoài ra còn bắt được đến mấy trăm người dẫn theo."

Không Tướng ngừng một chút rồi nói tiếp.

"Mọi người vào đến đại viện, phương trượng hỏi han tình hình đắc thắng, Không Trí sư huynh ấp úng nói không ra. Không Tính sư huynh đột nhiên kêu lên: "Sư huynh cẩn thận, chúng tôi đã lọt vào tay Minh giáo rồi, những người bị bắt toàn là địch nhân..." Phương trượng còn đang kinh ngạc, bọn tù binh liền rút binh khí dấu trong người ra tấn công, đệ tử bản phái một là trở tay không kịp, hai là các cao thủ tây chinh bị địch nhân bắt hết, những người còn lại trong chùa chẳng có bao nhiêu, mọi hướng ra trong đại viện đều bị địch nhân chặn lại, kịch đấu một trận, đều bị chúng đánh cho tan tành cả, Không Tính sư huynh tử trận ngay tại đương trường."

Nói tới đây Không Tướng khóc lên thành tiếng. Trương Tam Phong trong bụng xót xa, ông nói: "Bọn ma giáo tàn độc như thế, thi hành ác kế làm sao ai mà đề phòng cho nổi?"

Không Tướng cởi cái bọc vãi màu vàng đeo trên lưng xuống, mở bao ra, bên trong là một lớp vải dầu, mở lớp vải dầu ra, quả nhiên bên trong là một thủ cấp. Mắt tròn xoe trợn ngược, mặt đầy vẻ phẫn nộ, chính là một trong ba đại thần tăng của phái Thiếu Lâm Không Tính đại sư, Trương Tam Phong và Trương Vô Kỵ đều biết mặt Không Tính, vừa thoạt nhìn không nhịn được "A" cùng một tiếng.

Không Tướng khóc nói: "Tiểu tăng liều chết cướp được pháp thể của Không Tính sư huynh, Trương chân nhân, ngài xem đại cừu này làm sao trả được?"

Nói xong cung kính đặt đầu của Không Tính lên bàn rồi quỳ xuống lạy, Trương Tam Phong buồn bã khom lưng chắp tay đáp lễ, Trương Vô Kỵ nhớ đến khi tỷ võ trên Đỉnh Quang Minh, Không Tính thần tăng khẳng khái lỗi lạc, hào khí hơn người, không thên là đường đường một đại tông sư của phái Thiếu Lâm, đâu ngờ lại bị gian nhân làm hại tới nỗi đầu một nơi, thân một nẻo, trong lòng thật là đau xót.....

Hôm nay tới đây thôi, đáng lẽ đăng hôm qua nhưng đt bỗng dưng hết KB, tới giờ mới đăng đc nè, thui tui đi làm đây.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info