ZingTruyen.Info

[NBN] [ĐN] [XK] [TỰ VIẾT] [Hoàn]Đảo Lộn Ỷ Thiên

Chương 14

tam-sinh

Ánh mắt sắc lạnh đó làm cho những người ở đây đều lùi lại sau vài bước, lúc này hắn mới chịu thu ánh mắt về, tay cầm Huyết  Ngọc Tiêu hơi xoay xoay trong bàn tay, môi mỏng lạnh nhạt khẽ phun ra vài chữ: " Các ngươi đúng là gan càng ngày càng lớn, lại dám đụng tới người của bỗn tôn, xem ra các ngươi là không muốn sống nữa rồi!"

Diệt Tuyệt sư thái càng tức giận trước thái độ ngạo mạn của hắn, tay cầm Ỷ Thiên kiếm chỉ vào Trương Kỳ Phong quát : " Đại ma đầu ngươi làm bao nhiêu việc xấu, giết người không gớm tay, ai ai cũng muốn diệt trừ, hôm nay dù có liều cái mạng già này ta cũng muốn kéo ngươi đi cùng!"

Nói rồi bà ta liền lao vào chém Trương Kỳ Phong, nhưng mũi kiếm chưa tới gần Trương Kỳ Phong đã bị hắn phất tay dùng kình lực đánh bật ra, bàn tay vươn ra nhanh như chớp cướp lấy Ỷ Thiên kiếm rồi tung cho Diệt Tuyệt sư thái một chưởng làm ba ta bay ra đằng sau hộc máu, không đúng dậy nổi phải nhờ đệ tử đỡ mới đứng lên được.

Tay trái Trương Kỳ Phong cầm Ỷ Thiên kiếm, tay phải thì cầm Huyết Ngọc Tiêu, hai loại vũ khí giết người trong chớp mắt, thần sắc lạnh lẽo cùng cực, những người xung quanh đều e ngại nhìn hắn không một ai giám bước lên khiêu chiến. Còn nhóm người của phái Võ Đang thì từ lúc nhìn thấy gương mặt của hắn thì đã kinh sợ đến ngây người rồi. Gương mặt đó rất là giống cha hắn Trương Thúy Sơn nhưng lại lạnh lùng sắc sảo hơn nhiều.

Trương Kỳ Phong lạnh lẽo nhìn những người tự nhận mình là danh môn chính phái khinh thường nói: " Đại ma đầu làm nhiều việc xấu giết người không gớm tay? Ha vậy thì các ngươi là loại người gì, năm xưa ngũ đại môn phái các ngươi hộp lại bức tử cha mẹ ta, thì có được gọi là đại ma đầu không a? Hôm nay bỗn tôn sẽ cho các ngươi biết thế nào mới gọi là giết người không gớm tay!!"

Nói rồi hắn cắm mạnh Ỷ Thiên kiếm xuống đất, hai tay cầm Huyết Ngọc Tiêu đưa lên môi nhẹ thổi, một khúc Bích Hải Triều Sinh liền du dương vang lên, tiếng tiêu du dương trầm thấp như tiếng gió biển mát mẻ, như biển cả mênh mông, không bờ không bến, tuy gần mà xa, tuy xa mà gần, sóng sau xô sóng trước, càng đến gần càng mạnh mẽ cuồn cuộn.

Bích Hải Triều Sinh khúc như mội khúc tiên âm dẫn dắt người nghe vào trốn tiên cảnh, nhưng loạt vào tai của những người ở đây lại là ma âm đáng sợ nhất thế gian.

Khi tiếng tiêu vang lên những người ở đây đều vội ngồi xuống vận khí bảo vệ tâm mạch, tiếng tiêu càng lúc càng cao những người nội lực thấp đều đau đớn lăn lộn trên đất, tiếng la hét vang lên khắp nơi, đều kỳ lạ là phái Võ Đang, Ân Thiên Chính, Ân Giả Vương, Trương Vô Kỵ, Tiểu Chiêu, Ân Ly và bốn người Si, Mị, Võng, Lượng đều không có chuyện gì.

Bọn họ đều kinh ngạc nhìn Trương Kỳ Phong đang chăm chú thổi tiêu, không một ai giám tiến lên ngăn cản hắn. Sau một hồi tưởng chừng như những người đó sắp chết thì Trương Vô Kỵ và Tống Viễn Kiều không nhịn được nữa tiến lên phía trước ngăn cản không cho hắn thổi tiếp.

"Tiểu Phong đừng thổi nữa!" Trương Vô Kỵ nhìn Trương Kỳ Phong nhẹ giọng nói.

"Trương cung chủ xin người giơ cao đánh khẽ tha cho mọi người một mạng!" Tống Viễn Kiều cũng nhìn Trương Kỳ Phong cầu xin nói.

"Hừ!"

Trương Kỳ Phong tức giận thu hồi Huyết Ngọc Tiêu, hừ lạnh một tiếng rồi không thèm nhìn bọn họ nữa mà chăm chú nhìn Tiểu Chiêu, đôi mắt sâu thẳm hơi lóe lên ánh sáng rồi biến mất không một ai biết hắn đang nghĩ gì.

Diệt Tuyệt sư thái gượng dậy, tức giận nói to: " Tống đại hiệp ngươi không cần cầu xin tên ma đầu đó, hôm nay Diệt Tuyệt ta thua trong tay ma đầu ngươi, muốn chém muốn giết thì cứ ra tay, đừng nhiều lời vô ích!"

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta không cần ngươi giả từ bi" những người xung quanh đều hùa theo nói.

Trương Kỳ Phong hơi tức giận rút Ỷ Thiên kiếm đang cắm trên mặt đất ra, vận khí muốn một kiếm giết chết đám người đó, những người xung quanh kinh sợ nhìn hành động của hắn, Tống Viễn Kiều và Trương Vô Kỵ bay lại ngăn cản hành động của hắn nhưng không kịp.

"Tiểu Phong không được làm bậy!"

Ngây lúc kiếm khí  bay ra thì trên không trung vang lên giọng nói trung niên ngăn cản hành động của hắn, khi nghe giọng nói đó Trương Kỳ Phong liền vội chuyển kiếm khí đi nơi khác, chỉ nghe "ầm" một tiếng ngọn núi gần đó liền ầm ầm bể nát, mọi người xung quanh lần nữa đứng hình trước sự việc trước mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo, nhìn cảnh này mọi người đều có chung một suy nghĩ [ Nếu nhát kiếm đó mà chém trúng mình thì sẽ chết không toàn thây!]

Trương Kỳ Phong và Trương Vô Kỵ nhìn nơi phát ra giọng nói đó, một cái kiệu lớn được bốn người khiêng từ trên không trung đáp xuống, bước xuống là một nam nhân trung niên giống Trương Kỳ Phong đến tám, chín phần. Người thứ hai đi xuống là một nữ nhân trung niên xinh đẹp thoát tục. Khi thấy rõ diện mạo hai người mới đến những người ở đây lần nữa hóa đá, Trương Vô Kỵ thất thanh kêu lên.

"Cha, mẹ!"......





Hết Rồi. Tranh thủ giấc trưa vô nghỉ viết cho m.n nèk thấy thương tui hông.






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info