ZingTruyen.Asia

| NamJin | | H | Từ Hận Thành Yêu

Chap 27

IcedSuGi

Cậu nghe anh nói như thế , lập tức đứng lại . Anh biết . Cậu đang khóc . Và đang cố che đi bộ dạng khóc lóc của mình . Khi khóc , cũng có thể hiểu là lúc con người ta yếu đuối nhất  . Dù là người mạnh mẽ nhất thế gian , thì phải một kucs nào đó họ cũng sẽ khóc . Ai trên đời mà không khóc chứ ? Mới sinh ra đời là đã khóc rồi đấy .

Cậu không nói gì , anh cũng chỉ biết nhìn theo bóng lưng . Chẳng biết làm sao hơn . Cậu đành bước đi thật nhanh . Không muốn đặt mình trong cái hoàn cảnh khó xử như thế này . Rốt cuộc , gặp nhau vẫn im lặng , vẫn khó xử , vẫn không biết làm sao nữa .

- Không được khóc , Kim Thạc Trân , mày không được khóc nữa . Nếu mày khóc , thì mày sẽ phải trở lại cuộc sống đầy đau khổ kia .

Cậu thở hắt ra . Lấy khăn lau nước mắt , ổn định nhịp thở lại như bình thường . Cậu lấy điện thoại ra xem mình ra sao . Mắt đỏ , mũi cũng đỏ . Đi rửa mặt là được ngay.

Cậu vào trong toilet , mở vòi nước sau đó rửa mặt đến độ cái áo sơ mi trắng ướt hết cả. Cậu nhìn lại trong gương , mặt đã ổn chút rồi . Cậu lấy một cái khăn lau khô tay mình.

- Tại sao .... lại không được khóc nữa ? Tại sao nếu em khóc .... em sẽ trở lại cuộc sống đầy đau khổ kia ?

Cậu lúc này ngửa mặt lên , nhìn vào gương . Là anh ở phía sau . Anh lặp lại câu hỏi ban nãy . Hình như anh đã lén đi theo cậu . Anh muốn theo dõi cậu .

- Tôi nghĩ nếu mình khóc , thì những phút giây tôi cố gắng để mạnh mẽ coi như vô nghĩa . Tôi đã tự hứa rằng sẽ không khóc nữa . Không khóc vì anh , hay những thứ liên quan đến anh . Vả lại , thời gian qua , tôi sống một cuộc sống toàn là đau khổ , toàn là nước mắt . Cho nên tôi không muốn mình khóc nữa . Vì khi nước mắt tôi rơi , tôi lại nhớ đến quãng thời gian tôi sống một cuộc sống quá nhiều phiền muộn. Quá nhiều đau khổ . Và quá nhiều nước mắt .

Cậu nói xong liền bước ra . Không quên nói với anh câu cuối trước khi đi .

- Xin đừng đi theo tôi . Tôi chẳng có gì thú vị để cho anh tốn công tốn sức mà theo dõi tôi hằng ngày, hằng giờ. Xin phép .

Nói rồi , cậu đi . Anh quay lại ngoài nhìn cậu . Cảm thấy hình như mình đang bắt đầu chịu sự đau khổ mà Thạc Trân đã chịu trong thời gian đó.  Anh ngồi bệt xuống đất, tay che mặt , tay thì vuốt tóc . Và anh cũng khóc .

Anh đi về phòng làm việc , anh nhìn về phía cửa sổ , trời âm u , tối đen . Và cuối cùng là đổ mưa lớn .

Cậu từng bước đi về , cậu lấy cái cặp đi làm che đầu tóc  mình , cậu không muốn mình bị cảm như trước . Anh cũng đi về , và đi bộ . Nhưng đầu óc anh cứ suy nghĩ về một việc . Không sai , chính là về cậu.

Xin đừng sai theo tôi . Tôi chẳng thú vị để anh tốn công tốn sức để theo dõi hằng ngày , hằng giờ.

Nếu như tôi khóc , thì những ngày tháng tôi cố gắng mạnh mẽ xem như nghĩa

Mỗi lần tôi khóc , tôi lại nhớ đến những ngày tháng tôi sống một cuộc sống đau khổ , toàn nước mắt .

Anh đi mà không để ý đèn xanh đèn đỏ , cứ đi , đi mãi .

Rầm

Anh bị xe ô tô tông phải . Vì trời mưa to nêm đường đi có thể nói là trơn trượt , vả lạo khó thấy đường nữa .

Anh cố gắng , anh cố gắng nhìn , khung cảnh tối thui . Anh không biết mình đang ở đâu , đang làm gì và sắp tới sẽ đi đâu . Chắc có lẽ ... suy nghĩ quá nhiều về những lời nói của cậu nên hầu như anh không để ý đến thời gian và không gian.

- Trời ơi , mưa gì mà lớn quá chừng ! Ướt nhẹp luôn rồi !

Cậu lấy cái khăn bông , lau người . Trời kể ra cũng lạ thật . Lúc nắng lúc mưa thất thường. Mà thôi kệ , cậu bật TV lên xem thời sự .

ngay đường A , đã xảy ra một vụ tai nạn ô . Được biểt , thì nạn nhân chính Kim Nam Tuấn , giám đốc một công ti tiếng tăm nhất hiện tại đã bị xe va phải

- Xe tông sao ? Trời phạt chắc rồi .

Cậu cười cười . Nhưng trong lòng lại có cái gì đó đau  . Hay chính xác hơn là tim cậu như thắt lại . Nó đau lắm . Cậu lấy tay đặt lên ngực trái mình , xoa xoa nó . Khiến nó đừng đau nữa . Nó hình như không đỡ hơn miếng nào cả . Thôi kệ , từ từ cái cảm giác đó cũng mất lo gì .

- Nam Tuấn , Nam Tuấn .

- Cô ơi , cô bình tĩnh đi cô .

Hiệu Tích và mẹ anh đến bệnh viện xem tình hình của anh . Cũng may là có thư kí của anh , đưa anh đế bệnh viện , đồng thời còn gọi anh và mẹ anh .

- Cám ơn cậu thư kí Lý , cảm ơn cậu nhé !

- Không có gì . Chả là dạo này tôi thấy giám đốc Kim có nhiều biểu hiện lạ nên tôi cũng đã lén theo dõi .

Hắn nói hết những biểu hiện của anh cho anh ta nghe . Dạo này anh cứ hay đi ngang làm phòng làm việc của Thạc Trân, hay gặp Thạc Trân, nói chuyện và thường hay suy nghĩ về việc nào nào đó . Dù hắn có kêu anh nhưng anh không hề nghe . Có mấy lần anh suýt bị xe tông .

- Cám ơn cậu .

- Sao Thạc Trân giờ này chưa đến nhỉ ? - mẹ anh thắc mắc .

- Dạ ? Ba của Nam Tuấn chưa nói cho bác nghe chuyện gì sao ? - anh ta thắc mắc .

- Chuyện gì chứ ?

- Chuyện là ...

- Xin lỗi , con đến trễ .

Anh ta và mẹ anh quay lại . Thấy cậu đến bệnh viện với thân hình ướt nhẹp . Thực chất ban đầu cậu không định đến . Nhưng lại sợ mẹ anh lo lắng nên đến . Hiệu Tích bảo là muốn nói với cậu một chuyện .

- Tại sao cậu lại đến thăm Nam Tuấn thế ? Nhớ sao ? Hay muốn quay lại cũng Nam Tuấn ? Nhân dịp này nói ra sao ?

Cậu liếc mắt nhìn anh ta .

- Thực ra tôi biết mẹ anh ấy là người rất dễ sốc , bà ấy mà biết chuyện chúng tôi tan vỡ nên sốc lắm . Nên tôi đến đây , xem như là diễn một vở kịch lừa mẹ anh ấy , nhưng trò lừa dối đó khiến mẹ anh ta vui là được . Còn chuyện quay lại thì không có đâu .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia