ZingTruyen.Asia

My Own Got7 Verse 2

Dạo gần đây bạn cảm thấy mình không ổn cho lắm. Về mặt thể chất bề ngoài trông bạn vẫn rất bình thường, da dẻ vẫn hồng hào, ngấn mỡ vấn chẳng biến mất đi... Ấy vậy mà tình trạng tinh thần của bạn lại suy sụp gây trí nhớ kém, mệt mỏi liên tục dù chẳng làm gì cả, ăn uống cũng bắt đầu bất ổn hơn. Tất cả các vấn đề này đều vì chứng mất ngủ triền miên của bạn trong mấy ngày qua.

Bạn không rõ chứng mất ngủ này bắt đầu từ khi nào, nó luôn là bạn đi ngủ sớm được một lúc, mơ một giấc mơ lạ rồi tỉnh dậy không rõ lý do và thức từ lúc tỉnh dậy cho đến sáng mà không thể ngủ lại được thêm lần nữa. Vì mất ngủ quá nhiều, bạn không có đủ thời gian để nghỉ ngơi hồi sức nên công việc hiện tại của bạn bị ảnh hưởng rất nhiều. Thậm chí bạn còn xin sếp cho một vài ngày nghỉ để cố gắng ngủ nguyên ngày lấy sức mà cách đó cũng chẳng hề hiệu quả.

- Có lẽ cậu nên đi tư vấn sức khỏe hay ra bệnh viện kiểm tra xem.

- Tớ thử rồi, họ cho một đống thuốc ngủ và tớ vẫn tỉnh dậy giữa đêm.

Bạn ngồi cạnh bàn làm việc của mình uống cà phê liên tục để giữ tỉnh táo, quầng thâm dưới mắt dần biến bạn thành một con gấu trúc, mà con gấu trúc này đặt lên mặt bạn còn không phải là loại đáng yêu.

- Cậu thử đến bác sĩ tâm lý chưa?

- Chưa. Họ chữa được bệnh mất ngủ à?

- Không rõ nữa, nhưng có lẽ họ biết được nguyên do thì sao?

- Ừm thế cũng được, cậu biết chỗ nào ổn để tớ đến xem không?

Đồng nghiệp của bạn gửi cho bạn danh thiếp ghi địa chỉ của một phòng tư vấn nhỏ mà cô ấy đã từng đến. Nghe lời kể của cô bạn thì nơi này làm việc chuyên nghiệp vì có một bác sĩ tư vấn có bằng y đồng thời còn làm việc tư vấn tội phạm cùng cảnh sát. Nguyên văn lời cô ấy nói thì là "Như thể anh ta có thể nhìn thấu vào tâm hồn mình vậy". Thế thì bạn cũng nên thử xem anh ta có giải quyết được vấn đề của bạn hay không. Bạn nhìn vào số điện thoại ghi trên danh thiếp và gọi điện đặt một cuộc hẹn tư vấn tâm lý.

***

Khi cô bạn đồng nghiệp bảo với bạn rằng đây là phòng tư vấn nhỏ thì bạn tưởng rằng cô ấy bảo việc nó không thuộc bệnh lớn thôi, nào ngờ ý cô ấy thực sự là phòng làm việc của họ thực sự khá nhỏ. Phòng tư vấn này là tự lập trong nhà riêng, phòng tư vấn của họ là sự kết hợp giữa phòng làm việc và phòng khách, khá là ngạc nhiên khi thấy TV màn hình phẳng nằm giữa một tủ gỗ dài ngang một bức tường chứa đầy sách tâm lý học.

- Mời cô ngồi.

Bác sĩ không mang áo blouse trắng nhưng vẫn chỉnh tề trong quần tây dài và áo sơ mi đóng thùng mời bạn ngồi xuống ghế sofa, anh ta khá trẻ nhưng kỳ lạ là lại khiến bạn cảm thấy an tâm. Đầu tiên anh ta yêu cầu bạn viết thông tin cá nhân cung cấp vài điều cơ bản về bạn, đây là thủ tục cơ bản của các phòng tư vấn tâm lý. Bác sĩ hỏi một số điều về vấn đề của bạn và mọi hoạt động gần đây của bạn có khả năng gây ra chứng mất ngủ triền miên này. Sau khi ghi hết mọi thông tin xuống giấy và trầm ngâm suy nghĩ trong một thời gian dài, bác sĩ tâm lý bắt đầu đi sâu hơn vào vấn đề.

- Vấn đề của cô luôn lặp lại ở chỗ cô tỉnh dậy sau một giấc mơ. Giấc mơ này cô có nhớ được nó không? Mang máng cũng được.

- Tôi nghĩ tôi chỉ nhớ được mơ màng, tôi mơ thấy nó nhưng khi tỉnh dậy lại luôn quên mất.

- Đó chỉ là một giấc mơ lặp lại thôi đúng không?

- Đúng vậy. - Bạn hơi ngạc nhiên một chút.

- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, cô dùng từ "nó" thay vì dùng các từ số nhiều chứng tỏ luôn là một giấc mơ lặp lại. Giờ cô hãy nói điều mà cô nhớ được...

Bạn cố gắng dùng trí nhớ kém cỏi của mình để hồi tưởng lại trong lúc ngủ mình đã mơ thấy gì, nhưng vì quá mệt mỏi và không đủ giấc ngủ nên bạn chỉ nhớ được một bóng hình của một chàng trai trẻ nào đó trong trang phục cổ trang. Bạn kể lại cho bác sĩ nghe, anh ta trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời bạn:

- Thật ra có trường hợp hơn một nghìn người mơ về một người đàn ông, hiện tượng này không biết có áp dụng lên trường hợp của cô không nữa. Cô có thể miêu tả qua dáng hình của người đó được không?

- Người đó là một chàng trai, tôi nghĩ tuổi đời khá trẻ. Ngoài ra trang phục thuộc thời đại Joseon, quần áo có vẻ quyền quý nhưng tôi không rõ là quý tộc nào. À người đó lúc cười lên ở khóe mắt có hiện nếp nhăn...

Bạn cố gắng hết sức để hồi tưởng lại gương mặt của người này, nhưng hình ảnh nhớ lại khá mơ hồ không rõ ràng nên kết cục vẫn đi vào bế tắc.

- Nếu muốn nhổ tận gốc vấn đề thì chúng ta phải tự đi tìm vấn đề đó thôi. Nếu cô cho phép, tôi muốn thử thôi miên đưa cô vào giấc ngủ.

Thuật thôi miên là cách mà các nhà tâm lý học dùng để chữa trị cho bệnh nhân, nó không phải là thuật làm phổ biến nhưng không thể nói là nó không hữu dụng. Các thuật thôi miên này có thể giúp con người đi sâu vào tiềm thức của mình, lấy lại trí nhớ từ thời thơ ấu, phát hiện ẩn khúc ghi sâu trong lòng mình mà bản thân không ý thức tới, thậm chí còn có thể nhìn thấy được kiếp trước của mình. Bác sĩ yêu cầu bạn nằm thoải mái trên ghế sofa dài, cho bạn nhìn lên chiếc đồng hồ bỏ túi lắc qua lắc lại. Giọng nói trầm thong thả của bác sĩ cùng sự mệt mỏi từ việc thiếu ngủ bao lâu nay nhanh chóng đưa bạn vào một giấc ngủ dài thật sâu...

***

Nữ nhi thắt búi tóc a hoàn tầm 9,10 tuổi cầm tay lão phu tóc hoa râm mặc áo thái giám bước đi trên đường sỏi đất. Nó hơi sợ bởi không quen con đường lạ lẫm này. Từ nhỏ nó được tuyển vào cung làm nữ hầu, chạy quanh hoàng cung đã quen nhưng chưa từng đi qua con đường nào như thế này cả.

- Tử Đằng, nhớ vật bên đường để biết ứng về sau. Chỗ kia có giếng nước sạch, ngày ngày xách nước đổ bể đầy cho hoàng tử tắm, nơi kia có vườn rau đủ đầy phải nấu cho hoàng tử ăn, chỗ kia tiều phu sẽ gánh chồng củi chất cao cùng thịt rừng,...

- Tạ thái giám, nhi tử sợ...

- Ta biết con sợ, nhưng ý chỉ hoàng thượng ban không thể trái mệnh được...

- Tạ thái giám, cho tỷ Phù Dung thay con được không, hay Mạnh Thi tỷ tỷ lớn hơn sẽ giúp hoàng tử nhiều hơn.

- Tỳ nữ lớn tuổi đều phải nhập cung hầu hạ các quý phi và nương tần của hoàng thượng. A hoàn nhỏ như con cũng đủ lớn để học chăm sóc thân vương rồi.

- Nhưng...

- Vũ Tử Đằng, con định cãi ta tới bao giờ?

Nữ tử bị mắng ấm ức muốn khóc, nhưng nó nhịn giữ nước mắt không cho chảy xuống. Nó được dạy từ lúc mới vào cung rằng có đau hay bị mắng thì tuyệt đối không bày lộ đau đớn hay khóc lóc trước mặt ai, là nô tỳ thì phải cam chịu. Nhìn mặt méo xệch của nhóc con, Tạ thái giám chỉ thở dài xoa đầu đứa nhỏ rồi lại tiếp tục dắt đi.

Cuối cùng hai người bước tới một cung điện nhỏ hoang sơ, khuất bóng trong hoàng thành. Tạ thái giám dắt đứa nhỏ đi vào, lắc đầu ngán ngẩm. Đông Triều cung thực sự đổ nát, lâu chẳng ai sống trong điện nên không ai quét tước; dưới chân xác lá mái ngói bao mạng nhện, bụi bám đồ vật chuột chạy ngang sân - gọi từ "hoang tàn" cũng chẳng phải là làm quá.

- Tử Đằng, cầm lấy chổi quét dọn sạch sẽ đi. Hoàng tử sẽ tới đây trong chốc lát thôi. 

Nữ nhi chạy lấy chổi đóng mạng ở góc điện qua nhiều năm, cầm lấy cành cây khô dưới đất gạt lũ nhện bám trên chổi rồi lấy nó quét lá rơi dưới sân. Thái giám đi cùng cũng bê vác mấy thứ đồ vương vãi khắp nội điện để gọn lại đúng nơi. Trong lúc nữ nhân quét nửa sân lá thì Tạ thái giám chạy ra ngoài một lúc, trở về với hai gánh nước đầy thùng. 

- Tử Đằng, đưa chổi cho ta, con vào lau qua vài chỗ đi.

Nữ nhi nghe lời chạy lấy mớ vải vắt ngang gánh nước nhúng xuống làn nước mát lạnh rồi lau lớp bụi phủ dày trên đồ vật quanh điện. Một người lau dọn cả một nội điện sẽ chẳng thể nào làm hết trong một ngày huống chi là chỉ có một mình nữ tử với mớ giẻ lau nhỏ. Nữ nhi chí ít cũng nhanh tay lau dọn được vài thứ trong phòng ngủ.

- Cái lũ tiện tì kia giờ này còn chưa vác mặt đến dể dọn dẹp sao? Ta mà báo lên hoàng thượng thì xem chúng có còn dám tới muộn như vậy nữa không.

Tạ thái giám rít qua kẽ răng cơn giận, sân lá đã được dọn sạch sẽ chất thành một núi ở góc chờ đốt đi. Sau khi thái giám dứt lời, đám thị tì cử đến để dọn dẹp cung điện mới cất bước tới nơi. Thái giám nổi giận mắng mỏ một hồi, sai kẻ này người nọ đi lau chùi tới khi cả điện sáng ánh bóng vàng mới thôi. Tử Đằng sau khi dọn phòng ngủ đã mệt rã rời, bàn tay nhăn nheo lại vì đụng nước quá nhiều.

- Con làm tốt lắm rồi, mau đưa tay cho ta coi.

Tạ thái giám vuốt da tay trẻ non nhăn lại vì nước kia mà xót lòng, dù sao lão cũng là người đã nuôi nấng đứa bé này từ lúc nó còn quấn tã. Cha mẹ nó không nuôi nổi mà bán nó qua chợ đen, nó được người trong cung mua về rồi đưa cho lão chăm sóc. Lão không thể lấy vợ chẳng thể sinh con, có đứa bé ủ ấp trong lòng lại không thể ngừng coi nó là con ruột của mình. Lão đặt nó là Tử Đằng, tên của cây hoa mà lão thích trong vườn thượng uyển. Ý nghĩa cây hoa là tình yêu vĩnh cữu, nghĩa là tình thương lão trao cho đứa bé này là vĩnh hằng mãi mãi không phai. Tạ thái giám không hề muốn đứa con mình nuôi nấng này bước vào cung điện sa vào cuộc sống hưởng lạc xa hoa đầy nguy hiểm này, nhưng hoàng thượng muốn hoàng tử có người bầu bạn nên cất cử bảo hắn mang con đi.

Lý do vì sao hai bọn họ lại phải tới nơi hẻo lánh này thì ... Hoàng tử Chân Vinh, con trưởng của hoàng thượng bấy lâu nay luôn phá rối trong cung, bày trò trêu chọc mọi người có khi còn suýt làm hỏng đại sự. Lúc nhỏ thì có thể cho qua bởi trẻ con chẳng biết điều, nhưng càng lớn mọi chuyện sẽ càng rắc rối, hoàng tử lại là con trưởng sẽ phải kế nhiệm vua cha thì không thể nào sống một cách không có quy tắc như vậy được. Vậy nên hoàng thượng mới ra lệnh để hoàng tử tự sống ở phía rìa cung điện nơi gần với nhân dân hơn và theo sau chăm sóc hoàng tử sẽ là một a hoàn tầm tuổi hoàng tử để bầu bạn. Hoàng thượng biết Tạ thái giám có đứa con nuôi mới đặc biệt hạ lệnh cho Tử Đằng theo chân hoàng tử hầu hạ ở Đông Triều cung.

Có nhiều người dọn dẹp hơn thì công việc nhanh chóng hoàn thành, cung điện sạch sẽ gọn gàng hơn đống đổ nát trước đó. Đồ gỗ trong phòng sạch tới mức hiện từng vân gỗ, giường được trải nệm êm cùng chăn ấm, mành vải giặt thơm mềm mại da tay, gỗ trầm đốt trong lư hương tỏa hương thơm dịu nhẹ khắp cung điện. Đám nô tì dọn dẹp xong liền rời đi ngay sau đó, thái giám cũng phải trở về cung điện quyến luyến dặn dò Tử Đằng một hồi lâu mới có thể cất bước quay lưng. Tử Đằng đứng đợi ở cung Đông Triều một hồi lâu mới thấy bóng dáng người khác xuất hiện trước cửa.

- Ngươi là ai? - Là nam nhân dáng dấp cùng gương mặt có vẻ giống tuổi của Tử Đằng, mới bước chân vô cung điện liền chỉ tay về phía Tử Đằng hỏi lớn. 

Quần áo trên người nọ đều là vải lụa quý, hoa văn thêu hình rồng bay phượng múa nơi cánh tay áo ẩn hiện ánh vàng kim. Chắc có mù mới nghĩ rằng người đối diện trước mặt mình đây là bạn đồng trang lứa, vải lụa trên người đã nói lên danh tính của họ rồi. 

- Thần tên Tử Đằng tới để hầu hạ hoàng tử trong thời gian ở đây. 

Nữ nhi cúi người làm lễ, vị hoàng tử lại gần nhấc cằm nữ nhi lên. Dù tuổi còn nhỏ vóc dáng chẳng lớn là bao, thế nhưng khắp người vị nam tử này lại ngập tràn khí lực vương gia hoàng tộc không thể đùa cợt nổi. Nữ nhi thầm nghĩ sao một người khí chất như thế lại là người mang danh thích trêu chọ người khác cho được.

- Tên ngươi sao thật giống nam nhi mà vóc dáng ăn mặc lại giống nữ nhi. Cả gương mặt ngươi nữa thật giống con gái. À ngươi có phải con thái giám? Chắc cắt ớt từ nhỏ nên mới như vậy phải không?

Nữ nhi đỏ mặt rõ là giận dỗi nhưng không thể nói gì, chịu đựng cúi gằm mặt xuống. Nghe tiếng cười nhỏ theo đó mới biết được là mình đã bị người kia trêu chọc. Đây không phải là lần cuối hoàng tử trêu chọc a hoàn của mình, bởi chỉ có hai người sống ở Đông Triều nên nữ tử lại càng khổ sở hơn. Hoàng tử thực sự thích trêu đùa người khác, rửa mặt thì tung tóe nước trong chậu rửa, người hầu quét sân thì liền trèo lên cây rung cho lá rụng xuống, đôi khi đang ăn mà để thức ăn bắn vào người a hoàn bẩn vải áo,... Tử Đằng vẫn là trẻ con nào đâu có thể chịu đựng được lâu, tới khi bị hoàng tử cắt mất một lọn đuôi tóc thì liền chạy về hoàng cung khóc lóc với Tạ thái giám.

- Con ngoan, sao lại chạy về đây? Ta đã dặn con phải chăm sóc hoàng tử thật tốt cơ mà.

Tử Đằng khóc thút thít không thôi, thậm chí nghe hai chữ hoàng tử còn muốn khóc to thêm. Tạ thái giám dỗ mãi không được, kéo người đưa đi cũng không xong đành xin hoàng thượng cho nữ nhi ở cùng mình vài hôm rồi đưa người khác tới săn sóc hoàng tử. Tử Đằng sau một vài ngày đã cảm thấy bình ổn hơn, áy náy cho rằng vì mình nhất thời khóc lóc chạy về hoàng cung chắc đã khiến hoàng thượng quở trách Tạ thái giám, lão hẳn đã phải chạt vật nhiều vì mình nên nhẫn nhịn đồng ý trở lại Đông Triều cung một lần nữa.

- Tử Đằng!!!

Hoàng tử nhỏ chạy từ trong nội điện ra ngoài sân, hướng bóng dáng nữ tử mà ôm chầm lấy. Cái ôm chặt bất ngờ này khiến Tử Đằng bối rối không ngừng, muốn đẩy người ra chẳng được lại sợ thất lễ với người hoàng tộc. Hoàng tử khóc lóc ngay trên vai nữ nhi, giọng non nớt hơi khàn lại có vẻ do khóc quá nhiều:

- Ta xin lỗi... hức hức... ta sẽ không ... trêu ngươi nữa... hức... Đừng bỏ đi...

Hoàng tử van lơn thảm thiết, bấu chặt vạt áo Tử Đằng không muốn rời bỏ đi. Tử Đằng chỉ biết gật đầu phụ họa, liên tục nhắc lại "Không đi", "Sẽ ở lại" mấy lần mà nam nhi kia vẫn khóc lớn. Nữ nhi dìu hoàng tử vào trong nội điện, thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông mặc trong phục giáp, đai lưng dắt kiếm cùng bội ngọc ba quân uy quyền, trên gương mặt có vết sẹo rạch dài bên má thẫm đấm uy phách tham trận đánh giặc ngoài biên cương. 

- Nữ nhi cúi mệnh Hồng vương.

Tử Đằng làm lễ, Hồng tướng quân lặng lẽ gật đầu. Trong thời gian Tử Đằng rời đi, hoàng thượng tức giận đã sai Hồng vương tướng quân tới dạy dỗ hoàng tử. Tướng quân ở chiến trường đã lâu, tính khô khan không hề phản ứng với mấy trò quậy của hoàng tử, không những vậy nghe mệnh hoàng thượng phạt nặng cho hoàng tử biết thế nào là phép tắc quy củ của quân đội. Hoàng tử tất nhiên không thể chịu nổi, thế nên thấy bóng dáng Tử Đằng mới khóc lóc nài xin mất mặt tới vậy. Tử Đằng đã trở lại, lẽ dĩ nhiên Hồng vương sẽ rời đi. Trước khi đi, Hồng vương dặn dò nếu hoàng tử còn có ý định quậy phá, hãy cứ gọi tới Hồng phủ bất kì lúc nào. Thật ra tướng quân mới chỉ hơn 27 tuổi nhưng tính khí lại già dặn nghiêm khắc khiến hoàng tử sợ sệt tới vậy.

- Đằng nhi...

- Dạ?

Hồng vương cúi người buộc lại búi tóc gần như rơi xuống của nữ nhi, miệng thoáng khẽ cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người thấy Hồng vương cười hiền tới như vậy.

- Ngoan lắm! - Hồng vương xoa đầu Tử Đằng rồi mới rời đi.

Đúng là sau khi trải qua khoảng thời gian với Hồng vương, hoàng tử bỗng dưng ngoan hiền hẳn. Chàng ăn uống nghiêm chỉnh không đùa nghịch, tự mình tắm rửa sạch sẽ không để nước chảy xuống sàn, không bao giờ trêu đùa Tử Đằng quá mức khiến đôi lúc làm nữ nhi bất ngờ. Chỉ duy nhất có điều khi ở cạnh nữ nhi, hoàng tử thường lấy tay nghịch đuôi tóc của Tử Đằng.

- Đằng nhi, ta xin lỗi vì đã cắt tóc ngươi.

- Tóc dài rồi sẽ mọc lại, người không phải xin lỗi nhi thần đâu.

- Tử Đằng, có ta với ngươi ở đây, ta cho phép ngươi gọi tên húy của ta.

Tử Đằng kinh sợ, cúi rập người xuống lắc đầu. Chân Vinh hoàng tử cũng thấy hành động này mà sợ hãi đỡ Tử Đằng dậy. Gọi húy của hoàng tộc là phạm tội báng bổ, nào ai có gan lớn dám nói ra huống chi là được cho phép. 

- Chỉ khi có ta với ngươi ở một mình, ngươi cứ gọi ta là Chân Vinh. Ta... không có bạn bè, chỉ có người hầu bên, hãy coi ta như bạn cùng trang lứa với ngươi.

***

- Cô __, tỉnh lại đi!

Nghe thấy tiếng búng tay của bác sĩ, bạn giật mình tỉnh dậy. Chà thật là một giấc mơ kì lạ, bạn đã ngủ bao lâu rồi?

- Cô có vẻ còn nhớ rõ mình đã mơ thấy gì.

- Chẳng nhẽ khi bị thôi miên người ta đều không nhớ được gì sao?

- Tùy người có, tùy người không. Thôi miên thực ra khiến họ nhớ về những điều ẩn sau trong tiềm thức của họ, lấy lại những kí ức từng bị lãng quên hoặc bản thân họ không biết rằng họ có. Giờ thì cô có thể kể cho tôi nghe điều mà cô đã nhìn thấy khi bị thôi miên không?

Bạn kể lại cho bác sĩ nghe về những gì mà bạn thấy. Một cô bé nhỏ trong trang phục a hoàn đi cùng thái giám cho tới đoạn cuối cùng khi vị hoàng tử nói rằng cô bé có thể gọi tên thật của hoàng tử lên như bạn bè. Bạn ước gì giấc mơ có thể kéo dài thêm để bạn có thể biết được vài thông tin nữa.

- Thôi miên có thể rất nguy hiểm. Nếu để bệnh nhân trong tình trạng thôi miên kéo dài có thể gây hại đến sức khỏe, thậm chí khiến họ ngủ triền miên không thể thức dậy nổi. Chúng ta sẽ tiếp tục điều trị vào buổi hẹn tuần sau.

- Bác sĩ, thứ mà tôi mơ thấy là kí ức của tôi sao?

Giờ là thế kỉ 21 thì lấy đâu ra ăn mặc cổ trang như vậy, tự bạn thấy câu hỏi thật vớ vẩn. Bác sĩ nhìn lại tờ giấy ghi chép kĩ càng của mình, đọc lại dòng chữ miêu tả chi tiết giấc mơ chân thật của bạn rồi mới kết luận:

- Nó không phải kí ức...

- Vậy nó là gì?

- Nghe hơi phản khoa học, nhưng tôi giả định nó là kiếp trước của cô.

- To be continued -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia