ZingTruyen.Asia

[My Hero Academia] Nếu không thuận lợi, thì kết hôn

Hai thế giới đối lập hoàn toàn

ApomisKoa

Phải nói thử váy cưới là trải nghiệm lý thú nhất từng ấy tháng năm sống trên đời của tôi.

Với chiếc nhan sắc của mình, Shoto thử bộ nào comple cũng thấy hợp, đúng chất lụa đẹp vì người. Còn tôi mặc bộ váy nào cũng thấy đểu đểu.

- Hay đặt may riêng đi.

- Ấy, thôi, chết tiền đó!

Tôi xách tà váy to quá khổ. Chiều cao của tôi thậm chí còn chưa đạt tới mức trung bình, nên mấy chiếc váy này đều quá dài so với tôi.

- Hay chị cứ lấy cho em số nhỏ hơn đi ạ.

Tôi quay qua chị nhân viên.

- Nhưng nhỏ hơn, ngực của em không vừa đâu.

- Em bó nó lại một chút là được.

Tôi quên mất là Shoto vẫn còn đứng bên cạnh, dùng hai tay tự bóp chặt hai bầu ngực của mình vào, vui vẻ nói.

Chị nhìn tôi, rồi lại nhìn qua Shoto đã bị ngượng đến vành tai đỏ cả lên.

Lúc giúp tôi mặc chiếc váy cỡ nhỏ, chị cất giọng tò mò.

- Em với chồng em...

- Hai chúng em gặp nhau qua xem mắt, gặp phát cưới luôn.

- Chị biết chồng em.

- Vâng, anh ấy là Anh hùng rất nổi tiếng, từ thời còn ở Học viện đã vậy rồi.

- Em cũng học ở Học viên sao?

- Vâng, nhưng chúng em khác lớp.

- Cầu hôn nhau ở đâu đó?

- Trong một vụ bắt cướp chị ạ.

Cái váy này là không được rồi. Ngực váy quá nhỏ, khiến cho hai bầu vú trắng trẻo bị ép vào nhau đến đáng thương, nốt ruồi son trên ngực cũng hiên ngang lộ ra bên ngoài, trên làn da trắng sứ càng khiến nó nổi bật.

- Chị thấy đẹp đó, rất quyến rũ, em cứ ra cho chồng em xem.

Shoto chỉ nhìn một cái rồi quay đi, vành tai càng ngày càng hồng.

- Quyết định đặt may riêng đi.

Anh không để cho tôi có cơ hội lựa chọn nữa, kiên quyết may một bộ váy khác.

Chúng tôi đi ra khỏi cửa hàng váy cưới, tiếp tục đi chọn nhẫn cưới.

- Tầm giờ này tắc đường đó, không đi nhanh là muộn mới được về.

Tôi ngao ngán nhìn dòng xe tấp nập.

- Hay cô có muốn ăn gì đó trước không?

- Cũng chưa đói lắm ạ. Một chút chắc cũng không sao đâu, Todoroki đói sao?

- Không, vậy chúng ta đi.

Anh mở cửa xe, tôi có chụt ngượng ngạo mà ngồi vào vị trí ghế phụ lái. Có lẽ là do đốt cháy giai đoạn quá nhanh, nên cả tôi và anh đều không thích nghi được. Trong lòng tôi vẫn không thể hiểu, tại sao anh lại đồng ý cùng tôi kết hôn.

Tôi tự thắt dây an toàn, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh anh. Bàn tay Shoto thật đẹp, to lớn với những khớp xương rõ ràng, nhìn qua vẫn có thể nhận thấy độ cứng cáp của một Anh hùng nhiều năm lăn lộn chiến đấu, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Bàn tay anh cũng như con người anh vậy, trong quá khứ, tôi không ít lần ngồi trên đài cao, nhìn anh thi đấu, từng trận từng trận, đều bộc lộ được khát khao mạnh mẽ cùng sức sống của anh.

Anh khác hoàn toàn với tôi, anh càng kiên định hướng tới phía trước bao nhiêu, thì tôi càng nhút nhát trốn tránh hiện thực bấy nhiêu.

- Tắc đường thật rồi.

Anh mở cửa kính xe, nhìn hàng dài xe phía trước.

- Nếu Todoroki không ngại, tôi có thể cõng anh băng nóc vượt tường.

Tôi liếm liếm môi. Chỉ cần tưởng tượng khung cảnh tôi bế chồng sắp cưới của mình nhảy tung tăng trên mấy cái nóc nhà là não tôi lại rục rịch cưỡng chế hoạt động rồi.

- Không bỏ xe lại được.

- Thế bưng cả xe đi.

Shoto nhìn đôi mắt to tròn đen láy.

- Cẩn thận một chút đi!

Shoto ngồi trong xe không ngừng bảo tôi chú ý phía trước. Tôi nâng cái oto lên qua đầu nhìn, như con châu chấu, nhảy tưng tưng tưng.

- Đến nơi rồi này!

Tôi nhẹ nhàng đặt cái xe xuống, cười đến sáng lạn nhìn cửa tiệm trang sức trước mắt mình.

Shoto mở cửa xe đi xuống, anh dùng tay nới vội hai cúc áo sơ mi, không mặt có chút thất thần, chỉ về phía cửa tiệm, ý bảo tôi mau đi vào.

Người dân xung quanh như nhìn thấy khỉ đột đi cây, tập trung rất đông, nay lại còn thấy Anh hùng chuyên nghiệp bước xuống từ cái xe, không kìm được mà liên tục chụp ảnh. Lúc này cái não tàn của tôi mới ý thức được mình đã làm ra chuyện gì.

Tôi lặng lẽ theo sau Shoto.

Vấn đề tiếp theo lại xảy đến, không có cỡ nhẫn của tay tôi.

Anh nhân viên loay hoay tìm kiếm một hồi, thử đi thử lại, vẫn là lắc đầu.

- Tay của chị nhà vừa nhỏ vừa gầy, nếu như cố chấp đeo có thể bị tuột nhẫn trong quá trình vận động.

- Vậy thì đặt...

- Không cần đâu!

Tôi vội vàng ngăn Shoto lại.

- Hôm sau chúng tôi lại đến.

Kéo anh ra bên ngoài, tôi cắn cắn môi.

- Sao lại không đặt?

- Chúng ta đi tiệm khác coi sao.

- Đây là tiệm nổi tiếng nhất rồi, ở đây không có thì không ở đâu có đâu.

Ngước mắt nhìn anh, tôi không biết thế giới của người giàu như thế nào, nhưng trong cuộc sống của dân thường chúng tôi, đặc biệt là những người vô năng, đồng tiền kiếm được rất vất vả. Chiếc váy cưới đó đã mất cả một năm tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi, bây giờ thêm cặp nhẫn này, chỉ sợ, tôi chưa cưới đã tiếc tiền mà khóc đỏ hai con mắt!

- Tối nay chúng ta đi gặp bố mẹ cô nhé.

- Tôi tưởng là gặp bố mẹ Todoroki trước?

Nên gặp bố mẹ Shoto trước, vì biết đâu hai người họ không đồng ý việc tôi và anh kết hôn? Dù sao tôi cũng sinh ra từ một gia đình vô năng, mà trong xã hội này người vô năng phải chịu sự khinh thường, thậm chí là kỳ thị đến từ xã hội.

Tôi và Shoto, ở hai thế giới đối lập hoàn toàn với nhau.

- Bọn họ nhất định sẽ đồng ý thôi.

Bố mẹ Shoto đồng ý? Anh lấy gì mà chắc chắn như vậy?

- Bố mẹ cô thích ăn gì, tôi sẽ đặt nhà hàng.

- Về nhà ăn được không? Mẹ tôi nấu rất ngon.

Bố mẹ tôi là người vô năng, tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Hai con người thật thà hiền lành đã nuôi tôi khôn lớn.

Mẹ tôi mở quán đồ ăn truyền thống của Nhật.

Bố tôi là kỹ sư của một công ty oto lớn.

Hai người họ chỉ có một cô con gái duy nhất là tôi. Sinh ra với kosei sức khở dị thường, tôi phần nào đã thắp lên ánh sáng trong cuộc đời của họ. Cả hai từ khi tôi bộc lộ kosei, đã trở nên có sức sống hơn hẳn. Họ yêu tôi bằng tất cả những gì họ có.

- Mẹ, bố chưa về sao?

- Bố mày chưa, cắm đầu cắm cổ mà làm. Già rồi còn ham hố!

Mẹ tôi lại chuẩn bị cằn nhằn một bài văn tế, đang ngồi tính toán tiền hàng của ngày hôm nay.

- Mẹ à, con dẫn anh ấy về!

- Hả?

Mẹ tôi nghe đến đây thỉ bỏ cái chân đang để trên ghế xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, hút mắt đang đi vào ngay sau tôi.

- Tiên sư mày, không nói với tao tiếng nào cả!

Mẹ cho tôi một cái phát thật kêu vào vai, rồi chạy ra đón Shoto.

- Cháu đột nhiên đến làm bác chẳng chuẩn bị được gì. Cái con đầu đất kia không nói với bác câu nào!

Mẹ cho tôi một cái lườm.

- Cháu vào nhà, ăn thì thì bảo, bác trai về bây giờ đấy!

Mẹ tôi dùng thái độ của một bậc phụ huynh gần như tuyệt vọng mới gả được con gái đi, kéo Shoto vào trong nhà. Tôi lắc đầu, chậm chạp sắn tay áo, chuẩn bị bữa tối.

Bố tôi nhận được tin thì dùng tốc độ của phụ nữ đi đánh ghen, thoáng chốc đã về tới nhà. Nâng cặp kính, pha trà cho Shoto.

Bố mẹ ngồi bên trong, hỏi han anh rất nhiều chuyện, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến anh và tôi yêu nhau bao lâu, quen nhau thế nào.

Tôi đang thái cá hồi dở, thì bà hàng xóm thò đầu vào.

- Mày ra bê cho người ta cái cây, máy cẩu bị trục trặc nãy giờ!

Shoto bên trong nghe thấy thế thì đứng lên, nói là muốn đi cùng để giúp. Tôi nghiêng nghiêng đầu, anh giúp được gì chứ? Dùng băng bảo quan cây chắc?

Tôi rửa qua tay, theo bà hàng xóm ra ngoài, Shoto tiến đến, giúp tôi lau bàn tay còn ướt.

Thì ra là công trình thi công công viên gần nhà, họ đem đến cái gốc cây rất lớn, máy cẩu bị hỏng không thể hạ thổ cái cây.

Bố tôi lục cục xem xét cá máy cẩu.

Tôi cúi người, hai ba cái liền bốc cái cây lên như cầm đồ chơi. Ngon lành hạ thổ nó đúng vị trí.

Bố tôi cũng thành công sửa được cái máy cẩu.

- Cháu là chồng sắp cưới của con bé hả?

Bà hàng xóm nhìn thấy Shoto, thì sán ngay lại.

- Lấy con này về, rồi việc nặng nó làm hết cho. Nhìn nó khỏe đến đáng sợ thế kia!

Bà ấy, thành công đấm vào sự tự ti của tôi.

Khu phố này, có một tin đồn, không ai dám lấy tôi, chính vì kosei của tôi. Một đứa con gái với sức khỏe dị thường, nghe thì có vẻ rất được việc, nhưng thứ kosei này, hoàn toàn không phù hợp với nữ nhân.

Mấy năm trở lại đây, bao nhiêu công việc cần đến sức khỏe trong khu phố, đều do tôi làm. Người ta ngoài miệng khen tôi hữu ích, sau lưng lại nói tôi như thứ quái vật.

Tôi cúi đầu, lầm lì trở về nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia