ZingTruyen.Info

[Muzan x Tanjirou] Cuối cùng em đã đến.Ta đã đợi em rất lâu

Phần 2.Yêu

Qinh101105

Dưới ánh trăng sáng, hai bóng người đang ngồi cạnh nhau thưởng trăng.

"Muzan-sama, ngài có biết truyền thuyết về sao băng không?"

"Sao băng?" - Hắn nghi vấn hỏi.

"Phải! Em nghe nói nếu cầu nguyện trước sao băng thì điều ước sẽ trở thành hiện thực." _ Tanjirou nói với vẻ mặt đầy tự tin.

Hắn im lặng chăm chú nghe em kể.

"...vậy nếu có sao băng em sẽ ước cho Muzan-sama khỏi bệnh để ngài có thể ở bên cạnh em mãi mãi." - cậu bé vô tư nói ra ước mơ của mình mà không biết chính câu nói đó đã khiến ngọn lửa trong tim hắn bùng cháy.

Muzan quay mặt lại, hắn nói: "cậu thật là một thằng ngốc, ngốc hết chỗ nói."

"Cũng muộn rồi, Muzan-sama nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em sẽ trở lại."-Cậu đứng dậy cúi đầu chào hắn, thân hình nhỏ bé ấy tiến về phía cánh cửa rồi dần biến mất trong màn đêm tĩnh mịch, để lại Muzan ngồi một mình, ngẩn ngơ.

Em ngốc thật đấy!

-------------------------------------------------------

Vài ngày sau đó căn bệnh quái ác của Muzan trở nên trầm trọng hơn. Càng ngày cơ thể hắn càng suy yếu, bây giờ kể cả việc ngồi dậy đối với hắn còn khó khăn huống hồ nói đến chuyện đi lại. Mọi người trong gia tộc Kibutsuji đã cho gọi vị lương y đến nhằm giúp hắn chữa trị căn bệnh lạ quái ác. Nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên, Muzan đã không thể chịu được khuôn mặt quái đản của tên lương y khốn kiếp kia. Khuôn mặt gã lương y vô cùng gầy gò như chỉ có da bọc xương, đôi mắt lồi ra và đáng kinh tởm hơn nữa chính là nụ cười mà gã luôn mang trên môi mình. Nụ cười như chế diễu, khinh bỉ con người yếu ớt như hắn. Muzan căm thù nụ cười ấy như chỉ cần bây giờ hắn có sức mạnh thì sẽ xé nát khuôn miệng ấy ra vậy.

Gã lương y trong túi móc ra một lọ thuốc đưa cho Muzan và nói: "Cậu chỉ cần uống lọ thuốc này vào thì căn bệnh sẽ biến mất hoàn toàn."

"Thật nực cười! Bao nhiêu thần y tài giỏi còn không chữa được chẳng lẽ chỉ với lọ thuốc nhỏ của một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi lại được?"- Muzan nói với vẻ khinh thường.

"Loại thuốc này được tiểu nhân tạo ra từ hoa Bỉ Ngạn Xanh, nhưng một khi uống nó ngài sẽ không thể đứng dưới ánh mặt trời, nếu không chỉ trong tích tắc ngài sẽ chết." - Gã cặn kẽ giải thích.

Bây giờ trong đầu Muzan chỉ nghĩ, hắn phải sống, phải sống vì Tanjirou. Từ khi bệnh hắn trở nên nặng hơn, hắn không thể gặp được em vì luôn có người ở lại trong phòng hắn, không rời hắn nửa bước và phải luôn thấy khuôn mặt của tên khốn kia mỗi ngày. Hắn thật sự rất muốn gặp em, rất nhớ khuôn mặt của em, nhớ hình dáng của em và cả giọng nói êm dịu. Hắn chỉ muốn mình khỏi bệnh, sau đó hắn sẽ cầu hôn em và biến em thành của riêng mình.

Toàn thân nóng rát, rất nóng, như bị thiêu sống vậy. Muzan thậm chí không thể nuốt thức ăn, mỗi lần ăn xong thì lại nôn ra trong vài phút. Hắn chỉ biết nằm đó rên rỉ trong cơn đau đớn tột cùng.

Có lẽ bởi vì Muzan đã ép mình uống thứ thuốc thử nghiệm đó - gián tiếp biến mình thành con chuột bạch. Suốt ngày hắn phải nằm trong căn phòng tăm tối của mình, không phân biệt được thời gian. Muzan chỉ nhớ hắn đã giấu một con dao để tự vệ cho bản thân, nhưng cơn tức giận đã chiếm giữ lí trí của hắn và ....

Một màu đỏ trải dài trong tầm nhìn của hắn, một cơ thể cứng nhắc đang quằn quại đau đớn chỉ cách hắn vài cm.

Muzan đã giết gã.

Nhưng hắn lại không thấy tội lỗi gì cả.

Đó là cái kết xứng đáng cho gã.

........ lạ thật.

Đã hai ngày sau cái chết của vị lương y bí ẩn. Gia tộc Kibutsuji đã bác bỏ vụ việc, cũng không có hành động gì lạ đối với Muzan. Đơn giản chỉ vì điều họ muốn đã được hoàn thành, Muzan đã khỏi bệnh, giờ hắn có thể di chuyển không còn nằm trên chiếc giường bất lực. Không ai muốn gợi sự tức giận trong Kibutsuji Muzan. Nếu hắn vẫn nằm suy yếu trên giường thì không sao, huống hồ bây giờ hắn có thể đi khắp căn nhà mà không gặp bất cứ khó khăn nào.

-------------------------------------------------------

Hết chất xám rồi...............

-------------------------------------------------------

Tác giả: Nhật Quỳnh

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info