ZingTruyen.Info

Muôn trùng hạnh phúc là em

Chương 9: thể lực kém

__macbang__

Nãy giờ phải tiếp chuyện với khá nhiều người, Lưu Minh Tâm mệt mỏi khoác vai Ôn Lạc Nhiên, vẻ mặt bất ngờ nhìn cô nàng, ánh mắt như không thể tin nổi:
"Tiểu Nhiên, làm sao quen được đội trưởng Khắc vậy?"
Thấy Lưu Minh Tâm có vẻ hứng thú với câu chuyện của mình, Ôn Lạc Nhiên cũng không ngại...
"Lúc mình còn học đại học, quen được khi đi tình nguyện ở khu phía bắc đấy"
"Cũng may mắn quá nhỉ? Nghe nói đội trưởng Khắc là người lạnh lùng khó gần, làm sao cậu tiếp cận được anh ấy?" Lời nói của Ôn Lạc Nhiên sẽ thật sự đáng tin nếu người cô quen không phải Khắc Vương Hoành. Ai chả biết hắn ta là người thế nào? Làm sao có thể dễ dàng làm quen như một bạn học bình thường được??
"Mình không nghĩ vậy!?" Ôn Lạc Nhiên khá bất ngờ với phản ứng của Lưu Minh Tâm, không tin cô sao? Dù gì cô với Khắc Vương Hoành cũng chỉ là quen biết nhau như bạn bè bình thường? Hắn ta cũng đâu phải ma quỷ gì đâu mà khó làm quen? Hơn nữa cũng là chính hắn chủ động mà...
Đang đắm chìm trong suy tư của mình, đội nhiên thấy mọi người xung quanh nháo nhào lên, chạy về một hướng cách đó không xa.
"Thượng sĩ Thúc lúc nãy tập bắn, bị đạn bắn trúng bị thương rồi, hai cô mau nhanh lên, đến cứu người đi chứ!!!"
Giọng nói lúc nãy là của một người lính đứng gần hai người họ, tiếng hét như kéo họ ra khỏi những suy tâm của chính mình, giật phắt người chạy đến chỗ vị thượng sĩ kia.
Nhưng khổ nỗi, Ôn Lạc Nhiên thật sự chạy rất chậm, đến khi Lưu Minh Tâm đã cách xa cô cả một thước, ngoái đầu lại nhìn chả thấy Ôn Lạc Nhiên đâu, mới biết là cô nhóc đã bị mình bỏ xa cả thước rồi....
"Này! Cậu mau tới trước xem người ta thế nào đi, lát nữa mình đuổi theo sau" Ôn Lạc Nhiên biết chắc mình không đuổi kịp, bèn gọi Lưu Minh Tâm đi trước. Nhưng thật sự trình độ của Lưu Minh Tâm không bằng Ôn Lạc Nhiên, bản thân Lưu Minh Tâm cũng biết là như thế...nếu tên thượng sĩ kia bị nặng? Làm sao cô có thể làm được?? Nhưng mà có vẫn hơn không...Lưu Minh Tâm chắc nịch quay lại gật đầu với Ôn Lạc Nhiên, phóng thẳng tới hiện trường.
Lúc Ôn Lạc Nhiên chạy tới, thượng sĩ kia cũng được Lưu Minh Tâm sơ cứu nhẹ ở phần cánh tay, vết thương cũng không nặng lắm, chỉ cần chú ý dưỡng thương một chút là không sao.
Ôn Lạc Nhiên ngồi xổm xuống, tiêm một mũi tim vào tay vị sĩ quan kia
"Đau không?" Ôn Lạc Nhiên khẽ hỏi, nhưng lại nhíu mày nhìn Lưu Minh Tâm, cô gái này thật là...xử lí vết thương cho người khác, sao lại không chích thuốc tê? Hại tên quân nhân này đau muốn khóc, nhưng lại sợ mất sĩ diện.....
Lúc tên Thượng Sĩ này bất ngờ bị đạn thật bắn trúng, Khắc Vương Hoành đang tập bắn gần đó cũng tiến lại xem thử. Vừa lúc thấy nhóc con của hắn chạy tới. Nếu bây giờ không để ý, hắn cũng không biết là nhóc con của mình chạy chậm như vậy...nếu không chú ý rèn luyện, sau này sao có thể cùng hắn "du ngoạn giang hồ" đây??

Cả bầy quân nhân gần đấy như lần đầu thấy bác sĩ khây vết thương vậy, bu lại xem rất đông...
"Không tồi! Chú cố mà giữ chặt nhóc con này đấy! Nhưng thể lực hơi kém"-Mục Cảnh từ lúc nào đã xuấtt hiện bên cạnh Khắc Vương Hoành, gật đầu nhìn Ôn Lạc nhiên đang chăm chú khâu vết thương phía xa xa.
"Mai mốt sẽ tập cho cô ấy!" Khắc Vương Hoành khẽ cười, tiến lại gần cô gái nhỏ vẫn đang tập trung sát trùng tay cho vị thượng sĩ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info