ZingTruyen.Com

Muôn trùng hạnh phúc là em

Chương 13: Có người thích?

__macbang__

Buổi chiều cùng ngày, sau khi hoàn thành một số bài tập giúp nâng cao kiến thức chuyên môn, Ôn Lạc Nhiên dắt tay Lưu Minh Tâm đi dạo vài vòng quanh sân tập. Quân nhân đúng là thể lực rất tốt, rất hiếm người bị thương. Vào trong doanh trại, Ôn Lạc Nhiên thấy mình như đang đi tham quan hơn là thực tập....ngoài anh chàng thượng sĩ vô tình bị đạn bắn trúng tay ra, mọi người hầu như không ai gặp phải vấn đề gì cả...cuộc sống dạo này rất nhàm chán, tẻ nhạt.....ngoại trừ...công việc chạy bộ!!! Hôm nay cô may ra thoát được, nhưng ngày mai thì chắc chắn không! Vừa nghĩ đến đây, Ôn Lạc Nhiên lại bất giác thở dài chán nản...thật là sầu não a~~~
Đúng lúc này, tên thượng sĩ được cô cấp cứu băng nọ đột nhiên xuất hiện, đề nghị mời Ôn Lạc Nhiên cùng Lưu Minh Tâm đi ăn:
"Tôi tên Thúc Hào, hôm nọ nhờ hai em cứu giúp, mà tay tôi đã đỡ rất nhiều. Nên hôm nay quyết định mời hai em một bữa, không phiền chứ!" Thúc Hào đưa tay phải lên phía trước, tính đón bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Lạc Nhiên. Biết trước hắn ta có ỵ định như vậy, Ôn Lạc Nhiên liền nhanh chóng túm lấy tay Lưu Minh Tâm, ý không muốn nắm tay anh ta. Thúc Hào?? Chắc hẳn là anh em của Thúc Lỗi! Nhắc tới cái tên này, Ôn Lạc Nhiên thật sự chỉ muốn tức máu trào ngược ra ngoài mà!!
"Thật ngại quá, cứu người là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi, Thượng Sĩ Thúc không cần khách sáo như vậy!"
Thấy Ôn Lạc Nhiên có vẻ muốn từ chối lời mời của mình, Thúc Hào tỏ vẻ chán nản, liền đổi ý định quay sang Lưu Minh Tâm.
"Vậy sao? Tôi thấy bạn của Ôn tiểu thư đang đói, sao lại không đi cùng tôi?"
Lưu Minh Tâm nghe nhắc đến tên mình, cũng ngại ngùng từ chối. Lưu Minh Tâm thật sự không thích tên Thượng Sĩ này, người ta đã không thích, sao cứ phải bám líu như vậy!?
"Chúng tôi đang có chuyện muốn nói riêng, Thượng Sĩ Thúc không phải muốn tham gia đấy chứ?" Bắt gặp ánh mắt giễu cợt của Lưu Minh Tâm, Thúc Hào có chút chột dạ. Quả thật hắn chỉ muốn câu dẫn hai nhóc con này..ai ngờ miệng lưỡi sắc bén vậy chứ.....
Nãy giờ Tiêu Úc Na đứng từ xa, nhìn thấy Lưu Minh Tâm và Ôn Lạc Nhiên đứng từ xa nói chuyện với Thúc Hào, liền tưởng Ôn Lạc Nhiên có tình cảm với Thúc Hào. Khinh bỉ tiến lại ôm eo Thúc Hào, õng ẹo nói chuyện với hắn ta:
"Hào, người ta đói bụng quá! Mau dẫn người ta đi ăn chút gì đi! Sao lại đứng đây nói chuyện với lũ hồ ly này vậy?"
Thấy Tiêu Úc Na đột nhiên xuất hiện, mặc dù bị ả gọi là hồ ly, nhưng Ôn Lạc Nhiên và Lưu Minh Tâm vẫn nhìn cô ta bằng ánh mắt "đấng cứu thế xuất hiện" đã gần hai mươi phút trôi qua, cô cùng Lưu Minh Tâm nghĩ cách gì cũng không thoát được Thúc Hào, đúng lúc Tiêu Úc Na đi tới, thật là cái cớ hoàn hảo mà!!
"Vậy Thượng Sĩ Thúc và Tiêu tiểu thư cứ tự nhiên, chúng tôi còn có việc của mình, tạm biệt." Nói rồi Ôn Lạc Nhiên kéo tay Lưu Minh Tâm phóng đi mất, chỉ sợ đứng đó một giây thôi cũng bị hắn ta lưu lại..... còn Thúc Hào thấy hai đoá hoa hồng chưa gì mọc cánh bay mất thì tất nhiên hết sức phẫn nộ, gạt tay Tiêu Úc Na, quay mình đi mất. Mặc kệ ả ta hậm hực đứng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com