ZingTruyen.Com

Muốn Thấy Nụ Cười Trên Môi Em

TRỞ VỀ

HannChang23

Lập sau bao năm cuối cùng cũng có thể về lại nơi mình sinh ra. Vốn dĩ cậu tính ở Mỹ đến khi sinh xong, tịnh dưỡng thêm mấy tháng rồi về nhưng không ngờ dự tính nằm ngoài kế hoạch. Do cậu mang thai song bào mà cơ thể không được chăm sóc tốt, tâm lý luôn bất ổn dẫn đến việc cậu sinh non bảy tháng hai nhóc con đã ra đời. Hai đứa bé rất yếu nên cần phải được chăm sóc trong lồng kính gần sáu tháng mới được đem ra ngoài. Mà định kì phải kiểm tra xem sức khỏe của hai bé có ổn định hay không đến khi chúng lớn hơn phát triển bình thường, khỏe mạnh hơn thì không cần khám nữa. Cũng may hai đứa con của cậu bây giờ vẫn rất khỏe mạnh mặc dù hơi nhỏ con hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác một chút.

Lập đặt tên hai bé, mỗi đứa một họ, đứa lớn thì mang họ của Tú tên Hồng Khang; đứa nhỏ còn lại theo họ cậu tên Huỳnh Lâm. Hai nhóc rất giống Tú chỉ có đôi mắt là giống cậu không sai vào đâu được. Chi phí lúc dự định đã không còn đủ chi tiêu. Bên Mỹ cái gì cũng đắt hơn Việt Nam, tiền khám của hai bé cùng tiền thuốc trị bệnh tâm lý của cậu cần được duy trì nên Lập thường làm mấy công việc bán thời gian kiếm thêm thu nhập.

Lập cũng đã để dành đủ tiền mua vé về nước. Bảo vui vẻ cầm tay hai đứa nhỏ đung đưa nói:

" Chúng ta sắp được về nước rồi nha! Nơi đó nhiều khu vui chơi đẹp lắm! Thời tiết cũng ấm hơn nơi này. Hi hi! Tới đó bác sẽ đưa hai con đi chơi nha!"

Hai đứa nhỏ bi bô nói còn chưa rành chữ đồng thanh:" Được! Được! Về nước! Đi nhơi! Đi nhơi!" :3

Khang khúc khích cười: " Bác tiểu Bảo hứa rồi nha! Đưa chúng con đi khu vui nhơi giải trí! Bác không được nuốt lời!"

Lâm hùa theo vỗ tay " Bốp! Bốp" nói: " Hứa gồi không nuốt lời! Khu vui nhơi! Yea! Yea!"

Bảo vỗ vỗ ngực tự tin đáp; " Bác hứa là sẽ làm! Đúng không tiểu Lập! Chúng ta còn phải mang chúng đến cho Tú Tú xem nữa. Chắc chắn em ấy vui lắm! Mà khu vui chơi không phải nhơi. Hihi" :>

Lập cười gượng rồi bế Khang lên nói: " Được rồi! Cũng sắp tới giờ lên máy bay rồi! Anh bế tiểu Lâm lên đi chúng ta lên máy bay thôi!"

Bảo cười gật gật đầu rồi bế Lâm lên. Đi tới đâu ai cũng hướng mắt về phía họ trầm trồ khen ngợi

" Quao có hai cặp sinh đôi luôn kìa! Một cặp lớn một cặp nhỏ. Cặp nào cũng dễ thương hết. Họ đúng là có phúc mà. Mình cũng muốn sinh được như vậy a!"

Mấy cô còn len lén chụp mấy bức để khoe với bạn bè.

Trên máy bay thì cũng phải nửa ngày mới tới,hai đứa nhỏ mệt nên ngủ trước rồi. Cậu xoa xoa tóc hai bé hôn nhẹ lên má chúng một cái. Hai đứa còn nhỏ tuổi nên được ngồi chung một ghế Lập và Bảo mỗi người một bên xem chừng chúng không bị ngã.

Bảo háo hức nhìn mấy đám mây ngoài cửa sổ không ngừng khen ngợi: " Đẹp quá a! Chúng ta đi xuyên qua nó luôn"

Lập chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn. Cậu bắt đầu nghĩ tới Tú từ lần đầu họ gặp nhau, yêu nhau. Cậu không biết bây giờ anh ấy như thế nào rồi. Anh có sống tốt không? Có còn nhớ tới mình không?

Cậu cười cười tự giễu: " Mình là cái thá gì chứ! Anh ấy chắc chắn đã quên cái tên khốn kiếp như cậu từ lâu rồi. Không chừng hiện tại anh ấy có vợ con hay người yêu cùng họ vui vẻ hạnh phúc."

Lập trấn an lòng mình: " Không sao, miễn anh ấy sống tốt là được. Mình còn có anh trai và hai đứa con nữa mà. Mình phải chăm sóc cho ba người họ thật tốt mới được."

Đến nơi rồi! Lập tìm tạm một phòng ở một cái chung cư cũ trong trung tâm thành phố. Chỗ này tuy nhỏ nhưng cũng xem là tạm được để ở. Cậu dọn dẹp phòng ngủ trước trải chăn nệm ra bế hai nhóc con lên giường ngủ cho thoải mái hơn.

Lập thấy Bảo cũng mệt rồi nên kêu anh: " Anh tiểu Bảo nằm cạnh hai nhóc ngủ đi. Anh đi đường cũng mệt rồi! Khi nào dọn dẹp xong em sẽ gọi anh dậy đi mua đồ về nấu cơm."

Bảo nghe lời lên giường nằm không bao lâu thì cũng ngủ mất.

Bảo tuy ngốc nhưng cũng biết em trai mình mấy năm qua không còn vui như trước nữa. Em ấy đêm nào cũng gặp ác mộng làm cho anh lo lắng lắm. Kinh tế của Lập cũng không còn đầy đủ sung túc nữa nên anh không bao giờ đòi hỏi ăn này, ăn kia để giảm gánh nặng cho cậu hơn.

Lập biết anh trai rất hiểu chuyện. Lúc cậu đi làm thì anh ở nhà trông tiểu Khang và tiểu Lâm giúp cậu. Khi cậu gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy thì anh vỗ về an ủi cậu. Anh có đôi khi còn giúp cậu quét nhà, rửa bát tuy là hơi vụng về nhưng cậu rất biết ơn anh. Cậu cảm thấy tìm được Bảo thật tốt, còn có hai bảo bối nữa là liều thuốc tốt nhất để cậu duy trì sống tiếp.

Lập dọn dẹp, quét tước nhà cửa xong xuôi. Cậu đi rửa tay sạch sẽ rồi ra gọi Bảo cùng hai đứa con mình dậy đi vệ sinh cá nhân rồi cùng ra ngoài mua đồ dùng.

Mua được một vài thứ cần thiết cùng thức ăn chuẩn bị cho bữa tối xong cũng đã xế chiều. Cậu lụi cụi trong bếp nấu ăn để ba người kia ở ngoài xem tivi.

Cơm nước chuẩn bị sẵn sàng cậu kêu anh trai dắt hai đứa nhỏ đi rửa tay rồi ra ăn. Mấy đứa nhỏ ngồi trên bàn ăn nhìn mấy món baba nấu thèm muốn chết:

" Oa! Nhìn ngon quá! Baba thật giỏi nha! Tụi con yêu baba nhất."

Lập cười cười đút cơm cho hai bé:

" Ngon thì hai đứa ăn nhiều vào, không được kén ăn. Ăn cho mau lớn! Không thì baba tét mông đó!"

Khang bi bô nói trước: " Dạ! Dạ! Con sẽ ăn nhiều! Ăn rồi mới có sức bảo vệ baba và bác tiểu Bảo! A...aaaa"

Cậu bé nói xong mở miệng chờ baba đút. Lâm cũng lại hùa theo nói: " Đúng vậy! Ăn nhiều! Ăn nhiều! Bảo vệ baba và bác tiểu Bảo! Aaaaa!". Nói xong cậu bé cũng mở miệng chờ baba đút ăn.

Lập vui vẻ cười, bó tay với hay tiểu quỷ con này, tính tình giống ai không biết! Cậu tiếp tục đút cho chúng ăn no.

Bảo ngồi kế bên thì lo cặm cụi ăn lâu lâu còn đùa giỡn với hai bé, cười đùa vui vẻ.

Lập cũng được vui lây không ít chờ đút xong cho hai đứa ăn no cậu cũng dùng bữa.

Do chỉ có một phòng ngủ nên Lập đã mua thêm một cái giường nữa đặt trong phòng để Bảo ngủ. Còn mình và hai đứa bé ngủ cái giường còn lại.

Cậu kể chuyện cho hai đứa nghe để dễ ngủ hơn. Tiếng nói cậu rất êm tai, lại biết dừng ngắt đúng nhịp làm câu chuyện trở nên hay và hấp dẫn hơn. Chờ khi hai đứa đều ngủ cậu cũng nằm xuống suy tính đến việc tìm việc làm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com