ZingTruyen.Info

Muon Thay Nu Cuoi Tren Moi Em

Lúc Lập thức dậy thì cũng đã gần 9 giờ sáng. Kế bên trống không, đã không còn hơi ấm của Tú lưu lại nữa. Lập nghĩ chắc anh ấy về rồi, sẽ không quay lại đây nữa. Trong lòng cậu có chút thất vọng, buồn buồn một chút nhưng cũng thở phào vì không phải đối mặt với sự tra xét, lạnh nhạt của anh.

Đúng như lời hứa với Lập. Tú hôm nay đã cho người tới đón Bảo và hai đứa con của cậu đến bệnh viện. Vừa bước vào cửa phòng bệnh gặp cậu, ba chú cháu đã khóc rống lên, chạy đến bên cậu.

Bảo nói: " Tiểu Lập! Em... không...sao chứ? Anh lo...cho em lắm! Hu hu. Em đừng...bỏ anh nha! Hu..huuu!"

Lập xoa xoa đầu anh nói: " Em không sao đâu. Em chỉ mệt một chút nên chỉ cần truyền nước biển là khỏe lại ngay thôi. Anh đừng lo. Em sẽ không bỏ lại anh một mình đâu."

Khang và Lâm nhào lên người Lập, ôm cậu, sờ tới sờ lui trên người cậu. Lập bị làm nhột nên bật cười nói:" Baba không sao. Hai đứa đừng sờ nữa. Baba nhột lắm."

Khang mếu máo ngóc đầu dậy nói: " Hu hu. Hôm qua... chú đẹp...trai kia đến... nhà, nói baba...bị bệnh, con sợ lắm.. a! Baba không khỏe...nên đừng...đi làm nữa...hic hic. Khang sẽ nuôi... baba mà! Con không...ăn kẹo nữa...tiết kiệm...tiền cho baba. Baba không...cần vất vả nữa... đâu! Con còn...có thể lượm ve...chai bán mà...hức hức!"

Lâm cũng mếu máo khóc nói: " Đúng! Đúng! Lâm... và anh...Khang sẽ...nuôi baba. Baba đừng...bỏ con...hu hu. Con sẽ ngoan,...không ăn...cơm nhiều nữa. Con sẽ... chia cơm...cho baba."

Hai nhóc con nằm úp sấp lên người Lập khóc càng thương tâm hơn. Lập nghe được mấy lời ngây ngô của hai đứa con mình, lòng cậu vừa vui mừng, cảm động vừa xót xa cho tụi nhỏ. Nếu không phải vì cậu quá nghèo thì hai đứa con của cậu không cần phải vất vả như vậy rồi.

Hai mắt cậu cay cay, lấy tay ôm hai đứa lại rồi xoa tóc chúng nói: " Các con thật ngoan. Là baba không tốt để tụi con lo lắng. Baba sau này sẽ chú ý hơn không để tụi con sợ nữa. Các con không cần làm gì cả chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi. Các con nín đi baba thương."

Hai nhóc hít hít mũi không khóc nữa, chỉ nằm ôm chặt Lập không buông.

Một màn tình cảm này đã lọt vào trong mắt của Tú. Anh bây giờ cũng chỉ là người ngoài trong mắt họ mà thôi. Nếu khi xưa cậu không bỏ đi thì anh cũng đã có một hạnh phúc trọn vẹn như vậy rồi. Anh đứng ở ngoài cửa một lúc rồi cũng tiến vào bên trong.

Tú cầm theo túi đồ ăn nóng hổi nói: " Mấy người sáng giờ cũng chưa ăn gì chắc đã đói rồi! Tôi có mua chút thức ăn đây. Mọi người ăn xong rồi hãy nói chuyện tiếp."

Lập né tránh ánh mắt của anh. Cậu không nghĩ anh sẽ quay lại đây gặp cậu. Tú thấy cậu né tránh như vậy cũng không nói gì. Anh lấy đồ ăn đưa cho từng người rồi lấy bát múc canh gà hầm cho Lập ăn.

Bảo vui vẻ hẳn lên, cuối cùng cũng gặp được Tú rồi. Bảo tươi cười nhận đồ ăn nói: " Tú Tú à! Đã lâu không gặp em rồi anh nhớ em lắm a! Hihi! Em xem anh bây giờ đã có hai đứa cháu rồi. Đều nhờ..."

Lập cắt ngang lời Bảo, không cho anh nói tiếp. Nếu không Tú sẽ nghi ngờ mất thôi: " Anh đừng nói nữa. Anh mau ăn cơm đi, sắp nguội rồi kìa. Ăn cơm nóng mới ngon!"

Bảo hơi cụt hứng chút nhưng rồi cũng nghe lời cậu. Hai nhóc Khang và Lâm nhìn thấy chú đẹp trai hôm qua liền cùng nhau bi bô nói: " Chúng cháu chào chú ạ! Cám ơn chú đã chăm sóc baba của tụi cháu!"

Khang mò mò trong túi có một viên kẹo hương chanh, cầm hai tay đưa đến cho Tú: " Cháu mời chú ăn đó! Kẹo ngon ngọt lắm a! Hihi"

Lâm hùa theo nói: " Ngọt ngọt! Ngon lắm! Mời chú! Mời chú! Chú mau nhận đi"

Tú không biết tại sao mới gặp có hai lần mà anh đã có cái cảm giác gì đó với hai cậu nhóc này. Anh không thích con nít hay ồn ào, mít ướt, nhưng lại không bài xích hai đứa con của Lập. Anh thấy chúng có đôi mắt rất sáng, long lanh như cậu vậy. Còn tổng thể gương mặt thì trông quen quen. Tụi nó giống ai thì anh không nhớ rõ, chỉ cảm giác chắc là mình biết người này.

Tú đắn đo một hồi cũng nhận lấy rồi nhéo nhéo hai má phúng phính hơi có chút thịt của chúng nói: " Cám ơn!"

Lập có chút khó xử vì sự hồn nhiên của hai nhóc con nhà mình. Cậu thật sự không tài nào dám đối diện với anh. Hay nói đúng hơn là cậu đã không xứng đáng được ở bên anh nữa rồi.

Tú cầm bát canh đưa cho Lập: " Em ăn đi! Mau ăn lấy lại sức. Tôi không bỏ thuốc độc vào đó đâu. Em khỏi đắn đo chi cho mệt. Chờ em khỏe lại, tôi có chuyện muốn hỏi em cho rõ ràng!"

Lập im lặng cúi thấp đầu không nói câu nào. Cậu uống chén canh này xong cảm thấy không có mùi vị gì cả, cậu chỉ thấy lưỡi mình thật đắng, thật chát thôi. Cậu biết nói gì với anh đây. Anh rồi sẽ làm gì cậu và người nhà cậu. Trong lòng cậu thấp thỏm không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info