ZingTruyen.Info

Muon Thay Nu Cuoi Tren Moi Em

Lập về tới nhà liền vào phòng xem sổ tiết kiệm của mình còn bao nhiêu. Mở nó coi xong cậu thở dài, không biết nên làm gì. Tài khoản trong ngân hàng của cậu chỉ có hai trăm mấy ngàn cách con số 100 triệu kia thật quá xa vời. Cậu ném nó lên giường rồi ra bếp nấu cơm. Lúc nấu đồ ăn cậu không tập trung tí nào đầu óc toàn nghĩ làm sao để kiếm ra tiền. Tới khi Tú về cậu cũng không hề hay biết.

Tú đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng với hai nhóc con ý bảo im lặng. Anh muốn xem Lập đang làm gì trong bếp, để trêu ghẹo cậu một chút cho vui. Anh thấy Lập đang loay hoay thái rau củ. Cậu không cẩn thận làm đứt tay mình. Máu chảy ra từ ngón tay nhỏ giọt xuống. Anh hốt hoảng chạy đến cầm lấy tay cậu xem xét.

" Sao em bất cẩn vậy hả?! Tay bị thương rồi này! Em có thấy đau lắm không? "

Tú đưa ngón tay bị đứt của cậu vào miệng ngậm để máu không tiếp tục chảy ra. Cậu bấy giờ mới hoàn hồn lại.

" Anh về từ lúc nào vậy? Sao không gọi em một tiếng?"

Tú đem cậu đến vòi nước rửa sạch vết thương, lo lắng: " Anh mới vừa về thôi! Tính vào xem em hôm nay nấu món gì, ai dè em lại bất cẩn như vậy đâu. Có thấy đau nữa không? Để anh lấy băng keo cá nhân!"

Tú từ ngăn tủ y tế lấy ra một miếng băng keo cá nhân quấn lại vết thương cho cậu. Cậu nhìn anh làm giúp mình nhỏ giọng nói: " Cám ơn anh! Em hết đau rồi! Anh làm việc vất vả nguyên ngày rồi. Anh đi tắm rửa đi, em nấu cơm xong sẽ gọi anh ra ăn. "

Tú cưng chiều cậu, lắc đầu rồi đưa cậu ra phòng khách ngồi: " Em ngồi đây xem tivi với con và anh Bảo đi. Tay em bị vậy rồi làm sao mà nấu cho được, anh hôm nay xuống bếp nấu cho. Em nói đi! Em định nấu món gì? "

Lập buồn rầu, sờ sờ ngón tay bị thương: " Em vốn định nấu cho anh mấy món tẩm bổ. Anh mấy ngày nay thức khuya làm việc, em sợ ảnh hưởng sức khỏe của anh. Bây giờ lại để anh tự xuống bếp. Em đúng thật qua vô dụng, làm gì cũng không xong."

Tú ngồi xuống, hôn lên trán cậu an ủi: " Ai nói em vô dụng. Em giúp anh được nhiều việc mà chẳng ai giúp được đâu. Ví dụ như chỉ có em mới làm anh thấy hạnh phúc. Em là người mà anh thật lòng yêu. Em còn sinh cho anh hai bảo bối đáng yêu đến vậy mà. Nhiều người mơ được như anh còn không được. Ai mà lấy được em thì người đó là người may mắn nhất thế gian. Anh mỗi lần đi làm về chỉ cần thấy em là bao nhiêu mệt mỏi đều biến tan không còn manh giáp. Cho nên tóm lại Lập, em là người tuyệt vời nhất, tốt nhất của anh!"

Cậu bật cười, ôm anh thật chặt: " Anh sến súa quá đi. Miệng anh chắc toàn tồn kho đường không quá. Em nổi da gà hết rồi này!"

Khang và Lâm ngồi kế bên phát ra tiếng: " Ọee! ". Hai nhóc vờ bụm miệng lại như muốn nôn thật: " Ba với baba làm tụi con sởn tóc gáy! Nhìn cảnh này ai mà chịu nổi. Ba với baba đi mà vào phòng mình tự ân ân ái ái đi. Tụi con cần yên tĩnh để vận động não xem hoạt hình. Em còn trong soáng lắm, ngây thơ chưa biết gì! Là lá la la là!" :>

Tú cốc đầu hai đứa một cái: " Các con là nít quỷ thì có! Trong sáng cái con khỉ mốc ấy. Suốt ngày chỉ giỏi trêu ghẹo vợ ba. Ngoan ngoãn ngồi im xem tivi đi. Baba tụi con mà không vui thì tối nay ba cho các con nhịn đói nhăn răng!"

Tú uy hiếp hai nhóc rồi vào nhà bếp làm đồ ăn. Hai nhóc con làm mặt quỷ lêu lêu anh: " Thấy ghét! Vợ ba làm như vợ con không bằng. Vợ ai người nấy lo chứ. Xài không cho xài giùm mà đi bắt ta bảo quản giùm. Không công bằng. Ba là đáng ghét nhất!"

Lập phì cười bế hai nhóc ngồi lên đùi mình: " Các con cũng ít phá phách lại đi. Ở đó mà mắng ba tụi con. Bộ các con không muốn cho baba xem phim hoạt hình cùng sao? Không thương baba nữa à?"

Hai nhóc cuống quýt vừa hôn hôn mặt cậu vừa vuốt ve nói: " Không có! Không có! Tụi con yêu baba nhất trần đời. Tụi con chỉ ghẹo ba thôi baba đừng buồn. Nha nha! Baba! Tụi con không muốn nhịn đói đâu! Nhịn đói không tốt cho sức khỏe của trẻ em đâu. Tụi con mà bị suy dinh dưỡng là tại ba với baba hết đó!"

Lập nhéo nhéo má mềm mềm của chúng: " Các con đúng thật là! Tinh ranh y chang ba tụi con, không sai vào đâu được. Không biết các con có chỗ nào giống baba không nữa? Hazzz! "

" Có nha! Baba nhìn mắt tụi con này đẹp sáng long lanh như baba đó. Tụi con cũng là sinh đôi giống baba mà! Hi hi!"

" Ừm! Cũng có lý! Xem như các con lợi hại! ". Lập bó tay với cách biện hộ của hai nhóc.

Tú nấu xong mấy món cậu nói rồi dọn ra bàn trước xong thay đồ đi tắm cho sạch sẽ. Anh tắm xong ra ngoài thấy mọi người đã ngồi chờ anh sẵn trên bàn ăn. Anh đi đến ngồi xuống dùng bữa.

Suốt bữa ăn cậu tâm tư để đâu đâu, ăn không được mấy miếng cơm nói no rồi đi về phòng nghỉ trước. Anh lo cho cậu nên ăn rồi dọn dẹp xong xuôi đi vào phòng với cậu. Anh mở cửa thấy cậu đang nằm úp sấp trên giường chán nản nhìn cuốn sổ tiết kiệm. Anh đến gần ngồi xuống hỏi cậu:

"Em sao vậy? Có tâm sự gì nói anh nghe đi! "

Lập ấp úng không nói ra được đáp án gì: " Em... em... Mà... thôi đi! Không... có gì... đâu!"

Tú cầm lấy cái sổ mở ra xem, nhìn nhìn một hồi: " Em đang thiếu tiền sao? Cần bao nhiêu anh đưa cho! Hay anh tạo cho em một cái thẻ riêng nha! Tiền có sẵn trong đó luôn!"

Lập ngồi dậy, không dám ngẩng lên, lí nhí nói: " Em cần số tiền lớn lắm! Anh cho em mượn đi! Em từ từ trả anh sau!"

" Em không cần trả! Đó là tiền chung của anh với em! Tiền của anh là tiền của em mà! Em nói con số đi! Anh đưa cho!"

" Em cần 100 triệu! Anh không muốn đưa cũng được! "

" Ừm! Anh lấy cho em ngay! Em chờ anh chút!". Tú nói rồi từ trong tủ lấy ra một cái thẻ ngân hàng đặt vào tay cậu.

" Trong đây có đủ số tiền em cần! Có dư thêm chút đỉnh em muốn dùng cứ dùng hết anh cho thêm!"

Cậu ngỡ ngàng cầm lấy nó ngước lên hỏi anh: " Anh không hỏi em lý do tại sao lại cần số tiền lớn vậy sao? Anh không sợ tiếp tục em gạt anh! "

" Anh có gì phải sợ! Vốn dĩ từ trước đến nay em chưa từng lợi dụng anh. Cho dù có cũng là anh cam tâm tình nguyện. Số tiền ít ỏi này làm sao quý giá bằng những gì em đã hi sinh cho anh và con. "

Mắt cậu hồng hồng, ôm chầm lấy anh. Cằm cậu tựa vào vai anh: " Em hỏi anh chuyện này! Nếu có một ngày anh phát hiện em đang che giấu anh một bí mật lớn. Em không giống với những gì anh trông thấy, là con người ích kỉ, dơ bẩn. Anh có nguyện ý tha thứ ở bên cạnh em không?"

Tú lau nước mắt cho cậu: " Em ngốc quá! Ngoan! Đừng khóc nữa! Cho dù em có làm bất cứ điều gì anh đều tha thứ cho em hết! Anh không bao giờ bỏ em một mình đâu! Bởi vì anh là yêu em thật lòng. Mãi mãi yêu em sẽ không thay đổi! "

Lập như được an ủi phần nào. Cậu không biết lời hứa của anh có thực hiện được sau khi biết chuyện kia không. Cậu hiện tại chỉ muốn che giấu nó đi, bảo vệ hạnh phúc của mình. Cậu nắm chặt thẻ trong tay chỉ cần mấy ngày nữa là mọi chuyện kết thúc. Hắn ta không làm phiền cậu nữa. Bí mật kia chỉ có mình cậu và hắn biết cho đến khi cậu và hắn chết.

Tú nói không muốn biết lý do nhưng anh cũng quan tâm đến cậu đang làm gì. Anh không phải là không tin tưởng cậu chỉ là anh cứ thấy trong lòng bất an. Vì vậy anh quyết định cho người giám sát cậu, để khi có bất trắc gì anh có thể đến giúp cậu ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info