ZingTruyen.Info

Muốn Thấy Nụ Cười Trên Môi Em

MÌNH KẾT HÔN ĐI !!

HannChang23

Tú và Lập ở lại nhà ba mẹ anh cũng hơn một tuần rồi. Mới đầu anh định để cậu ở hai ba ngày thôi, chờ xử lý xong công việc sẽ rước cậu và hai nhóc con về nhà mình. Hai nhóc ở đây mới có mấy tháng mà đã quậy anh và cậu không chịu nổi rồi. Bọn chúng ở đây lâu thêm nữa chắc bị mẹ anh huấn luyện thành tinh, quá nguy hiểm. Nhưng mà anh mắc bận ân ái với bà xã yêu dấu của mình làm công việc. Hồng Nam lâu lâu mặt lại hằm hằm nhắc nhở anh đi làm. Công ty của anh mà bắt nó trông giúp hoài, nó cũng cần yêu thương vợ của nó nữa chứ. Anh bất đắc dĩ đành nhịn nhục đau đớn luyến tiếc rời xa cậu tới công ty làm việc. Đi thì đi làm vậy thôi chứ anh lúc nào cũng về sớm nhất, công việc hầu hết bàn giao lại cho thư kí của mình. Còn hên anh chàng thư kí này chưa có vợ, ế nhăn nên thời gian rảnh rỗi dư thừa phụ anh làm việc. Tú đương nhiên biết điều tăng lương gấp ba lần cho anh ta. Tú có suy nghĩ độc ác phải chi tên thư kí này ế thêm hai chục năm nữa thì tốt nhỉ. Anh như vậy sẽ có thể chăm Lập Lập nhiều hơn rồi. Tới khi già giao công ty lại cho hai tiểu quỷ nhà mình, anh và cậu sẽ đi an hưởng tuổi già, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Tú ngồi tại bàn làm việc mơ mộng cười ngây ngốc. Hên là không có ai ở đây chứ không bao nhiêu hình tượng của anh đều mất hết.

Tú đi làm về, liền vọt vào phòng ôm cậu hôn: " Anh nhớ em quá đi mất! Xa em có mấy tiếng mà lòng anh đau nhói a. Lập Lập! Yêu em quá đi. Hay ngày mai em đến công ty làm việc với anh nha!"

Lập bị anh làm nhột, cười cười đẩy anh ra: " Anh xạo vừa thôi, làm như cả chục năm mới gặp lại không bằng. Anh đừng ở đó mà dụ dỗ em. Em không theo anh tới công ty đâu."

Tú gian xảo, áp sát mặt gần cậu: " Anh có dụ dỗ gì đâu. Em chỉ đơn thuần đến công ty anh thôi để anh lúc nào cũng có thể nhìn thấy em. Hay là em đang nghĩ mấy thứ khác trong đầu? Em đầu óc suy nghĩ đen tối quá nha."

Lập ngẫm ngẫm mới hiểu anh nói gì, cậu đạp chân anh một cái, mắng: " Em đen tối hồi nào hả. Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người. Anh sắc lang một vừa hai phải thôi nha. "

Anh bày ra mặt sắc lang, âu yếm ôm cậu: " Em dữ quá đó! Em có muốn thử anh làm em tại công ty không. Làm thịt em trên bàn làm việc cảm giác sướng lắm đây. Hahah! Tưởng tượng cơ thể em trần trụi đưa mông ra cho anh nhìn máu mũi sắp phun ra hết rồi này! "

Lập xấu hổ, mặt nóng lên, tránh thoát khỏi người anh: " Anh biến thái, đừng có vọng tưởng bậy bạ! Anh mau đi tắm đi, cả người toàn mùi mồ hôi. Hôi chết mất! Tắm rồi đi xuống ăn cơm cùng mọi người."

Tú giả bộ thất vọng: " Mùi cơ thể chồng em, em phải thấy thơm chứ. Cho dù là thúi nức mũi cũng phải khen thơm phức. Như vậy mới là vợ ngoan của anh!"

Lập đập vào người anh mấy phát, cho anh cặp mắt khinh bỉ: " Thơm phức con khỉ. Vậy anh khen phân em đi ra thơm đi, em sẽ không chê anh. Khùng điên!"

Anh đột ngột bế ngang cậu lên tiến về phía nhà tắm: " Em sai quá sai rồi nha. Anh yêu cái chỗ nụ hoa dâm đãng của em lắm a. Em nghĩ anh còn sợ mấy thứ kia của em à. Hahah! Chúng ta đi tắm chung đi. Anh chứng minh cho em thấy ngay. "

Lập giãy dụa tay chân: " Anh bỏ em xuống, anh điên rồi! Em mới tắm xong mà giờ còn tắm cái gì nữa. Aaa! Đồ sói điên!"

Tú trong phòng tắm xoa sữa tắm cậu một lần. Anh áp chế chừa sức lực để cậu ăn cơm. Tối anh lại chăm sóc cậu tiếp, làm tới sáng luôn.

Tú ngồi trong bồn tắm tẩy rửa cho cậu sạch sẽ. Lập mệt mỏi mặc anh làm gì thì làm, cậu làm biếng chửi lắm rồi. Từ lúc quen anh tới giờ không biết cậu đã tích tụ bao nhiêu khẩu nghiệp. Bởi vậy số cậu mới xui xẻo thế, lần nào cũng thay anh lãnh đạn của tụi nhỏ. Tú tẩy rửa một hồi, cầm tay phải đeo nhẫn của cậu lên hôn xuống, anh ôn nhu nói với cậu:

" Lập, chúng ta kết hôn đi. Anh muốn bảo hộ em cả đời! Em nguyện lấy anh không?"

Lập đột ngột bị anh bày tỏ vậy, cậu ngại ngùng gật gật đầu: " Em đồng ý! Em sẵn sàng lấy anh. "

Tú vui mừng nhào tới ôm cậu: " Anh yêu em! Lập Lập! Anh hạnh phúc quá. "

Cậu đỏ mặt, đáp: " Em cũng yêu anh! Rất yêu anh! Cuộc đời này yêu anh là chuyện đúng đắn nhất mà em làm. Cám ơn anh đã yêu em!"

Anh và cậu môi kề môi trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy. Hôn lúc lâu, anh mới tách ra, cụng trán mình vào trán cậu: " Vậy lát nữa ăn cơm chúng ta nói với ba mẹ anh đi. Họ sẽ vui mừng lắm đó. Sẵn bàn việc tổ chức hôn lễ luôn!"

Cậu mãn nguyện, gật đầu.

Nay là ngày cuối tuần, mọi người tụ họp rất đông đủ. Tất cả đã ngồi chờ đồ ăn mang ra. Tú nắm tay cậu, quay qua nhìn ông Khanh và bà Nguyệt nói:

" Ba mẹ, con có chuyện cần bàn bạc với hai người!"

Ông Khanh hỏi: " Con có chuyện gì sao? Nói đi ba mẹ nghe đây."

" Con muốn kết hôn với Lập." Anh nói rồi kéo người cậu lại gần mình.

Bà Nguyệt mặt tươi rói, cười nói: " Chuyện này có gì mà bàn. Con muốn lấy vợ ai cản con được. Ba mẹ rất vừa lòng với người con dâu này a! Để đó ba mẹ tìm ngày tốt cho hai con tổ chức. Hahah! Nhà ta sắp rước về một chàng dâu nữa rồi !!"

Lập lầm bầm nói nhỏ: " Em là chồng mà! Sao lại nói là lấy vợ, anh mới là vợ. Thật không công bằng."

Bà Nguyệt ráng dỏng tai nghe cậu nói gì. Bà nghe xong cười lớn: " Lập! Con đòi làm chồng của Tú?! Hahah ta cười chết mất! Chẳng lẽ Tú bị con đè?! Hai đứa cháu yêu bảo bối của ta là từ bụng Tú sinh ra?!"

Lập ai oán trong lòng, tai bác gái sao thính dữ vậy trời. Nhưng Lập nào chịu thua, cậu mạnh miệng nói: " Trước đây khác, bây giờ khác. Hiện tại đổi vai vế rồi, con chiếm thế thượng phong. "

Tất cả mọi con mắt đổ dồn về phía Tú tìm manh mối, họ đồng loạt hỏi: " Thật hả?"

Tú nhếch môi, vỗ vào eo cậu một cái. Mặt cậu vặn vẹo, la lên: " Anh làm gì vậy hả? Em đang đau lưn..g...nà..y..!"

Lập biết anh cố ý, nhưng lời nói lỡ vuột khỏi miệng rồi biết làm sao. Cậu xấu hổ cười trừ núp mặt vào ngực anh. Bây giờ phải chi ông thổ địa đưa cậu đi tham quan một vòng thì tốt biết mấy. Mọi người ai nấy ra vẻ thất vọng, đồng thanh: " Biết ngay mà! Con / Em / anh/ Baba / Chú làm gì có khả năng đó! "

Hai nhóc con nhìn nhau cười gian, Khang nói: " Con biết trước rồi! Baba chỉ có thể là vợ yêu dấu của ba thôi. Từ đầu con đã nói rồi, khuyên baba bỏ cuộc đi baba không nghe. Baba nên biết chấp nhận số phận đi, này do trời ban a!"

Lâm nói theo: " Đúng! Đúng a! Baba mấy bữa nay ngày nào mà không bị ba róc da róc thịt ăn. Con còn nghe baba khóc cầu xin quá chừng luôn kìa! Đúng không anh Khánh, anh Dương?!"

Hai anh lớn gật đầu, Khánh nói: " Đúng vậy! Tụi con nghe qua điện thoại a! Chú ba vợ la hét dữ lắm đó! Con có ghi âm lại này, Dương lấy điện thoại ra bật lên đi!"

Dương cầm điện thoại ấn ấn mấy cái, âm thanh bên trong dần dần vang lên. Tiếng la hét của cậu dữ dội lắm, miệng cầu xin Tú không ngớt, ông xã này, ông xã nọ. Bầu không khí im lặng tột độ, mọi người đều mặt trắng bệch ngóng tai nghe mấy âm thanh ám muội kia. Lập giật lấy điện thoại bấm tắt: " Các con..các con là gì vậy! Baba phải xóa nó..Toàn học hư.."

Bà Nguyệt chớp thời cơ chọc ghẹo anh và cậu: " Các cháu của bà ghê gớm quá! Chà chà, Lập, lần này thì con hết chối cãi. Chứng cớ rành rành rồi còn gì. Còn con nữa Tú, làm người ta mà không biết tiết chế gì cả! Tội thằng nhỏ cầu xin mà thấy thương!"

Ông Khanh bịt miệng bà lại: " Bà đừng ở đó mà giở trò. Bà coi dạy mấy đứa cháu tôi thành ra gì rồi. Chúng nay còn biết nghe lén, ghi âm nữa! Tôi thật hết nói nổi. Hết bốn thằng con giờ bốn thằng cháu. Hồi trước hai thằng nhỏ giống ba nó không nói giờ tới hai thằng lớn. Tốc độ lan truyền bệnh sói của bà đạt mức độ thượng thừa rồi đó! Hazz virut này chắc không còn thuốc gì có thể trị nổi!"

Tú làm sao bỏ qua dễ dàng cho bà như thế: " Mẹ à, mẹ cũng từng sinh bốn thằng con trai. Mẹ đã trải qua mấy chục năm ân ái chắc không có la ó như này đâu nhỉ hay là ba đây quá yếu sinh lý nên mẹ không thấy đủ?! Hửm?!" :)))))

Ông Khanh bực dọc bà ấy làm chứ có phải mình đâu, ông chỉ tay vào mặt anh mắng: " Thằng quỷ thối tha này! Mẹ mày gây chuyện lôi ba mày vô làm chi! Mày được truyền tinh lực tốt này là do ba mày đấy con. Ông đây hồi xưa học giỏi nhất là môn sinh với môn lý đấy. Mẹ của mày sung sướng muốn chết, ở đó mà không đủ. Hừ!"

Bà mất hết mặt mũi mắng: " Ông nói gì đó. Ông làm tôi mất hết hình tượng với các con và cháu rồi! Đáng ghétt!"

Ông Khanh cãi lại: " Bà đó giờ có hình tượng đâu mà giữ. Bà mất nó từ lúc lọt lòng rồi chứ không phải bây giờ đâu. "

" Xía!"

" Xía! Xía!"

Hai ông bà cãi qua cãi lại, để cho con cháu nhìn học hỏi chơi. Mọi người thấy hai ông bà cãi lộn chẳng những không ngăn còn cổ vũ thêm. Đặc biệt là bốn thằng cháu đứng lên cổ vũ: " Ông ơi cố lên! Ông ơi cố lên!"

" Bà ơi cố lên! Bà ơi cố lên!"

Riêng Duy và Lập ảo não mấy đứa con mình học hư hết rồi, làm sao dạy lại đây. Hãy trả lại các con của con một đầu óc trong sáng.. Hic!

[ Changg biết mình hơi xàm.. :((( ]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info