ZingTruyen.Info

Muốn Thấy Nụ Cười Trên Môi Em

KHÁM BỆNH

HannChang23

Những ngày còn lại trước khi đến buổi hẹn gặp vị bác sĩ kia cuộc sống sinh hoạt của Tú  và Lập vẫn không có gì thay đổi. Có điều từ cái hôm cậu cuồng loạn cự tuyệt anh đến nay, anh chưa bao giờ làm ra việc gì quá mức cho phép. Anh sợ chuyện như vậy sẽ lặp lại lần nữa, nó không tốt cho sức khỏe của cậu. Cùng lắm lúc nhịn hết nổi thì anh chỉ hôn môi, ăn đậu hủ của cậu một chút rồi đi dội nước lạnh. Mặc dù khó chịu nhưng anh quan tâm đến cậu hơn hết.

Lập biết anh phải nhịn nhục rất nhiều. Cậu cũng cố gắng phối hợp với anh nhưng không được, đến mấy lúc quan trọng cậu lại thấy sợ. Cậu đôi khi thấy có lỗi với anh lắm. Cậu có thể nói là ích kỉ khi che giấu chuyện kia với anh. Mà chuyện vậy cậu biết mở miệng nói với Tú thế nào. Anh mà biết được có khi đem cậu làm thịt cho cá ăn luôn ấy.

Hai nhóc thấy mặt baba buồn, tinh thần uể oải nên đến an ủi cậu. Khang và Lâm leo lên người cậu ngồi, tay vuốt ve ngực baba. Khang nói trước:

" Baba có chuyện gì buồn hả? Nói cho tụi con nghe đi. Tụi con thông minh lắm á, biện pháp gì cũng có nên không chuyện gì là không giải quyết được. "

Lâm ôm cậu nói: " Đúng rồi! Baba buồn vậy dễ sinh bệnh lắm! Có phải ba ăn hiếp baba không? Con đi xử đẹp ba luôn. Không ai được ăn hiếp baba của tụi con hết. "

Lập cười cười, tâm trạng thoải mái hơn chút: " Cám ơn các con! Ba đối xử với baba rất tốt. Con coi bụng baba giờ có chút mỡ rồi này, da hồng hào lên thấy chưa. Các con coi thử đi!"

Lập vừa nói vừa chỉ chỉ tay lên bụng và mặt mình. Hai nhóc con chọt chọt thử đúng là vậy. Mặt baba mềm mềm thích quá đi. Hai nhóc nhịn không được chồm người lên hôn mặt cậu.

" Vậy baba buồn chuyện gì? Hay là tụi con lì quá làm baba giận rồi! Baba giận tụi con chỗ nào, tụi con sẽ sửa mà. Tụi con thương baba nhất!"

" Các con ngoan vậy lấy gì baba giận đây. Baba yêu các con còn không hết nữa là. Chuyện gì baba cũng sẽ tha thứ cho tụi con hết, có cái quá quắt quá thì roi vô đít. ". Lập cưng yêu vò đầu hai bé. Cậu ngập ngừng chút lại nói: " Baba là tự giận mình. Baba cảm thấy có lỗi với ba các con quá đi nhưng không biết phải làm sao hết."

Khang tò mò hỏi cậu: " Tại sao baba thấy có lỗi? Baba chọc giận ba rồi chăng, cơ mà con thấy ba vẫn yêu thương baba hết mực luôn!"

" Đúng đấy baba! Baba nói đi con nghĩ biện pháp cho." Lâm cười hì hì.

" Ừm! Là baba giấu ba con một chuyện rất quan trọng. Baba lại không nói cho ba nghe được. Các con thấy baba có xấu xa không?"

Hai nhóc xua xua tay: " Baba là tốt nhất! Baba không phải người xấu. Huống chi ai cũng có quyền giữ bí mật của riêng mình không muốn cho người khác biết. Con với Lâm cũng có nhiều bí mật lắm a! Baba không nói ra cũng chẳng sao hết. Chỉ cần baba thật lòng yêu ba là được hết á. Tình yêu có thể bù đắp cho những sai lầm. "

" Baba thấy con với anh trai triết lý ghê chưa! Hihi!"

" Được! Các con rất giỏi! Đừng nói với baba là ba chỉ các con nói đấy. Baba không tin đâu!''

Hay nhóc con bày ra cái mặt khinh bỉ: " Ầy! Ba mà chỉ tụi con cái này á! Chắc chờ tới kiếp sau! Tụi con xem trên tivi đó! Có mấy ông hói hói, bụng bự ngồi nói mấy chuyện này nên tụi con nhớ a! Mấy người đó gọi là gì nhỉ! Ưm... à là tiến sĩ tư vấn tâm lý gì gì đó.  Chi thì chỉ tụi con cái khác! Thú vị không kém đâu! Ba toàn chỉ tụi con mấy phương thức cua người iu thôi. Gái trai quất hết, tụi con bây giờ lý thuyết đầy mình đang chờ tới ngày dụng võ thôi hà."

Lập há miệng hết nói nổi: " Xem tivi mấy chương trình đó rất tốt. Baba bây giờ bớt thành kiến khi cho các con xem nó hơn rồi đấy. Còn ba con chỉ gì đừng nghe theo! Toàn mấy chuyện xàm xí đú, vô bổ."

Khang bấy giờ lại bênh Tú: " Ba chỉ mấy thứ đó rất thú vị nha. Học xong một khóa là có thưởng đó. Bánh kẹo đầy tủ, đồ chơi đầy sọt ngu gì không học. Lời quá chừng đúng không Lâm? Lâm nói cho baba nghe phương pháp bí truyền của ba đi!"

Lâm giơ ngón cái lên: " Ok anh! Ba dạy ra đường thấy trai xinh gái đẹp là rắc thính, rắc thính. Mở chuồng thả dê, không thả dê thì thả cún tới khi họ dính thì thôi.Quen là chiếm tiện nghi người yêu trước. Phái ta là nhào tới đè ra hôn. Tình yêu toẹt vời nhất là người yêu yêu mình. Thể hiện tấm chân tình hôn mông rõ ràng nhất. Yêu là không sợ dơ, bất chấp, bất chấp. Làm trai phải bá đạo, thích ai bắt về nhà nuôi luôn. Không cho người yêu cười nói với ai khác ngoài mình, không khi về áp dụng một trăm gia quy đặt ra trị người yêu. Yêu là chiều hết mực, họ muốn gì cho nấy không than phiền. Yêu thích ăn thịt hơn ăn chay, ăn chay phải cạo đầu, xấu giai lắm, nên tốt nhất ngày ba bữa thịt đều có....bla... bla... Còn nữa dài lắm hihi nhiêu đó thôi nha baba!" :)))

Lập miệng méo xệt cười cho có. Cái quái quỷ gì vậy trời. Này là cái mà một người ba dạy con mình sao??? Đâu ra bá đạo thế chứ. Ra đường chưa kịp làm chúng dí đánh thấy ông bà tổ tiên luôn đó.

" Vậy mà thú vị. Các con nghe lời baba quên hết mấy cái ba dạy đi, tẩy não trắng lại cho baba. Mới có tí tuổi đầu đầu đen như cục than vậy sao được. "

Khang bĩu môi: " Con không chịu đâu. Con muốn mốt khi vô học mẫu giáo ngày đầu tiên phải có người yêu. Vậy mới oai! "

" Dạ! Dạ! Mới vô tụi con phải thả thính nhiều nhiều, tận dụng bí kíp này. Trường là nơi có nhiều đất để trồng trọt thử nghiệm. Con còn muốn có cùng lúc cả bạn trai với gái luôn. Mỗi tay một người cho chúng nhìn thèm chơi!". Lâm quyết chí muốn làm nên đại sự.

" Các con nói bậy gì vậy? Cái gì mà người yêu. Một mình ôm xô hai người. Không được, các con mà làm vậy mỗi ngày baba cho các con ăn roi trừ cơm! "

Ba người trò chuyện từ việc này chuyển qua việc kia cười nói rất vui vẻ. Cậu dần không để tâm đến mấy việc kia nữa.

Tú sắp xếp gặp bác sĩ tại phòng khán riêng của ông. Anh sáng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đưa Lập đi khám.

" Lập! Em thay đồ đi chúng ta đi gặp bác sĩ! Bệnh em cần xem xét chữa như thế nào. Anh tìm được một bác sĩ rất giỏi trị liệu về mảng tâm lý này lắm. "

" Ừm! Anh chờ em chút! Em thay ngay!". Cậu lấy đồ đem đi thay xong ra ngoài mặc áo khoác vào.

" Cơ mà còn anh Bảo và con mình tính sao? Ai nhà trông chừng đây? Em không yên tâm lắm ba người đó đâu có biết nấu đồ ăn đói bụng thì làm sao được."

Tú vỗ vai cậu đi ra khỏi phòng: " Em yên tâm anh có chuẩn bị hết rồi. Anh hai anh hôm nay rảnh nên hứa qua trông coi họ rồi! Anh hai rất thích chơi với Bảo cùng hai nhóc mà!"

Anh nói xong chuông cửa vang lên: " Em xem, chắc là anh hai tới. Anh đi mở cửa."

Đúng là Khoa đến, trên tay còn cầm khá nhiều đồ ăn. Bảo vừa thấy anh đã nhào ra tươi cười kéo anh vào trong nhà: " Khoa Khoa đến chơi với tiểu Bảo này! Vui quá đi! Tiểu Bảo nhớ Khoa Khoa lắm đó!"

Khoa cười tươi rói: " Anh cũng nhớ tiểu Bảo nữa. Anh có mang đồ ăn sáng đây lát nữa chúng ta cùng ăn!"

" Ừm! Hihi!"

Tú thấy mình bị bơ nhẹ hắng giọng: " Hưm...ưm! Anh hai! Anh coi em là vô hình hả!"

" Vậy em có gì để anh quan tâm đâu! Suốt ngày gây bao nhiêu phiền phức cho anh. Anh không tẩn em một trận là may lắm rồi!"

" Rồi rồi! Anh giúp em trông coi ba người này nhé! Em đưa vợ em đi khám bệnh đây. Cám ơn anh nhiều! Byee!"

Lập gật đầu chào Khoa rồi theo Tú đi.

Vị bác sĩ này trông bề ngoài có vẻ là một tay chuyên nghiệp, tướng mạo cũng dễ nhìn không thấy khó chịu như mấy người khác. Thấy Tú đưa người đến ông mỉm cười đón tiếp: " Chào hai vị! Chắc anh đây là em trai Hồng Khoa. Còn vị này là người mà cần tôi kiểm tra bệnh tình."

Tú lễ phép chào lại: " Chào bác sĩ. Nghe danh bác sĩ đã lâu. Mong bác sĩ tận tình giúp cho em ấy mau khỏi bệnh!"

Ông quan sát Lập một lúc rồi mời hai người ngồi xuống trò chuyện.

" Cậu là Huỳnh Lập đúng không?! Cậu nói rõ tình trạng của mình cho tôi nghe thử!"

" Vâng! Lúc trước tôi hay gặp ác mộng, khó đi vào giấc ngủ vì vậy tôi tối nào cũng uống thuốc ngủ hết. Ừm còn nữa. Tâm trạng tôi vui buồn thất thường, hay kích động khi bị kích thích chuyện gì đó. Nhiều khi tôi quên mình đã làm những gì trong lúc đó nữa. ". Lập thành thật kể cho bác sĩ nghe.

" Ừm! Cậu gặp vấn đề tâm lý không phải là quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể nói là nhẹ. Cậu đây chắc không có cảm giác an toàn, cậu có phải bất an chuyện gì hay không. Nếu tôi biết được nguyên nhân việc điều trị sẽ dễ dàng hơn." Ông nghiêm túc phán đoán tình trạng của cậu.

Cậu qua loa nói: " Tôi không có gì phải thấy bất an hết. Đó là trước kia thôi. Có thể chỉ là triệu chứng sau sinh con."

" Tôi biết cậu có thể chất đặc biệt. Nên việc này cũng có khả năng. Tôi sẽ xem xét phương hướng điều trị. Tôi mong rằng cậu không che giấu tôi điều gì. Nếu không tôi khó mà trị liệu cho cậu được." Từ biểu hiện của cậu ông biết cậu không muốn nói ra nguyên nhân. Nhưng với tư cách là một bác sĩ ông phải có trách nhiệm tới cùng.

Lập im lặng gật đầu đã hiểu. Khám bệnh rồi Tú nói chuyện riêng với bác sĩ một lúc rồi tạm biệt ra về. Anh hiếm khi có thời gian riêng tư cùng cậu nên đề nghị: " Vợ à chúng ta đi ăn đi! Sau đó đi lòng vòng chơi một lúc rồi về. Lâu lâu mới có dịp thoải mái thế này mà!"

Cậu đồng ý, vai kề vai anh sóng bước đi: " Ừm vậy thì đi thôi! Em đói bụng lắm rồi!"

Hai người cứ vậy đi mà không hề biết có một ánh mắt đang rình rập nhìn mình. Một ánh mắt gian xảo, độc ác mang theo tia hận thù ác ý.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info