ZingTruyen.Com

Muốn Thấy Nụ Cười Trên Môi Em

ANH TRAI CHÚ TÚ

HannChang23

Lập thức suốt đêm để canh chừng Lâm. Tối xem con có khi ngủ quên lăn qua lăn lại cấn vào vết thương thì không tốt. Tú mệt mỏi do phải truyền một lượng lớn máu nên khi qua hỏi thăm tình hình của nhóc con rồi cũng về phòng bệnh ngủ luôn. Sáng sớm thức dậy, Tú liền qua phòng thăm Lâm. Anh thấy Lập sắc mặt có chút mệt mỏi nên gọi cậu: " Em mệt thì về nhà nghỉ ngơi chút đi! Sẵn tiện mang một ít đồ dùng của Lâm vào luôn. Em mà cứ không ăn không ngủ vậy rồi dẫn đến đổ bệnh thì lấy ai mà chăm sóc con. "

Lập đắn đo nhìn Lâm rồi nhìn anh: " Nhưng mà em đi rồi thì lấy ai chăm sóc con! Để con lại một mình em không yên tâm. "

Tú ôn nhu xoa xoa mặt cậu: " Em yên tâm đi! Em để Bảo và Khang lại đây trông chừng là được. Chúng ta về nhà tắm rửa thay đồ rồi quay lại, sẵn tiện mang đồ ăn cho họ luôn."

Thấy cậu vẫn còn e ngại Tú nói tiếp: " Với lại ở đây còn có bác sĩ, y tá trông chừng hộ mà. Anh sẽ nhờ anh hai chú ý Lâm hơn. Anh ấy là bác sĩ cấp cứu cho tiểu Tinh đó! Em hiện có thể yên tâm chưa?"

Lập ngỡ ngàng trừng to mắt nhìn anh: " Anh nói cái gì? Bác sĩ kia là anh hai anh. Vậy không phải là... là nhị công tử Hồng gia sao? Anh ấy có biết gì chuyện của chúng ta chưa? Anh ấy không phản đối sao?"

Tú mỉm cười: " Em yên tâm đi. Anh ấy biết chuyện chúng ta từ lâu rồi. Anh ấy không phải mới đây biết đâu. Anh hai luôn ủng hộ mọi chuyện anh làm nên không có phản đối hay ngăn cản gì. Mọi chuyện là để cho anh tự mình quyết định. Chúng ta đi thôi đến trưa rồi quay lại cũng được. Anh nhờ người mang đồ ăn đến cho họ trước để ăn sáng rồi, một chút nữa là họ mang tới thôi."

Lập thở phào gật đầu đồng ý. Cậu dặn dò Bảo và Khang ngoan ngoãn ở đây chăm sóc Lâm đến trưa cậu sẽ quay lại. Cậu dặn dò kĩ càng rồi cùng Tú ra về.

Bảo cùng hai bé nói chuyện cười đùa một lúc thì Khoa mang theo đồ ăn vào: " Tôi có mang đồ ăn đến đây! Tú nhờ tôi mang đến cho mọi người! "

Anh nói xong lấy thức ăn ra đưa cho Bảo và Khang. Bảo cười thật tươi nói: " Cám ơn bác sĩ! Bác sĩ thật tốt bụng!"

Khoa chợt thấy nụ cười của Bảo tự nhiên trái tim trong ngực tăng nhanh tốc độ đập liên hồi. Anh gật đầu hơi nhếch môi " Ừ" một tiếng rồi thôi. Anh đoán chắc là do hôm qua ngủ không đủ bởi vậy sáng nay gặp ảo giác thôi.

Khang cũng bi bô nói: " Cám ơn chú bác sĩ! Chú bác sĩ thật là đẹp trai nha! Nhìn giống chú Tú quá chừng luôn!"

Lâm nằm trên giường nhìn anh cũng đồng tình nói theo: " Đúng đó! Đúng đó! Chú bác sĩ giống chú Tú ghê luôn! Hihi hai người các chú cũng là anh em sao?"

Khoa thật sự thấy hai nhóc con này quá ư là giống Tú chỉ khác là đôi mắt thì giống Lập. Mà ngay cả tính cách hình như cũng giống Tú thì phải có vẻ ranh ma đây. Anh xoa đầu Khang rồi ngồi xuống lấy cháo đút cho Lâm ăn, anh nói: " Đương nhiên là phải giống rồi a! Chú đây là anh hai của chú Tú tụi con đó!"

Bảo há hốc miệng: " Oaa! Thật sao! Tú có anh trai kìa. Anh trai còn làm bác sĩ áo trắng rất oai nha!"

Lâm và Khang cũng nhanh chóng gật gật đầu tán thành ý của bác mình. Khoa được khen hơi hơi xấu hổ chút. Nhưng anh không tỏ ra bên ngoài chỉ là mũi nở như hoa rồi. Anh cười cười nói: " Ba người làm tôi ngại quá đi! Tôi cũng chẳng có tài cán gì đâu! Tôi tên là Hồng Khoa sau này hai nhóc gọi chú là chú Khoa được rồi. Đừng gọi là chú bác sĩ nghe kì lắm! Đã chú rồi mà còn bác cái gì nữa. Còn cậu thì gọi tên tôi được rồi không cần khách sáo làm gì.

Hai nhóc đồng thanh kêu: " Chú Khoa! Chú Khoa! Hihi!". Bảo cũng gọi mà cái gọi này xém chút Khoa té xỉu: " Khoa Khoa! Tên thật dễ thương nha! Tiểu Bảo rất thích a! Khoa Khoa thường qua đây chơi với tiểu Bảo nha!"

Khoa ậm ừ gật đầu. Anh lần đầu tiên bị người khác gọi như vậy. Anh tuy thấy hơi kì kì nhưng cũng không chán ghét hay phản bác cách gọi này của Bảo.Anh đút cháo cho Lâm xong thì tạm biệt mọi người để đi làm việc.

Tâm trạng Khoa có vẻ tươi tỉnh hơn thường ngày, làm việc cũng hăng hái hơn nhiều. Tuy là lần đầu trực tiếp nói chuyện với Bảo nhưng anh có một ấn tượng thật đặc biệt. Bảo tuy là ngốc một chút nhưng lại rất giỏi làm người khác vui nha. Anh thấy người này thật thú vị.

Tú chở Lập về đến nhà để cậu tắm rửa còn mình thì đi chuẩn bị nấu cơm sáng cho hai người. Cậu tắm xong ra thì thấy anh đang mặc tạp dề. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh trong bộ dạng này. Tuy là lúc trước đã ăn đồ ăn anh nấu rồi nhưng toàn ngay lúc bị bệnh nên không thấy anh trực tiếp trổ tài. Cậu dựa vào tường nhìn anh cặm cụi làm đồ ăn. Cậu thấy thật hạnh phúc! Bầu không khí này cũng không đến nỗi tệ.

Tú quay qua chợt phát hiện Lập đang nhìn mình. Anh giả vờ ngại ngùng hỏi: " Sao em nhìn anh dữ vậy! Bộ anh mặc thế này xấu lắm à! Hay là em thấy anh quá ư là đẹp trai đi nà! Hihih!"

Lập chán ghét gương mặt sói mà giả vờ là cừu kia mắng: " Anh đúng là đại sói xám! Không đẹp chút nào hết! Xấu xí! Xấu quắc! Hứ!"

Lập tức tối bỏ ra ngoài dọn một chút đồ cho Lâm, Khang và Bảo xong ngồi xem tivi. Nhờ Tú đặt một phòng bệnh đặc biệt sang trọng và cũng rất lớn nên cậu quyết để Khang và Bảo ở lại bệnh viện luôn để tiện chăm sóc họ hơn. Cậu không cần phải chạy tới chạy lui chi thật là phiền phức lắm!

Tú làm cơm rồi tháo tạp dề ra, dọn đồ ăn ra bàn hướng đến gọi cậu: " Bà xã! Em mau vào đây ăn cơm đi! Cơm nấu xong rồi này!"

Lập tắt tivi đến bàn ăn cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức. Đồ ăn anh làm thật ngon. Cậu thiết nghĩ sau này thôi thì để anh nấu ăn luôn đi cậu cũng đỡ vất vả rồi. Tú gắp hết cái này đế cái kia cho đầy ắp vào bát cậu: " Em ăn nhiều vào vậy mới có sức mà lo cho Lâm. Em ăn cơm xong thì đi ngủ với anh. Đồ ăn cho bữa trưa anh chuẩn bị rồi. Chừng nào đi chỉ cần hâm nóng lại là được."

Lập gật gật đầu, hơi cảm động: " Anh thật chu đáo! Em cám ơn anh!"

Tú đem miệng đầy mỡ hôn lên má cậu: " Em mà khách sáo nữa là cẩn thận kiến bu ráng chịu. Mỗi lần em khách sáo với anh anh liền hôn một cái đến khi em hết khách sáo thì thôi!"

Lập cạn lời lấy tay chùi chùi mặt dính mỡ dầu " Anh ở dơ quá đi!" rồi tiếp tục bữa cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com