ZingTruyen.Com

Một Dạ Thương Mình [BH] Thủy Ly _ [Thuần Việt]

C.5

t_diuy005

Chiều hôm đó ông bà về, thấy cô ông hội mừng lung lắm. Nhà có mấy đứa con, nhưng trong mắt ông cô hai là vàng là bạc. Không có cô ở nhà mấy hôm mà ông ăn không ngon, ngủ không yên đa.

- Thấy con về cha mừng quá!

- Thấy chị hai là cha quên con...

Út My lại xị mặt hờn dỗi, từ nhỏ đã được ông hội cưng chìu nên tính tình cũng nghịch ngợm lắm đa. Hay hờn tủi miết, dỗ dành mãi mà ông thấy nó sắp thành lệ. Chỉ mong út My nhanh tìm được tấm chồng, cho khỏe cái thân của ông. Ngày nào cũng bày trò này kia, ông sắp mệt chết cái thân già rồi.

- Bằng này tuổi còn nhõng nhẽo.

- Tại cha cứ để tâm mình ên chị hai, chẳng đoái hoài gì tới út!

- Vậy hay út lấy chồng đi, khi đó cha còn để tâm út hơn. Lo như má ba lo anh Kha của út đó.

Ông hội buông ý trêu đùa cô con gái út. Ai chẳng biết cô út đang tuổi ăn tuổi lớn, cứ nhắc chuyện lấy chồng là phồng má chạy khắp sân la như ai oán.

- Không được! Cha bắt con lấy con...con...

- Con mần sao?

Biết là bị đuối lí nên cô út chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà bỏ đi. Miệng thì thầm đủ một mình mình nghe.

- Con bắt chị Ly đi trốn với con...xì...

Nhưng út My không ngờ được mấy lời này lại tới tai của cô hai Thủy. Bổng cô lại thấy buồn bực. Hình như cũng đoán ra được tâm ý của út My, út My ở cái tuổi trưởng thành, khi mà dễ dàng động tâm với một ai đó. Coi bộ mấy ngày cô không ở đây, út My đã làm thân được với nàng rồi. Cô không ngại chuyện nữ nhân yêu nhau, chỉ ngại nàng mang lòng yêu người khác.

Xót xa cho cái dạ của mình, đem lòng yêu thương nhưng không thể thành đôi. Duyên thì có nhưng nợ chẳng tới đâu. Ruột gan cũng chỉ đành cáu xí từng tất da thịt trong lòng, chớ nói ra người ta cũng không hiểu cho kham.

.

Cô hai ngồi trên cái chõng tre phía ngoài bờ sông. Nhìn mấy nhánh lục bình trôi lềnh bềnh theo con nước lớn. Hoa lục bình mang sắc tím, dẫu đẹp đến ấy cũng chỉ bềnh bồng trên con nước đầy vơi.

Lục bình trôi. Đến nơi phương trời
Đời tôi là dòng sông. Đưa phù sa, một kiếp long đong

Như nhánh lục bình ấy, sao mà đời người lại bạc bẽo như vậy? Tình cảm trong lòng càng bạc bẽo hơn. Thứ tình cảm chỉ có thể trôi dạt trên từng bến đợi bến chờ chứ không thể nào neo đậu. Biết là chữ thương nó nặng nên đành sao mà nói được với người ta. Phũ phàng chôn chặt trong lòng để đau đớn một đời, chứ nói chi làm khổ cả đôi bên.

Trong cái ánh tà dương ở phía chân trời. Bên kia sông mấy cánh đồng ngào ngạt hương lúa chín, chìm trong ánh vàng nhạt của buổi chiều tà. Mấy con chim hối hả bay theo đàn, có lẽ chúng đang tìm tổ ấm trước khi trời chuyển hẳn sang chiều.

Phải rồi, bình minh ở chân trời
Hoàng hôn cũng ở phía chân trời
Tựa như hạnh phúc cũng ở chân trời
Dẫu tuy gần mà xa vời vợi...

"Tôi và em tuy một nơi mà muôn trùng cách trở."

Cô chỉ sợ cái dạ này của cô người ta không tường tận được. Mấy nay ở trên Sài Thành cô nhung nhớ họ lung lắm đa. Mong cho mau về, để được gần họ hơn. Cô trách mình mang bệnh lạ, gặp chưa bao lâu mà đem lòng tơ tưởng. Để tâm trí này chỉ có mỗi bóng hình nàng, có lẽ cô mang bệnh tương tư đó đa. Tương tư cái cô gái mà cô cứu hôm ở miệt dưới. Giờ nàng là người hầu ở nhà cô và cô đem lòng thương họ mất rồi.

Nhưng trách mình không dám bày tỏ, mà thật ra bày tỏ cũng không tiện. Tuy là quen biết đã nữa tháng, nhưng có được mấy lần chạm mặt đâu. Toàn là cô thương nhớ đem bóng hình của nàng cất trong lòng. Nên đâm ra lúc nào cũng có họ trong tim. Chớ nào có hay họ có ngóng trông chờ đợi cô đâu. Cô chỉ sợ nói ra rồi lại bị họ lãng tránh, họ sợ hãi cô. Lo là lo không nên được duyên nợ, mà đến lòng mình và nàng càng xa cách thêm. Đến lúc đó nàng tránh mặt cô lại đau khổ hơn.

Chiều ngắm hoàng hôn...bây giờ hiu quạnh mình ên.

- Cô hai, cô mần chi mà suy tư dữ đa?

Cô hơi giật mình vì câu nói vừa rồi. Xoay người lại, là nàng. Nàng mặc bộ bà ba đã sờn vai, màu nâu sẫm đã cũ rít. Đầu đội cái nón lá đã cũ rách đến tả tơi. Nàng xoắn cái ống quần lên cao để đi xuống chỗ mé sông, còn tay cầm một thau đồ.

- Em đi đâu đó đa?

- Con giặc đồ nè cô hai!

- Để chiều hẵng giặc, giờ nắng chang chang không sợ bệnh hả đa?

Cô nhìn nàng cô xót quá, mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xinh đẹp đó. Muốn vươn cánh tay của mình ra mà lau cho nàng. Nhưng rồi cũng không đủ cái can đản đó. Hai người mần chi có can hệ, sao mà cô dám bạo dạn mần chuyện đó với nàng. Nàng mặc cô ngồi đó, xuống dưới mé sông tìm một chỗ dễ ngồi rồi vẩy nước lên hai tay. Sau đó là lên mặt để rửa gương mặt nhễ nhại mồ hôi của mình.

- Con trốn việc sẽ bị la đó đa. Giờ giặc cho kịp nắng chiều chứ cô hai.

- Tui ở nhà, ai dám la em?

- Cô hai chỉ khéo đùa với con. Để con giặc lại bộ này cho cô, bà nói cô thích mặc nó tại nó mát.

Nàng nói rồi giơ cái áo bằng vải thun lạnh của cô lên. Cô nhớ ra rồi, đây là cái áo hồi trước ông hội lên chợ huyện bảo họ may cho cô mặc vào mấy ngày hè. Ngó bộ nó mát lung đa, mà cô mặc cũng thoải mái lắm.

- Nhưng tui còn đồ bận, em mần vậy chi cho cực thân?

- Giặc áo cho cô thì sao mà cực?

Hương Ly nhìn cô, ánh mắt của nàng hơi ngại ngùng. Tựa như cái ngại của nàng vợ mới ngày đầu giặc áo cho chồng. Mà cái ánh mắt đó, câu nói đó làm cô hai Thủy tay chân tê rần rần. Nghe sao mà sương sướng, cô tự thấy mình muốn bảo bộc và chở che cho nàng.

- Em có phải lòng ai chưa Ly?

Nghe hỏi tới mình, nàng hơi ngượng. Cũng không hiểu vì sao mình lại ngượng. Chắc lần đầu có người hỏi vậy nên làm nàng ngài ngại. Mà sao trong giọng nói đó đầy muộn phiền như thế?

- Con thân kẻ hậu người hạ, sao dám tơ tưởng mà yêu ai hả cô? Khổ gần chết nè cô ơi...

Nàng chỉ có thể cười giả lã mà tiếp tục công việc giặc đồ của mình. Nàng nghĩ chắc cô hai đang phải lòng ai rồi nên mới nặng lòng như vậy. Nghĩ thế lại làm nàng thấy lòng mình nhói lên. Không hiểu vì sao, chẳng thể kìm lại được cảm xúc của bản thân. Nàng ngó chắc cái tâm nàng đã động với cô. Nhưng nàng cũng không dám nghĩ nhiều. Sao dám nghĩ khi người ta là nữ nhân, người ta lại là chủ của nàng. Có mơ nàng cũng không dám trèo cao.

- Bộ cô hai để tâm ai rồi hay sao mà hỏi con như vậy?

- Chắc tui tương tư em rồi, Ly ơi...

- ...

-....

- Dạ? Cô hai nói chi con không nghe rõ.

Tiếc thay câu vừa rồi cô không thể nói lớn cho nàng nghe. Cũng không thể thổ lộ tâm can với nàng. Chỉ có thể lẳng lặng ngắm nàng từ phía xa.

- Cô kêu em giặc nhanh còn lên nhà đó đa.

- Dạ...

Nàng ngó hơi thất vọng. Không phải nàng không nghe, chỉ là nàng muốn hỏi lại cho tỏ. Nhưng coi bộ cô không muốn nói ra. Vậy nên chung quy lại nàng nghĩ rằng đó là nhất thời, nên chắc cô định trêu ghẹo nàng như cái cách mấy anh trai làng hay trêu mấy cô thôn nữ. Chắc tại nàng nghĩ nhiều, chứ cô xinh đẹp giỏi giang như vậy mần sao lại để tâm đến nàng được. Nàng chỉ trách mình nghĩ ngợi lung tung, nàng phải nhanh nhanh dập hết cái suy nghĩ này để không phải khổ đến thân đó đa.

Còn cô cũng bởi vì sợ khổ cho cái thân nàng nên mới đành im lặng. Nàng là con gái, nàng cần tấm lưng người đờn ông để dựa dẫm. Chớ không phải tấm thân người đờn bà con gái như cô. Nếu cô đem chữ thương đặt ở chỗ của nàng, điều đó chỉ làm nàng bị người ta miệt khinh. Có chi mà đáng tự hào cho cái tình cảm này. Vì thương nên phải làm điều tốt cho người ta. Cô không thể kéo nàng vào cái tình cảm dị thường này. Thôi thì cứ một mình cô đem bóng tương tư, mà sống một đời cô quạnh.

Đành lòng sao...như nhánh lục bình
Trôi mãi phương trời...
Mà quên điệu lý thương nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com