ZingTruyen.Info

Một Dạ Thương Mình [BH] Thủy Ly _ [Thuần Việt]

C.30

t_diuy005

Cô hai thấy con gái đã ngủ vội đi ra ngoài gọi con Lành vào trông Khuê. Con Lành nãy giờ bị bỏ lơ ở ngoài trời nắng mặt đỏ lơ đỏ lưỡng. Mồ hôi thắm ướt tóc con nhỏ, nó hờn giận nhìn cô hai.

- Cô hai muốn em thu gom cái chiến trường này cho cô phải hông? Cô có mợ là bỏ bê con ở này, con ở này khổ lung thiệt chớ.

Thường là nàng mang cơm ra cho cô hai, sẽ thêm hai phần cho cả thằng Tình và con Lành. Mợ thì chưa khi nào quên, con Lành biết hôm nay cũng vậy. Âu cũng tại cô hai ôm ấp nàng quài nên hai đứa nó sợ vào mần phiền cho cô, cũng ngại không dám vào phá. Cơm nước chưa ăn, mệt muốn xụi mà cô hai còn hớn hở. Hết ôm nàng rồi nên muốn tụi nó vào canh bé Khuê cho cô hai có thời gian dẫn nàng đi chơi đây mà. Biết nó cũng uất ức nên cô hai liền ra chiêu dụ dỗ.

- Trông Khuê lùn đi tối đi hái xoài ăn.

- Nhà ông hội đồng Liêm có chó đó đa, cô hai nhắm mà dám hái hông?

- Hái tuốt! Có mấy trái, ví mà bị rượt thì chạy.

Con Lành vớ được món ruột thì khoái chí. Chuyện là làng bên, cách đây nữa cánh đồng có nhà ông địa chủ Liêm. Trước nhà là hai cây xoài một cây xoài thanh ca, một cây xoài cát chu. Khỏi phải nói thì đây là giống xoài ngon nức tiếng. Mèn ơi mỗi lần có dịp đi ngang nhà ông hội Liêm là con Lành nhìn muốn lòi con mắt vì hai cây xoài đó. Ngặt nhà có chó, ông Liêm không ngán ai, ai me đồ nhà ổng, ổng thả chó ra rượt láng. Nhưng mà có cô hai yểm trợ thì còn sợ cái chi? Coi như nó vì cái bụng mà ở đây trông con cô hai vậy.

Bỏ lại con Lành ngồi một mình ở chòi, cô hai dẫn nàng đi dạo xung quanh đây. Mùi lúa chín thơm ngào ngạt theo gió phản phất giữa mấy tầng không. Cuộc sống ở miền quê vốn thanh bình, thuần hậu như thế. Cô hai đã từng ở Sài Thành một thời gian, rồi sang Pháp du học. Nhưng chưa bao giờ cô thôi nhớ nhung về nơi này. Ở đây luôn khiến lòng người phải ngóng trông. Có lẽ bây giờ cô hai còn vì nàng mà muốn sinh cây bám rễ rồi sống ở đây mãi...

Cô hai nhặt bên đường mấy cây cỏ dại, rồi cô lúi húi mần cái chi đó. Nàng không hỏi chỉ ngó cô mần nó ra sao. Cô hai đan bông cỏ đó thành một chiếc nhẫn rồi đeo vào tay nàng. Y như mấy cậu con nhà nghèo hay tỏ tình với người thương. Tuy cô hai không nói câu nào nhưng nàng hiểu tấm chơn tình của cô. Nàng mừng lung lắm, do nàng tỏ được cái người mà nàng hết mực thương yêu cũng rất trân trọng nàng.

Cô hai dìu nàng xuống một thửa ruộng đã gặt xong. Cũng vì mới gặt nên người ta chưa kịp đốt đồng, rạ còn cao đi hơi khó. Có mấy chỗ còn nong nước do trận mưa đêm qua sình lầy theo đó mà ra. Nàng lỡ chân giẫm phải, cũng may có cô hai đỡ kịp, chớ không chắc bộ đồ nàng đang mặc coi như bỏ. Cô hai kéo nàng lại cái đường mương trong ruộng. Mương trong ruộng nước trong và mát lắm, cá cũng nhiều. Ở đây người ta hay đi cắm câu, tát mương trong ruộng là vậy. Cô hai ngồi xổm xuống tay tát nước dưới mương lên rửa chân cho nàng. Nàng không cản cô hai, tại nàng biết có cản cũng không được với cô hai. Xác định chân nàng sạch rồi cô hai mới dẫn nàng đi tiếp những chỗ khác.

Buổi chiều sau mùa gặt đám con nít kéo nhau đi thả diều, đi bắt chuột. Mấy con diều bằng giấy bay cao vút, cô hai nhớ hồi còn nhỏ cô không được bà nội cho ra đây chơi. Bà nội cô là người bảo thủ, bà không muốn cô tiếp xúc với cuộc sống bùn đất này. Nên cô hai chỉ có thể giương đôi mắt khao khát nhìn bạn bè đồng trang chạy nhảy vui đùa. Cô hai nghĩ mơi mốt bé Khuê nó lớn cô cũng phải cho nó ra đây chơi, để nó biết tuổi thơ tươi đẹp đến nhường nào.

- Tụi con chào cô hai, chào mợ hai! 

- Cô hai với mợ hai xứng đôi quá!

Đám con nít thấy hai người thì ngoan ngoãn chào hỏi, còm tấm tắc khen. Tụi nó biết ai thương ai ghét, ví mà người đứng đây là cậu ba thì tụi nó chạy mất dạng rồi.

- Cô hai ơi! Mợ hai đẹp quá!

Một đứa con nít lớn giọng kêu lên, không biết từ đứa nào phát ra nhưng mần cho tụi còn lại một trận cười. Con nít hay vậy, hay chọc hay ghẹo người này người kia. Cứ hễ làng có ai mới cưới vợ hay có cặp nào mà để chúng biết thì chúng theo chọc ghẹo miết.

- Đẹp lắm, nhưng để cô nhìn thôi!

Cô hai cũng nói vọng lại với tụi nó. Còn nàng thì ngại ngùng đỏ cả mặt giận hờn đánh vào vai cô mấy cái. Cô hai bên cạnh cười như được mùa còn nháy mắt ăn ý với tụi nhỏ. Rồi thong dong đưa tay ôm ngang eo nàng, kéo nàng đi chỗ khác để nàng khỏi phải ngượng. Nàng đưa tay nhéo vào eo cô một cái để cảnh cáo.

- Mình kì ghê, con nít nhóc trơn mà mình còn ghẹo em.

Cô hai vừa đau vừa bất mãn. Tay cô xoa lấy xoa để cái eo đáng thương của mình. Vậy mà bà hai toàn nói cô ức hiếp nàng, rõ ràng là nàng lên mặt với cô nhiều hơn mà. Dù sao thì cứ coi như nàng hay, bất luận ra sao cô hai cũng muốn dung túng cho nàng.

- Tui dạy nó lễ nghi phép tắt thôi, vợ tui ai cho mà nhìn, mà khen đẹp này đẹp kia?

- Chớ bộ mình mong người ta chê em xấu hay sao?

- Xấu đẹp chi cũng là của tui, tui mới ngắm được thôi, nhơn đức lắm mới chia cho Khuê lùn ngắm ké đó nghen.

Cô hai vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nàng xiết chặt, hai bàn tay đan vào nhau. Trên con đê nhỏ hơn cả năm trước cô hai còn chưa từng nghĩ sẽ cùng nàng kết tóc se duyên. Thậm chí trước kia cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng một người đờn bà chung sống. Chớ nói chi tới tình cảnh hạnh phúc hiện giờ, bởi vậy cô hai trân trọng nàng lung lắm.

Còn nàng, nàng thương cô từ cái dạo mới về nhà ông hội đồng. Nhớ cái lần đầu cả hai gặp nhau, hoàn cảnh hình như có chút éo le. Gặp được người thương mà trong cái thân xác tàn tạ sắp chết tới nơi, nàng nghĩ lại vẫn còn hơi ngài ngại. Nhớ từng cử chỉ ân cần của cô hai, nhớ chén thịt gà cái hôm đám cưới cậu ba. Nhớ cái lần cô chở che cho cái thân sắp bị vấy bẩn của nàng. Cũng nhớ những khi hai người giận hờn nhau. Nhớ nhất là cảnh cô hai đang phải đối diện với cái chết, nàng hồi dạo ấy mới biết thương nhưng đã sợ mất người ta dữ lắm. Nàng thương cô, thương hết lòng hết dạ, thương đến từng hơi thở cũng thương. Nghĩ vậy nàng lại cười đến xán lạn, ánh mắt ngập tràn niềm vui.

Nàng kéo cô hai ra chỗ mé sông, rồi hai người ngồi xuống. Nhìn con nước vừa lên, bìm bịp chiều nay kêu ran cả cánh đồng. Cô hai nhấc chân nàng lên đặt ngang chân cô, tay thuận tiện xoa lấy đôi chân nàng. Cái chân bị trượt bùn khi nãy đã đỏ cả lên, cô nhìn mà xót lung lắm. Cô hai là vậy, ở nhà hay ở ngoài đều thoải mái săn sóc cho nàng. Không phải nàng không muốn, nhưng âu cũng có nguyên do. Nàng xem cô như "đấng trượng phu" mà nương tựa, mà người "chồng" thì có bao giờ phải mần mấy chuyện này. Nàng vội vã thu hai chân về nhưng cô hai lại nghiêm mặt, trong cổ họng "hừ" một tiếng làm nàng phát sợ mà ngồi im re.

- Mình nè, mình thích cuộc sống bây giờ không?

Cô hai vừa xoa chân cho nàng vừa thuận miệng hỏi. Nàng có hơi nghĩ ngợi, nàng có thích không? Có lẽ nàng đã không còn thích nữa, mà nàng thương. Thương cô, thương con, thương luôn cái hạnh phúc của thực tại này.

- Chỉ cần mình thương mẹ con em, cuộc sống ra sao em cũng ưng bụng.

Cô cười đặt chân nàng lại đàng hoàng, cả hai ngồi cạnh nhau nhìn ra phía ngoài sông. Những áng lục bình dập dìu trôi nổi, nhưng khác những lần trước cô hai không cảm thấy nó lênh đênh nữa. Cô lại thấy nó đẹp đến lạ kì, hoa lục bình màu tím điểm giữa sắc xanh của lá, màu hơi ngà ngà của con nước đổ. Cảnh vật đâu đâu cũng thấy đẹp, thấy yên bình. Có lẽ vì lòng người rộn ràng nên nhìn cái gì cũng tươi mới.

Bổng cô hai chợt nhớ cái chuyện đi bẻ xoài với con Lành, nên nảy ra ý nghĩ muốn rủ nàng đi chung. Cô hai ngó thấy nàng thích ăn trái cây, mấy lần đi chợ có thấy nàng mua. Nhưng mua về lại bị bà ba nói này, nói kia. Đại loại là nằm không ngửa lưng ra ăn của, tuy cô hai có chấn chỉnh bà ba, bà cũng không nói nữa. Ấy mà từ độ đó cô không thấy nàng mua về ăn nữa. Phải đến khi cô hai đi chợ mua về nàng mới chịu ăn. Lần này cô hai cho nàng thử cảm giác mới, ăn kiểu mới. Mà cái kiểu này thường lại ăn rất ngon.

- Tối tui với con Lành, thằng Tình đi bẻ xoài. Mình đi chung hông?

- Mình...mình ăn trộm hả? Bị bắt là tiêu đời đó đa.

Nàng có chút hoảng hồn nhìn cô hai. Mèn ơi, ai nói cô hai thanh minh liêm khiết, cái gì mà sống ngay sống thẳng. Nàng thấy cô hai không đứng đắn chút nào, còn "quậy phá" hơn cả cô út hồi trước. Còn cô hai vẫn cố chấp thuyết phục nàng đi cùng mình. Hơn nữa cô còn cố chống chế, biện minh cho cái hành vi "ăn trộm" của bản thân.

- Vậy thì đừng để bị bắt là được mà mình. Hơn nữa tui là ăn tiếp ổng chớ có trộm cướp chi đâu.

- Em sợ mình luôn, cái miệng này nói cái chi cũng được.

Nàng đưa ngón trỏ lên chạm vào vành môi cô hai. Cũng vì cái miệng đó mà nàng phải lòng cô đó đa. Lời ngon tiếng ngọt biết bao nhiêu từ đó mà ra. Thiệt tình cô hai bây giờ có khác chi mấy người đầu đường xó chợ đang tính kế cướp bốc đâu. Nói thì có phần quá chớ nó có sai chút nào?

Cô hai vẫn suy tính cách để lôi kéo nàng đi, thật lòng cô thấy cái cách "trộm" này thú vị lung lắm. Mà lòng cô cũng nao nao muốn mần cho bằng được. Hồi trước nhà ông hội cũng có mấy cây đu đu trước cổng. Cô nhớ hồi đó bà nội cô nói trồng đu đủ trước nhà để nhà có đủ ăn. Nhưng mà mỗi lần nó ra trái, cứ độ mỏ vịt rồi là đêm xuống lại thành của người ta. Sáng ra trái chín, trái vừa nấu canh đều không cánh mà mất hết. Có mấy cây đu đủ, tháng nào cũng ra trái mà không ăn được tí nào. Ông hội đồng tức quá trời đem dao ra chặt hết, khỏi ăn khỏi đủ gì nữa.

Dạo đấy cô hai nghĩ mà buồn cười, có một cây đu đủ hễ trồng là có ăn. Huống hồ chi nó cũng dễ trồng, nhà nào cũng có vậy mà nhà cô cứ bị mất quài. Phải chi mất vàng mất bạc thì đáng nói, đằng này lại mất trái này trái kia. Nhưng mà từ cái dạo cô biết con Lành với thằng Tình cũng đi trộm xoài nhà ông hội Liêm thì cô hai như phát kiến ra một chân trời mới. Đôi khi nó chỉ là cái thú vui, ăn có được nhiêu đâu nhưng cảm giác cứ là lạ, cứ muốn hái cho được. Mà dẫu sao người ta nhiều của nhiều tiền có mình ăn cũng đâu hết. Cô hai chỉ là đang giúp họ ăn bớt mà thôi, để không thì phí.

- Bên đó còn có một vườn chôm chôm nữa để tui hái cho mình ăn.

Nàng biết cô nói vậy để dụ nàng đi chung. Nàng thích ăn chôm chôm, cứ mỗi lần cô hai đi chợ là mua cho nàng cả kí. Tuy nàng có ăn không hết, nhưng mà cô mua nên ăn cũng ngon hơn hẳn. Còn trong tình cảnh này, nàng chỉ muốn cười chớ ăn sao nổi.

- Mình vô đó chó nó rượt mình chạy thục mạng.

Nghĩ đến cái cảnh tay cầm hai ba trái xoài, một chùm chôn chôm rồi ông hội Liêm thả chó ra rượt. Thì ăn mấy cho nổi? Chưa kể chó bên đó hung dữ lắm, cắn một cái là đi gặp tổ tiên liền.

- Chứng tỏ tui quá quyến rũ với nó.

Cô hai hất mặt ra vẻ tự cao vơi nàng. Cô hai là vậy cái chi cũng lắc léo cho được. Đối với phương diện phải tranh cãi hay đấu khẩu thì nàng thua xa cô hai. Nhưng ai đời lại nói mình quyến rũ đối với...một con chó, cô hai cũng khóe đùa quá rồi.

- Thôi thôi...em xin mình đừng có bày trò nữa. Sao mà mình phá quá, phá còn hơn con  nữa.

Tuy biết nàng đã giương cờ trắng, đêm nay cũng sẽ gia nhập thêm một anh hào cho trận chiến đi "ăn tiếp" này. Nhưng cô hai vẫn ra vẻ uất ức nhìn nhàng, vờ như đứa trẻ muốn được quà, muốn được dỗ dành. Cô quay mặt sang bên cạnh, hờn giận mà oán thán với nàng.

- Tui hái cho mình mà mình la tui phá. Tui giận mình tui qua gom hết cái vườn chôm chôm nhà ổng luôn.

Tưởng đâu giận rồi mần cái chi, vậy mà giận rồi qua càng quét mạnh hơn nữa. Số vườn trái cây nhà ông hội Liêm tận rồi mới gặp phải cô hai. Ổng mà biết chắc ổng lạy cô hai luôn chớ chẳng màng thả ra rượt chó mần chi.

Nàng xoay người cô hai lại đối diện với nàng, rồi nàng cười dịu dàng với cô. Nàng dựa người vào bờ vai vững chắc của cô hai. Giờ phút này nàng thấy yên bình đến lạ kì.

- Em nói hông lợi mình, mình tha cho em đi, tha cho cái vườn của người ta đi mình ơi.

Cô hai choàng tay qua ôm nàng, đôi tay cô nắm lấy tay nàng. Bàn tay cả hai chợt trở nên ấm áp bởi cái tiếp xúc thân mật đó. Nhiều đêm bên cạnh nàng cô hai chỉ muốn ngắm nhìn nàng mãi mà thôi. Dường như chưa bao giờ là đủ cho những thân mật của cả hai.

- Quyết vậy đi, mà lát tui với mình về nhà gửi con cho má đi. Tối nay mình ra chòi ngủ với tui đi mình.

Cô hai tuy đưa ra lời đề nghị nhưng thái độ lại chẳng cho nàng cơ hội cự tuyệt. Ánh mắt cô hai chợt trở nên long lanh, gương mặt lúc này có khác chi con bé Khuê lúc đòi sữa đâu. Nàng lấy tay xoa xoa hai má của cô hai, ân cần hỏi cô. 

- Sao mình ngủ ở ngoài này?

- Thì tui canh lúa, họ vô bao rồi mà còn chất đống đống ở đây nè. Hông canh, tối có chuyện chi thì sao? Tui ở đây với con Lành, thằng Tình thì cũng được. Nhưng tui nhớ hơi mình tui hông ngủ được.

Cô hai sợ nàng lo nên tường tận cho nàng cái nguyên do đêm nay cô phải ngủ ngoài chòi. Và đương nhiên cũng đưa ra lí lẽ để níu kéo nàng ngủ ngoài này với cô. Cô hai một khi đã quyết mần sao mà không thuyết phục cho được. Nhưng lí lẽ như này thì nàng thấy có hơi thiệt thòi cho con của nàng quá.

- Vậy rồi sao con nó ngủ hả mình?

Nếu cô hai đã muốn thì có chi mà không được, cái chuyện con cái này cũng dễ bề phân xử thôi. Cô hai đã tính hết rồi, nàng muốn cãi cũng khó lòng mà cãi. Muốn từ chối càng khó từ chối với cô hai. Cô luôn biết cách gieo cho người ta những nổi nhớ, những suy tư,...Thật lòng thì thiếu hơi nhau sẽ khó ngủ dữ lắm. 

- Mình dỗ con đi rồi tui với mình ra đây. Con nó dễ ngủ mà, tính vậy nghen mình. Hổng lẽ mình nỡ để tui thức trắng đêm nay sao?

Lại vậy, cô hai lại đi nước đường cũ này. Nhớ mấy đêm Khuê quấy khóc do bệnh nàng phải trông con mà bỏ cô hai sang một bên. Cô hai bực bội, tuy có thức cùng nàng dỗ con nhưng mặt nặng mày hờn. Cô hai nói cái chi mà:

"Người ta chỉ có con thôi lùn à. Má thật sự hông có nghĩa lí chi cả..."

Cứ vậy một bên dỗ con một bên dỗ "chồng," mặc dù cô hai vẫn thức nhưng mục đích chính là muốn nàng dỗ dành như thế. Cô gối đầu lên đùi nàng, còn nàng thì ẵm con. Những đêm đó tuy có vất vả nhưng nàng lại thấy rất hạnh phúc. Giờ nghĩ lại nàng vẫn phải mỉm cười thật tươi...

- Rồi...rồi...nghe mình, nghe mình hết. Mình mần như con nít hổng bằng.

- Con nít của mình, thì mình có nhận hông?

- Nhận! Nhận hết.

Cô hai khi chưa có nàng và khi đã có nàng chính là hai thế giời. Nhưng dù ra sao nàng vẫn một lòng một dạ thương cô. Hạnh phúc cả đời người chỉ có như vậy là rất đủ với nàng và có lẽ cũng đã rất đủ với cô hai. 

_________

Mọi người nghĩ cô hai đi trộm xoài có thành công không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info