ZingTruyen.Asia

[Mitake] Em Vợ

Chap 2

Kim_Quyen_1012

Nối bước gót chân của người đi phía trước, Takemichi đảo tròng mắt lẽo đẽo theo sau em trai họ Sano thuận tiện ngắm nhìn cách bài trí giàu tính trừu tượng của ngôi nhà to lớn này, trong lòng thầm tính toán giá trị của từng món đồ đặt dọc theo dãy hành lang vừa dài vừa rộng hệt như muốn trộm hết chúng về nhà, ai đời lại đi làm vậy chứ! Bữa cơm tối cũng vừa kết thúc trong êm đẹp trước đó không lâu, anh liền cùng Mikey về phòng của hắn, cứ nghĩ bản thân chỉ đến đây ăn một bữa cơm rồi nhanh chóng trở về Tokyo nào ngờ sẽ nán lại quê nhà đến tận một tháng, quần áo hành lí gì cũng chẳng mang theo làm anh không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Mikey anh... không có quần áo"

"Mặc của tôi là được" Mikey ngược lại rất bình thản, dáng vẻ thích cười khi nãy thật tự nhiên mà biến mất không còn một dấu tích, chỉ để lại gương mặt đẹp tựa tượng tạc mù mờ cảm xúc, đôi tinh quan mang màu gỗ tùng dương hơi nhếch lên tỏa ra khí tức nóng hừng hực tựa như muốn thiêu đốt toàn bộ da thịt anh, Takemichi không hiểu lí do vì sao người kia lại nhìn mình với ánh mắt khác thường như vậy, thầm nuốt nước miếng trước khi gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.

Phòng của em vợ vậy mà lớn đến choáng váng hai mắt, tv màn hình phẳng siêu rộng dán chặt trên vách tường, đặt bên cạnh là vài ba bộ loa bluetooth giá khủng dựa trên sự hiểu biết hạn hẹp của Takemichi, bài trí phòng rất đẹp nhưng điều làm anh dây dứt nhất đó chính là căn phòng rộng đến mức chứa đủ sáu chiếc Ferrari lại chỉ có duy nhất một cái giường king size ngay vị trí trung tâm, nói như vậy anh rễ da trắng sẽ phải ngủ cùng một giường với em vợ này rồi!

Mikey liếc mắt nhìn anh, trông thấy biểu cảm từ kinh ngạc, sững sờ giờ đã chuyển sang dáng vẻ gượng gạo không nói nên lời cũng chẳng có suy nghĩ gì, lặng lẽ lách vai qua người lớn hơn đi vào trong phòng "còn đứng đó làm gì? Mau vào trong đi"

Bộ dáng hờ hững không rõ tâm tư này của em trai vợ khiến anh vừa không quen cũng chẳng biết nên nói gì, liền nghĩ Mikey vậy mà không thích mình, hảo hảo xem anh là đồ xấu xa cướp mất chị gái của hắn. Takemichi vẫn đứng đực ra ở cửa vô thức thở dài một hơi nhìn nhìn bóng lưng em vợ khuất dần sau cánh cửa phòng tắm, vô cùng khó xử tiến đến ngồi chờ đợi trên đầu giường, lặng lẽ mân mê mấy ngón tay trắng trẻo như sứ.

"Michi anh thấy ổn chứ?" Ema từ ngoài cửa đi vào, thân thuộc xoa xoa hai bên má chứa sữa của anh, hơi hướng môi lên chóp mũi người yêu hôn nhẹ một cái rồi khẽ khàng hỏi hang, nhận lại một cái gật đầu từ Takemichi mới nhanh chóng chúc anh ngủ ngon, mím môi ly khai khỏi phòng. Sau mép cửa phòng tắm, Mikey vừa vò xơ mái đầu xoăn xù vừa trầm tĩnh cho quần áo bẩn vào giỏ đồ dưới chân.

"Không đi tắm sao? Chuẩn bị đồ cho anh rồi" mái tóc của hắn vẫn còn sũng nước khi vừa bước ra khỏi phòng tắm làm cho người nọ trông quyến rũ đến phát hờn, em trai vợ cố ý cúi người nhếch khẽ cánh môi, bàn tay thon dài hơi chạm vào eo nhỏ của anh khiến Takemichi không hiểu chuyện liền giật thót mình trừng lớn mắt nhìn cậu.

"Được được... anh đi tắm"

Size quần áo của Mikey rõ là lớn hơn anh rất nhiều, áo còn có thể miễn cưỡng mặc được nhưng quần thì dù kéo mấy vẫn tụt lên tụt xuống, Takemichi ủy khuất một trời đành ngại ngùng xin em vợ cái underwear nhỏ nhỏ một chút xỏ đại, ngày mai liền ra cửa hàng mua thêm quần. Mikey đối người nọ có bao nhiêu câu nhân cũng không tỏ ra thái độ gì, lờ đi đôi chân thon gầy cùng nước da trắng sứ kia, lặng lẽ nằm một bên giường nhắm hờ hai mắt.

Bạn nhỏ Mikey có thói quen phải có gì đó ôm thì mới ngủ được, em vợ lưu manh không rõ là vô tình hay cố ý liền mang anh rể da trắng biến thành gối ôm, Takemichi lăn một vòng ra mép giường vậy mà eo nhỏ vẫn bị thít chặt trong vòng tay người bên cạnh, muốn đẩy ra lại không nở đành bất đắc dĩ khép mi chìm vào giấc ngủ chập chờn, Mikey lợi dụng quần áo rộng thùng thình anh đang mặc, sờ mó người ta hết một đêm đầu tiên cả hai ở cùng nhau.

...

"Michi anh ngủ không ngon à? Mikey nghịch phá gì anh phải không?" Ema mới sáng sớm đã không ngừng quan tâm chồng nhỏ của mình, tâm tư lo lắng tràn ra một phòng lớn trong lúc cô nàng luôn tay mát xa quần thâm dưới mắt của Takemichi, Mikey ngồi bên kia gãi gãi đầu cười ngu ngơ ra vẻ xám hối, hướng chị gái không ngừng xin lỗi, so với tên ít nói đêm qua một điểm cũng không giống.

Bà Sano cười bất đắc dĩ bảo con gái mau đi mua sắm thêm đồ dùng cho Takemichi, để anh cứ mãi mặc áo phông của Mikey cùng quần tây trong bộ suit hôm qua cũng không phải chuyện gì thoải mái, lúc chàng trai trẻ ngỏ ý muốn theo họ phụ xách đồ liền bị bạn gái ngăn cản không cho đi cùng bảo anh ở nhà ngủ thêm một chút vì cô vốn đã biết rõ số đo của anh là bao nhiêu, yêu nhau lâu vậy mà! Bà Sano một bên nhỏ tiếng dặn dò Mikey chú ý trò chuyện cùng Takemichi để anh không cảm thấy buồn chán, một bên răng đe thằng con trai quý tử nếu dám bắt nạt anh rễ liền mang hắn bán vào hoành điếm ở Bắc Kinh, nói rồi liền cùng Ema lái xe đi mất.

Ông Sano từ đêm qua đã có chuyến công tác xa, e rằng đến khi anh trở lại Tokyo cũng không có cơ hội gặp mặt để nói lời tạm biệt. Takemichi vậy mà phải cùng Mikey đối mặt nhau, vẻ ngây ngô lúc nãy trước mắt mẹ và chị gái giờ đã chẳng thấy đâu nữa, không khí gượng gạo bùng lên mạnh mẽ khiến anh phải vội vàng tránh đi ánh mắt xuyên thấu kì lạ của em vợ, hắn rất hay nhìn anh chằm chằm những lúc Takemichi gần cạnh bạn gái.

"Takemichi không ngủ thêm à?" Mikey đột ngột lên tiếng làm anh rễ nhỏ hơi giật mình, ngẩng đầu khẽ nhấc khóe môi "không ngủ nữa, em có muốn anh phụ đạo cho em không?"

"Được"

Em vợ dù sao cũng chỉ vừa tròn mười chín tuổi, việc học hành vẫn là vấn đề hàng đầu cần được quan tâm, Takemichi vì vậy liền nghĩ muốn giúp hắn giảng qua mấy bài toán nâng cao, Mikey chỉ còn cách kì thi đại học vỏn vẹn bốn tháng hơn, thời gian này vẫn là nên chú tâm ôn tập một chút đồng thời kéo tốt quan hệ của hai người.

Takemichi đã rất bất ngờ trước khả năng tính toán siêu phàm của em vợ, mấy bài toán nâng cao đối với hắn chỉ cần nhìn qua loa liền có thể tìm ra đáp án, căn bản không cần ai phải giảng giải thêm gì, anh rể nhỏ cao hứng ngồi một bên ghế tâm tắt khen ngợi đôi ba câu, cuối cùng thế nào vẫn kéo cả hai vào một hồi im lặng, Mikey hơi ngã đầu nhè nhẹ ngước nhìn anh "muốn chơi game không?"

Hắn mang bộ dáng nhàn nhạt tiến đến kệ tủ bày một hàng đĩa game đủ loại, hướng anh hỏi muốn chơi loại nào anh liền cười cười bảo loại nào cũng được, Mikey trông cũng không có vẻ gì quá bận tâm đưa tay chỉnh tv lớn đến màn hình chờ game Overwatch, Takemichi ngồi im lặng trên sàn đối diện tv cảm thấy hai chân ê ẩm vì lúc nãy đã đứng một lúc lâu chờ em trai vợ giải bài tập, khẽ khàng nhíu chân mày rục rịt người tìm vị trí đặt mông thích hợp xuống thảm trải sàn.

"Bị tê thì dũi thẳng chân ra, ngồi trên nệm này sẽ dễ chịu hơn" hắn quăng về phía anh hai tấm nệm dày hình vuông, bỏ lại một câu tôi đi lấy đồ ăn vặt xong đã biến mất sau cánh cửa gỗ.

"Anh chơi tệ quá đấy" bị người nhỏ hơn càm ràm như thế anh trai da trắng tức giận bậm chặt môi ra sức công phá các nút trên tay cầm chơi game, môi mỏng luyên thuyên phản bác lại trong khi bản thân thật đã thua đến ngốc đầu lên không nổi, Mikey bên cạnh khóe môi muốn chạm đến mang tai đắc ý trêu chọc anh, một đòn liền nhanh chóng áp đảo nhân vật game tạo hình từa tựa su mô nhiều mỡ khổng lồ dưới đế giày, hai người một lớn một nhỏ chơi đến tiếng cười vang khắp nhà, bánh kẹo cùng nước ngọt trở thành vũ khí ném phá nhau, em vợ được dịp chỉ dẫn anh vài ba thao tác hay trong game cứ như vậy kéo quan hệ của cả hai lên đến một thứ bậc mới khác với lúc ban đầu, nói thân liền có thể thân thiết đến là khôi hài. Takemichi thật sự yêu thích những loạn tóc toát lên vẻ tươi mới cùng giản dị của một chàng thiếu niên còn ở độ tuổi thanh xuân chớm nở, đôi đồng tử mang sắc gỗ tùng dương đặc biệt của Mikey có bao nhiêu là mê hoặc cùng sắc sảo, phi thường thu hút ánh nhìn từ người khác.

Hảo cảm của anh tăng vọt chỉ trong vòng một buổi sáng, anh rễ nhỏ liền biết em vợ chỉ là có chút ít nói, lười giao tiếp với người lạ thật ra bên trong lại vô cùng biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, tính cách thích cười giống hệt chị gái Ema bình thường vẻ mặt lạnh tanh nhưng mỗi khi viềng môi được dịp cong lên thành một vòng cung, đẹp trai hay đáng yêu đều có đủ, đâu đó còn vương lại một chút ngây thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia