ZingTruyen.Info

[MINMI] Ai cũng biết cô ấy yêu tôi (cover)

Chương 85. Không cần

Baileyyyyy_Tran

Chương 85. Không cần

Sau khi lên xe, Kim Minnie ngồi bất động, chỉ ngồi yên lặng như vậy. Cô dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần xe, nín nhịn rất khó chịu, khóe mắt chua xót, nóng rực, bỗng điện thoại đổ chuông, cô nghiêng đầu nhìn. Nếu là Cho Miyeon gọi thì cô nên nói gì đây?

May mà không phải Cho Miyeon gọi.

Là Kim JaYoon.

Kim Minnie nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình mà không biết nên thấy may mắn hay mất mát, cô không có tinh thần nghe máy: "Alo."

Kim JaYoon ồn ào, vẫn luôn xốc nổi: "Chị! Có phải chị tham gia Liên hoan Nghệ thuật không?"

Kim Minnie nhíu mày, nói: "Ừ, sao vậy?"

"Có nhìn thấy Văn Nhân Du không chị!" Kim JaYoon nói: "Em nghe nói năm nay Văn Nhân Du cũng đi, có thật không?"

Đâu chỉ là thật thôi, vừa rồi còn thiếu chút nữa đã cùng ăn cơm cơm với nhau. Kim Minnie mím môi: "Thật."

"Sướng quá vậy!" Kim JaYoon nói: "Em cũng muốn đi!"

Kim Minnie im lặng.

Kim JaYoon lại hỏi: "Chị này, nghe nói chị dâu rất quen thuộc với Văn Nhân Du, thế......"

Tin tức lan nhanh thật đấy. Kim Minnie đột nhiên suy nghĩ, nếu hôm nay Văn Nhân Du không bị cảm, lại có người nghe được giọng hai người giống nhau, sau đó Cho Miyeon thừa nhận thân phận sư muội của cô ấy.....

Thì mọi người sẽ nghĩ mối quan hệ của họ như thế nào?

Bây giờ là gì? Nên cảm ơn Văn Nhân Du vì đã bị cảm sao?

Kim Minnie cười khổ, Kim JaYoon không thấy câu trả lời thì hỏi: "Chị ơi?"

Cô hoàn hồn: "Cái gì?"

Kim JaYoon nói: "Không phải chị dâu rất thân quen với Văn Nhân Du sao? Vậy lúc bọn họ gặp nhau em có thể đi cùng không?"

Kim Minnie từ chối: "Không được."

Kim JaYoon nhảy dựng lên: "Whyyy!"

Kim Minnie nói: "Không nên làm phiền người ta."

Kim JaYoon cắn môi: "Em chỉ nhìn một cái cũng không được ạ?"

Kim Minnie không nói gì, Kim JaYoon bứt rứt nói: "Dạ dạ, em không nhìn là được chứ gì."

Cô ấy nói xong hầm hừ cúp máy. Kim Minnie cầm điện thoại ngồi trong xe, cũng không biết đang chờ mong điều gì, tay cô vô thức lướt lướt, lúc thì xem tin tức, lúc thì xem chuyện phiếm, cuối cùng nhấn vào avatar của Cho Miyeon, bắt đầu nghiêm túc xem lịch sử trò chuyện trước đó của hai người.

Từng câu từng chữ, xem từng chút một, bắt đầu từ lúc mới đầu Cho Miyeon không chủ động liên lạc với cô, đến sau này hỏi cô đang ở đâu, nếu cô nói có việc đi ra ngoài thì Cho Miyeon cũng sẽ hỏi có chuyện gì.

Không còn là sự lạnh lùng như ban đầu.

Trong đáy lòng lạnh lẽo của Kim Minnie có chút ấm áp, bỗng đôi mắt bị chiếu sáng, cô ngước mắt lên nhìn. Thấy cô gái ở xe đối diện đang bận rộn, lúc thì mở đèn pha, lúc thì nhấp nháy, lại còn bật cần gạt thổi mạnh. Cô tò mò bước xuống xe, đến đó hỏi: "Cô cần giúp gì không?"

"À không, ngại quá, tôi vừa mới mua xe nên chưa quen lắm." Cô gái đỏ mặt, vốn lái xe đến gần đó tìm được bãi đỗ xe, cô ấy muốn xem thử các chức năng nhưng lại không để ý xe đối diện cho người, có lẽ là ảnh hưởng đến người đối diện rồi.

Nhưng người này thật sự rất ưa nhìn.

Khuôn mặt của cô gái không khỏi đỏ hơn, Kim Minnie nghe thế thì hơi gật đầu, khi cô về chỗ cũ thì đèn xe đối diện lại nhấp nháy hai lần. Cô đứng yên, bỗng lại nghĩ đến tối hôm qua khi tỉnh lại, dáng vẻ rõ ràng khó chịu nhưng lại kiên trì bật đèn của Cho Miyeon.

Chập chờn, sáng tối, mềm mại ngất ngây trong lòng, bao phủ sự lạnh băng lúc trước. Cô mím môi, suy nghĩ một lát rồi lên xe mở chìa khóa chạy về khách sạn.

Trên đường còn gặp được nhóm người Dư Bạch và các giáo sư khác, Kim Minnie bình tĩnh đi ngang qua bọn họ, bước chân cũng không dừng lại.

Rất nhanh cô đã về đến Hoàng Hạc Lâu.

Người phục vụ đến, cô hỏi Văn Nhân Du ngồi ở bàn nào, nhìn từ phía xa, Cho Miyeon và Văn Nhân Du ngồi đối diện nhau, bên cạnh Văn Nhân Du là giám đốc Diêu. Giám đốc Diêu đang nói chuyện với Cho Miyeon: "Có thể là có việc gì gấp, cô thấy con bé gọi điện xong thì sắc mặt không ổn lắm, không thì cháu gọi điện thoại hỏi thử xem."

Khuôn mặt nhợt nhạt của Cho Miyeon cau mày lại, gật đầu, mới vừa cầm điện thoại thì nghe thấy phía sau có người gọi: "Cho Miyeon."

Cô quay đầu, nhìn thấy Kim Minnie đang bước trên ánh nắng đi đến, không hiểu sao cô lại thấy rất yên lòng.

Kim Minnie đến đó xin lỗi với ba người: "Ngại quá, vừa rồi có chút việc."

Nói xong cô ấy giải thích cho riêng Cho Miyeon: "Nguyệt Bạch nhờ em đón một người giúp cô ấy."

Cho Miyeon "Ồ" một tiếng, rầu rĩ hỏi: "Y đón được chưa?"

Kim Minnie trả lời cô: "Em để Nguyệt Bạch tự đi."

Lúc này Cho Miyeon mới gật đầu.

Văn Nhân Du nhìn Kim Minnie đi rồi lại quay lại, ý cười nơi đáy mắt tăng lên, đôi mắt dịu dàng, cô ấy nói: "Đông đủ rồi thì chúng ta ăn cơm thôi."

Lúc gọi món, giám đốc Diêu đưa thực đơn cho Văn Nhân Du: "Cháu kén ăn thì cháu chọn đi."

Văn Nhân Du đưa cho Cho Miyeon: "Em chọn đi?"

Kim Minnie cười: "Chị Văn Nhân không cần khách sáo vậy đâu. Người tới là khách mà, đây là địa bàn của em và Cho Miyeon thì đương nhiên bọn em phải làm chủ rồi, vẫn nên là chị chọn thì hơn." Cô nói xong lại nghiêng đầu nhìn Cho Miyeon: "Miyeon thấy sao?"

Cho Miyeon gật đầu: "Được."

Văn Nhân Du nói: "Vậy tôi cũng không khách sáo nữa."

Cô ấy nói với giám đốc Diêu: "Dì xem này, ra ngoài ăn rồi mà dì còn bắt cháu trả tiền."

Giám đốc Diêu vội nói: "Rồi rồi rồi, là dì sai, dì nhận sai với cháu. Đây, lấy trà thay rượu, dì tự phạt một ly."

Văn Nhân Du bị giám đốc Diêu chọc cười, ánh mặt trời chiếu lên người cô ấy dường như hòa làm một một với ánh nắng, làm cho người ta có ảo giác ấm áp. Cho Miyeon nghe cô ấy và Giám đốc Diêu nói chuyện, buồn buồn, cũng cầm cái ly trước mặt uống một hớp trà.

Văn Nhân Du nhanh chóng gọi vài món ăn, khi đưa cho Kim Minnie thì cô cúi mắt nhìn, nhìn thấy hàng dưới cùng có một dòng chữ thanh tú, viết: 【 Tất cả đều không cần bỏ ớt xanh. 】

Đây vốn lại lời dặn dò mà chỉ cô được viết, bây giờ lại bị Văn Nhân Du viết. Cô khép thực đơn lại đưa cho nhân viên nhà hàng, nói: "Thế thôi."

Người phục vụ gật đầu, cả bàn toàn là người đẹp nên không khỏi nhìn thêm vài lần, trước khi đi còn hỏi: "Bây giờ có thể mang đồ ăn lên rồi đúng không ạ?"

Kim Minnie nói: "Được rồi."

Người phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, Kim Minnie nói: "Gọi đồ uống đi, không cần gọi vang đỏ đâu, chiều nay mọi người còn muốn đến phòng triển lãm nữa."

Giám đốc Diêu nói: "Được đó."

Bà gọi phục vụ chọn hai chai nước uống, Kim Minnie quay đầu hỏi Cho Miyeon: "Chiều nay Miyeon muốn đến học viện nữa không?"

Cho Miyeon lắc đầu: "Không đi."

Cô ấy nói xong rồi nhìn về phía Văn Nhân Du: "Ăn cơm xong em muốn nói chuyện với chị."

Không kiêng dè chút nào, vẫn thẳng thắn trước sau như một. Văn Nhân Du ngập ngừng vài giây rồi nói: "Được thôi."

Cô quay đầu: "Dì Diêu, cháu muốn đi toilet."

Giám đốc Diêu nhận đồ uống rồi đặt lên bàn, nói với cô ấy: "Để dì đi cùng cháu."

Văn Nhân Du không từ chối, để giám đốc Diêu đẩy cô ấy ra khỏi bàn ăn, đi về phía phòng vệ sinh ở phía sau. Kim Minnie liếc nhìn bóng dáng hai người đi vào khúc rẽ thì mới cúi đầu gọi: "Miyeon này."

Cho Miyeon nhìn qua, Kim Minnie chần chừ hai giây rồi hỏi: "Khi Miyeon gặp tai nạn giao thông thì sư tỷ Miyeon có ở trên xe không?"

Cô nói xong thì nín thở, tâm trạng bắt đầu hồi hộp, có một áp lực không nói nên lời bóp chặt cổ họng, làm cô khó thở, nhịp tim hỗn loạn. Cho Miyeon nói: "Không có."

Chỉ hai chữ ngắn ngủn lại làm Kim Minnie sống lại.

Cho Miyeon lặp lại một lần nữa để khẳng định: "Là em lái xe, chỉ một mình em."

Kim Minnie không phát hiện khi cô ấy nói câu này thì sắc mặt có vẻ lạ thường. Cô vẫn đang đắm chìm trong tin tức vừa rồi, gánh nặng trong lòng được dỡ bỏ, cô nói: "Không có......"

Không có thì tốt rồi.

Nhưng ba chữ cuối cùng lại không thể nói ra được.

Cô đổi đề tài: "Vậy sau đó chị ấy mới bị thương sao?"

Cho Miyeon lắc đầu: "Em không biết."

Kim Minnie giờ mới nhớ là Cho Miyeon vẫn chưa biết chuyện chân Văn Nhân Du bị thương. Cô nắm tay Cho Miyeon, đầu ngón tay lạnh lẽo, mặt trắng bệch, vẻ mặt ngơ ngác, hình như đây là lần đầu tiên thấy Cho Miyeon thất thố như thế.

Tuy rằng biết là vì sao, lý trí có thể chấp nhận nhưng những suy nghĩ lung trung trong lòng vẫn liên tục tràn ra. Kim Minnie hít sâu, an ủi cô ấy: "Đừng suy nghĩ lung tung, lát nữa cơm nước xong, Miyeon có thắc mắc gì thì cứ trực tiếp hỏi chị ấy."

Giọng Cho Miyeon bình tĩnh: "Ừm."

Kim Minnie sườn mặt bình tĩnh của cô ấy, nhịn không được kêu: "Cho Miyeon."

Cho Miyeon quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Kim Minnie, bên trong như có sức mạnh dễ dàng chế trụ cảm giác lo lắng của cô ấy. Cho Miyeon hỏi: "Sao vậy Y?"

Kim Minnie nói: "Không có việc gì."

Bỗng dưng cô chỉ muốn gọi tên Cho Miyeon thôi.

Hai người nói xong thì Văn Nhân Du cũng đã quay lại, giám đốc Diêu vừa ngồi xuống đã nói: "Mẹ cháu nói hai năm nay cháu đã bay đi bay lại suốt. Có phải đã đến rất nhiều nơi không?"

Văn Nhân Du gật đầu: "Nhiều lắm ạ, có cơ hội thì dì đi du lịch chung luôn."

"Được thôi." Giám đốc Diêu nói: "Cũng không biết dì đã ra ngoài đi du lịch từ năm nào nữa, chuyện trong học viện vẫn luôn rất nhiều."

Văn Nhân Du cười: "Dì à, chuyện không làm xong thì vẫn còn đó, nhưng chỉ có ngần ấy thời gian mà thôi."

Giám đốc Diêu gật đầu: "Nói cũng phải."

Hai người lại ngồi xuống, Kim Minnie nghe bọn họ nói chuyện thì hỏi: "Mấy năm nay chị Văn Nhân thường xuyên du lịch sao?"

Văn Nhân Du nói: "Đúng vậy, đã đi rất nhiều nơi."

"Vậy có thể chỉ giúp cho em một chút không, chỗ nào thì thích hợp để hưởng tuần trăng mật thế? " Kim Minnie nói xong thì Văn Nhân Du giật mình vài giây, hỏi lại: "Hưởng tuần trăng mật?"

"Đúng vậy." Kim Minnie nhìn về phía Cho Miyeon rồi nói: "Sau khi kết hôn bọn em vẫn luôn rất bận, cũng chưa hưởng tuần trăng mật. Bây giờ khó lắm mới được nghỉ ngơi nên muốn bổ sung, nhưng em rất ít khi đi ra ngoài, đối với du lịch thì dốt đặc cán mai. Không biết chị Văn Nhân có đề cử nào không?"

Văn Nhân Du nghĩ lại, nói: "Thật đúng là nghĩ không ra ngay tức thì được. Như vậy đi, chờ tôi về nghĩ kỹ lại đã, nghĩ xong lại liên lạc với em."

Kim Minnie gật đầu: "Vậy thì cảm ơn chị Văn Nhân trước."

Cho Miyeon không nói gì, đều là Kim Minnie ở bên cạnh nói chuyện cùng giám đốc Diêu và Văn Nhân Du, chỉ khi bọn họ nói đến chuyện vẽ tranh thì thỉnh thoảng Cho Miyeon mới lên tiếng. Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui vẻ. Sau khi ăn xong, giám đốc Diêu nhận được điện thoại trong trường, Kim Minnie đi thanh toán cùng người phục vụ.

Trên bàn cơm chỉ còn lại có hai người.

Cho Miyeon và Văn Nhân Du ngồi đối diện nhau.

Hai người cũng không nói chuyện, Văn Nhân Du đưa mắt nhìn Cho Miyeon, xa cách ba năm, Cho Miyeon càng thêm ổn trọng, cô ấy hỏi: "Sau khi kết hôn em có khỏe không?"

Cho Miyeon gật đầu, nói: "Rất tốt."

Kim Minnie đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức làm cô không khỏi động lòng.

Văn Nhân Du nói: "Tốt là được rồi."

Cho Miyeon đặt đũa xuống, ánh mắt như xuyên qua mặt bàn nhìn xuống đôi chân kia, cô hỏi: "Sao chân chị lại thành ra như vậy?"

Văn Nhân Du im lặng hai giây rồi nói: "Tai nạn."

Cho Miyeon hỏi tiếp: "Khi nào?"

Văn Nhân Du không đáp mà hỏi lại: "Cho Miyeon, nếu chị nói là trước khi đôi mắt của em khỏe lại thì chị đã bị thương, chị không muốn liên lụy đến em nên mới chọn rời khỏi em, thì bây giờ liệu em có quay đầu lại không?"

Cho Miyeon nhìn cô ấy, sửng sốt vài giây. Ánh mắt Văn Nhân Du càng thêm dịu dàng, Cho Miyeon cúi đầu, im lặng một lát rồi nói: "Không, em đã kết hôn."

Sóng nước trong mắt cô di chuyển, lại bình tĩnh mở miệng: "Hơn nữa là chị không cần em trước."

-----

Văn Nhân Du: Em có quay lại không?

Kim Minnie: Không đâu, hmu hmu. Đúng không vợ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info