(MingKit) ĐỊNH MỆNH NHÓC LÀ CỦA ANH
Chap 27 Về Nhà
- Bác sĩ đâu ? - Ming hét lớnKit nước mắt rơi không ngưng nhìn theo mẹ của Ming đầu bà đang chảy máu rất nhiều . Tất cả bác sĩ lập tức huy động lại vào phòng cấp cứu. - Nếu các người mà không cứu được mẹ tôi tôi sẽ cho các người chết theo mẹ tôi !- Ming đau đớn- Kit chuyện gì đang xảy ra thế này ? - Kats nhìn Kit đang nấc lên vì khóc- Mình không biết , lúc mình đi xuống thì cô ấy cũng ngã từ cầu thang xuống ! Mình thật sự không biết cái quái gì đang xảy ra nửa ! - Kit khóc- Thôi , không sao đâu cậu bình tĩnh đi ! - Seam an ủiCứ thế trôi qua được 3 tiếng đồng hồ , cửa phòng cấp cứu mở ông bác sĩ đi ra . - Mẹ tôi sao rồi ? - Ming lo lắng lao nhanh tới chỗ ông bác sĩ- Bệnh nhân không sao , nhưng sẽ bị hôn mê,một thời gian !- ông bác sĩ nói - Chính xác thì lúc nào sẽ tỉnh hả bác sĩ ? - Jing sốt ruột lên tiếng hỏi- Không thể nói chính xác được nhưng mọi người hãy nói những chuyện vui vẻ cho bệnh nhân nghe có thể sẽ giúp bệnh nhân nhanh chóng hồi phục ! - ông bác sĩ nói - Cái gì chứ sao không biết được thời gian tỉnh chứ các người muốn bị đuổi việc hết phải không ? - Ming kích động - Bác sĩ ông đi đi ! - Daw xua tay- Ming , anh bình tĩnh đi ! - Kit khẽ khuyên- Cậu im đi làm sao tôi có thể bình tĩnh chứ hả ? - Ming gằn giọng- Mingkaw anh nghĩ tôi xô cô ấy sao ? - Kit nghẹn ngào - Đúng vậy , nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi không tha cho cậu đâu ! - Ming giận dữ quay mặt đi- Ming , cậu nói gì thế hả ? Sao có thể là Kit được chứ ? Cậu điên à ! - Kats tức giận Ming bỏ đi , Jack nhìn gương mặt hụt hẫng của Kit mà khẽ nở nụ cười tà mị chạy theo Ming. - Kit ! - tất cả mọi người nhìn cậu lo lắng - Tôi muốn một mình , mọi người đi đi ! - Kit lạnh giọngTất cả chỉ biết lắc đầu bất lực bước chân đi . Kit nhớ lại câu nói của Ming « Nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cậu » . Câu nói của anh như một con dao tao đâm thẳng vào tim cậu, nhói . Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều hơn, một người đàn ông bước tới . - Ba ! - Đừng khóc , con trai của ba ! - Ông Panuwat vỗ nhẹ vai Kit- Con sai rồi , ba ơi ! - Kit nức nỡ- Nín đi con trai , về nhà thôi ! - Ông Panuwat nhẹ giọng - Ba ơi , con muốn gặp cậu ấy lần cuối ! - Kit nhỏ giọngBa cậu khẽ gật đầu đồng ý , Kit chậm rãi bước tới phòng bệnh của mẹ Ming . Ming đang gục vào tay mẹ ngủ quên . Kit đẩy cửa bước vào , bàn tay khẽ chạm vào gương mặt quen thuộc kia . - Mingkaw , cám ơn cậu suốt thời gian qua đã bảo vệ tôi nhé , ngày mai khi cậu tỉnh dậy có lẽ tôi đã phải về nhà rồi . Tuy cậu không tin tôi , nhưng tôi vẫn muốn nói là tôi không có đẩy cô ấy , Ming , điều quan trọng mà tôi luốn nói với cậu là suốt bao năm qua "Em Yêu Anh" ! Những hình ảnh đó không bao giờ em quên đâu ! Hãy sống hạnh phúc nhé ! Nước mắt của Kit khẽ rơi xuống gương mặt anh , Kit cúi người xuống hôn lên môi anh chào tạm biệt . Kit đau lòng quay bước đi , về tới biệt thự của Ming . Kit cẩn thận thu xếp những bức ảnh của cả nhóm vào vali .- Hai ! Chúng ta đi sao ? - Jean buồn bã- Một mình hai đi cũng được em cứ ở đây đi ! - Kit xoa đầu Jean- Không , em sẽ đi với hai ! Kit mỉm cười trong nước mắt ôm lấy Jean . Sau khi dọn đồ vào vali đi xuống phòng khách , nhìn xung quanh nơi đây đã từng có nhiều kỉ niệm của cậu và Ming . Jean từ trên lầu đi xuống cùng cậu đem vali đi ra xe. Nhìn ngôi biệt thự lần cuối.- Tạm biệt mọi người nhé ! Kit nghẹn giọng- Lên xe đi con! - Nghe thấy tiếng ba cậu gọi , cả 2 bước lên xe đi khuất .Lúc này , cả đám bênh bệnh viện cũng vừa về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info