ZingTruyen.Com

DROP | MileApo; Stories untold

The ones we once loved (4)

wgxiao

Mile chỉ mất mười lăm phút để đến nhà Apo, nhà cậu khá gần trường.

"Của em" Mile đưa điện thoại khi Apo vừa mở cổng bước ra.

"Cảm ơn anh"

"Không mời tôi vào nhà à"

"Để làm gì chứ?" cậu hỏi lại

"Uống trà chẳng hạn. Chẳng phải người ta vẫn thường làm thế khi khách đến nhà sao"

"Anh vừa uống cà phê lúc nãy"

"Tôi đùa thôi" Mile nhìn cậu rồi nói tiếp "Em không cần căng thẳng vậy đâu"

"Tôi sẽ mời anh vào nhà, nhưng là khi khác vậy" Apo ngập ngừng một lát rồi nói tiếp "Cảm ơn nhé, anh về trước đi, bố mẹ tôi đang ở nhà"

Nói rồi cậu xoay người bước vào nhà. Mile ngẩn ra, nếu bố mẹ không ở nhà thì Apo sẽ mời hắn vào sao.

°

Mọi thứ sau đó cũng trở về quỹ đạo vốn có của nó. Apo vẫn đến trường đều đặn còn Mile thỉnh thoảng vắng mặt nhưng hắn sẽ báo với cậu một tiếng, họ đã trao đổi số điện thoại sau sự kiện lần trước. Những dòng tin nhắn tin và vài cuộc gọi thường xuyên được diễn ra. Họ biết mối quan hệ của họ đang dần thay đổi, chỉ là hai người không biết có thứ gì đó đang dần nảy sinh giữa họ, như tình yêu chẳng hạn.

"Apo, hôm nay là sinh nhật tớ đấy, đi đi mà, ná ná" Barcode lại bắt đầu nhõng nhẽo, tên này rõ ràng bằng tuổi cậu mà lại giỏi giở mấy trò đáng yêu. Nhìn vào đôi mắt tròn xoe kia đi, Apo biết chắc cậu thua rồi, đằng nào cũng không từ chối cậu.

"Thôi được rồi, tớ sẽ đến" cuối cùng kết quả không ngoài dự đoán, Barcode thắng.

"Thật tốt quá. Đừng quên 9h tối nay ở.."

°

Tiệc sinh nhật Barcode được tổ chức ở một quán bar nằm ở trung tâm thành phố. Tất nhiên không ai trong số họ đủ tuổi để được phép vào hộp đêm nhưng mọi chuyện sẽ khác khi đây là quán thuộc sở hữu anh họ Barcode. Và để đảm bảo đám nhóc sẽ an toàn, anh ấy đã xếp riêng cho họ một phòng VIP.

"Tớ vào toilet đã nhé" Apo đến nói nhỏ với Barcode trước khi cậu rời đi.

"Sao đấy. Ổn không" người thấp hơn lo lắng hỏi

"Không sao, vẫn tốt."

"Nhanh trở lại đấy"

Apo xua tay, ra hiệu cậu biết rồi.

"Chóng mặt chết đi được" chết tiệt, lần đầu tiên cậu uống hăng đến vậy, lại còn là rượu mạnh nữa chứ.

Nhanh tiến về bồn rửa tay, Apo vội táp nước vào mặt, muốn làm bản thân tỉnh táo một chút. Sau khi xác định bản thân đã ổn hơn, cậu mới rút khăn giấy lau khô rồi xoay người bước ra.

"Mày mù à" vừa bước khỏi toilet Apo liền va phải một tên ma men khác, hắn hét to.

"Này chú, là chú đụng phải tôi trước mà"

"Mày còn dám trả treo" Tên kia giơ tay lên định đánh cậu, chỉ là lúc Apo nghĩ hôm nay mình xong rồi, cậu vội chắn tay né nhưng sau đó lại không có chuyện gì xảy ra. Tay hắn vẫn còn ở trên không trung, đúng hơn là bị một bàn tay khác chặn lại.

"Thằng kia biết điều thì đừng xen vào chuyện của ông" hắn hét lên.

"Ông say rồi"

"Mày nói gì cơ?"

"Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai" người kia trầm giọng đáp.

"Bỏ ra" khí chất người nọ không bình thường, lão ta cũng đoán ra đấy không người bản thân không nên dây vào. "Coi như mày gặp may" trước khi đi còn không quên hằn giọng rồi lườm Apo một phát.

"Cái quái gì vậy" Nhìn theo lão già kia, Apo nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.

"Tôi mới phải là người nói câu đó nhỉ" Mile xoay người về phía cậu hỏi "Em làm gì ở đây thế?"

"À..." giờ cậu mới sực nhớ, ở đây còn một người nữa "Trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau này"

"Đừng có đánh trống lảng"

Thôi được rồi, có cần ra vẻ hung dữ như vậy không "Tôi đi sinh nhật bạn"

"Em chắc chứ?" Mile hỏi lại, người đối diện gật đầu "Ở quán bar?"

"Nói dối anh làm gì chứ" Apo bực bội, tên này bị sao thế.

"Ra ngoài rồi nói"

Mile đưa tay kéo cậu đi về phía bãi đỗ xe, Apo ngoan ngoãn theo sau. Sau khi hai người đã yên vị trong xe, anh không quên tăng nhiệt độ máy sưởi, Bangkok tháng mười hai cũng có chút lạnh đi. Apo nhắm mắt tựa người vào ghế, so với quán bar với nhạc nhẽo xập xình cùng không gian bao trùm bởi hơi rượu và và thuốc lá, cậu vẫn thích không khí này hơn, nhờ thế mà thanh tỉnh đôi chút.

Cho đến khi sự im lặng giữa họ diễn ra quá lâu, Mile quyết định lên tiếng phá vỡ nó.

"Tim tôi suýt thắt lại khi lão già kia định đánh em"

Apo tròn mắt nhìn anh, sao tự nhiên lại nói vậy chứ.

"Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ quan tâm một ai nhiều như thế"

"..."

"Em đang làm gì? Em có vui không? Hôm nay tôi vẫn chưa gặp em và tôi nhớ em chết đi được" Họ nhìn nhau trước khi Mile nói tiếp "Những thứ đấy cứ luôn xâm chiếm tâm trí tôi"

"Anh đang nói gì thế?"

"Tôi đang tỏ tình với em đấy đồ ngốc ạ" Apo ngẩn ra, sau đó cậu nhìn thấy bàn tay anh đưa đến trước mặt rồi gõ nhẹ lên trán cậu.

Không khí trong xe bỗng im bặt, Apo mơ hồ còn nghe được từng nhịp tim mình. Thình thịch.. thình thịch.. tim cậu đang đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mile tỏ tình với cậu, ngay bây giờ.

Chính là ngay sau đó, điều Mile không ngờ nhất lại xảy ra. Apo tiến tới, dùng tay kéo nhẹ cổ áo anh, gương mặt cậu dần phóng to trước mắt rồi sau đó môi họ chạm nhau. Đây không phải lần đầu tiên anh hôn người khác, càng không có chuyện lại hôn theo một cách trong sáng đến vậy. Thế nhưng đây lại là nụ hôn khiến anh thổn thức nhất, hành động vụng về của cậu, gương mặt ngại ngùng kia, Mile thu hết vào mắt. Đáng yêu chết đi được, khoảnh khắc vốn nên được lồng khung đặt vào tủ kính để anh ngắm mỗi ngày mà.

"Cái đó..." Đôi môi họ tách nhau ra sau đó. Không biết là do đống cồn khi nãy cậu uống hay là do họ vừa hôn nhau mà giờ đây cả người Apo đỏ lựng. Cậu nhìn sang Mile, anh vẫn đang chăm chú chờ đợi cậu nói tiếp."Em cũng thích anh, P'Mile"

Lần đầu tiên cậu gọi anh như thế, trước giờ dù Mile có ra sức dụ dỗ thế nào Apo cũng nhất quyết không gọi một tiếng 'anh'. Nói rồi liền cụp mắt xuống, cậu không nhìn Mile nữa, nói đúng hơn là không dám nhìn anh. Ngượng chết đi được. Apo dám thề với trời rằng chắn chắn là do hơi men trong người chứ quái nào cậu lại dám làm chuyện điên rồ như thế.

"Po à, nhìn anh này"

Thấy cậu cứ cúi mặt mãi, cuối cùng Mile không nhịn được nữa sốt ruột lên tiếng

"Không đâu, ngại chết đi được" Apo lắc đầu nguầy nguậy, Mile nhìn cảnh anh biết mình xong rồi, anh đã nghĩ như thế, thằng nhóc này suốt ngày cứ làm ra mấy hành động đáng yêu dù rằng cậu không hề cố ý lại khiến anh yêu chết đi được, dù anh đã luôn tự nhắc nhở bản thân phải giữ cái đầu lạnh nhưng cuối cùng vẫn là ngày càng lún sâu, chả thể dứt ra được.

"Em định tránh anh cả đời à"

"Mới không có đâu" cậu ngẩn đầu lên cãi lại

"Nhìn nhau rồi này"

"Anh lừa em" Apo đưa tay đánh vào lồng ngực anh.

"Đau lắm đấy"

"Anh đau sao, em xin lỗi" Apo cuốn cả lên, hôm nay cậu cứ làm sao đấy.

Mile nắm lấy tay cậu "Không, anh sợ tay em đau"

"Anh trêu em"

Apo sau đó muốn rút tay ra lại bị Mile giữ lại. Anh nhìn sâu vào mắt cậu, phải công nhận rằng Apo có một đôi mắt rất đẹp. Giờ đây đôi mắt ấy đang phản chiếu khuôn mặt của anh, điều đó có nghĩa Apo cũng đang nhìn anh.

"Chúng ta thử nhé"

"..."

"Anh muốn bên cạnh em, chăm sóc và bảo vệ em, anh muốn làm em hạnh phúc. Thế nên chúng ta cho nhau một hội, làm người yêu của nhau nhé"

"...Ừm" Apo nhìn anh một lúc "Chúng ta thử đi. Em cũng muốn được ở bên anh"

"Cảm ơn em" Nói rồi Mile vươn người sang ôm chầm lấy cậu, cuối cùng Apo cũng là của anh rồi "Anh yêu em, Po à"

Vào mùa đông năm mười sáu tuổi, Apo đã bắt đầu mối tình đầu của mình như thế đó.

-16092022-

Cảm ơn mọi người đã ghé qua.








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com