ZingTruyen.Com

Miêu Ái Xuyên Không [ Hoàn ]

Chương 36: Hãm hại

TrachNuLENA

    Hàn Tuấn Phong vừa từ trong cung trở về, bước vào phòng đã thấy Hứa Thanh đang may may vá vá. " Aw." 2s tiếp " Aw", hành động diễn ra cứ lặp đi lặp lại thành chu kỳ. Hắn nghiêm mặt nhìn nàng " Ngươi cần gì thì đi mua là được, cần gì phải mất công may may vá vá. Bản thân không biết tự lượng sức." Hứa Thanh khẽ xùy một tiếng rồi tiếp tục công việc còn đang dang dở. Dựa theo hình dạng hắn đoán nàng đang làm một đôi tất. " Cái ngươi đang làm hình như quá rộng so với chân ngươi rồi đó." Lần này thật sự khiến nàng không khỏi bực mình " Ta đâu có may cho ta đâu!" Trong đầu hắn lóe lên một tia hy vọng, thật sự rất hy vọng nàng làm cho hắn. Hắn nhìn đôi tất nàng đang làm, ánh mắt tràn đầy hy vọng, khàn giọng: " Bổn vương không thích mà sắc lòe loẹt thế đâu." Hứa Thanh mở mắt to hết mức có thể, nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu: " Hàn Tuấn Phong, ta biết ngoài trời rất lạnh nhưng không phải ngươi võ công cao cường sao, làm gì mà để đến nỗi bị sốt rồi nói mớ rồi." .. Chưa được bao lâu nàng đã ôm bụng ra mà cười " Ôi trời ơi, ta là làm cái áo cho Bảo Bối chứ đâu có rỗi việc mà làm cho ngươi. Ta may cho Bảo Bối hai cái áo mà mười đầu ngón tay đầy thương tích, nếu ngươi muốn thì ta sẽ nhờ Yến Tử làm cho ngươi." Sắc mặt hắn biến đổi từ tươi tỉnh thành căm phẫn, chính xác hơn thì cũng có phần thẹn nhưng hắn không để cảm xúc đó thể hiện trên mặt quá hai giây. Hắn vì cái gì mà hy vọng nàng làm cho hắn một đôi tất chứ, vì cái gì mà thất vọng... " Vũ Hứa Thanh, nếu vậy bổn vương lệnh cho ngươi phải làm, có nát cả mười ngón tay cũng phải làm cho xong. Nếu để ta biết ngươi nhờ ai làm giúp hay ngươi dám làm cho ai khác thì bổn vương sẽ chặt bàn tay ngươi ra." Hứa Thanh nghe hắn nổi đóa vội giãy nảy lên " Hàn Tuấn Phong, ngươi rốt cuộc có phải là người không, bắt ép người quá đáng. Còn nữa mắc mớ gì mà ta phải làm cho ngươi, ngươi muốn thì có thể nhờ bất kỳ ai mà. Hành hạ ta suốt đời ngươi cũng không thỏa lòng à? Ta rốt cuộc đã động ngươi chỗ nào, ta cùng lắm chỉ là gây hấn với ngươi một lần ở kỹ viện, một lần lúc hầu ngươi rửa mặt, một lần cắn ngươi, một lần chơi xỏ ba vị phu nhân, một lần khiêu khích ngươi ở bữa ăn, một lần dùng thức ăn cho chim phá quan phục, một lần vẽ tranh biếm họa ngươi, một lần bỏ trốn, một lần nôn ra số thức ăn ngươi ép ta uống,một lần trêu tức ngươi khi cắm trại, một lần à quên ba lần tìm cách đuổi ngươi ra khỏi phòng, còn lại ta đã làm gì chứ" ( ss kể ra vanh vách thế còn kêu mình không làm gì, mèo sợ ss lun.) " Tất cả những điều ngươi làm, ngươi xem đã từng có ai to gan dám làm chưa. Ngươi còn quên việc mình đã là người của ta mà còn cư nhiên quyến rũ nam nhân, trước mắt ta cũng nam nhân khác nhảy múa, liếc mắt đưa tình. Còn nữa ngươi còn cư nhiên dám uống hoa hồng để hoại thai...." " Hàn Tuấn Phong, ta nhắc lại đây là lần thứ mấy trăm rồi, ta không phải là người của ngươi, chưa bao giờ tự nguyện theo ngươi, tất cả đều là ngươi ép buộc ta. Ta cũng không phải là loại gái quyến rũ nam nhân mà ngươi nói, mà kể cả có đi chăng nữa, ta xứng đáng được hưởng điều đó. Chưa hết đâu, ta biết ba vị phụ nhân trước đây, ngươi sau mỗi lần thị tẩm đều bắt các nàng uống hoa hồng, vậy tại sao lại cấm ta? Hàn Tuấn Phong ta hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc phải hay không yêu ta, nếu yêu ta tại sao lại luôn hành hạ ta như vậy?" " Yêu ngươi, mơ tưởng. Cho dù là một nha hoàn thấp kém, hễ được ta thị tẩm qua thì là người của ta. không có tư cách đi yêu người khác." Hắn nói, nộ khí hừng hực bước ra khỏi phòng. Hứa Thanh ngồi đó giậm chân kêu trời, tại sao số nàng lại khổ thế hả trời, nàng bây giờ chỉ muốn bay ngay về thế kỷ 21. Chưa bao giờ nàng thấy cần tự do đến như thế này, chưa bao giờ với nàng tự do lại có ý nghĩa đến vậy.... ... Thái Y bước vào cúi đầu thi lễ trước Hàn Tuấn Phong " Tham kến vương gia." " Miễn lễ" Hắn nói giọng lạnh băng " Dám hỏi vương gia triệu kiến nô tài có việc? Không lẽ người trong phủ có chuyện." " Hôm nay ta chỉ muốn hỏi ngươi có loại thuốc nào khiến phụ nữ dễ dàng có thai không." Thái Y khẽ ngước mặt lên nhìn Hàn Tuấn Phong, thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn vội cúi mặt xuống. " Dám hỏi vương gia người hiện có bao nhiêu thị thiếp." " Bổn vương đã đưa những người trước kia đi, hiện chỉ có một người mà bổn vương muốn cho hoài thai." " Có thể do lúc trước người đã làm chuyện quá độ dẫn đến bây giờ khó có thai, hoặc chẳng vị phu nhân kia còn dùng hoa hồng? " " Nàng dạo gần đây không có động đến." Thái Y lặng im một lúc, ra chiều suy nghĩ " Vậy lão phu sẽ kê cho người một thang thuốc, đưa cho phu nhân uống." " Cho ngươi lui." Thái Y bước ra để lại trong phòng một mình Hàn Tuấn Phong. Nàng đánh chết cũng không chịu thừa nhận là người của hắn, để nàng có hài tử của hắn là cách duy nhất. Hàn Tuấn Phong bỗng chốc nhớ lại lời của Hứa Thanh, hắn tại sao một mực muốn nàng là người đàn bà của hắn. Yê, là điều không thể. Hắn sẽ không yêu nàng... ... Hứa Thanh may ẩu may thả cho hắn đôi tất, chỉ vừa ở mức đi được còn về chất lượng thì... Đừng hỏi vì sao cấp 2 nàng điểm cao môn kỹ thuật, ơn trời nàng có người mẹ đảm đang hết cỡ. Hứa Thanh làm xong bế tiểu Bảo Bối ra ngoài chơi với Thiên Hạo. Anh không ở trong phủ cùng nàng nhưng thường xuyên đến thăm nàng. " Ừm, chúng ta chuyển đề luận được không, đề "Nữ Quyền" này tôi chẳng hứng thú chút nào." " Được rồi vậy anh thích tích phân vi phân hay triết học nào..." Anh đúng là đầu hàng với cô, lần nào gặp mặt cũng lôi mấy thứ này ra làm rồi nói chuyện. " Hứa Thanh, cô yêu Hàn Tuấn Phong chứ?" " Không, tại sao anh lại hỏi vớ vẩn vậy." " Cô cảm nhận được tình cảm hắn dành cho cô chứ." " Có, tất nhiên. Tôi vừa mới nát mười đầu ngón tay vì hắn ép tôi làm cho hắn đôi tất vớ vẩn kia kìa." Ngưng một lúc, Thiên Hạo khẽ mỉm cười " Hứa Thanh, tôi sẽ không chịu thua đâu." ..... Lân la một lúc, Thiên Hạo rốt cuộc cũng phải trở về. Hứa Thanh bế Bảo Bối về Đường Uyển viên. Vừa mở cửa phòng ra, chưa kịp định thần thì nàng đã bị đẩy vào trong, và hai giây sau có tiếng khóa ngoài. " Meoww'!!!!" Bảo Bối kêu ré lên một tiếng, dùng móng càu cấu bấu chặt lấy người nàng, tưởng như muốn xé nát da thịt, nó sợ hãi đến điên loạn... Bên trong căn phòng là một khung cảnh kinh tởm đến tột độ, khắp nơi, từ trên bàn xuống đất, chăn gối, ga đệm toàn là rắn rết đang bò lượn, ếch nhái nhảy khắp nơi, thạch sùng, chuột cống, không một con vật gớm ghiếc nào không tồn tại. Chúng chỉ như muốn nhảy xổ vào Hứa Thanh nuốt sống....


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com