ZingTruyen.Com

Mau

Sau khi xong phần giới thiệu đã là một thời điểm khác, trong nội dung của bài kiểm tra định kỳ, sẽ phân ra làm 2 đội, mỗi đội có 5 nhóm.

Đội 1: Hunter
Nhiệm vụ: Bảo vệ lá cờ

Đội 2: Vampire
Nhiệm vụ: Tấn công lá cờ

Sau khi phân thành xong, Chính Quốc vô cùng vui vẻ muốn gia nhập sang đội 2, nhưng lại nhận ra là mình không có vũ khí đặc chế của Hunter, vậy nên đành lủi thủi trở về đội 1.

Kim Thạc Trấn tuy rằng rất cảnh giác về sự hiện diện của Chính Quốc vì cho gã nhiều mối nghi ngờ, nhưng hôm nay tạm hoãn lại cái ánh mắt 'lạnh thấu xương' chỉ vì để chăm chút cho em gái của gã.

Chính Quốc coi như được thở dài ra một hơi, cái cảm giác bị người khác theo dõi quả thật không dễ chịu chút nào.

Nhưng có vẻ như cậu đã quên một số sự có mặt khác, đó chính là Kim Tại Hưởng hồ ly kia, được mọi người đặt cho biệt danh 'hồ ly' chắc chắn không phải là người mình thường, Chính Quốc là nghĩ như vậy.

<Đoạn này ta tính viết là cáo già cơ, nhưng nghe nó hơi dâm dâm nên đổi lại>

Số điểm không chỉ tính trung bình về phía đội nào thắng hay là thua, chỉ thiếu chính là được cộng điểm khi đánh trúng đối phương một chiêu.

"Này bạn học Chính Quốc, cậu có chắc là cậu sẽ không bị trừ điểm không vậy?" Thạc Yên khó chịu nói, đến sáng nay toàn thân cô vẫn còn ê ẩm, không biết là tại sao, nhất là phần hông với lại chân, khi cô đối mặt với anh cô, tự dưng lại bị ngất xỉu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy toàn thân nhức mỏi, hông gần như muốn gãy đôi khiến cho đi lại cũng khó khăn, kinh khủng hơn là soi gương lại thấy vài cái dấu muỗi đốt, tâm tình cô quả thực không tốt.

Ai đời đi làm Vampire lại bị Vampire hạ đẳng hút máu ngược lại không?!

Chính Quốc quay đầu nhìn về phía Thạc Yên, đôi mắt tím nhạt khẽ đảo quanh người cô một vòng, làm cho Thạc Yên như muốn rơi hết da vịt.

"Không sao, tôi ổn" Được một lúc, Chính Quốc thu hồi tầm mắt, nở một nụ cười tươi rói với cô, nụ cười này quá sức chói loá, khiến thật sự Thạc Yên suy luận cậu có phải mang hệ lửa hay không.

"Hừ, đừng có làm cho đội bị trừ điểm là được, đây là bài thi học kỳ đấy!"

“Nhớ rồi, nhớ rồi”

Tào Tháo nhìn xung quanh sân một lượt, nhận thấy rằng tất cả đều đã được chuẩn bị hoàn hảo thì mới bắt đầu hô lớn: “Bắt đầu!!”

<các cậu có muốn xem chi tiết cuộc đấu này không? Để mừn còn biết thêm vào chap sau, nếu không mừn sẽ lướt qua đoạn này>

..

Màn đêm yên tĩnh, sáng sủa, ánh trăng nhu hoà.

Trên trời cao từng đám mây lững lờ trôi, che khuất ánh trăng, khiến cho bầu trời lúc sáng lúc tối, nhưng dường như là chỉ trong ánh mắt.

Dưới ánh trăng thanh, cây cối theo gió nhẹ nhàng lay động, mặt đường in bóng loang lổ. Trong vườn hoa, hoa Hồng, Lan Điệp hướng nhuỵ hoa của mình lên, tà phấn cuộn theo tà gió lay đi, dưới ánh trăng chiếu rọi chúng ta được thêm sắc, phủ lên mình một bộ áo mỹ lệ...

Nhưng cái lạ đó chính là, trên những cánh hoa mềm mỏng, phảng phất có một giọt nước, giọt nước ấy đậm màu, loang lổ khắp các cánh hoa, phản chiếu lại phía dưới ánh trăng.

Đám mây trôi đi, để lộ ra ánh trăng sáng chói, chiếu xuống dưới giọt nước kia.

Là màu đỏ.

Màu của máu.

Trong không khí phảng phất có mùi huyết sắc, cái mùi vị tanh tưởi ấy lan nhanh trong không khí, được gió cuốn theo đi cùng phấn hoa.

Mùi huyết sắc càng lúc càng nồng, tựa như muốn ngập tràn nơi này, mùi thanh thanh của cây cỏ đã bị áp đi.

Một tiếng động nhỏ vang lên, chỉ thấy theo đó, phía dưới mặt đất bắn bên một phần huyết sắc đỏ chói, cùng theo đó, một cánh tay bị chặt đứt lăn ra, máu trên cánh tay vẫn còn chảy ra, kéo theo tơ thịt xụi lủi trên nền đất.

Theo bóng trăng chiếu xuống, trên nền cỏ lạnh lẽo hiện lên một bóng người, mờ ảo dị thường.

Người nọ đang khom lưng xuống, bóng hình di chuyển liên tục như một hoạt động nào đó. Trong sự im lặng tĩnh mịch của nơi đây, phát ra tiếng cấu xé nhè nhẹ.

Người nọ dường như dừng lại một chút, lại chậm rãi thẳng người lên, đôi mắt màu đỏ đậm phản chiếu ánh sáng của mặt trăng, vừa ma mị vừa rùng rợn.

Chỉ lộ ra hai tròng mắt màu đỏ tươi như máu, con ngươi co rút lại, hiện rõ kên từng mạch máu kinh tởm.


"Ngươi đến đây làm gì?"

Giọng nói khàn vang lên từ cái bóng ấy, không giống tông giọng khàn quyến rũ của Kim Thạc Trấn, cũng không giống tông giọng khàn ấm áp của Kim Tại Hưởng hay tông giọng khiêu khích của Phác Chí Mẫn.

Nó khiến cho người nghe nó nhận ra một sự nguy hiểm, là một sự nguy hiểm ngầm, tựa như cọp ẩn mình trong đám cỏ, chờ đến lúc để vồ lấy con mồi của mình.

Có tiếng nhẫn đạp trên lớp cỏ khô, theo đó, một đôi giày màu đỏ đi ra, kéo theo là một tầng váy màu xanh nhạt, mà chủ nhân của bộ váy này, lại chính là An Hỷ Nghiên.

"Tại sao?" An Hỷ Nghiên cắn đôi môi, bóng dáng của cô chỉ cách bóng hình vài bước chân, tay cô nắm chặt lại, khiến cho các khớp tay hiện rõ trên bàn tay mềm mại.

"Huh?"

"Tại sao lại phải làm thế với tôi??" An Hỷ Nghiên dậm mạnh đôi giày xuống, trên nền đất xuất hiện một cái hố nho nhỏ, hiển nhiên lực đạp của nó rất mạnh.

"Ý cô là gì?" Người nọ hơi cau mày, giống như là không hài lòng, đôi mắt Y nhìn cô tựa như nhìn một đống rác, vô vị xét từ trên xuống dưới, sau đó nhàm chán chuyển đi ánh mắt.

Tim An Hỷ Nghiên đau nhói, tại sao lại như vậy? Mình chia cắt nhau đi thì liền trở thành người dưng?

Hắn ta không bao giờ biết được trong cô nghĩ gì, chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của cô.

Sử dụng cô như một đồ vật lúc cần rồi lại vứt bỏ cô như một thứ vô dụng.

Vài giọt nước mắt liệu có đủ đổi lại một cái nhìn của hắn ta không? Không à, vậy thì toàn bộ sức mạnh thì sao? Vẫn không?

Vậy thì... Liền lấy mạng sống này của cô đi, chỉ cần đổi lại một cái nhìn liếc qua của hắn ta là đủ rồi!!

Yêu không ? Có !

Thương không ? Có !!

Đau không ? Có chứ !!!

Hận không ? Không... Thể...

Trái tim rỉ máu này của cô, có lẽ không thể hoàn lại nữa rồi, bị gia đình xua đuổi, bị người mình yêu nhất vứt bỏ. Bình yên là ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ nó xa vời quá.

Anh ơi nước mắt không nhiều, không giống như mưa ngoài kia, xin anh quan tâm đến em một chút, để em xin chút hơi ấm của anh, nhé?

.

An Hỷ Nghiên cắn chặt răng, ngăn chặn dòng nước mắt đang chuẩn bị rơi xuống từ hốc mắt đỏ ửng, hơi thở lạnh lẽo của cô như có như không, cô phải tự chỉnh lại tâm tình của mình trước khi sự thật tàn khốc này bóp chặt lấy cô.

"Anh... Anh không thể quay đầu lại sao.. Doãn Khởi..."

Giọng nói yếu ớt nhạt nhoà, vô tình mang hạt nắng phai nhoà.

Doãn Khởi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người con gái mỏng manh ấy, từ bỏ những gì cô cho hắn, đó là những quyết định đầu tiên của hắn.

Đối với Mẫn Doãn Khởi này, thứ vô giá trị, sẽ bị vứt bỏ, trong lời nói của hắn, không có tình yêu, mãi mãi sẽ không.

Doãn Khởi từ từ đứng dậy khỏi xác chết, vệt máu trên khoé miệng vẫn chưa được lau, đôi mắt lạnh lùng nhìn An Hỷ Nghiên từ trên xuống giống như nhìn một xác chết vô vị, không cảm xúc.

Trạng thái của Mẫn Doãn Khởi khi điên cuồng quả thực là không thể nào đùa được, hắn hơi nghiêng thân mình, lạnh nhạt nhìn về phía cô.

"Doãn Khởi, tại sao lại nhìn em với ánh mắt như thế? Anh à... Quay lại .. A A A !!!"

Không để An Hỷ Nghiên nói hết, Doãn Khởi đã nhẹ nhàng đưa cánh tay lên cao, làn khói đen từ bàn tay của anh bao trùm lấy cô, bắt đầu ngấu nghiến lấy cơ thể ấy.

An Hỷ Nghiên đau đớn khuỵu gối xuống, cảm thấy trong cơ thể mình như có ngàn con dòi, chúng ăn nội tạng của cô, ăn da thịt của cô, ăn mòn luôn cả xương cô.

Cảm giác đau đớn này khiến cho Hỷ Nghiên như bị bức điên lên, bàn tay không rõ hình dạng mạnh mẽ ôm lấy hai bắp tay bị cắn nát của mình, dòng máu đỏ tươi phụt từ ra vết thương, làm cho cô như vừa tắm ra từ biển huyết tinh, khinh khủng hơn nhiều xác chết ở bên cạnh.

"Sao... Sao anh lại phải làm vậy!!" Hỷ Nghiên điên cuồng nằm trên nền cỏ khô đã đậm mùi máu tanh, vặn vẹo thân thể nhô xương trắng của mình, động vào tấm cỏ khô dưới thân lại càng xót, chỉ có thể thở dốc.

"Tại sao? Cô hỏi tôi tại sao ư? Nếu không phải vì cô năm đó, cậu ấy có phải hay không sẽ an bình? Chỉ vì một lần lên giường với ông ta, mà lại khai hết ra?!" Mẫn Doãn Khởi đậm mắt gầm lên, giọng chứa theo hàm khí tức giận không thể chối từ, kinh hãi như vương giả địa ngục, tàn nhẫn như satan "Cô xem thử xem cô có đáng sống hay không?? Hay là cô nên chết đi ở dưới 18 tầng địa ngục?!"

Môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười, vô luận như thế nào, muốn tự tay dâng lên đền mạng? Phách lối ở đây không phải cái cách.

"Em.. Em... Em có thể tìm lại... Cậu ta!" Hỷ Nghiên cảm thấy cơ thể mình dường như trống rỗng, chỉ còn lại là một bộ xác khô không xương không thịt "Em có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta! Thậm trí là ở ngay đây! Xin hãy tin em!"

...

Thạc xin lỗi vì dạo này văn phong của Thạc hơi lủng củng, Thạc sẽ cố gắng đọc thêm nhiều truyện để củng cố thêm về phần này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com