ZingTruyen.Com

Mau

Ở một bên, Thái Anh đang không ngừng chật vật né tránh công kích như vũ bão của Phác Chí Mẫn, một bên không ngừng thở dồn dập. Mắt đẹp liếc nhìn người con trai tuấn tú đang không ngừng công kích mình một điên cuồng, lông mày khẽ nhíu, tránh thoát khỏi một khối cầu nước nữa.

Hắn ta lại mạnh hơn rồi!!

Trong trận đấu đợt trước của cô với hắn, cô có thể thản nhiên đấu tay đôi với con Vampire này, nhưng hiện tại không thể rồi, Phác Chí Mẫn đang có xu hướng càng lúc càng mạnh hơn, càng tàn bạo hơn, khi muốn tăng bạo sức mạnh cho dòng Natthocloric, một là cho chúng uống máu đặc tinh khiết, hai chính là động tới vẩy ngược của chúng. Natthocloric không phải một dạng Vampire bình thường, kể từ khi bị sức mạnh nguyền rủa của loài Medicarelet yểm lên.

Người con gái uốn dẻo mềm mại né tránh từng đường tấn công đánh tới của Phác Chí Mẫn, móng tay hắn ta dài ra, đen ngòm, không ngừng vung thứ trảo sắc ngọt đấy về phía Phác Thái Anh. Mùi hương thơm ngọt thơm hấp dẫn tỏa ra, Phác Thái Anh ngã về sau mấy bước, khẩn trương ôm lấy cánh tay, che đi miệng vết thương đang không ngừng rỉ máu qua vết cắt mềm mỏng trên cánh tay gầy. Mắt đẹp tràn đầy vẻ đề phòng liếc nhìn xung quanh, cơ thể tự giác bày ra một tư thế phòng vệ nhất thiết, cắn răng lạnh lẽo nhìn Phác Chí Mẫn bên kia đang hưng phấn vì cào trúng mục tiêu, im lặng không nói gì.

Chính Quốc nhướng mi, liếc mắt nhìn qua Kim Tại Hưởng và Kim Nam Tuấn, không ngoài dự đoán, cậu có thể thấy được quang mang nhàn nhạt tử sắc chạy xẹt qua đôi mâu sắc sâu không đáy của bọn họ.

Phải rồi, Quarreller có thính giác mạnh nhất trong các loài Vampire. 

Xem ra, Phác Thái Anh lần này không thể thoát ra khỏi tương lai bị hút cạn kiệt máu rồi. Khi chiến đấu với Vampire, điều cấm kỵ nhất chính là để bản thân mình bị thương hoặc chảy ra huyết tinh, vì mùi nồng đậm của huyết tinh trong không khí rất dễ thu hút Vampire và làm tăng bản năng sát thủ của chúng, chúng sẽ không hề kiêng dè bạn là ai, chỉ một mực xông lên và hút cạn dòng máu tanh ngọt nồng đậm ấy. Thường khi đụng độ với Vampire, Hunter phải mặc đồ bảo bộ hoặc mang theo vũ khí được chế tạo đặc biệt, nhưng bây giờ có thể thấy Phác Thái Anh không hề trang bị gì cả, một thân vô hại ra chiến trường khốc liệt này. Tuy nói rằng Natthocloric không uống được máu đặc trực tiếp, nhưng không có nghĩa là chúng không bị ảnh hưởng bởi mùi hương đó. Nhìn cái cách Phác Chí Mẫn xử sự tàn bạo đến mức nào đi, hắn như muốn đem Thái Anh chém ra thành nhiều mảnh, chặt đứt tứ chi cô bằng ma trảo sắc ngọt lạnh lẽo ấy kia. 

Sáp Kỳ ở một bên không ngừng nhíu mày nhìn tốc độ của Thái Anh đang chậm đi, gấp đến độ muốn khóc, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia dâng lên một tầng lớp sương mù ma mị, luống cuống không biết phải làm sao, Sáp Kỳ đành nhìn về phía Chính Quốc đang đứng cách đó không xa, nhanh chóng chạy lại gần. Cô gấp gáp nói: "Quốc ca, cứu A Anh đi, nếu không cô ấy sẽ chết mất!"

"Hả? Tại sao anh phải cứu cô ta?" Chính Quốc nheo mắt khó hiểu nhìn Sáp Kỳ, gằn giọng: "Cô ta chết cũng chẳng sao, em không còn nhớ kể từ khi cô ta sống lại đã đem lại những gì sao?" 

"Nhưng..." Sáp Kỳ liếc mắt nhìn về phía Thái Anh đã bị Chí Mẫn cào thêm vài cái - hiện tại vô cùng chật vật né tránh công kích của các Vampire khác và Chí Mẫn. Trong mắt hiện lên sự lo lắng không thể chối được, Sáp Kỳ lại nhìn về phía Chính Quốc, hận không thể quăng cậu về phía Chí Mẫn, đôi mắt cô đỏ lên, nói: "Em biết sự hiện diện của cô ta khiến anh rất khó chịu, nhưng cô ấy không có liên quan đến việc cái chết của Phu Nhân! Với lại..." Sáp Kỳ hơi trần trừ để nói câu tiếp theo, rước thêm cái nhìn lạnh lùng của Chính Quốc khiến cổ họng cô nghẹn ứng lại, nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần, cô gần như hét lên: "Với lại ... Phác Thái Anh là người mà Kim Nghệ Lâm dốc tận sức để bảo vệ! Em không thể đứng trơ mắt nhìn cô ta chết được!"

Chính Quốc nhìn Sáp Kỳ đôi mắt còn đỏ, tựa như sắp khóc, sâu bên trong đôi mắt ấy là sự bi thương đau đớn, không cam tâm cùng phủ nhận. Cậu nở một nụ cười trào phúng, nhàn nhạt nói như không quan tâm đến trò hề trước mắt: "Phác Chí Mẫn và Phác Thái Anh đều là tội đồ, không phải để họ đồng quy vô tận sẽ tốt hơn hay sao? Dòng Natthocloric từ lâu đã không nên tồn tại" Lời nói tàn nhẫn như muốn nhấn mạnh từng câu chữ cùng sự tức giận của chính mình ghim đậm sâu vào trong đầu óc người đối diện. Chính Quốc buông ra lời lẽ tuyệt tình như vậy khiến Sáp Kỳ không còn cách nào để có thể khuyên bảo. 

Cô luống cuống hồi lâu, sau đó mới nhìn thẳng vào đôi mâu sắc tím nhạt của Y, nói: "Quốc ca, An Hỷ Nghiên cũng là người thuộc dòng Natthocloric, nếu hiện tại là An Hỷ Nghiên, anh sẽ để cho cô ta chết dễ dàng như vậy sao?" Đôi ngọc lưu ly trên tai Chính Quốc hơi đung đưa rồi dừng lại, cậu quay lại nhìn cô, đôi mâu sắc lạnh lẽo sâu không đáy nhìn thẳng vào cô, tựa như phóng ra dao khiến từng lớp thịt trên người Sáp Kỳ muốn bong tróc ra, mang đến một sự đau đớn tựa như bị cứa vào da thịt. Từng tế bào sôi sục trong người cô nóng lên, Sáp Kỳ liền cảm thấy không ổn, cô lúng túng tránh đi ánh mắt của cậu, thề trong lòng sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

"Em nói đúng, là sẽ không" Không ngờ đến Chính Quốc lại nở một nụ cười, gật gật mái đầu màu đỏ ngọc như đã hiểu, mắt đẹp hơi híp lại sau tiếng cười nhẹ nhàng thoát ra khỏi cổ họng. Cậu liếc nhìn động tác chậm chạp mất sức của Thái Anh, sau đó lại nhìn qua vẻ mặt điên cuồng một cách ghê gớm của Chí Mẫn. Sáp Kỳ ngơ người một lúc, cẩn thận hỏi lại: "Này là thật hay đùa? Anh sẽ không nổi giận chứ?"

"Sao lại có thể, đối với hai cái tội đồ nhỏ bé này, là sẽ không thể để chết dễ như thế được, huống chi..." Chính Quốc rũ mắt, trong đó lóe lên một tia sáng mang hung quang hoa lệ, nhạt nhòa mà chứa đầy hận thù. Y nói: "Huống chi, Phác Thái Anh cô ta, còn có thể biết được cha anh đang ở đâu"

Câu cuối của Chính Quốc nói thật nhỏ, tựa như chính bản thân cậu chưa từng nói ra câu đó, thật sự khiến Sáp Kỳ đưa đôi mắt còn ngấn lệ của mình nhìn về phía cậu, trầm mặc không nói, sự im lặng của Sáp Kỳ thật tức thời, người ta luôn nói - người ngoài cuộc luôn là người có cách nhìn rộng nhất. Qủa nhiên đúng là như vậy, chờ cho đến khi Chính Quốc đạp phách nhảy ra xa, Sáp Kỳ mới từ từ trong u trầm tỉnh lại, cô rũ mắt, lẩm bẩm: "Nếu sự thật là thế, vậy không phải người anh nên hỏi là Phác Xán Liệt sao? ...Mà cũng phải, cả Phác gia năm đó lẫn năm xưa, đều không ít người nhúng tay vào.."

Kim Thạc Trấn không biết từ khi nào đứng ở sau Sáp Kỳ, anh giương mắt nhìn người con gái nhỏ nhắn trước mặt, hơi chau mi, nhưng cuối cùng cũng không có ý định tiến lên, anh lùi lại, đôi mâu sắc màu hắc thạch đen tuyền sâu không đáy híp lại, xung quanh người anh tỏa ra một thứ khí huyết quang lạnh lẽo, khiến cho Kim Thạc Yên ở bên cạnh đang hả hê nhìn Phác Thái Anh bị đánh giết cũng nhịn không được run người. Cô khẽ nhìn sang người anh trai của mình, thấy Thạc Trấn đang im lặng nhắm lại đôi mắt, cô mân lại đường môi của mình, ý tứ sâu xa nhìn về phía Sáp Kỳ rồi lại nhìn Thạc Trấn, khóe môi hơi nhếch lên.

Lại thêm một vết cắt nữa vào người, Phác Thái Anh đau đớn lùi lại, bước chân cô hơi loạng choạng run rẩy, Thái Anh đưa mắt nhìn cánh tay không còn lành lặn của mình, cắn cắn môi, áp chế khí tức bạo ngược trong cơ thể, nheo mắt nhìn Phác Chí Mẫn như thể muốn một cước đạp chết nam nhân mỹ tuấn trước mặt đang dùng ánh mắt như nhìn một kẻ thấp hèn mà soi vào cô.

Tay Chí Mẫn hơi chuyển hướng, lần này là nhắm vào chân cô, lớp mồ hôi mỏng trên trán Thái Anh chảy xuống, trượt qua gương mặt xinh đẹp của cô, mắt ngọc hơi cau lại, lần này cô không thể tránh tiếp được nữa rồi. Thái Anh đang đợi một cơn nhói đau mang theo hương vị huyết tinh tiến đến, nhưng lại không thấy đâu, thay vào đó là cảm thấy thân thể như bị nhấc bổng rồi bị kéo đi, gió lạnh thổi lên mặt cô mang theo hương cỏ mát lạnh, Thái Anh giật mình định thần lại, không biết vì sao chính mình lại cách Chí Mãn một đoạn, cô khó hiểu nhìn về phía Chí Mẫn và cũng phát hiện hắn ta đang dùng một ánh mắt giống hệt mình hình về phía cô, à không phải cô, mà là phía sau cô.

Ở phía sau vang lên tiếng sột soạt phủi quần áo, Thái Anh giật mình quay lại, phát hiện phía sau mình là nam sinh vừa mới chuyển vào lớp cô liền ngay lập tức tỏ ra cảnh giác, mắt ngọc hơi nheo lại đầy đề phòng, dòng máu đỏ tươi vẫn tiếp tục chảy xuống, màu đỏ thấm qua lớp áo choàng đồng phục đã biến nó thành một màu nâu thẫm xấu xí. Dù có chật vật đến mức nào nhưng Thái Anh cô vẫn giữ được bộ dáng phong thái thản nhiên không một chút áp lực, dùng tay áo còn lại lau đi lớp mồ hôi mỏng mềm trên trán, Thái Anh cao ngạo ngẩng cao đầu, bước chân không tự chủ được tránh xa nam sinh trước mắt này.

"Bạn học mới?" Thái Anh ngập ngừng, Chí Mẫn cũng nhịn không được liếc mắt nhìn theo, mâu sắc màu đỏ thẫm đã hơi nhạt đi nhưng sự điên cuồng hoang dã vẫn còn ở đó. Chính Quốc mím môi nhìn lá cờ phất trong gió cách đó không xa, nở một nụ cười thật tự nhiên với Thái Anh nói: "Đừng lo, tôi không giết cô như bọn họ, tôi không cần thứ máu được ấp ủ trăm năm của cô."

Kim Thạc Trấn khẽ giật mình. Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn cậu, sau đó nhiều hơn là khó hiểu, mày đẹp hơi nheo lại, môi mỏng mân lại thành một đường: "Ý cậu là sao? Tôi không hiểu câu sau của cậu..?"

Chính Quốc định trả lời thì Chí Mẫn ở bên kia đã nhịn không được gầm lên một tiếng lớn: "Vô nghĩa cái gì nhiều? Đối thủ của cô là tôi, Phác Thái Anh!" Hắn không quan tâm những gì hai người trước mắt này nói, mặc dù trong người hắn có một thứ ý chí nào đó nói rằng hắn nên đi tìm hiểu những thứ mà người con trai kia vừa nói ra, nhưng không, hắn sẽ không làm vậy, đó là không phải là phong cách của hắn. Phác Chí Mẫn - Người có cơ hội đến gần với chức vị thừa kế chỉ sau anh trai hắn, hãy thử hỏi xem, làm sao hắn có thể tiến được tới vị trí đó?

Bóng dáng của Phác Chí Mẫn thoắt ẩn thoắt hiện sau một lớp sương mù mờ ảo bằng hơi nước, Chính Quốc cẩn thận lắng nghe động tĩnh như một loại âm sắc bên trong không khí, giao động truyền tiếp đến tay cậu nhắc rằng Chí Mẫn không phải một kẻ đơn giản. Trong lúc Thái Anh chật vật định hình xem Chí Mẫn ở nơi nào xung quanh mình thì Chính Quốc đã nhắm lại hai mắt, có một tiếng gió nhẹ trong không khí dao động phía sau Thái Anh, tiếp đó là bộ bóng vuốt sắc ngọt vung ra màng trảo nhanh như chớp tiến về phía Thái Anh như muốn một cước cào tan xác cô. Đợi đến khi Thái Anh nhận ra thứ gì đó không đúng phía sau mình thì đã muộn, màng trảo điên cuồng đó đã vớ lấy cô, miết qua chiếc áo choàng để lại một vệt xước dài. Thái Anh hốt hoảng tuyệt vọng né tránh, không được rồi, dù có né như nào cũng vô dụng thôi.

Kim Tại Hưởng và Kim Nam Tuấn đứng cách đấy không xa liền cười nhạt, thản nhiên đứng dựa vào tường, Tại Hưởng nheo đôi mắt phượng hẹp mang theo biểu tình lạnh lẽo thờ ơ nhìn về phía đó, nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh như nhìn một xác chết điềm nhiên không chút thú vị. Nam Tuấn đút hai tay vào túi quần, thu lại răng nanh nhọn hoắt đang rục rịch trong miệng, không vui nhìn về phía bóng dáng mờ ảo điên cuồng gai góc phía sau kia, thật chán, con mồi ngon lành một lần nữa lại bị tên vô lại này xé xác rồi, uống máu của một xác chết không có chút mỹ vị nào. Kim Thạc Trấn cúi đầu xuống nhắm lại đôi mắt, anh bình tĩnh chờ sau khi Phác Chí Mẫn giải quyết xong liền ra đó đạp cho hắn ta một trận rồi thu lại thi thể về nghiên cứu, mang Hunter ra làm vật thí nghiệm lúc nào cũng làm cho anh hưng phấn, dù có là một xác chết.

Bọn họ có thể thản nhiên định trước số phận cô gái kia trong khi Phác Chí Mẫn vừa ra tay đều có lý do cả, vì bọn họ biết khả năng của Phác Chí Mẫn, biết hắn ta tàn nhẫn và điên cuồng đến mức nào, một khi con mồi đã trong tầm ngắm của bọn họ, tất nhiên là con mồi đấy không thể sống sót nổi, dù chúa có cứu cô ta đi chăng nữa, không bị Phác Chí Mẫn cào đến chết, bọn họ quả thực không tin.

Hãy nhớ rằng dòng máu của Phác Chí Mẫn từ đâu mà có, nếu như mọi lần Phác Chí Mẫn có thể nở một nụ cười mà từ từ chơi đùa với con mồi, có khả năng con mồi đó có thể sẽ sống được sau khi hắn ta chơi chán chê, nhưng khả năng đó rất thấp. Bây giờ hãy nhìn thử Phác Chí Mẫn xem, điên cuồng gai góc đến xấu xí biết nhường nào, Phác Thái Anh cô ta, là đã được định sẵn cái chết rồi.

Nhưng trong một tấc thời gian tròn vẻn vẹn một giây đó sức khi vòng trảo sắc ngọt kia đâm được vào da thịt Phác Thái Anh, có một bóng dáng nhạt vút qua, ngắn đến mức bọn họ không thể tin nổi, đã kéo Phác Thái Anh tránh thoát được vớ tử thần đấy, còn không có đủ thời gian để Phác Chí Mẫn có thể định hình rõ được thứ gì vừa lướt qua mặt của mình mà thu lại móng vuốt ôm lấy mặt. 

Tại Hưởng kinh ngạc đứng thẳng người, mắt phượng hẹp lúc này đã mở to nhìn về phía đó, nơi có một Phác Chí Mẫn đang ôm lấy mặt và một Phác Thái Anh đang ngã khụy dưới đất. Nam Tuấn lại không thất thố như hồ ly Tại hưởng, gã từ từ đứng lại, dùng đôi mắt thâm sâu không đáy tràn đầy tiếu ý của mình quan sát thân ảnh mờ nhạt ở phía sau Phác Thái Anh, lần đầu tiên sinh ra một cỗ ý niệm không thể tin được ở trong đầu, càng nhiều hơn là hứng thú. Thạc Trấn chỉ nhiều hơn là ngạc nhiên một chút, sau đó lại nở một nụ cười như hiểu rõ thứ gì đó, anh khoanh tay lại, răng nanh dài nhọn dần dần lộ rõ ra, anh đã biết rằng người này không đơn giản như bề ngoài, từ lần đầu gặp nhau, lúc người này có thể dễ dàng né tránh công kích của Hứa Chỉ (Nhã Phi), anh đã âm thầm chú ý đến con mồi cường đại này của mình.







...

3000k từ, haha:v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com