ZingTruyen.Info

❝ ᴀʟʟᴋᴏᴏᴋ ᴠᴀᴍᴘɪʀᴇ ❞ ➻ Máu

Chương 10

-Thachy2511

Faragonda năm 2060.

Liên tiếp năm cầu nước bắn về phía Sáp Kỳ với một lượng sức mạnh không thể tưởng nổi. Sáp Kỳ có chút tức giận, hà cớ gì cứ bay về chỗ của cô thế?

Sáp Kỳ lần thứ n - sau khi tiếp tục bay lên một vòng rồi hạ chân xuống đất mới nhìn về phía người làm mình nãy giờ tốn năng lượng như múa bale.

Là Phác Chí Mẫn - trong trạng thái nổi điên.

Phác Chí Mẫn là Vampire dòng Natthocloric nên việc anh ta có ma pháp thủy không phải là chuyện kì lạ, điều kì lạ là anh ta luôn luôn tấn công về một điểm, với loại sức mạnh lớn nhất mà anh có. Sáp Kỳ dám chắc rằng, anh ta sẽ hết năng lượng ngay mà thôi, nhưng đó không phải là điều quan trọng, mà điều quan trọng đáng nói ở đây chính là Chí Mẫn như thế khởi động sức mạnh chủ của anh ta.

"Long Thủy Ngại!!" Trong màn sương dày đặc khói bụi, một con long* cội ở đây như thế mà xuất hiện phía sau lớp khói bụi, trôi theo cái ngọn cỏ bị hất lên. Quanh thân long là nước đục màu lục sậm như màu rêu, con long dài và to quấn lấy quanh thân Chí Mẫn, nhìn anh ta hiện giờ như một con quái vật đang mất khống chế, điên cuồng nhe ra chiếc răng nanh nhọn hoắt có thể cướp đi mạng sống của con người bất cứ lúc nào.

Chính Quốc kinh ngạc nhìn Chí Mẫn, nhìn như vậy mà con cháu dòng họ Phác này đã lên đến cấp S?

Nhìn con thủy long lớn đang quay tròn vài vòng mà cảm thấy kinh khủng, Chính Quốc biết không thể nào coi thường được con long này.

Con long nhe ra hàm răng bén nhọn của nó, sắc tựa như lưỡi dao, vị tanh tưởi sắc ngọt không biết từ đâu mà có, lan tỏa ra bầu không khí khiến mọi thứ trở nên thật buồn nôn. Nhưng khác với Hunter, mùi vị ngon ngọt này kích thích Vampire, nhất là Vampire dòng thuần chủng.

Chí Mẫn dùng chiếc lưỡi đỏ ngọt của mình liếm qua răng nanh sắc nhọn, con ngươi ánh lên dáng vẻ điên loạn của Chí Mẫn, biến anh ta thành một con ác quỷ địa ngục, khoác lên mình bộ da nhợt nhạt trắng hếu bước trên nền cỏ khô lụi tàn.

Đôi mâu sắc đỏ thẫm liếc đi vài cái, sự điên loạn sâu bên trong đó càng lúc càng tăng lên theo chiều hướng nguy hiểm. Răng nanh nhe ra, nhọn hoắt. Có thể, nó là khao khát của sự giết chóc.

Đối với bọn họ, Phác Chí Mẫn là một người khó tính và cực kỳ cực đoan, bản tính tàn nhẫn của anh ta được nhân đôi với số đuôi là 9 khi anh tức giận. Đừng để vẻ thanh lịch điềm đạm của Chí Mẫn ở bên ngoài đánh lừa, hãy nhìn sâu vào đôi mắt của anh ta đi, bạn có thể thấy được một linh hồn đang gào thét ở trong đấy - thậm trí là một con quái vật - đang nhe ra hàm răng sắc nhọn đầy máu tanh nhìn bạn. Phác Chí Mẫn là người thù dai, cực kì thù dai, đâu có thể biết được con quỷ hút máu này cười với bạn ngọt ngào thế nào, một giây sau lại dùng tay xé nát tứ chi của bạn?

Phác Chí Mẫn không phải là người dễ trêu, điều nay ai cũng biết và thậm trí còn có thể tự nhận ra được kẻ làm anh ta chán ghét khi Phác Chí Mẫn nhìn người đó quá lâu, đơn giản chỉ vì Phác Chí Mẫn chưa bao giờ để một ai vào mắt, kể cả người đó. Anh ta điên loạn, anh ta độc ác, anh ta khác với tất cả những Vampire cùng dòng, đó là tại vì - anh ta là đứa con hoang - một đứa con của nữ hầu.

Bất kì ai cũng có chiếc vẩy ngược của mình, và điều đơn giản hơn là họ chẳng muốn ai biết được bí mật của mình cả - chẳng một ai. Nhưng giờ nhìn xem, ai hiện tại đang đào ra cái quá khứ của Phác Chí Mẫn này đây?

Phác Thái Anh - Người dòng họ Phác gia không trực thuộc dòng Natthocloric - Đứa con của nữ nhân Hunter đời thứ hai.

Dưới khung cảnh tàn bạo ấy có một tiếng cười, tiếng cười đầy sự khinh thường không hề che giấu, tiếng cười nghe thật chói tai, mang theo âm thanh rùng rợn nhưng lại thanh nhạt.

Một nữ nhân từ đám người bước lên, hất ra phía sau mái tóc màu vàng bóng xoăn nhẹ, khuôn mặt tỉ lệ với nước da trắng ngọc, đôi mắt nâu to hơi nheo lại, ánh lên trong đó là sự kiêu ngạo xuộng xòa cùng với sự âm hiểm sâu trong đáy mắt. Dáng người hoàn hảo không ngạo mà kiêu, vẻ đẹp của nữ nhân này sắc sảo lại mặn mà, quả thực chỉ cần liếc mắt qua là liền không thể rời được.

Bước đi trên đôi giày bốt cao bó sát lấy đôi chân thon dài, ngón tay ngọc đặt lên lớp môi đỏ mọng, khẽ nhếch lên một nụ cười nửa có nửa không: "Đừng nhìn tôi với đôi mắt đó, anh trai "

"Phác Thái Anh? Người nhà Phác gia? Hừ, quả thực mối quan hệ của bọn họ tệ đến mức này."

Sáp Kỳ lẩm bẩm vài câu, mâu sắc lạnh lùng lóe lên một tia hứng thú ngẫu hứng như đang xem kịch vui, không phải Phác gia suốt 100 năm nay luôn chống lại gia tộc bọn cô ư? Hiện nay lục đục như vậy, quả thực là một cơ hội tốt để chia rẽ bọn họ.

Sáp Kỳ không biết quá nhiều chuyện, nhưng, việc duy nhất cô biết đó là Phác gia đời thứ hai sinh ra được một trai một gái, người con trai mang trong mình dòng máu Vampire, còn người em gái thì không. Vì không chung một di truyền nên giữa hai người bọn họ dù có huyết thống hay là không chỉ có một kết quả - sự chia cắt.

Phác gia từ năm 1500 đã xảy ra nội bộ, nội bộ của hai người duy nhất thừa kế Phác gia đời 2, từ đó bọn họ chia nhau lãnh thổ, không ai xâm phạm vào quyền của ai. Nhưng đâu ai biết ngờ được, nữ hầu của người em gái nổi lên dã tâm liền quyến rũ người anh, không những không thành công mà ngược lại còn bị phát hiện, có lẽ do quá hoảng sợ liền cầm con dao đâm trả lại người em gái một nhát trí mạng - một nhát xuyên tim.

Nữ hầu đấy hoảng sợ bỏ chạy khỏi căn nhà đó, mang theo bộ quần áo dính đầy máu chạy đến nhà người anh trai - Vampire thừa kế Phác gia hiện giờ. Một mực biến mình thành người vô tội rồi kể lại toàn bộ mọi chuyện với cách dối trá, cuối cùng không biết bằng cách nào nhận được sự tha thứ của ông. Ngựa một đường mà đi, cũng trách tại dã tâm quyền lực của nữ nhân này quá lớn, dùng mọi chiêu quyến rũ bằng được người anh trai, và, đã thành công.

Nữ hầu đó là một bán Vampire thường, bị biến dị thành Vampire.

Năm 1550 - Nữ nhân đầu tiên leo lên được chức Nhị phu nhân với cái danh phận bán Vampire hạ đẳng - Nữ nhân đầu tiên trong tất cả các gia tộc lúc bấy giờ.

Mà Phác Thái Anh lúc đó, 3 tuổi.

....

Dưới sự áp lực vô hình tưởng chừng như vô hại của Chí Mẫn, Thái Anh rốt cuộc cũng không ngăn được cái cảm giác ớn lạnh từ chính đáy lính hồn, nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh.

Chính cô cũng tự nhận giác được rằng mình không đủ mạnh, ít nhất là cũng không đủ mạnh để đánh lại hắn ta - một Vampire cấp S.

Áp lực đến từ hắn làm cô hoảng sợ, cái cảm giác từ linh hồn bị chèn ép quả thực không dễ chịu, và cô cũng không thích điều đó một chút nào.

"Anh đang là đang dùng sức mạnh của anh để uy hiếp tôi sao? Anh trai đáng quý của tôi?" Thái Anh nở một nụ cười nhạt, thái độ lạnh nhạt xa cách đấy quả thực không hề hợp với những lời cô đã nói ra, lại giống như một sự châm chọc, làm cho Chí Mẫn càng tức giận hơn.

Mâu sắc đỏ thẫm ngọt lịm như máu của Chí Mẫn lóe lên một tia sát ý vô tận, đáy mắt tối dần, sâu không đáy. Mắt đẹp lặng lẽ nhìn Thái Anh, khiến cho từng tấc thịt trên người cô như muốn rụng ngay ra, không một tiếng động xâm nhập vào thần kinh cô rồi đánh động nó.

Cả người Chí Mẫn như tỏa ra một làn sát khí dọa người sợ hãi, đôi mắt đỏ thẫm phản chiếu lên ánh sáng khiến cho nó thập phần long lanh, con ngươi u trầm không biết vì sao khắc lên hình ảnh một người con gái, sự lặng lẽ chết chóc trong mắt hắn bám lấy hình ảnh người con gái, từng chút một khiến cho hình bóng ấy biến mất.

"Xem ra ở đây sẽ có người lợi dụng kế ước sinh tử này để diệt trừ lẫn nhau thì phải?" Chính Quốc khoanh tay lại trước ngực, đảo mắt về phía Sáp Kỳ đang đi lại đây, thản nhiên nói như đang tám một câu chuyện vô nghĩa.

Học viện Faragonda không giống với các học viện khác, mỗi học viên đã đăng ký học tại đây đều phải ký kế ước sinh tử, dù có chẳng may chết đi cũng không nguy hại gì đến danh tiếng của học viện và những người khác. Đổi lại chính là kiến thức thuộc hàng khủng mà học viện truyền tải lại. Mỗi năm có hơn một nghìn Vampire thuần chủng quý tộc hoặc Hunter săn mồi tốt nghiệp với hạng loại đặc biệt, bọn họ là những 'kết quả' cho sự đào tạo dùng mạng đổi lấy này. Bù lại, những người đã tốt nghiệp sẽ có được những kỹ năng bậc nhất hoặc đơn giản chỉ là kinh nhiệm chiến đấu tàn bạo nhất với các cách ra tay giết hại đối thủ.

Hàng năm, những học viên tốt nghiệp học viện Faragonda đều là những con mồi hoàn hảo nhất cho các thế lực gia tộc nổi dậy, bọn họ sẽ tìm mọi cách kéo những học viên đã tốt nghiệp loại xuất sắc này về để đào tạo thành lưỡi kiếm cho chính bọn họ, trở thành 'ám vệ' của những đại gia tộc này, bởi vì kỹ năng của bọn họ.

"Đó không phải chỉ bởi vì nỗi hận của cả hai người bọn họ quá lớn à? Nhưng dù sao thì em cũng không thể tin được một con người lại có thể sống trong cái chất dịch đó được hơn 500 năm, chẳng phải là từ đầu Phác Thái Anh nên chết đi thì hơn sao?" Sáp Kỳ dùng giọng điệu không thể tin nổi nói, nhưng bên trong nó lại nhiều hơn là châm chọc.

Những lời nói tưởng chừng như nhất thời của Sáp Kỳ lại không may bị Thạc Trấn nghe thấy được, lập tức, anh quay lại về phía Sáp Kỳ, dùng đôi mắt cẩn thận nhìn lại cả hai người.

"Này, Khương... tiểu thư, cô là đang nói về Thái Anh? Ý cô là sao khi bảo rằng 'sống trong chất dịch 500 năm'?" Tại sao bọn họ lại biết điều đó?!

"Anh nhớ họ của tôi sao?" Được rồi, lần này là Sáp Kỳ bất ngờ thật. Cô liếc nhìn Chính Quốc sau đó nói tiếp: "Một cái người chẳng bao giờ để ai vào mắt như anh mà cũng nhớ được họ của tôi, còn hơn nữa là gọi tôi hai chữ 'tiểu thư'???"

Thạc Yên đứng sau lưng Thạc Trấn tỏ vẻ khó chịu ngay sau khi cô nói với cái giọng điệu khinh thường người khác: "Anh trai hỏi cô thì cô cứ trả lời đi, ai thèm mà quan tâm rằng họ của cô là gì!"

"Nè, đó là cách mà hai anh em mấy người hỏi người khác sao, đứa em gái phiền phức này của anh thật chẳng có tí lịch sự nào cả" Sáp Kỳ lạnh lùng nhìn Thạc Yên co rúm đứng sau lưng Thạc Trấn sau khi đón nhận một đạo ánh mắt của cô, sau khi cân nhắc thứ gì đó liền nói: "Đó là một câu chuyện dài, tôi nghĩ là nó không có liên quan đến gia tộc họ Kim nhưng chẳng phải Phác Chí Mẫn chơi thân với anh sao? Chẳng lẽ đến động tĩnh ngay bên trong gia tộc họ Phác mà anh cũng không nắm được? Làm người thừa kế kiểu gì khi mà chẳng bao giờ nắm được hết mọi thông tin trong tay? Anh kém hơn nhiều so với anh trai tôi"

"Anh trai cô?" Thạc Trấn nhanh chóng bắt được trọng điểm. Điều anh luôn luôn tự suy xét đến bây giờ chính là thân phận của Sáp Kỳ, từ khi nhập học cùng lớp với cô, anh quả thực là không hề biết một chút gì về cô cả, và điều này làm cho anh có chút không thoải mái. Thạc Trấn khác hoàn toàn với những lời cô vừa nói, để có thể trở thành người thừa kế, bộ não của Thạc Trấn có thể nói rằng không khác gì với Kim Nam Tuấn, nhưng Kim Nam Tuấn lại quá phô trương với cái vẻ thông minh của hắn, và dự cảm của anh cho thấy đó không phải là một điều tốt.

Thính giác của dòng Medicarelet rất đặc biệt, nó có thể nghe được mọi âm thanh với lượng sóng âm cực thấp. Thạc Trấn đã lợi dùng điều này cùng với cái tính cách ngoan độc của mình để tạo ra một lớp vỏ tưởng chừng vô hại, ra vẻ như vô tình nhưng thực chất là đang chiếu thẳng ánh mắt của mình để dò xét mọi thứ trong thâm tâm của kẻ đối diện, khiến bọn họ chột dạ.

"Khương Sáp Kỳ, cô thuộc dòng Vampire nào?"

"À... Thì..." Sáp Kỳ mới giật mình nhận ra là mình vừa bị hố, trong lòng oán thầm kiêu gào sẽ không bao giờ nói chuyện với cái thứ hại dân hại nước này nữa: "Tôi là..."

Chưa kịp để Sáp Kỳ nói hết câu, Chính Quốc im lặng quan sát từ nãy giờ mới mở miệng, cắt đứt cuộc nói chuyện của cả hai người: "Phác Chí Mẫn nổi điên rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info