ZingTruyen.Com

[MAU XUYÊN]: Một Lời Không Hợp Liền Hắc Hóa- Huân Bạch.

Chương 9:Boss Là Hoàng Tử Vong Quốc (9)

Huan_Bach

Bàn tay vừa chạm đến cửa,phía sau lưng dán lên một cơ thể ấm áp,Cố Uyên cọ cọ lưng nàng.

"Điện Hạ, chào buổi sáng."

Quân Âm xoay người xoa mái tóc dài hơi rối của hắn,a,thành tổ quạ rồi...:"Ừm, làm sao dậy sớm như vậy?"

Lại xoa xoa hai cái, nàng khe khẽ cau mày, lúc đầu chính là muốn nuôi trắng trắng mềm mềm, ăn... không phải, nhìn tốt.

Sau đó Quân Âm đau đớn phát hiện,càng nuôi càng cao!

Đều sắp cao bằng nàng...

Như vậy làm sao xoa xoa đầu a!!

Cố Uyên như hưởng thụ,ngoan ngoãn để nàng xoa đầu, mắt híp lại cong cong.

"Không thấy người bên cạnh."

Quân Âm cảm thấy cả người đều không ổn.

Có phải sau này chỉ cần một ngày, không phải, nữa ngày không nhìn thấy nàng,con hàng này liền triệt để hắc hóa hay không?!

Ngươi là mắc bệnh 'rối loạn nhân cách ranh giới*' sao?

Hay là đánh một trận?

Không tốt đâu...

*Một loại bệnh về thần kinh,tìm hiểu thêm trên gg.

Quân Âm biểu tình có chút suy sụp, nàng nâng tay vuốt mặt.

"Ta ra ngoài một chút."

Cố Uyên yên lặng ôm chặt lấy nàng,câu môi:"Điện Hạ,ta đi cùng người."

Quân Âm: Không, trẫm không muốn.

Vương Thượng: Không,cô muốn.

Quân Âm:...

Nàng có thể không đồng ý sao?

Không thể!

Ngươi biết hắc hoá, ngươi lợi hại.

Quân Âm chấp nhận số phận, giúp hắn thay quần áo, chải chuốt.

Cố Uyên càng vui vẻ, không hề cảm thấy một vị Điện Hạ giúp hắn làm loại công việc này có gì là không ổn.

____________
Tràng diện mà người phủ quốc sư cùng quân lính thấy chính là như thế này.

Cửu Điện Hạ cao cao tại thượng cùng vị kia nhà nàng đang ngồi trên một chiếc ghế kì lạ được đặt một bên trống trải, ăn điểm tâm chống cằm xem bọn họ bận đến tối tăm mặt mũi, chốc lát còn trò chuyện, rắc cẩu lương hường phấn.

Vô cùng nhàn nhã.

Không thể nhàn nhã hơn!

Có chút tức giận, nhưng có thể làm gì? Người ta chính là dưới một người trên vạn người đúng nghĩa.

Một chữ đều có thể giết chết bọn họ!

Quân Âm không hề biết mình trong mắt bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, nếu không sẽ gào lên:'Có phải các ngươi đánh giá thấp Bản Điện Hạ rồi không?'

Đương sự lúc này đang một đứng một ngồi đối mặt với Quốc sư, mắt to trừng mắt nhỏ.

Nam Cung Thần Nhiên giọng điệu không hề che giấu mỉa mai :"Điện Hạ rảnh rỗi đến xem thần sao?"

Quân Âm nhếch môi:"Quốc sư thật tốt,còn chưa chết cháy."

Nam Cung Thần Nhiên trên mặt tràn xuống ba vạch đen.

Vì sao nàng còn có thể sống đến bây giờ mà chưa bị bóp chết?

Nam Cung Thần Nhiên khoé môi giật giật:"Phải cảm ơn 'vị nào đó' của người."

Hắn ta vừa dứt lời, một đạo ánh mắt âm trầm phóng tới, như muốn nuốt chửng hắn.

Hắn ta đơ người.

Quân Âm nhìn tiểu hài tử gối đầu lên chân nàng, tiểu hài tử ngoan ngoãn nhu thuận cười.

"Điện Hạ~"

Quân Âm nghịch má Cố Uyên:"Chính mình không có năng lực,đừng đổ lỗi cho người khác."

Nam Cung Thần Nhiên tức đến muốn bổ đầu nàng ra,xem bên trong có phải hay không toàn là đậu hũ thối.

Có phải hắn đâm nàng một đao,sau đó bảo không phải hắn làm, nàng cũng tin?!

Hắn ta trừng mắt nhìn nàng,phất tay áo rời đi.

Quân Âm xoắn lọn tóc Cố Uyên trong ngón tay, khuôn mặt nho nhỏ kéo căng như có điều suy nghĩ.

Cố Uyên đưa điểm tâm trắng nõn đến bên môi Quân Âm, chờ mong mím môi.

Quân Âm không có để ý,theo thói quen cảm giác được quen thuộc liền hé môi, ăn mảnh điểm tâm,lưỡi nhỏ hồng hồng liếm một vòng.

Hai rặng mây đỏ trèo lên khuôn mặt non nớt của Cố Uyên.

Hình ảnh đập vào mắt Quân Âm,nàng có chút không biết nói gì.

Bọn nhóc cổ đại trưởng thành sớm như vậy a?

Ở hiện đại còn đang ngậm kẹo mút xem hoạt họa,làm nũng trong lòng ba mẹ...

Ài, càng nghĩ càng cảm thấy boss nhà mình hảo đáng thương, nhưng mà,ta cảm thấy ngươi đáng thương, ngươi cũng không được ăn đậu hũ của ta,bỏ cái móng vuốt ra khỏi ngực trẫm!!!

Cố Uyên sờ sờ ngực nàng,trên khuôn mặt tràn đầy tò mò hiếu kỳ:"Điện hạ,vì sao của người lại to hơn của ta?"

Quân Âm:"..." Vấn đề này, muốn trẫm trả lời thế nào đây?

Thấy nàng không đáp hắn càng hiếu kỳ hơn:"Chẳng lẽ bị thương nên sưng lên rồi?"

Quân Âm líu lưỡi:"Không phải! Nam nữ khác biệt. Chính là,của nữ nhân sau khi trưởng thành ngực sẽ lớn lớn,nam nhân không có như vậy lớn."

Cố Uyên ngốc ngốc nữa hiểu nữa không, đầu nhỏ lắc lắc.

Cúi đầu như suy nghĩ,môi mỏng nhếch lên nụ cười gian xảo.

Quân Âm không có nhìn đến, trong lòng thầm thở phào, cũng may tiểu tổ tông không tiếp tục tiếp tục hỏi.

Nếu còn hỏi, nàng nên hảo trả lời? Hắn muốn trực tiếp sờ mó thì sao?

Phải biết, trẻ con ở tuổi này,vô cùng tò mò đối với những thứ xung quanh,càng tò mò càng muốn tìm hiểu, trải nghiệm.

Nàng không muốn cho hắn sờ!

Đại Lão cần mặt mũi.

Vương Thượng phỉ nhổ thầm, mặt mũi chị gái nhỏ đều ném ở nửa vòng trái đất rồi,cô không có thứ này nữa!

...
Hồng y nhoáng một cái xuất hiện trước mặt nàng cùng Cố Uyên,mặt nạ bạc sáng bóng,cung kính cúi người:"Điện Hạ,bệ hạ tìm."

Quân Âm nhướn mày, người này,theo trí nhớ của nguyên chủ,là một trong những ám ảnh vệ của 'nàng', gọi Hồng Vũ vệ,cả đội hơn trăm người,võ công vô cùng lợi hại...tiên hoàng an bày cho nàng.

Quân Âm không hiểu,vì cái gì có những người như vậy hảo hảo bảo hộ,nguyên chủ vẫn là bị bắt đi? Đến cuối cùng,cả mạng cũng không còn...

Nàng gật nhẹ đầu,mang Cố Uyên ra khỏi phủ Quốc sư,ôm người lên ngựa, ngồi ở phía sau thúc ngựa hồi cung.

Sở Yến Phong lại giở trò gì ? Lại muốn tách trẫm và tiểu tổ tông ra sao?

Thật nham hiểm!!!!!!

Dù ngươi có là tỷ tỷ của nguyên chủ cũng không được.

Ta sẽ cướp ngôi.

Vương Nằm Dưới:Đầu chị gái nhỏ bị cửa kẹp rồi sao? Bỗng dưng lại phát bệnh xà tinh*?

*Bệnh xà tinh: Bệnh thần kinh.

Nó lại nhìn Cố Uyên, hắn khuôn mặt vừa tươi cười bỗng chốc âm trầm,ngắm Quân Âm,lại cười cười.

Vương Nằm Dưới:"..."

Người thần kinh nhìn người thần kinh sẽ có thiện cảm hơn sao?

Bọn yêu nhau thật đáng sợ!

Suy nghĩ của bọn yêu nhau thật khó hiểu.
__________
Quân Âm lắc lư đi đến Noãn Chính điện, nữ quan cung kính cúi đầu, mở cửa cho nàng.

Vừa bước vào,bóng dáng màu vàng phóng tới trước mặt,thân thiết nắm tay nàng.

Sở Yến Phong kéo nàng ngồi bên án thư,nói rất nhiều, nói đến đầu óc nàng ong ong, choáng váng.

Sở Yến Phong:"Đúng rồi, tiểu Âm,hai ngày sau đến 15,sẽ tổ chức đến Vạn Ân tự cầu phúc, muội cùng đi đi?"

Quân Âm kéo căng khuôn mặt nhỏ, như nghiêm túc suy nghĩ.

Sở Yến Phong cũng không hối nàng.

Thật ra Quân Âm lại là đang sắp xếp xem kỹ ký ức của Nguyên chủ.

15 tháng 6.

Theo thông lệ hằng năm, ngày này sẽ đến Vạn Ân tự cầu phúc, lập đàn cầu quốc thái dân an,do Quốc sư và Nữ hoàng cùng trụ trì chủ trì.

Vạn Ân tự là ngôi chùa cổ có lịch sử trăm năm, mệnh danh là ngôi chùa hoàng gia,hoàng thân quốc thích con cháu quan lại từ thất phẩm ngày này đều phải đi.

Tất cả 5 ngày.

Ngày đầu tiên nghe kinh phật,mỗi người đều phải lựa chọn một bản để chép.

Ngày thứ hai tiến hành lễ Lam Ân,mọi người đều cùng nhau quét dọn, góp tiền xây kim thân,mỗi người một chút. Không cần phải nhiều,chính là

có góp tiền là được.

Ngày thứ ba lập đàn cầu phúc.

Hai ngày còn lại thoải mái hoạt động, ngày thứ sáu hồi cung.

Quân Âm cảm thấy rất nhạt nhẽo.

Rất không muốn đi,lại thấy Sở Yến Phong nhìn nàng chằm chằm,đành đáp:"Muội sẽ suy nghĩ."

Liên phủi váy chạy lấy người.

Sở Yến Phong:"..." Củ cải trắng trồng bao lâu, cuối cùng bị trộm mất.QAQ

__________
Quân Âm nghiêng ngả ngồi trên xích đu gỗ,hai mắt nhắm nghiền,nối ruồi son đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn.

Ánh nắng loang lỗ chiếu lên thân người nàng, bớt đi mấy phần lạnh nhạt xấu xa, tăng thêm mấy phần ấm áp dễ chịu.

Trước mặt bỗng tối sầm.

Quân Âm cau chân mày thanh tú, mắt cũng không thèm mở, nhít người vào trong, môi mỏng hé mở:"Ngồi xuống,đừng cản trở ta hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt."

Cố Uyên:"..." Từng chữ thì hắn hiểu, ghép lại thì không hiểu được!!

Vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống, ngọt ngào gọi:"Âm~."
__________

Fan cứng của tôi nè :3 :3
______________________________________________
[Góc tác giả]

1.Quốc sư là nam phụ.

2.Vị diện này sẽ dài hơn vị diện trước.

Moah moah.



Fan cứng của tôi nè:3 :3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com