ZingTruyen.Com

[MAU XUYÊN]: Một Lời Không Hợp Liền Hắc Hóa- Huân Bạch.

Chương 7: Boss Là Hoàng Tử Vong Quốc (7)

Huan_Bach

Sở Yến Phong ngơ ngác nhìn quần thần bên dưới.

Không phải, hôm qua các ngươi còn phản đối rất kịch liệt cơ mà?

Còn hận không thể mang con mình đến Tâm Âm cung để tiểu khả ái xem ngoài kia còn bao nhiêu nam nhân ưu tú,sao bây giờ lại thay đổi đến chóng mặt như vậy?

Luôn cảm thấy chuyện này với tiểu muội muội nhà mình có liên quan rất lớn, nhưng mà người kia khuôn mặt nhỏ non nớt vô cùng nghiêm túc, viết rõ mấy chữ 'Chuyện này không liên quan đến ta, ngươi đừng suy nghĩ lung tung.'

Quân Âm dém lại góc áo cho Cố Uyên, người nọ mềm nhũng dựa vào lòng nàng.

Quân Âm thể hiện,đừng tưởng nàng không biết hắn đang đánh dấu chủ quyền.

Nàng không thèm tính toán.

Vương Thượng vô cùng khinh bỉ,cô đừng bày đặc, rõ ràng thích muốn chết,hừ,ta cho cô kiêu ngạo này!

Chúng quần thần cả dùng đuôi mắt nhìn cô cũng không dám, tích cực biểu hiện rằng bản thân ủng hộ Cửu Điện Hạ.

Bọn họ cũng rất bất lực, không còn cách nào, dưới chân bạo lực, không thể không cuối đầu.

Vị Cửu Điện Hạ này, không chỉ đánh bọn họ một trận,còn đề phòng bọn họ lật lọng, ép bọn họ uống thuốc độc!

Dù tức đến nghiến răng nghiến lợi,bọn họ cuối cùng chỉ có thể khuất phục.

Trong lòng lại không ngừng tính toán.

Đại thần A:"Bệ hạ, quốc sư ngày mai sẽ về đến hoàng thành."

Sở Yến Phong nghe đến,trên mặt không giấu nổi kích động.

Phải biết,vị quốc sư này là thần minh trong mắt mọi người,là sự tồn tại vô cùng vĩ đại.

Hai năm trước,Quân Âm chỉ 6 tuổi, hắn ra ngoài chu du khắp nơi, nhìn xem dân gian, bây giờ cũng đã trở về.

Sở Yến Phong:"Tốt, tốt, ngày mai tất cả đều ra hoàng thành đón quốc sư. Tiểu Âm, muội cũng đến đi?!"

Câu trước là nói với đám đại thần.

Câu sau là nói với Quân Âm,là một câu hỏi, không phải ra lệnh,âm cuối thể hiện rõ sự cưng chiều.

Chúng đại thần:Bệ hạ người như vậy không được đâu, tất cả mọi người đều buộc phải ra đón mà!

Sở Yến Phong vẻ mặt, muội ấy là tâm can bảo bối,là ngoại lệ, ngoại lệ đó,có hiểu không!

Chúng đại thần:"..."

Chúng ta chỉ là cỏ dại, không hiểu.

Quân Âm nghĩ nghĩ,lại không thể nhớ rõ vị quốc sư này,có chút tò mò:"Ân, muội sẽ đến."

Sở Yến Phong vui vẻ:"Tốt, Dương, chuyện này giao cho chàng sắp xếp, bãi triều."

Trần Dương:"Ân."
__________

Quân Âm ngồi trước án thư, nghiêm túc xem quyển sách trên tay, chốc chốc lại lại lật sang trang khác.

Bên ngoài vang lên thanh âm của Tiểu Diệp:"Điện hạ, Thương Trúc công tử cầu kiến, nói có nấu cho người canh gà bồi bổ."

Quân Âm chớp mắt, Thương Trúc...con chó điên kia!

Hắn chính là con dao, sắc bén đã giết chết nguyên chủ,ta còn chưa tìm ngươi, ngươi đã tự dẫn xác đến.

"Để cho hắn vào."

Cửa mở, bóng dáng mảnh mai vận xiêm y lam nhạt tiến vào, thướt tha uyển chuyển.

Quân Âm:Thật sự không chịu được... Ngươi nghĩ xem,một nam nhân bước lã lướt,quần là áo lượt, bước đi còn kèm theo lắc lắc mông... khẩu vị nàng không có nặng như vậy.

Cũng may, trước kia Boss là người đất nước nam tôn, không có như vậy như vậy lại như vậy.

Nàng âm thầm thở phào trong lòng.

Thương Trúc nhìn nữ hài tử từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cũng không có ngạc nhiên, nàng vốn là như vậy, nhưng ánh mắt của nàng trước kia âm trầm vẫn đục, bây giờ lại trong sáng linh động, dưới mí mắt xuất hiện một nốt ruồi son mà trước kia không có.

Thương Trúc quỳ xuống hành lễ:"Tham kiến Điện hạ, Điện Hạ vạn phúc."

Quân Âm âm thầm đánh giá hắn một chút.

... Con người này rất tâm cơ,gian xảo!

Quân Âm:"Đứng lên đi, tìm Bản Điện Hạ có chuyện gì?"

Thương Trúc cảm thấy,giọng điệu của nàng có chút khác,lại không nói rõ được là khác ở đâu.

"Điện Hạ,A Trúc hầm cho người canh gà nhân sâm, người mau ăn lúc còn nóng."

Quân Âm nhìn bát canh gà trước mặt một lúc, liền phát giác được sự kỳ lạ nhỏ nhoi bên trong.

Chẳng trách,sau khi bị thương cơ thể nguyên chủ không cách nào tốt lên được,sau này mới dễ dàng bị bắt đi.

Con chó điên này!

Bàn tay vừa chạm đến bát canh,cửa phòng lại cạch một tiếng mở ra.

Thân ảnh gầy gò vận hắc y thêu tường vân nhẹ nhàng tiến vào,trên tay cầm khay gỗ đựng điểm tâm.

Cố Uyên nhìn 'sinh vật lạ' trong phòng,mày kiếm nhíu nhẹ.

Quân Âm cả người đều không ổn,có cảm giác chột dạ là thế nào?! Nàng cái gì cũng không có làm!

Quân Âm thở ra:"Cút ra ngoài."

Thương Trúc cau mày:"Không nghe được sao? Điện Hạ bảo ngươi cút."

Cố Uyên đứng lặng người,âm u nhìn nàng.

Quân Âm nâng mắt lạnh lùng nhìn Thương Trúc:"Bản Điện Hạ nói, ngươi cút!!!"

Thương Trúc không thể tin nhìn nàng:"Ta...ta...ta..." Cuối cùng lại rưng rưng chạy ra khỏi phòng.

Quân Âm hướng bên ngoài gọi:"Tiểu Diệp."

Tiểu Diệp chạy vào,hành lễ:"Điện hạ."

Nàng chỉ chỉ bát canh trên án thư:"Mang đến thái y viện, bảo bọn họ xem xét kỹ lưỡng."

Tiểu Diệp ý thức được không khí kỳ lạ nặng nề,bưng bát canh nhanh chóng lui ra ngoài.

Dọa chết nàng ta rồi.

.

Bên trong phòng.

Quân Âm ngoắc tay:"Uyên, đến đây."

Cố Uyên cúi đầu, bước đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đặt đĩa điểm tâm lên trên án thư,duy trì im lặng.

Quân Âm liếm môi:"Làm sao vậy?"

Cố Uyên bất ngờ nhào đến ôm chặt nàng,Quân Âm không phòng bị, ngã về phía sau, lưng tiếp xúc với mặt thảm lông trên sàn.

Nàng có chút khó hiểu, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cố Uyên:"Điện Hạ..."

Quân Âm nghe hắn gọi, mềm giọng đáp:"Ừ?"

Cố Uyên cọ đi cọ lại cổ nàng:"Điện Hạ, người chỉ có một mình ta thôi,có được không?"

Hắn biết, ngoại trừ Tân nữ hoàng, nàng là người tôn quý nhất đất nước này, hàng vạn người cầu nàng ban cho một ánh mắt.

Chỉ cần được nàng nhìn trúng, chính là một bước bay lên làm phượng hoàng.

Nàng là người chiếm giữ một nửa giang sơn,là trân bảo trong tay đương kim nữ hoàng,muốn ba nghìn giai lệ cũng không có gì.

Nhưng mà, hắn chỉ muốn nàng là của hắn,mãi mãi là của Cố Uyên hắn, hắn muốn giam cầm nàng...

Vương Thượng cười trên nỗi đau của người khác,giọng gợi đòn:"Chỉ số hắc hóa đang tăng."

Quân Âm:... Tiểu tiên nữ số khổ yếu ớt bất lực.

Quân Âm:"Được."

Cố Uyên lo lắng sợ hãi,sau đó hắn nghe nàng nhẹ nhàng đáp 'Được'.

Hạnh phúc lan tràn.

Dòng nước ấm chảy vào tim,xâm nhập vào cốt tủy.

Hắn là kẻ bị nhốt trong vực sâu vạn trượng, khắp nơi lạnh lẽo tối tắm,mà nàng,chính là ánh sáng dẫn đường duy nhất.

Hắn khao khát được đến gần nàng, có được nàng.

Cố Uyên càng thêm siết chặt vòng tay:"Điện Hạ, người phải nhớ kỹ lời nói hôm nay, không được hối hận. Người có một nửa giang sơn, mà ta, chỉ có một mình người. Nếu một ngày người làm trái lời hứa này,ta sẽ giết chết người."

Quân Âm vốn muốn nói ngươi không có năng lực đó,lại bị Vương Thượng gào rú ngăn cản,đành phải im lặng.

Nàng hôn hôn cổ hắn,giọng nói lười nhác mang theo ý cười:"Ừ, không hối hận."

Ta muốn hối hận, Vương Nằm Dưới cũng sẽ không cho phép.

Người trên thân phát ra tiếng cười non nớt ,tâm trạng hắn rất tốt.

Quân Âm ngồi dậy,Cố Uyên trượt xuống, ngồi trên đùi nàng,tham lam mùi hương thanh lãnh tỏa ra từ nàng, rất dễ chịu.

Quân Âm tùy hắn làm càn, tiếp tục cầm sách lên xem.

Cố Uyên vươn tay cầm khối bánh trắng trẻo trong đĩa,cắn một ngụm nhỏ, cảm thấy rất hài lòng, đưa khối bánh đến cạnh môi Quân Âm.

"Điện Hạ, ăn."

Quân Âm liếc hắn một cái,trong ánh mắt mong đợi của Cố Uyên,há miệng cắn khối bánh, vết cắn chồng lên phân nửa vết cắn của hắn.

Mặt Cố Uyên ửng đỏ.

Nàng vậy mà không có chê bẩn, thực sự ăn.

Có chút vui vẻ.

Nàng dâu nhỏ thật tốt...

Cố Uyên giật mình,'Nàng dâu...nhỏ?'

Sao hắn lại gọi nàng như vậy?

Có chút xa lạ lại quen thuộc, rất mâu thuẫn.

...

Thương Trúc chạy ra khỏi phòng, đến một góc khuất, vẻ mặt đau khổ thay thế bằng lạnh nhạt, hắn ta đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.

"Chỉ nghe đồn nàng nhìn trúng tên Hoàng tử đó,lại không ngờ là sự thật."

Nói xong lại có chút nuối tiếc:"Chậc, nhìn trúng ai không nhìn lại nhìn trúng tên này... Lại nói, nàng trưởng thành rồi sao? Hôm nay,ta lại không có cách nào nhìn thấu nàng. Thật khiến người ta tò mò, muốn đến gần tìm hiểu a~"

Thân ảnh lắc lư, biến mất.

______________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com