ZingTruyen.Info

[MAU XUYÊN]: Một Lời Không Hợp Liền Hắc Hóa- Huân Bạch.

Chương 2: Boss Là Hoàng Tử Vong Quốc (2)

Huan_Bach

Tiểu cung nữ tên Tiểu Diệp,là cung nữ duy nhất bên cạnh Quân Âm,còn lại đều là nam hầu.

Tiểu Điệp hai mắt có chút hồng hồng,tay chân luống cuống khuyên nhủ Cố Uyên.

"Tiểu công tử, ngài đừng làm khó nô tỳ mà."

Cố Uyên ngồi trên giường ,tay ôm dạ minh châu phát sáng, ngốc ngốc nhìn, hoàn toàn đem lời Tiểu Diệp bỏ ngoài tai.

Tiểu Diệp gấp đến muốn khóc, làm sao bây giờ, Điện Hạ biết được sẽ tức giận không?! Có chém mình không? Nàng còn chưa muốn chết đâu.

"Tiểu công tử, ngài như vậy Cửu Điện Hạ sẽ tức giận."

Cố Uyên lúc này mới nâng mắt, môi nhạt màu mấp máy:

"Cút."

Tiểu Diệp có chút trố mắt, sống lưng lạnh buốt, chân không kìm được run rẩy, nàng ấy vậy mà lại sợ một tiểu hài tử, còn là nam nhân!!

Tiểu Diệp dùng chút bình tĩnh còn sót lại, 'vâng' một tiếng, bước chân lộn xộn ra khỏi phòng, khép cửa, nàng ta dựa lưng trên cửa ,tay vuốt vuốt ngực, dọa chết nàng rồi.

Cố Uyên cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn dạ minh châu, cứ như vậy ngồi cả một đêm.
...
__________

Quân Âm bị lay đến tỉnh.

Nàng cau mày khó chịu, biếng nhác mở mắt nhìn kẻ còn đặt tay trên vai nàng.

Nữ tử khuôn mặt sáng sủa tràn đầy anh khí,thân hình cao lớn khẳng khái, thường phục vàng đậm lấp lánh,một mặt lo lắng.

Sở Yến Phong- nữ hoàng Sở quốc.

"Tiểu Âm,muội có chỗ nào khó chịu hay không? Hoa mắt chóng mặt sao? A,muội vừa tỉnh dậy,có hay không đói bụng? Ta..."

"Dừng! A tỷ,muội không sao!"

Sở Yến Phong sững sờ, tiểu khả ái vậy mà... vậy mà... vậy mà phản ứng nàng ta.

Trước giờ tiểu khả ái đều ít khi phản ứng người khác a.

Nghĩ đến đây,đương kim nữ hoàng khuôn mặt nhất thời hớn hở.

Quân Âm:"..." Hình như gặp phải nữ hoàng giả rồi...?!

Sở Yến Phong không có để ý đến khinh bỉ của Quân Âm,vây quanh nàng hỏi thăm không ngừng.

Một nam nhân lam y bước vào, hướng Quân Âm nhún người hành lễ, đến bên cạnh Sở Yến Phong.

Nam chính, Tần Dương!

Tần Dương:"Bệ hạ, Cửu Điện Hạ vừa bị thương, phải nghỉ ngơi nhiều, người cũng vừa trở về,nghỉ ngơi một chút, lát nữa phải thượng triều."

Sở Yến Phong ước chừng thời gian, tiếc nuối tạm biệt biệt Quân Âm,đi ba bước quay đầu một lần.

Quân Âm:"..." Có cảm giác bản thân bệnh nan y, sắp xuống mộ!...
__________

Quân Âm bị cưỡng ép tỉnh dậy, không có cách nào ngủ lại, bực bội đến muốn quất chết người.

Tiểu Diệp hầu hạ nàng rửa mặt,trang điểm, thay quần áo, càng nhìn càng hài lòng.

Thật xinh đẹp.

Quân Âm nàng chính là nhan khống, yêu thích cái đẹp, xấu xí quá nàng sẽ không quen biết, quen biết sẽ trở mặt.

Vương Thượng:"..." Mạnh miệng.

.

Quân Âm nghĩ nghĩ,lại đi xem boss, hắn gầy như vậy, phải nuôi trắng trắng mềm mềm ăn ngon... không phải, nhìn mới thuận mắt.

Vương Thượng:nó đều nghe được cô muốn nói gì!

Nàng đứng trước cửa , nhìn một màn trong phòng,có chút cạn lời.

Một nam hầu nhút nhát ở bên cạnh run run khuyên nhủ,Cố Uyên cả liếc mắt cũng không thèm, bất động ngồi trên giường, nhìn chằm chằm dạ minh châu.

Quân Âm nhấc chân đi vào,nam hầu nhút nhát thấy nàng liền quỳ phịch xuống:"Điện Hạ."

Quân Âm gật đầu nhỏ:"Lui xuống đi."

Nam hầu được đặc xá,chân này vấp chân kia chạy ra khỏi phòng.

Khoé môi Quân Âm giật giật, nàng đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng xinh đẹp như thế...

Cố Uyên từ lúc Quân Âm bước vào ánh mắt liền dán chặt trên người nàng, chưa từng di dời.

Quân Âm quăng suy nghĩ loạn thất bát tao ra sau đầu,nhìn căn phòng lộn xộn,chân mày thanh tú cau lại,đi đến trước mặt hắn,ôn hoà hỏi:"Ngươi làm sao vậy? Vì sao không muốn tắm?"

Cố Uyên dời đi ánh mắt, nhìn xuống ngọc bội bên eo nàng, không đáp lời,Quân Âm cũng không gấp gáp,đoán thử:"Không muốn bọn họ chạm vào sao?"

Lần này ngược lại hắn gật gật đầu.

Nàng lại hỏi thử:"Ta giúp ngươi?"

Nàng không gấp, Tiểu Diệp đều hoảng thành một nhóm, Điện Hạ thân phận tôn quý,sao có thể làm loại chuyện này!

Quân Âm trừng mắt, đuổi nàng ta ra khỏi phòng, Tiểu Diệp vô cùng uất ức, nàng đã làm sai gì sao?!

Đối với chuyện này,Cố Uyên rõ ràng có chút kháng cự, nhưng không có phản ứng mảnh liệt đập vỡ đồ xung quanh như vừa rồi, cũng không có trả lời nàng, mắt dán chặt vào ngọc bội khắc một chữ duy nhất:'Âm'

Nàng tiếp tục dụ dỗ:"Ngoan ngoãn để ta giúp ngươi,liền cho ngươi ngọc bội, được không?"

Cố Uyên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc suy xét suy xét, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Quân Âm cười khẽ,cho người vào dọn dẹp chuẩn bị nước tắm.

Người khác bước vào,Cố Uyên liền trở nên kích động,Quân Âm đem người ôm vào lòng, hắn cũng đưa tay ôm chặt lấy nàng, mặt úp vào bụng nàng.

Càng ôm càng chặt.

Quân Âm vỗ nhẹ lưng Cố Uyên.

Ài,con hàng này có bệnh!

Trẫm lại phải chịu khổ.

Bé con đáng thương bất lực a~

.

Quân Âm thử độ ấm của nước, cảm thấy thích hợp liền đem người lột sạch, phát hiện trên da thịt trắng nõn hằn lên nhiều vết sẹo,có lớn nhỏ ngắn dài, ánh sáng âm trầm quỷ dị xẹt qua trong mắt.

Quân Âm từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ,đổ chất lỏng trong suốt vào nước tắm, đỡ hắn vào trong thùng tắm.

Nghiêm túc giúp hắn tắm rửa,tròng mắt sáng trong,không một chút tạp niệm.

Dùng nước đặc chế giúp hắn gội đầu, không thể không nói, chất tóc của Cố Uyên rất tốt,vô cùng mượt mà,nâu nhạt , mềm mại,sờ tốt a.

"Uyên, nhắm mắt."

Cố Uyên hơi run rẩy, nhằm mắt lại.

Nàng gọi hắn là Uyên,gọi rất thân mật,không có gượng gạo, giống như...họ vẫn luôn như vậy.

Với một người xa lạ, lần đầu tiên gặp mặt,lại có loại cảm giác này?!

Hắn điên rồi sao?

...

Cố Uyên tắm xong,da thịt ửng đỏ, rõ ràng mềm mại hơn trước đó, sẹo cũng mờ đi một chút, khoé mắt tràn ra chút hơi nước,trên người toát ra từng trận sạch sẽ thoải mái.

Quân Âm tháo ngọc bội trên eo đặt vào trong tay Cố Uyên, hắn nhìn cô như xác nhận 'thật sự cho hắn?' Cô hẳn là biết, đây là ngọc bội tùy thân,không thể tùy tiện cho người khác, đã cho đi, chẳng khác nào trao đi nữa cái mạng.

Quân Âm:"Cho ngươi."

Trong lòng Cố Uyên như có một dòng nước ấm chảy qua...

Nàng liếm liếm môi, có chút đói, muốn ăn đùi gà...

Nàng xoa xoa bụng,hỏi Cố Uyên:"Có đói không? Chúng ta cùng ăn!"

Chúng ta...sao?

Nàng nói chúng ta!

Chúng ta!

Cố Uyên gật đầu.

Đáy mắt gợn sóng.
___________________________________________
[Góc tác giả] Tiểu Kịch Trường:

Mỗ nam chính: Điện Hạ, ngài đều nhìn thấy của ta, phải chịu trách nhiệm!

Quân Đại Lão: Nhìn thấy cái gì? Ngươi là ai,ta không nhận thức ngươi, Tiểu Diệp Diệp khả ái, chúng ta xuất cung đi.

Mỗ nam chính mặt tối sầm,đem nàng giam giữ trong ngực: Điện Hạ, người dám!

Quân Đại Lão: Có cái gì không dám.

Mỗ nam chính hốc mắt đỏ hoe,tầng âm u xa cách dựng lên: Ừ, kẻ như ta, làm sao xứng với người.

Quân Âm:"..." Được, người lợi hại.

Dứt lời liền mổ lên môi hắn hai cái.
_______
Tác giả:gian xảo, quá gian xảo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info