ZingTruyen.Com

Mau Xuyen Mot Loi Khong Hop Lien Hac Hoa Huan Bach

Đầu Quân Âm nặng trĩu,nàng xoa xoa thái dương,chậm rãi nâng mí mắt,đôi mắt không thích ứng được với ánh sáng,chua xót, một lúc sau mới có thể mở hẳn ra.

Căn phòng quen thuộc,ánh mắt quen thuộc.

Cố Uyên từ lúc nàng hơi động liền tỉnh,đôi mắt ướt đẫm nhìn nàng,thanh âm khàn đặc,con ngươi đầy tơ máu tràn ngập lo lắng bất an cùng sợ hãi.

Bàn tay hơi dùng sức nắm chặt tay Quân Âm.

Hắn... đã bao lâu không ngủ ?

Vì nàng?

Hắn như vậy là có ý gì?

Quân Âm có chút thất thần,ánh mắt rõ ràng nhìn hắn, nhưng lại trống rỗng mờ mịt.

Hình như...đã rất lâu rồi, không một ai đối xử với nàng như vậy...

Cố Uyên hoảng hốt:

"Nàng... nàng tỉnh! Có chỗ nào không thoải mái hay không? A đúng,thái y,ta đi tìm thái y."

Quân Âm lắc nhẹ đầu, ngoài cơ thể không có sức lực thì không cảm thấy nơi nào không ổn.

Ở trong đầu dữ dằn gào thét hỏi Vương Thượng: Ta bị cái gì?

[Chị gái nhỏ,thân thể nguyên chủ dù không bị Thương Trúc hạ độc, cũng đã sớm suy nhược,chỉ dựa vào chúng ta để duy trì. Hơn nữa,thế giới này đối với cô đột nhiên xuất hiện tình trạng có ít nhiều bài xích,ta đang khắc phục.] Vương Thượng tận tâm giúp nàng giải thích.

Có phải,ta sắp rời khỏi vị diện này rồi không?

[...Đúng vậy,chị gái nhỏ,thân thể này sắp không được,thái y đã nói, bọn họ nên chuẩn bị,tình hình nguy hiểm.]

Quân Âm không đáp lại, giống như lúc mười mấy năm trước,nàng nâng khoé môi,vò đầu Cố Uyên.

"Nam tử hán đại trượng phu,khóc cái gì....Thân thể ta,ta rõ ràng nhất."

Cố Uyên nhẹ nhàng ôm nàng,động tác dịu dàng cẩn thận,giống như chỉ cần quá sức một chút, nàng liền vỡ vụn.

"Bởi vì nàng quan trọng nhất."

Quan trọng nhất?

Nàng...sao?

Nơi lòng ngực dâng lên sự khác thường nhỏ nhoi,Quân Âm hoảng thành một nhóm.

Trẫm bị bệnh tim rồi sao?

Không phải sẽ chết nhanh hơn à?!

Bố khỉ!

Vương Nằm Dưới chó chết,cho ta cái thân thể quỷ quái gì thế?

Vương •chó chết• Thượng:"..." Ký chủ,cô làm như vậy sẽ đánh mất tôi đó. Còn nữa,cô không có bệnh tim.

Tiểu tổ tông không chỉ gian xảo,mà còn biết thả thính, thật giỏi nha.

#Mạch não của ký chủ nhà tôi không bình thường#

Quân Âm nhẹ vỗ lưng Cố Uyên,giọng nói yếu ớt:"Ta có chút đói."

Cố Uyên chầm buông nàng ra, ở trên trán nàng hạ xuống một nụ hôn.

"Ngoan ngoãn chờ ta."

Đến khi Quân Âm gật gật đầu, hắn mới nửa luyến tiếc ly khai phòng.

Quân Âm giãy dụa một chút,tìm lại ít ỏi sức lực, từ trên giường ngồi dậy,phun búng máu trong miệng ra, nghẹn, nghẹn chết nàng.

Ngậm lâu như vậy, còn tưởng bản thân nuốt xuống luôn rồi.

Quân Âm rắc lên vết máu dưới sàn nhà thuốc bột màu trắng,máu dần dần biến mất,trả lại sàn sạch sẽ, mùi vị tanh nhàn nhạt trong không khí cũng không còn.

#Ký chủ có rất nhiều bảo bối.#

Nàng lại đem đan dược nâu sẫm nuốt vào, sắc mặt tái nhợt dọa người nhiễm lên chút huyết sắc.

Quân Âm hỏi Vương Nằm Dưới:Nếu ta chết đi, không phải, rời đi,đại boss hắc hóa thì sao?

[Nhiệm vụ không tính là thật bại.]

Quân Âm nở nụ cười đúng chuẩn thần kinh.

Vương Thượng rùng mình,nó nói sai cái gì sao? Chị gái nhỏ cười như vậy rất nguy hiểm.

Không phí sự bổ não của Vương Nằm Dưới,Quân Âm điềm tĩnh phun ra một câu:"À,thì ra không bị khí vận chi tử nam nữ chính giết chết là được."

[...] Ký chủ không cần như vậy.! [Nhưng đại boss như vậy rất nguy hiểm,thế giới có thể bị hắn phá vỡ. Nhiệm vụ của cô nói đơn giản thì ngăn cản hắn hắc hóa, phức tạp thì không để thế giới bị phá vỡ,biến mất trong biển quy luật.]

Quân Âm bĩu môi: Hệ thống người ta đều ngăn cản ký chủ nhà mình yêu đương,mỗi lần vào thế giới đều có bàn tay vàng vừa thô vừa dài,đem nhiệm vụ hoàn thành đến vui vẻ, trẫm ngay cả quà tân thủ cũng không có,mi phân biệt đối xử ?

[Đó là hệ thống nhà người ta.]

Quân Âm nhếch môi:Phế vật.

[...] Ký chủ chỉ biết phỉ báng ta, tức giận đến offline.

Sau đó,dù Quân Âm gọi thế nào, Vương Thượng vẫn giả chết không lên tiếng.

Quân Âm:"..." Còn học kiêu ngạo!

[...] Không phải học cô sao.

Quân Âm ôn hoà cười,xách máy tính từ không gian ra ,điên cuồng gõ.

Vương Thượng còn đang đắc y,trong phòng không gian bạc hiện lên cảnh "Tiểu yêu tinh áp chảo đánh nhau.*"

*Cảnh XXX,cấm trẻ em.

[...] Chị gái nhỏ muốn lên trời,cô hack hệ thống! Cứu mạng!!! Hiu,cô không thể như chị gái sát vách sao,điềm đạm đáng yêu,còn rất ngoan ngoãn. Động một chút là quất người,hack hệ thống.

Nó chưa bao giờ cảm thấy, dẫn dắt một ký chủ lại gian nan như vậy.

Có chút bất lực.
...
Quân Âm vui vẻ thu lại máy tính,lăn trở lại trên giường, cửa phòng cạch một tiếng mở ra.

Cố Uyên cầm khay gỗ đựng cháo bước vào, ngồi xuống cạnh giường,cẩn thận từng chút đỡ nàng ngồi dậy,thử độ nóng của cháo rồi đưa tới bên môi nàng.

Nhìn thấy là cháo, mặt Quân Âm nhăn thành một nắm,nàng cười yếu ớt thương lượng.

"Cái đó...có thể không ăn hay không? Thật sự rất nhạt nhẽo khó ăn."

Ở cổ đại không giống như hiện đại,gia vị cũng không đầy đủ, người cổ đại cảm thấy rất ngon, nhưng người hiện đại đã quen ăn những món đầy đủ vị như Quân Âm,hoàn toàn không có cách nào khen được.

Cố Uyên dở khóc dở cười,giọng nói mang theo nghiêm nghị.

"Không được. Nàng thân thể không tốt,nên ăn những món thanh đạm."

Quân Âm:"..." Có phải ngươi cậy sủng mà kiêu hay không!

Dù ngươi là tiểu tổ tông cũng không được.

Vả mặt chắc chắn sẽ đến,vấn đề là sớm hay muộn.

Quân Âm bĩu môi ăn từng chút một,trên mặt không hề che giấu ghét bỏ.

Ăn xong, nàng đều cảm thấy, bầu trời xanh trở lại, vừa im lặng thở ra,một bát thuốc đen sì sì đưa đến trước mặt.

"Uống thuốc đi."

Ghét bỏ vừa như thủy triều rút xuống lại nổi lên, nhưng không có cự tuyệt, nàng ngoan ngoãn uống hết,ném cục kẹo sữa vào miệng, mùi vị ngòn ngọt len lỏi vào từng ngóc ngách,xua đi vị đắng.

Quân Âm có chút thích thú liếm môi mỏng, nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện.

Cố Uyên nhìn đến thất thần.

Trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu nữ hài năm đó,nhỏ xinh, mềm mại trắng nõn, vừa nhìn liền sinh ra yêu thích, muốn chiếm lấy.

Lúc đó, nàng cao hơn hắn hẳn một cái đầu, nhưng khí thế bức người,đưa tay đến trước mặt hắn, không có khinh thường ghét bỏ,chỉ có lãnh diễm.

Nữ nhân xuất hiện nhẹ nhàng trong từng giấc mơ của hắn!

Của hắn.

Nàng là của hắn!

Quân Âm nhìn biểu tình trên mặt Cố Uyên liên tục biến hoá,cạn lời.

Nam nhân tinh xảo như hoạ, nhưng đôi mắt xinh đẹp híp lại,dường như ngàn vạn sóng ngầm ẩn sâu bên dưới từng chút dâng lên, khiến người ta run rẩy sợ hãi....

Quân Âm:"..." Đang yên đang lành ngươi muốn hắc hóa cái gì!!

Muốn quất người...

[...] Ký chủ một lời không hợp liền muốn quất người. Cô bạo lực như vậy sẽ không có đối tượng đâu!

Quân Âm:Ta không có đối tượng liên quan rắm gì đến mi,mi ngậm mỏ.

[...!!!] Sao cô ấy lại biết nó đang nghĩ cái gì?

#Ký chủ nhà mình muốn lên trời.#

Quân Âm ném hệ thống ra một bên,tay yếu ớt tát vào đầu Cố Uyên.

"Nghĩ lung tung cái gì, biểu tình đó là muốn dọa ta?"

Cố Uyên thu lại biểu tình thâm trầm, cười như gió xuân nhìn nàng.

"Đang nghĩ nàng."

Đừng tưởng trẫm không biết ngươi đang tính kế trẫm.

Quân Âm bĩu môi, cũng không có bắt bẻ.

Dám làm bậy, quất chết là được rồi.

Cố Uyên mím môi,nhỏ giọng hỏi:"Âm Âm,nàng trách ta không?"

Quân Âm nhếch môi:"A tỷ vốn đã mệt mỏi, chỉ muốn nữa đời còn lại an nhàn thoải mái. Hơn nữa,Sở quốc bên ngoài đẹp đẽ,bên trong đã sớm thối nát."

Quân Âm không biết nói gì,nàng xem qua bao nhiêu tiểu thuyết,đào bao nhiêu hố, lần đầu tiên gặp một nữ chính không có chí tiến thủ như vậy.

Chỉ muốn ăn rồi chờ chết.

Thuộc tính này không phải nên dành cho pháo hôi là nàng sao?

Cố Uyên cười tươi,kích động hôn hôn trán Quân Âm:"Nàng thật tốt."

Tra nam.

Ngươi đừng nghĩ nói như vậy,ta liền vui vui vẻ vẻ.

[...] Chị gái nhỏ,hành động và phản ứng không nên đối lập như vậy,môi cô đang nhếch lên kìa!!!

Cố Uyên nhân lúc nàng không để ý,cánh môi di chuyển dần xuống sống mũi, đến khoé môi,chậm rãi liếm cắn, giống như đang thưởng thức một loại mỹ vị.

Quân Âm trừng mắt nhìn.

Tiểu tổ tông dám ăn trộm đậu hũ của ta.

Nàng cắn đôi môi không yên phận kia,mùi máu tươi nhất thời tràn ngập khoang miệng.

Cố Uyên đành lui ra ngoài, hắn liếm vệt máu tràn ra bên miệng.

"Nàng nên tập quen đi."

"Quen cái ông nội ngươi."

"Nàng như vậy,sau này chỉ có thể gả cho ta."

Quân Âm cười tủm tỉm:"Tỷ tỷ đã nói, không được gả cho kẻ xấu, nhất là kẻ trong ngoài đều xấu."

Cố Uyên:"..." Trong ngoài đều xấu? Bên trong tâm địa xấu hắn không cách nào phản bác, nhưng bên ngoài xấu?

Hắn xấu?

Xấu?

Xấu chỗ nào cơ chứ?!

Cố Uyên hơi tức giận, ở trên môi Quân Âm mổ hai cái.

"Nàng dù như thế nào đều phải gả cho ta." Thanh âm khàn khàn âm u.

Hậu quả là bị Quân Âm không khách sáo tát vào đầu.

Này thì doạ trẫm!

Trẫm tát chết ngươi.

Hừ.

Cố Uyên ngơ ngác nhìn trần nhà.

Nàng dâu thật bạo lực.

Hắn thích.!!!!!
______________________________________________
[Góc tác giả]
Sắp thi cử đến nơi rồi.

Chúc mọi người thi tốt.‍♥️❤️❣️

🤭 Yeooooo🙆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com