ZingTruyen.Com

Mau Xuyen Mot Loi Khong Hop Lien Hac Hoa Huan Bach

Quân Âm cả người đều không ổn.

Tiểu tổ tông muốn làm gì!?

Đột nhiên chủ động như vậy, có quỷ mới tin hắn không có ý đồ.

Nàng cảnh giác mở mắt:"... Chuyện gì?"

Cố Uyên nâng môi, cười nhẹ:"Điện Hạ, người sẽ đi Vạn Ân tự sao?"

Quân Âm giật mình trong lòng, hắn... làm sao có được tin tức nhanh như vậy?

Nhưng vẻ mặt vẫn là điềm tĩnh:"Còn chưa quyết định, muốn đi sao?"

Cố Uyên nhu thuận gật đầu, ở trên má nàng hạ xuống một nụ hôn.

Quân Âm:"..."

Con hàng này...càng ngày càng không đơn giản nga,con biết lấy lòng.

Nàng xoay mặt đi, khẽ 'Ừ' một tiếng.

Cố Uyên vui vẻ, trườn lên nằm rạp trên người nàng,im lặng cảm ơn.

Quân Âm xoa xoa đầu hắn,thanh âm mang theo sự chắc chắn:"Ngươi vậy mà dám đốt phủ Quốc sư."

Cố Uyên thẳng thắn thừa nhận:"Hắn ta có y đồ với người.!"

Quân Âm:"!!!" Có ý đồ với trẫm hắn ta cũng không thực hiện được! Ngươi cực đoan như vậy làm gì a!

Có phải kẻ khác nhìn ta nhiều một chút người liền muốn đem mắt người ta lấy xuống hay không?!

Luôn cảm thấy tiểu tổ tông không có ý tốt, nhưng trẫm không có chứng cứ.

...

Trước khi rời đi,Quân Âm đem Thương Trúc đánh cho tàn phế,hạ cổ,ném về Trác quốc.
_________
16 tháng 5, khởi hành đi Vạn Ân tự.

Sở Yến Phong luyến tiếc nhìn tiểu khả ái nhà mình cùng vị kia tiến về xe ngựa, giận đến mức muốn ném Cố Uyên sang Mười tám con phố.

Tiểu khả ái rõ ràng nàng nuôi lớn, chớp mắt một cái liền chạy theo người ta....

Quân Âm biết nàng ta đang nghĩ gì sẽ lập tức gào thét:Ngươi là đang gả con gái sao!

...

Quân Âm đỡ Cố Uyên lên xe,lại tiêu sái bước vào, làm không ít nam nhân đỏ hồng mặt mày, cảm thán.

Cố Uyên kéo rèm che đi ánh mắt bên ngoài,đáy mắt lan tràn từng chút u ám.

Bọn chúng dám dùng loại ánh mắt ghê tởm đó nhìn nàng!

Hắn muốn đôi móc mắt khiến người khác buồn nôn đó đi.

Chỉ có hắn!

Chỉ có hắn mới được nhìn nàng.

Càng muốn đem nàng dấu đi...

Quân Âm cảm thấy không khí càng ngày càng kỳ lạ, liền bóp má hắn hai cái, nàng chắc chắn nếu không làm gì,chỉ số hắc hóa lại tăng.

"Không khỏe?"

Cố Uyên giật mình, nghiêng người ngả vào lòng nàng:"Không có, chỉ là có hơi đói."

Quân Âm 'A' một tiếng, từ trong hộp gấm lấy ra hai đĩa điểm tâm, đút cho hắn.

Cố Uyên còn rất hưởng thụ hé miệng.

Cho dù bọn chúng nhìn nàng, nhưng nàng là của hắn, bọn chúng với không tới.!!

Nghĩ như vậy,cỗ táo bạo liền dần dần lắng xuống,trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
.
Từ hoàng cung đến Vạn Ân tự hơn hai canh giờ,Quân Âm đút xong điểm tâm, để Cố Uyên nằm trên ghế quý phi,đắp chăn,dỗ hắn ngủ.

Tiểu tổ tông dường như là háo hức mong chờ,đêm qua không có ngủ được nhiều.

Cố Uyên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, hít thở đều đều.

Bên ngoài mưa rả rích.

Trong lòng Quân Âm lại dâng lên cảm giác bất an khó tả.

Nàng không biết bản thân bất an cái gì, nhưng càng nghĩ càng khó chịu...

Quân Âm nhíu mày, bực bội xoa mũi.

__________
Vạn Ân tự.

Quân Âm xoa đầu Cố Uyên, hôn một cái rõ to lên má hắn:"Ngoan,ta sẽ ra ngay, không được chạy loạn."

Nàng phải vào chính điện, để hắn ở bên ngoài có chút không an tâm,chậc.

Cố Uyên cau mày, gật gật đầu.

Quân Âm từ trong tay áo lấy ra một cái vòng tay,đeo lên cho hắn.

"Không được lấy xuống!"

Cố Uyên ngoan ngoãn gật đầu:"Ân."

Quân Âm mới hơi yên lòng,quay người đi vào trong.

Không nhìn thấy được,Cố Uyên dùng ánh mắt luyến tiếc nhìn nàng, thân ảnh nàng vừa khuất sau cánh cửa, hắn cũng xoay người, bước đi ngược hướng với nàng.

Khoảng cách không dài, nhưng như nghìn vạn năm ánh sáng, không có cách nào gặp lại người kia, vĩnh viễn xa cách.

...

Quân Âm ra khỏi chính điện đầu tiên,cả gót giày của đại boss cũng không thấy.

Bực đến muốn quất người.

Không phải đã nói không chạy loạn sao!

Nàng tránh ở nơi vắng người,roi đỏ rực như máu xuất hiện nằm gọn trong tay, uốn lượn vài vòng trên không, biến thành huyết kiếm lớn phát ra hồng quang đỏ rực,Quân Âm nhảy lên huyết kiếm,bay vụt đi.

Vương Thượng không có gì muốn nói, hãy tin nó.

Nó thật sự quen việc cô có nhiều bug rồi.

Thật sự quen rồi...

Cái rắm.

Rốt cuộc chị gái nhỏ còn bao nhiêu bug!??

Có một ký chủ sở hữu nhiều bug,nó cũng rất mệt mỏi a.

Nhưng có thể làm gì?

Cái gì cũng không thể làm.

Mệt mỏi.
....

Quân Âm bay đến cánh rừng sau Vạn Ân tự, đập vào mắt là hình ảnh hỗn chiến.

Mà đối tượng tìm kiếm của nàng,đang ung dung lạnh lùng đứng phía sau một đám người áo đen,nhàn nhạt nhìn cảnh hỗn loạn,bên cạnh là một lão đầu râu trắng.

Bên kia,là Hồng Vũ vệ của nàng cùng quốc sư Nam Cung Thần Nhiên.

Quân Âm hạ độ cao, từ trên kiếm nhảy xuống:"Dừng tay."

Thanh âm khàn khàn quen thuộc vang lên,thân hình ung dung của Cố Uyên cứng đờ.

Hồng Vũ vệ nghe lệnh lui về phía sau Quân Âm,Nam Cung Thần Nhiên đi đến bên cạnh nàng:"Điện Hạ, người đây là..." Ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết sao?

Quân Âm lười cho hắn ta ánh mắt,nhìn chằm chằm Cố Uyên,trên môi nở nụ cười đúng chuẩn thần kinh,tay chân hắn bất giác lạnh lẽo,lảng tránh ánh mắt của nàng.

Quân Âm:"Có gì muốn nói hay không?"

Cố Uyên cúi đầu chốc lát lại ngẩng lên:"Điện Hạ, người có biết, vì sao tiên hoàng lại đưa ta trở về hay không?"

Quân Âm không lên tiếng,Nam Cung Thần Nhiên nhịn không được hỏi:"Không phải vì tiên đế nợ ân tình Đức phi sao?"

Cố Uyên âm trầm liếc hắn ta, trào phúng cười:"Bà ta chính là bắt ta làm con tin. Năm đó, Cửu Cửu của nàng nhìn trúng mẫu thân ta,lén lút gặp mặt,sau liền biến thành mẫu thân ta thông đồng nam nhân,cả ngoại gia cũng mất mạng. Tiên hoàng cấu kết gian thần,một đêm nuốt trọn Nguyệt quốc, bởi vì ngoại gia vẫn còn lực lượng bí mật nguy hiểm,bà ta e ngại , bắt ta làm con tin."

Nam Cung Thần Nhiên sững sờ,tiên đế vậy mà... làm như vậy?

Quân Âm từ đầu đến cuối đều im lặng, chuyện này là tiên đế làm ra,mà tiên đế là mẫu thân thân sinh của nguyên chủ, không phải nàng.

Chuyện này cũng không liên quan đến nguyên chủ,càng không liên quan đến Quân Âm nàng!

Chuyện liên quan duy nhất, hắn lợi dụng nàng, rời khỏi hoàng cung.

Nụ cười đúng chuẩn thần kinh chưa từng thay đổi,trong tâm vô cùng nghi ngờ::... Vương Nằm Dưới đưa trẫm kịch bản giả sao?

Vương Thượng rất oan,nó chỉ đưa thông tin theo cốt truyện ban đầu,lúc nguyên chủ còn sống thôi.!

Còn cùng với sự thật có bao nhiêu đúng,nó làm sao biết.

...
Quân Âm cười ra tiếng,thanh âm khàn khàn lạnh lẽo:"Cho nên, lợi dụng ta sao?"

Cố Uyên hơi run rẩy, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân,lãng tránh không đáp.

Quân Âm liếm liếm môi mỏng,quay người dứt khoát rời đi, vạt áo uốn lượn thành một đường cong xinh đẹp,tô điểm cho bóng lưng đơn bạc.

Nàng sơ xuất rồi, vậy mà không nghĩ tới.

Chậc.

Thật giỏi nha, tiểu tổ tông của ta!

Ngươi đi liền đi,cút xa một chút,ta không chơi cùng ngươi nữa, phải đi tìm tiểu tinh nghịch nào đó thôi...ha...

Cố Uyên tim như bị người hung hăng đâm vài nhát,điên cuồng rỉ máu.

Nhìn nàng từng bước đi, càng ngày càng xa,trong lòng ngực dâng lên cỗ mất mát đau thương.

Hắn muốn níu kéo nàng.

Cuối cùng lại bất lực nắm tay thành nắm đấm.

Yếu ớt rời đi.

Ta và người ngược hướng, ngược tương lai, ngược cả nhân sinh.

Hẹn gặp nàng vào hoàn cảnh đẹp nhất đời người.

Tạm biệt,ấm áp duy nhất.

Hẹn gặp lại,ánh sáng duy nhất.

______________________________________________

[Góc tác giả]

Chương này như thế nào?

Chưa end chương đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com