ZingTruyen.Com

Màu đen màu xám [ Đồng nhân Harry Potter]

Quyển 5- Chương 22: Khai trường

lanlinhh

  "Con yêu, đã sắp xếp xong đồ đạc chưa?"

"Đã xong, Blaise," Tôi kéo rương hành lý đi xuống lầu, "Mẹ nhìn có vẻ còn lộn xộn hơn con đấy."

"Con có cần mang thêm cái gì không?" Giọng nói của Blaise truyền từ trong phòng ngủ ra, cùng lúc đó có âm thanh rầm rầm.

"Không cần đâu," Tôi nhìn lên, "Nếu mẹ không ra khỏi phòng... Con nghĩ là con sẽ đến muộn đấy, Blaise."

" A... Đến ngay. "

Lại một tiếng đồ vật bị đụng ngã lăn ra sàn, Blaise đi ra khỏi phòng ngủ, trong tay là một cái lồng sắt nhỏ, Gadda ở trong đó, nó khó chịu cắn cái song sắt màu vàng, " Con quên mang Gadda rồi. "

Cô mặc một chiếc áo gió ngắn màu vàng nhạt, nhìn vô cùng gọn gàng, sạch sẽ, nụ cười thích ý hiện lên trên mặt, giống như là những âm thanh rầm rầm không phải do cô gây ra.

" Mang theo nó thì có ích lợi gì chứ? Nó không giống với các con cú mèo khác, nó thậm chí còn từ chối việc đưa thư! " Tôi nói. Gadda tức giận thét chói tai. Tôi nhìn ngực Blaise phồng lên nói, " Cái áo đó không thích hợp với mẹ, nó không dành cho những người có bộ ngực đầy đặn mặc. "

" Thật sao? Mẹ nghĩ nó nhất định phù hợp với con. " Blaise xách một cái túi đặt cạnh tôi, đi về phía lò sưởi âm tường, " Chúng ta phải nhanh lên. "

Chúng tôi thông qua lò sưởi đến quán Cái Vạc Lủng, lại từ quán Cái Vạc Lủng đến ngã Tư Vua, đi vào sân ga Chín Ba Phần Tư đang nhốn nháo.

Tiếng còi tàu nhắc nhỏ mọi người vang lên, Blaise vui vẻ nói:

" Tốt lắm, chúng ta không đến muộn. Mau lên, Sylvia. "

Tôi xoay người ôm cô. " Con sẽ viết thư cho mẹ. "

" À... Nếu không phải thư đặc biệt gì, con có thể nhờ Severus. " Blaise nói, " Dù sao để con nhóc kia bay qua vài quận có lẽ hơi khó khăn, đúng không? "

Mặt của tôi dài ra.

" Được rồi, mẹ không nên khoe khoang tình cảm ngọt ngào của mình trước mặt con gái đáng thương chứ. " Tôi nhận Gadda giống quả cầu, " Tạm biệt, Blaise. "

" Tạm biệt, con yêu. " Cô thơm thơm má tôi.

Tôi xoay người lên tàu hỏa, vì hành lý đã được phù phép trôi nổi, tôi gian nan chen chúc trong đám người nhà Slytherin đi vào ghế lô.

" Ở đây! " Một bàn tay kéo tôi lại, " Tớ biết là cậu sẽ quên mà. "

" Draco. " Tôi vui vẻ kêu lên, " Tớ quên cái gì? "

" Bây giờ cậu là huynh trưởng, " Cậu không kiên nhẫn nói, vung vung đũa phép đẩy mọi người ra hai bên tách thành một con đường nhỏ, kéo tay tôi đi qua đó, " Cho nên cậu sẽ ngồi ở toa dành cho huynh trưởng chứ không phải ở nơi mọi người ngồi. "

Chúng tôi dừng lại ở đầu tàu, đi qua một cái rèm, đi vào một phòng lớn.

Trong đó đã có ba người ngồi, xem huy chương của bọn họ thì là huynh trưởng nhà Ravenclaw và Hufflepuff.

Tôi vội vàng lấy huy chương cấp dài từ túi ra, nhỏ giọng hỏi: " Tất cả các huynh trưởng của trường đều ngồi ở đây? "

" Toa dành cho huynh trưởng chỉ có một. " Draco dùng bùa trôi nổi để hành lý ở một góc sáng sủa, mở lồng cú mèo cho Gadda ra.

Tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.

" Được rồi, có lẽ làm huynh trưởng cũng có ưu điểm. " tôi thử tính đàn hồi của cái ghế, " Ở đây tốt hơn hẳn so với ghế cứng ở toa bình thường. "

Gadda bay một vòng trong toa tàu, vui vẻ bay về chỗ Draco. Nó rất đáng yêu, tôi thấy nữ sinh nhà Hufflepuff tò mò nhìn nó, lại lo lắng liếc nhìn Draco, rồi mới nhìn sang chỗ khác.

Draco nhanh nhẹn nắm lấy nó trước khi móng vuốt của nó nắm lấy tóc cậu.

" Ồ, tớ không biết là cậu có quan hệ tốt với Gadda như thế. " Tôi nhìn tay cậu, Gadda đang lộn xộn nhảy lên nhảy xuống trên mấy ngón tay trắng nõn của cậu.

" Tớ nghĩ rằng, " Draco đãng trí xoa xoa cái bụng béo của Gadda, " Có lẽ là do tớ chăm sóc nó vài ngày. "

" Cậu chăm sóc nó vài ngày.' Tôi nhớ đến lúc để Gadda đi chuyển thư, đúng là nó về rất muộn, " A... Tớ còn tưởng là Gadda xảy ra chuyện gì rồi. "

" Ừm, " Draco ngồi ngày ngắn, " Ý tớ là, nó rất đáng yêu... nên tớ giữ nó lại nhà chơi vài ngày. "

Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm mặt Draco, nhưng không đợi tôi hỏi cậu ấy, cửa toa lại mở ra lần nữa.

Hermione bước từng bước đến, phía sau là Ron với vẻ mặt ngạc nhiên.

" Ôi... " Cái miệng của cậu ta to bằng cái đấu, " Trời ơi, nơi này thật to quá! "

" Có lớn hơn nhà mày không, Weasley? " Draco dựa vào tựa ghế, lười biếng nói, " So với nhà Weasley thì còn giống nhà hơn, đúng không? "

Ánh mắt Ron chuyển đến người Draco, giống như hơi kinh ngạc, mặt lập tức đỏ lên, tức giận run rẩy cả người.

" Ron! " Hermione vội vàng kéo cậu ấy lại, nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn Draco, " Bài tập phép thuật của cậu còn chưa làm xong, đúng không? "

Nhưng thật tiếc là Ron hoàn toàn không cảm kích Hermione vì đã ngăn cậu ta lại. Cậu ấy buông tay Hermione ra, hiển nhiên là tức giận Hermione ngăn cản cậu trước mặt mọi người.

" Vậy thì sao! Chuyện đó thì quan hệ gì đến cậu? " Cậu ta quát vào mặt Hermione, " Đừng ngăn cản tớ, tớ phải dạy cho hắn một bài học, để hắn biết nên nói như thế nào... "

Hermione đỏ mặt.

" Cậu có nghe thấy không, Sylvia? " giọng nói của Draco dài ra, " Làm tao sợ đấy, Weasley. "

Nếu là nơi khác, tôi nhất định sẽ thấy vui vẻ khi Draco đùa giỡn Ron Weasley. Nhưng tôi biết bây giờ Hermione nhất định là vô cùng khó xử... Bạn trai của hai người bạn tốt đối địch nhau, nàng không biết lấy lòng ai.

Tôi xoa xoa trán nói: " Tớ hơi mệt, Draco. "

" Sao? " Draco nói, " Cậu có thể dựa vào đây. Nghỉ ngơi một chút, Sylvia. "

Tôi nghe lời dựa vào cái tựa ghế bên cạnh cậu ấy, Draco liếc mắt nhìn tôi.

" Đừng thế, " tôi biết là suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, mỉm cười nhỏ giọng nói, " Cậu biết là mình rất khó xử mà... Không phải là tự dưng tớ có ấn tượng tốt với Weasley đâu. "

Bên kia hình như Hermione và Ron có cãi nhau chút, nhưng cũng lập tức im lặng.

Tôi xoa xoa đầu, cho dù tôi vẫn bình thường... Nhưng đêm qua tôi ngủ không ngon. Dựa vào ghế tựa, nghe những giọt mưa đập vào thủy tinh, tôi đi vào giấc ngủ nhanh chóng.

Lúc xuống xe Draco phải đánh thức tôi. Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, mây đen che mặt trăng rồi, trong tàu đã lên đèn.

" Thay quần áo đi. " Draco nói.

Tôi mơ màng một lúc mới miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, nhận túi Draco đưa tới, lấy ra bộ áo choàng dai. Bên cạnh thì Draco đang cho Gadda vào lồng, ra khỏi toa tàu, hòa vào dòng người nhỏ, chậm rãi ra khỏi cửa.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com