ZingTruyen.Info

Màu đen màu xám [ Đồng nhân Harry Potter]

Quyển 5- Chương 10: Quay lại nhà Black

lanlinhh

  Về Bế quan bí thuật, giáo sư Snape nghĩ nguyên nhân tôi vẫn chưa tiến bộ được là do thiếu ý chí kiên định. Nhưng thật ra tôi không nghĩ vậy.

Tôi thật sự tôi rất muốn học nó thật tốt. Nhưng nó cũng không phải chỉ cần cố gắng là có thể học giỏi được, càng nóng lòng càng khó tiến triển.

Sau khi tạm biệt với Draco, tôi lại đi vài vòng trong Hẻm Xéo.

Hẻm Xéo vẫn như thế, tấp nập người đến người đi, ồn ào náo nhiệt. Dường như việc Voldemort sống lại cũng không ảnh hưởng gì đến nơi này. Tôi quả thật rất thích sự náo nhiệt ở nơi này. Cũng nhờ sự náo nhiệt ở nơi đây, tôi cảm thấy kể từ khi năm học thứ tư kết thúc, sự lo lắng của tôi có vẻ rất thái quá.

Cho dù Voldemort như cũ lại phát động chiến tranh, chiến tranh cũng là chiến tranh của toàn bộ giới pháp thuật. Mà tôi cùng gia đình mình chính là một thành viên nhỏ bé bình thường nhất trong giới phù thủy, cho dù là Voldemort hoặc Tử Thần Thực Tử cũng sẽ chẳng có hứng chú ý đến chúng tôi.

Tôi có thể có chút khuynh hướng hoang tưởng bị hại chăng?

Nhưng tôi cũng nhớ lời dặn của Draco, lúc nào cũng mang theo phấn Ẩn thân bên người. Cậu luôn là kẻ được nuông chiều, xem bản thân là trung tâm, khó có được một lần cẩn thận chăm sóc người khác.

Mia vẫn luôn có thái độ nhiệt tình quá mức dành cho tôi và Blaise. Hiện tại đối với việc nó luôn xuất quỷ nhập thần, tôi đã thành thói quen. Tuy nhiên Dolly cũng không bao giờ dung túng cho nó. Dolly là một gia tinh luôn chú trọng quy củ điển hình của gia tộc cổ xưa cho nên rất ghét hạnh kiểm của Mia, mỗi lần bắt được Mia nhất định sẽ trừng phạt nó mà không hề nương tay.

Tôi thật rất đồng tình cho Mia, nhưng tuyệt đối không dám nói "Được rồi, ngươi có thể đứng ở bên cạnh ta chỉ cần đừng để ta phát hiện ra ngươi" để tránh nó làm trầm trọng thêm.

Một lần nữa lại thấy Mia bị Dolly lôi đi, tôi đột nhiên nghĩ tới một gia tinh khác..

Kreacher.

Nghĩ đến nó tôi nhất thời xấu hổ. Bởi vì tôi nhớ có hứa với nó sẽ thường xuyên đến thăm nó. Nhưng một năm nay tôi đã đem nó quên sạch sẽ.

Sirius có nơi ở của chính mình, thoạt nhìn cũng không nguyện ý đi lại nhiều ở nhà cũ.

Kreacher hận Sirius, nhưng tôi không phải không hiểu rõ về gia tinh. Tôi đã thấy các gia tinh tại phòng bếp của Hogwarts. Tôi còn có Dolly trung thành và tận tâm cùng Mia lúc nào cũng nhiệt tình quá mức. Hiện tại tôi biết nếu một gia tinh không có chủ nhân thì như thế nào, tựa như linh hồn bị mất đi một nửa chỉ có trống rỗng cùng tuyệt vọng, nếu chúng nó thực sự có linh hồn.

Không phải tự cao, nhưng hiện tại tôi phát hiện, có lẽ ngoài việc nó thống hận Sirius đã rời bỏ gia tộc Black, nó còn đặt nhiều khát vọng vào tôi, người mang huyết thống trực hệ của gia tộc Black...

Có phải nó vẫn như cũ, chờ tôi trong vô vọng?

Một mình ở lại tòa nhà cũ?

Trong căn phòng tối om mốc meo mà lẩm bẩm một mình?

Thật sự không an tâm mà. Tôi phải đi xem nó mới được.

Thông qua Hẻm Xéo, đi đến đường xe điện ngầm, đổi qua phương tiện công cộng. Đi thêm một đoạn ngắn, tôi đi đến quảng trường Grimmauld.

Dựa vào trí nhớ, tôi hướng về nhà cũ của gia tộc Black mà đi qua.

Nhưng việc làm tôi cảm thấy kỳ cục là không giống lần trước, căn nhà sẽ xuất hiện khi tôi đi đến.

Quảng trường Grimmauld rất nhỏ. Rất nhanh, tôi đã đi đến mọi góc của nó, nhưng vẫn không thấy nhà cũ của gia đình Black.

Tôi có chút buồn bực đi trở về chỗ cũ, thử kêu một tiếng: "Kreacher?"

Đùng một tiếng, Kreacher hiện ra. Nó nhìn qua già hơn so với trước kia, mặc một áo gối cũ đều bụi bặm dơ bẩn, tỏa ra một mùi khó chịu.

"Cô chủ nhỏ!" Kreacher kích động hướng tôi cúi mình, cái lỗ tai cùng lông đã muốn dính vào nhau và run nhè nhẹ "Là cô chủ nhỏ đến đây! Cô chủ nhỏ kêu gọi Kreacher, Kreacher ngay lập tức liền ra đến!"

Cho dù biết gia tinh không thể oán hận hay chỉ trích phù thủy nhưng tôi thật sự không thể không cảm kích nó vì đã không đề cập đến việc tôi thất hứa.

"Kreacher..." Tôi xấu hổ cười cười, "A...Tôi tìm không thấy nhà Black."

"Cô chủ nhỏ đương nhiên có thể." Kreacher thanh âm khàn khàn địa nói, "Nhà cũ Black là tài sản tổ truyền của gia tộc Black, nhà cũ Black sẽ không vứt bỏ huyết mạch của gia tộc Black."

Nó kích động xoa nắn hai tay dài đầy lấm tấm cùng cái tay nhỏ đầy nếp nhăn, tôi chú ý tới có rất nhiều đất ghét dơ bẩn rơi xuống đất, âm thanh quái khí mà nói "Chỉ cần cẩn thận cảm thụ, huyết mạch cổ xưa của gia tộc Black nhất định sẽ thấy được nó, cho dù nó đã bị chủ nhân ghê tởm dấu đi!"

Nghe ra hình Sirius cũng không hy vọng có phù thủy tìm được nó.

"À, không!" tôi cười cười, "Ta cũng không nghĩ sẽ đi vào trong, ở bên ngoài cũng có thể thấy ngươi. Ta chỉ là tới nhìn xem ngươi có tốt hay không thôi!"

"Cô chủ nhỏ đến thăm Kreacher!" Kreacher mở to hai mắt, nó khiếp sợ lập lại một lần, "Cô chủ nhỏ đến tới nơi này chỉ là vì thăm Kreacher!"

Tôi nhìn bộ dáng già nua của Kreacher, nhất thời cảm thấy chua xót trong lòng.

Nhưng mà vừa lúc đó, tôi cảm giác được một tia ma lực...Hệt như một tia sáng màu bạc phá vỡ bóng đêm mà rọi thẳng vào đầu óc tôi.

Tôi theo bản năng mà đi về phía trước theo hướng của tia sáng bạc, Kreacher biến mất, những căn nhà Muggle cũ nát cũng biến mất, giống như bước vào một thế giới khác vậy.

Bậc tam cấp và cửa lớn dần hiện ra trước mắt tôi, sau đó là cả tòa nhà cũ của gia đình Black, thoạt nhìn còn cũ kĩ hơn lần trước.

Sau đó tôi lập tức ý thức được hành động của tôi là sai lầm đến mức nào. Ngay thời điểm tôi đặt chân lên bậc thềm nhà Black, một tràng tiếng báo động vô cùng chói tai vang lên. Cùng lúc đó, một người đàn ông một chân một mắt mở tung cửa lớn ra, tay cầm đũa phép hướng về phía tôi mà phóng bùa Mê Muội.

Tôi thậm chí không có thời gian để tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, lập tức lùi về phía sau. Ngôi nhà biến mất, Kreacher đứng ngay ở bên cạnh tôi và ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi hướng về phía sau một dãy nhà cũ của Muggle mà chạy đến, tay đưa vào túi, bắt lấy một nắm bột phấn Ẩn thân tung lên người của chính mình.

Một tia bùa chú từ phía sau đánh trúng lưng tôi khiến tôi ngã nhào trên mặt đất. Gương mặt tôi bị cà trên mặt đất đầy đá nhám, thật sự rất đau.

Tôi tuyệt vọng nhìn bột phấn Ẩn thân trong tay đã rơi vương vãi trên mặt đất. Chỉ cần thêm một giây, một giây, tôi là có thể đào thoát...

Phía sau có người đuổi theo, hắn dùng đầu gối đè lên lưng tôi, bắt lấy hai tay tôi bắt chéo sau lưng, hắn vừa thở hồng hộc vừa cười bên tai tôi.

"Ngươi làm sao tìm được đến đây? Hả? Ngươi...một con nhóc Slytherin?"

Kreacher thét chói tai, nó dùng sức xô đẩy người đàn ông ra khỏi người tôi. Nhưng sức lực của gia tinh thật sự quá nhỏ, nó hoàn toàn không thể lay chuyển hắn ta.

Người đàn ông không nhẫn nại mà đè nặng lên cánh tay tôi. Tôi rốt cuộc không thể nhịn nổi đau đớn mà thét lên một tiếng, nương theo hướng hắn bẻ tay tôi với hy vọng sẽ bớt đau hơn.

Kreacher khóc thút thít. Nó vươn ngón trỏ ra. Một tia pháp thuật theo đầu ngón tay của nó bắn ra, đem người đàn ông kia đánh bay ra và ngã trên mặt đất.

Nhưng đột nhiên từ trong hư vô xuất hiện thêm nhiều người hơn. Có một người nhanh chóng đánh ngất Kreacher, thân thể gia tinh bị đánh bay ra, nặng nề rơi trên đất.

Tôi nghe thấy tiếng Sirius giật mình kêu: "Sylvia!"

Kreacher bị bọn họ nhốt vào một căn phòng rồi khóa lại. Còn tôi thì bị đưa ra phòng khách, ngồi trên sofa.

Một nữ phù thủy tóc tím ngồi cạnh tôi, đũa phép trong tay cô ta hướng về phía tôi.

Người đàn ông một mắt một chân ngồi đối diện tôi. Quải trượng trong tay bực bội mà gõ lên cái chân giả của hắn ta. Hiện tại, tôi có thể nhận ra hắn ta là ai. Con mắt giả pháp thuật xoay tròn quả nhiên là dấu ấn cá nhân rất độc đáo, Mắt điên Moody, từng là một phù thủy vĩ đại, một Thần sáng về hưu. Bởi vì ông ta quá mức mẫn cảm với phù thủy hắc ám nên Nhật báo Tiên Tri từng không ít lần đưa tin về ông ta.

Một người đàn ông da đen cao lớn ngồi cạnh Moody, ông ta có đeo một cái khuyên tai kim loại, thoạt nhìn chẳng giống người tốt chút nào.

Một phù thủy tóc bạc, mập mạp ngồi ở bên còn lại của Moody.

Sirius ngồi một mình trên ghế salon bên trái, cau mày, ánh mắt xám nhìn tôi chăm chú.. Khuỷu tay chống trên đầu gối, mười ngón tay giao nhau, nhìn thoáng ra đầy vẻ nghi ngờ.

Trên ghế sa lon thật ra không ngồi được nhiều người như vậy. Bởi vậy có mấy phù thủy kéo ghế tựa lại để ngồi, còn vài người đứng ở xa nhìn lại.

Tất cả mọi người đều mang thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm tôi, thường thường trao đổi ánh mắt với nhau.

"Này" Một khối băng được bọc trong một cái khăn được đưa tới từ phía sau. Tôi quay đầu lại nhìn, là phu nhân Weasley.

"Trước đắp lên mặt một chút đi. Aizzz..." Bà xoa thắt lưng rồi nhìn một phfng đầy phù thủy, không nhịn được mà oán giận "Trong phòng hội nghị hỗn loạn hết cả! Còn có người đem máu rồng tạt đầy trong đó!"

"Thực xin lỗi, là tôi tạt..." Phù thủy tóc tím giơ tay cầm đũa phép lên, lại nhanh chóng đổi tay giơ lên.

"Được rồi Molly. Tại chuyện quá khẩn cấp thôi!" Một phù thủy đứng đối diện lên tiếng.

"Hả, tôi không thấy có gì khẩn cấp cả! Đây chỉ là một đứa trẻ!" Phu nhân Weasley không khách khí mà phản bác.

Có người tàn tật, có người da đen đeo khuyên tai, có cô gái nổi loạn nhuộm tóc, có người già, có người phụ nữ mang hình tượng thánh mẫu nghiêm trang, có người thiếu tai, có bà chủ gia đình.

Nơi này nhìn thoáng qua giống một đoàn thể phi pháp, mà tôi, kẻ qua đường bất hạnh lỡ chân bước vào.

Tôi một mặt lén lút đánh giá mấy vị phù thủy kì quái này, một mặt đem khăn đắp trên phần mặt bị thương, cảm thấy rất đau.

Tôi nhìn lại cái khăn thì phát hiện trên khăn có vết máu rất bắt mắt.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info