ZingTruyen.Info

Mat Troi Nho Cua Ba

Kim Seokjin cố gắng xỏ giày thật nhanh, dùng hết sức bình sinh mà chạy đến chỗ cậu em út Jeon Jungkook đang sải từng bước bằng đôi chân dài thon thả, ung dung tự tại trông thiệt thiếu đánh.

"Ê Jungkook, đợi anh với!"

Đương nhiên, mắc mớ gì mà Jungkook lại phải đợi Seokjin chứ? Anh biết rằng ông anh cả của mình chỉ chạy theo với mục đích là để trốn tránh nhiệm vụ trông trẻ mà thôi.

Lời ông anh đẹp trai nhất thế giới (vâng, đây là cái biệt danh mà Kim Seokjin tự nghĩ ra cho mình mặc dù theo Jeon Jungkook nó không đúng chút nào) chẳng khác gì gió thoảng qua tai, thoảng đi thoảng lại nhưng vẫn không thể nào lọt vào tai Jungkook. Anh vẫn cứ đi dọc con phố.

"Hộc hộc. Đồng chí Jeon Jungkook! Thỉnh đồng chí chậm lại cho tấm thân già theo kịp!" Sau một hồi kêu gào thảm thiết thì Kim Seokjin cuối cùng cũng bắt được đứa em độc ác kia, tiếp sau đó là những câu càm ràm cùng lải nhải khủng bố đôi tai vàng bạc của Jungkook. Nhưng, Kim Seokjin đã già rồi nên anh nghĩ rằng nếu mình nổi đóa lên thì sẽ dọa chết trái tim bé nhỏ của người anh đáng mến mất.

Jeon Jungkook quyết định im lặng và chịu đựng.

.

.

.

Hoặc có lẽ là không.

"Ông anh tội nghiệp Kim Seokjin của em ạ. Anh đã già rồi. Để tính mạng anh được an toàn, em khuyên anh ở nhà chăm sóc đứa bé với mấy vị huynh đệ kia đi. Em sợ rằng tấm-thân-già đó sẽ không chịu nổi khi đi cùng một người đàn ông nam tính như em đâu. Haizzz."

Vâng, quả đúng là Jeon Jungkook đứa em ác quỷ, đâm đâu trúng nấy, giết người bằng lời nói trong tíc tắc. Sát thủ Jeon Jungkook tái xuất!

"Cái gì cơ?! Giỏi thì thử nói lại với anh mày xem nào!"

"Seokjin-ssi, vậy là anh chưa nghe kĩ hay không nghe thấy? Chà, nếu vậy thì anh phải đi khám ngay thôi. Anh-đã-già-rồi."

Hự, trái tim của Kim Seokjin tổn thương sâu sắc.

Tui nhớ Jeon Kookie ngày xưa!!!! Hãy trả lại Jeon Kookie bé nhỏ, dễ thương và đáng yêu cho tui!!!!! Trả đây!!!!!

Nội tâm Kim Seokjin điên cuồng gào thét.

10 phút sau.

"..." Kim Seokjin bị thằng em kém 5 tuổi nốc-ao, chính thức chịu thua.

Thật đúng là nhục nhã quá mà. Một thằng đàn ông 29 tuổi và mấy tháng nữa là tròn 30 mà còn phải cúi đầu trước tên nhóc vừa mới được 24 tuổi ư?!

Seokjin đi theo Jungkook một lúc, tự hỏi mấy tên kia đang xoay sở ở nhà thế nào, thì liền thấy cái cổng chợ đầy quen thuộc.

"Mà này, em định mua cái gì thế? Nhà hết đồ ăn hả?"

"Em định mua chút gạo với rau củ để nấu cháo và mấy bộ quần áo sơ sinh cho con".

Cái thiên địa gì cơ?! Jungkook mua đồ nấu ăn và quần áo em bé??

Mà sắp xếp lại mấy cái logic của mình thì, cũng đúng ha. Nuôi cái con lợn này được 18 năm, rồi lại thêm 6 năm làm ôsin không công cho nó nữa, thì anh chắc chắn rằng trong tủ lạnh của Jungkook sẽ chẳng bao giờ có đồ ăn, ngoại trừ thùng kimchi do mẹ làm và mấy lon bia. Thường thì nó sẽ mua cơm hộp giá rẻ ven đường hoặc nhịn luôn.

Sáng nay anh có thấy mấy chai rượu trên bàn, chắc mua từ tối qua.

"À... Anh hiểu rồi..."

Ai dà, Jungkook của chúng ta đã lớn rồi, bắt đầu biết để ý và có trách nhiệm với mọi thứ xung quanh rồi...

"Em mua gạo với rau của ở đây anh còn hiểu được, nhưng quần áo thì sao? Đừng là em định mua mấy cái áo Trung Quốc rẻ tiền này nhé?"

Sáng nay Seokjin để ý là đứa bé mặc một cái áo quen thuộc, lại còn rộng thùng thình nữa, chắc không phải là Jungkook tự cắt áo của mình chứ?

"Em không đủ tiền..." Nghe tới vấn đề liên quan đến tiền, Jungkook xị hẳn ra. Quần áo em bé dạo này đắt lắm, ít nhất là 6000 won* một bộ rồi. Với cái thẻ tín dụng không quá năm số 0 và tháng lương bèo bọt của một tên nhân viên quèn mới vào làm thì sao mà mua được chứ.

(*6000 won xấp xỉ 125.000 đồng)

Kim Seokjin nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức hiểu được tình hình hiện giờ. Seokjin cười nhẹ nhàng, dang tay ra khoác vai Jungkook, nói:

"Thôi, không cần rầu rĩ như thế, mua đồ ăn nhanh lên rồi đại gia Kim đây sẽ dẫn đi mua quần áo cho em bé!"

Jungkook ngạc nhiên mắt mở to nhìn con người đang khoác vai mình bên cạnh, như thể không tin được rằng mình vừa nghe thấy cái gì.

"Sao phải surprise như thế? Em không tin tưởng được nguồn tài chính của anh hả? Em nên biết là lương một tháng của bác sĩ phải nhiều chừng nào chứ?"

"Anh... thật sự đó hả? Không phải là đùa chứ?"

"Đương nhiên rồi, ai lại đùa trong trường hợp này chứ?"

Nhìn vẻ mặt trông như đang đùa cợt kia, nhưng Jungkook như cảm thấy được sự chân thành, nghiêm túc của Seokjin trong mắt anh ấy.

"Sau này em sẽ trả..." Jungkook nói lí nhí.

"Cái gì cơ?"

"Sau này em đi làm kiếm được nhiều tiền hơn, chắc chắn em sẽ trả anh số tiền hôm nay!"

Seokjin định bảo là không cần thì bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị khác thường, hiếm có của Jungkook thì nuốt lại mấy câu ấy, yên lặng mà đi tiếp, tự nhiên cảm thấy tự hào làm sao ấy.

"Còn đứng đó làm gì, đi thôi!"

Jungkook bị Seokjin gọi thì giật mình, nhanh chóng chạy ra, cùng tiếp tục công cuộc mua đồ.

Sau gần một tiếng đi khắp khu chợ, Jungkook hai tay cầm túi đồ. Một bên là túi gạo nặng gần 3 cân, một bên là túi với đủ loại rau củ như cà rốt, bí đỏ, súp lơ,.... Ngoài ra, còn có cả túi thịt ba chỉ lợn mà Jin tự chi tiền để khi về chiêu đãi anh em nữa.

Hơ hơ, nếu làm được một bài toán tiểu học đơn giản thì tổng cộng trọng lượng đồ ăn mà Jungkook đang cầm có thể lên tới 5kg. Nhìn hai cánh tay đang xách túi đồ mà nổi cả gân lên thì... có vẻ hơi nặng.

"Jungkook này, có cần anh phụ xách giúp một túi không?" Seokjin đi bên cạnh, nhìn thấy thằng em đang gân hết cả tay lên để xách đồ cho mình thì mủi lòng, tỏ ý muốn giúp.

"Không, không cần. Anh Seokjin đã mua cho em quần áo rồi mà, chỗ này có là bao đâu"

"Thôi, chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà, không cần phải trả ơn kiểu này đâu" Miệng thì nói thế, nhưng thực ra trong lòng Seokjin lại mừng muốn thăng đây này, có mấy khi bạn thỏ bếu này chịu giúp anh, nhân dịp này trả lại luôn thể tất cả số lần đứa em này bỏ bê ông anh với tấm thân già.

Ha ha, tự dưng Seokjin cảm thấy mình thật thông minh!

Ây da, cuộc sống này thật khó khăn, ông trời đã cho anh cái danh 'worldwide handsome', lại còn bonus thêm cái 'worldwide intelligent" nữa.

"Hahahahaha!!Tui đã trở thành người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới rồi!!!!" Anh trai Kim tự sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info