ZingTruyen.Info

Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 52

U_Linh

Chịu đựng không tức giận, Tần Nguyệt nắm chặt tay, hít vào một hơi mới mở miệng nói: "Buông tay."
Tiểu hài tử chớp chớp một đôi mắt to rưng rưng, như là một lúc sau mới phản ứng , như là không tin nổi, hắn chu miệng trương trương, một bộ dạng như sắp khóc, thật lâu sau, mới nhỏ nhẹ kêu lên: "Mẹ --- ---- con, mẹ đừng không cần con, con sẽ thực nghe lời..." Hắn biểu hiện như một hài tử thực ngoan ngoãn, bộ dáng biết sai buông mắt, khẽ cúi đầu.
"Ta nói buông tay!" Tần Nguyệt có chút cũng không chịu đựng được nữa, CMN, một đại nam nhân ôm đùi cô có cái ý tứ gì không biết! Tần Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái cảnh cáo, thấy hắn không có hành động gì, tiếp sau nắm lấy sau cổ áo quăng ra ngoài.
Cứ tưởng rằng hắn sẽ giãy dụa rơi xuống đất, không nghĩ tới hắn không có phản kháng cứ thế bị quăng ra ngoài. Nhìn thân hình nhỏ nhắn đáp lên cửa rồi tuột xuống, Tần Nguyệt trong mắt lóe lên một tia không đành lòng, nhưng nghĩ đến tính tình khó chịu khi nãy, một tia áy náy rất nhỏ nháy mắt bị cẩu ăn.
Cô là điên rồi mới cảm thấy chút đáng thương, Tần Nguyệt mất hứng, xoay người nâng bước chuẩn bị rời khỏi.
"Mẹ---- Người không cần con?" Một tiếng trẻ con nho nhỏ tràn ngập ủy khuất vang lên truyền đến từ phía sau Tần Nguyệt, trên trán không nhịn được nổi lên gân xanh, tiểu tử này là chơi thượng ẩn có phải hay không! Cô xoay người, trợn trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn bên này, chỉ trỏ hoặc lớn hoặc nhỏ giọng thảo luận.
"Nhìn bọn họ một cái đi, tôi nói, khẳng định có vấn đề."
"Có vấn đề sao, thế đạo này, còn không biết có phải hay không mẹ con, dù là con ruột cũng không chịu được ném đi."
"Cũng không biết a, tiếp tục xem."
Mọi người vừa phát ra ý kiến thảo luận, nhìn qua không có thay đổi gì, trên thực tế sau tiểu hài tử trực tiếp đứng lên, "Mẹ, con sẽ ngoan, con sẽ thực nghe lời."
"Ai, tiểu tử này, đại tỷ ta là sinh viên năm thứ nhất đại học luôn cùng ta một chỗ, không có nghe là nói có ... A phi, xem tuổi của cô ấy cũng không thể có một đứa con lớn như cậu a, thôi vẫn là nên làm cái gì thì làm đi, đừng tìm phiền toái cho người khác." Nguyên Tuyền tinh mắt phát hiện tính toán trong mắt cậu bé, trong lòng muốn tính toán lão đại hắn? Không có cửa đâu, đây không phải đoạt sinh ý tranh yêu sủng sao, xem hắn là người chết sao!
Nguyên Tuyền vừa nói câu này, tiểu hài tử nhìn thoáng qua hắn, đáng thương kêu, "Chú." Không thể phủ nhận, trong mắt tiểu tử này rất trong suốt, làm người ta nhìn vào không thể hoài nghi hắn đang nói dối, ngược lại Nguyên Tuyền lớn lên bằng cách lừa bịp người khác, level với hắn còn quá thấp, chính là không thể so.
"Phi, mày gọi ai là chú hả." Nguyên Tuyền vẻ mặt ghét bỏ nói, chờ hắn còn muốn nói lại bị nhân viên căn cứ dẫn đường cắt đứt, "Được rồi, cậu có đi hay không đây, không đi chúng tôi đi trước, đừng tức giận giống hệt ma ma." Người dẫn đường trong căn cứ này sớm đã nhìn không vừa mắt Nguyên Tuyền, hắn vừa mang theo một đội ngũ đi vào phòng vừa ra ngoài thấy Nguyên Tuyền ở đây nói lời không thành thật, đột nhiên từ trong đội ngũ đi ra, có ý tốt nhắc nhở.
"Ai ai ai, tôi lập tức đi ngay." Nguyên Tuyền đối hắn ta lấy lòng nói, gặp người thái độ kiên quyết bất đắc dĩ phải đuổi theo, chỉ tiếc hắn chưa kịp uy hiếp tên tiểu tử kia.
Tên tiểu tử kia cúi đầu, trong mắt lóe lên tinh quang, chờ đến khi ngẩng đầu lại là bộ dáng vô tội, Tần Nguyệt hít thở dài, kiên quyết bướng bỉnh! Kỳ thật cô rất muốn biết tiểu hài tử hiện ra bộ dáng ngây thơ rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu không phải đời trước không biết trong căn cứ chỉ có vài cao thủ dị năng, nhìn hắn biểu diễn sinh động như vậy cô còn tưởng mình không phải đang lưu lạc sống chết ở bên ngoài. Dựa vào, kiếp trước ai chẳng biết dị năng giả Thanh Mộc cha mẹ hắn là nhà khoa học, tiểu tử này lúc nhỏ học không giỏi, ăn nhầm cái gì dược cấm dẫn đến thân thể không thể phát dục, duy trì vĩnh viễn bộ mặt trẻ con không lớn này. Bất quá mọi người nhìn thấy bộ dáng này cũng không ai dám xem nhẹ hắn, tiểu tử này thức tỉnh dị năng vô cùng biến thái, là một loại gọi là đồ vật hư vô, tóm lại nếu không phải bí mật đột nhiên bị tiết lộ hay tự nhiên gặp ám sát, liền không ai muốn đắc tội tên này.
Cô từng gặp qua hắn một lần, khi đó cô làm người hầu Hạ Vũ Hoài cùng vào trong phòng họp của dị năng giả. Tiểu tử này lúc ấy mặc một bộ quần áo trẻ con, mang theo kính đen, cà lơ phất phơ ngồi trên ghế còn không ngừng lắc chân.
Có một đại hán dị năng hệ kim thấy vậy khó chịu, bất quá là quát lớn một tiếng, tiểu tử kia cười đến lãnh diễm huyết tinh, trực tiếp cầm dao nhảy lên bàn nhanh chóng hạ đao chặt đứt cánh tay của đại hán kia. Từ đó về sau cô không dám khinh thường tiểu hài tử đó, mà không phải riêng cô, nhất là cái loại này cũng không phải tiểu hài tử.
Tuy rằng thời điểm Tần Nguyệt chết đi cũng không nghe được tin hắn khôi phục lại bình thường, nhưng nếu nhớ không lầm, bây giờ tiểu tử này đã trưởng thành! Vừa nghĩ cô bị một thiếu niên 15 16 tuổi ôm đùi gọi là mẹ, Tần Nguyệt liền phản cảm, Tuyết Triệt này, cậu ta còn dám đem phiền toái cho người khác sao?
"Đừng làm rộn, tìm người khác chơi với cậu." Tần Nguyệt đẩy ra hắn lần nữa, không thể trêu cô còn không trốn được sao? Nói xong cô rời đi, ly khai trụ sở, bước vẫn bình thường như không có gì.
Nhìn thấy người đi rồi, Tuyết Triệt lúc này mới mặt không chút thay đổi vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, người chung quanh thấy không còn náo nhiệt liền tản đi, bọn họ cũng không cần biết thật giả như thế nào, chỉ là muốn xem có cái gì náo nhiệt nhìn nhìn một chút, chung quy đã đến căn cứ một đoạn thời gian, mỗi một ngày sinh hoạt đều rất đơn điệu.
Lấy tin tức từ trong phòng trực đi ra, Tần Nguyệt biết được ông nội cũng không có tới căn cứ Nam Phương, bởi vì có một nguyên nhân nào đó nên họ đến căn cứ khác trú ngụ. Còn cố ý cho người nhắn lại cho cô, nếu như đến căn cứ Nam Phương thì không được đi chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong này chờ bọn họ, đỡ cho cả nhà tìm không thấy.
Nhàn rỗi không có việc gì, cô cũng sẽ nhận một số nhiệm vụ kiếm tinh hạch, hiện tại còn kém là mỗi tang thi đều có tinh hạch, là thời cơ tốt thu thập. Trên đường trở về Từ Đức cho cô không ít tinh hạch, thông qua tinh lọc cô đã ẩn ẩn cảm nhận được sắp phá vỡ tầng lá mỏng để tăng cấp.
Tuy rằng dị năng giả trong căn cứ đều là cấp một, nhưng bọn họ thăng cấp so với cô nhanh hơn, huống chi cô chỉ là trùng sinh mà nắm giữ những tin tức người khác không biết, cũng không phải bản thân cô ưu tú gì, Tần Nguyệt không nghĩ cô sẽ bại bởi người khác, người chậm nhưng sớm bắt đầu không phải không có đạo lý không mạnh lên được.
"Trần tỷ, cô đây là muốn đi đâu?" tiểu Lục tử hưng phấn chà xát tay, hắn chỉ là đi qua nơi này không nghĩ đến lại gặp được thần tượng, thật làm người ta khoái trá mà.
"Đi tìm nhà ở." Tần Nguyệt thành thật nói.
Trong căn cứ phân ra 4 khu, trung tâm là khu A, nơi này tất cả đều là quan quyền quý tối cao, Khu B là khu ở cho dị năng giả, đáng tiếc chi phí mỗi tháng rất đắt, khu C là dành cho người bình thường ở, khu D là khu trao đổi (chuyên môn cung cấp mua bán các loại). Cô có thể ở chỉ có khu B và C, tại khu C dị năng giả có thể ở miễn phí, bất quá phòng ở không được tốt, còn phải đề phòng cháy trộm linh tinh. Quá lãng phí thời gian, Tần Nguyệt lắc đầu, tính toán đi khu B xem xem, chỗ đó chẳng những an toàn còn có thể đảm bảo.
"Trần tỷ, tôi ngược lại biết một nơi, dẫn cô đi xem một chút. Khi tới đây Trưởng quan đã nhắc nhở qua, nếu gặp cô có điều gì phiền toái, cần giúp đỡ thì luôn sẵn sàng, vừa vặn đó là một phòng của bộ đội, sau này bị trưng thu ... hắc hắc ..." Tiểu Lục tử tích cực nói, chỉ là mới nói xong một người lính khác tìm hắn trở về, bất đắc dĩ, hắn chỉ cười ha ha rồi lưu lại cho Tần Nguyệt một tờ giấy ghi địa chỉ xong mới rời đi.
Căn cứ vào tờ giấy tiểu Lục đưa, Tần Nguyệt đi qua, thời điểm đi qua một con đường nhỏ nghe được âm thanh kỳ quái rầm rì, cô quay đầu đi, phát hiện trên đống cỏ có một thiếu niên đang nằm, lam phát thu mâu (âm thanh rên rỉ đó). Hắn nằm tại đống cỏ ven đường, trên mặt đầy mồ hôi, toàn thân nóng bỏng nóng lên, cả người giống như bình thường người đầy mồ hôi ướt đẫm, ngay cả làn da đều lộ ra hồng sắc khác thường.
Tần Nguyệt nheo mắt, Tiểu tử này như thế nào nhìn có chút quen mắt?
Nghe thanh âm, Tuyết Triệt khó khăn mở mắt, hắn hiện tại vô lực nằm dưới đất, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, hiện tại ngay cả một tiểu hài tử cũng có thể đưa hắn đi Tây Thiên. Tuyết Triệt bên miệng gợi lên nụ cười tự giễu, không hay biết bộ dạng mệt mỏi lười biếng của mình có bao nhiêu hấp dẫn.
"Bộ dáng cậu thật giống một hài tử, không phải anh trai hắn đi?" Tần Nguyệt nửa mở nửa đùa, trời mới biết trong lòng cô bây giờ có bao nhiêu suy nghĩ khó có thể tưởng tượng.
Tuyết Triệt trong nháy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, lúc này hắn đã nhìn thấy rõ rằng người trước mắt là cô gái mình vừa lợi dụng, đáng tiếc cô ta quá cẩn thận, cũng không như mong muốn của hắn lợi dụng mang được về nhà, thế cho nên nửa đường dược hiệu phát tác mới nằm vật ngã tại nơi này. Nguy hiểm nheo mắt, hắn gợi lên nụ cười mị hoặc, khiêu khích nói: "Như thế nào, coi trọng tôi sao?"
"Không, cậu quá tự luyến." Tần Nguyệt đáp.
"Phải không? Đáng tiếc, tôi còn tưởng cô coi trọng tôi, tôi nhưng khi nhìn cô liền thích, cô nói tôi nên làm như thế nào đây?" Tuyết Triệt mỉm cười, khuôn mặt để lộ ra một hương vị thuần túy sạch sẽ, đặc biệt mỹ lệ trong ánh mắt toát lên một tia tiếc nuối thần tình. Hắn dừng lại một chút, lần nữa mỉm cười, ôn nhu như gió xuân: "Nếu không, cô dẫn tôi về nhà đi !"
"Cậu đang tránh né người nào?" Tần Nguyệt thẳng thắn hỏi.
Tuyết Triệt đang tươi cười trong nháy mắt cứng lại, "Cô đang nói cái gì?"
"Tôi hỏi cậu đang tránh né người nào? Không thì làm gì lặp đi lặp lại muốn mang tôi về nhà?" Tần Nguyệt bất đắc dĩ, xòe tay nói: "Trước nói tốt, tôi ở đâu còn không biết, cậu cũng đừng suy nghĩ."
Tuyết Triệt trầm mặc, cô gái này ... thật muốn, chặt cô!
"Bất quá, tôi đoán cậu cũng không muốn nhất định phải đổ thừa lên tôi, chẳng qua lúc đi ra trên người không có một đồng nào, hay bởi vì tránh né ai đó hoặc là chuyện gì dẫn đến cậu không thể về nhà?" Tần Nguyệt quan sát Tuyết Triệt từ trên xuống dưới, trực tiếp nói: "Cậu nợ tôi một nhân tình, tôi đưa cậu trở về khách sạn?"
Hắn suy nghĩ một chút, phát hiện yêu cầu cũng không quá phận nói, "Đi, bất quá yêu cầu phải hợp lý, nằm trong phạm vi của tôi."
"Được, a đúng rồi, thời điểm nào đó tôi làm sao tìm được cậu đây?" tần Nguyệt mở miệng hỏi.
"Khu A, phòng 102, cô hẳn là biết đi." Tuyết Triệt cho rằng cô biết thân phận hắn, tức giận trả lời.
Đang chuẩn bị ra ngoài tìm người nâng hắn Tần Nguyệt dưới chân lảo đảo một cái suýt thì ngã, Khu A phòng 102 ai chẳng biết năm đó một tràng kinh thiên động địa sụp đổ a, mà người chế tạo khởi tai họa này là chủ nhân phòng 102, ngẫm lại lúc ấy cô sống ở khu B đều thấy bụi bay mù mịt, Tần Nguyệt trầm mặc, nguyên tưởng giúp hắn sẽ lôi kéo được thân thích, ai ngờ cô là đến bán cho hắn bản tôn.
Hajz hajz .... Tần Nguyệt không khỏi thở dài.
__________________

Ố lala truyện mới. Chủ yếu là ta để đọc. Không thích thì đừng làm ta đau khổ 😂

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info