ZingTruyen.Info

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 198

hanbanghan

  Đóa Mộc Liên màu xanh trong ma chướng màu xám kia, nở rộ cánh hoa lấp lánh trong suốt đến cực điểm, đột nhiên phiến lá khe khẽ động, chỉ thấy tim sen từ màu xanh nhạt biến thành xanh biếc, tiếp theo nghe thấy trong tim sen phát ra mấy tiếng răng rắc rất nhỏ, tiếp theo từ đó bắn ra mấy cái bóng màu xanh, bắn ra theo những phương hướng khác nhau. Dựa vào nguyên thần hơn xa tu sĩ bình thường và năng lực làm nhiều việc một lúc của Trần Hạc, một khắc khi hạt sen bắn ra, động tác và phản ứng của y đã nhanh hơn tu sĩ khác một hai phần, thậm chí còn kịp đưa linh hầu đến dưới tàng cây Tử Não Quả, hy vọng nó có thể ăn một chút khôi phục thương thế của Linh Mục.

Mấy tháng qua y không ngừng ăn Tử Não Quả, vào lúc này rốt cục cũng có được chút tác dụng, tuy rằng ánh mắt không thể so sánh với Thiên Linh Mục mà người khác tu luyện hơn mười năm trên trăm năm, nhưng so với thị lực trước đây thì vẫn tốt hơn hai thành, cự ly nhìn thấu ma chướng cũng mạnh hơn tu sĩ không có thần thông Linh Mục khác hai phần. Trần Hạc nhanh tay lẹ mắt, động tác phản ứng nhanh chóng ra tay, tức khắc tóm lấy hai hạt sen linh liên cách gần nhất, mà đồng thời y lập tức kích phát Bà Sa Châu trên cổ tay.

Sở dĩ trước đó không kích phát năng lượng Bà Sa Châu để chống đỡ ma chướng, một là vì trong tay y có linh tửu trộn cánh hoa linh liên cửu phẩm, uống một ngụm sẽ có thể chống đỡ được nửa ngày, không ngừng uống linh tửu bổ sung linh khí che tai mắt người, kỳ thực bất quá chỉ là một số Ngưng Thần Tửu với Tử Não Tửu thay phiên uống mà thôi, đương nhiên không cần dùng đến Bà Sa Châu, hai là vì Bà Sa Châu có lực kháng ma trời sinh, thời khắc mấu chốt có thể ngăn chặn được lực ba kích của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này vừa vặn có thể lấy để làm đòn sát thủ.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, đồng thời khi y lấy hai hạt sen linh liên vào tay, lập tức gặp phải sự công kích của hai tu sĩ, một người là tu sĩ trung niên của Thần Thú Các cách tương đối gần, một người lại là một lão giả nhỏ gầy mặc áo bào xám hơn năm mươi tuổi của Khí Linh Sơn, vì hai hạt sen này chính ở chỗ khe hở giữa Thần Thú Các với Khí Linh Sơn, kết quả hai phái cách gần không cướp được, lại bị một tu sĩ tuổi trẻ của Ngọc Đan Môn cách khá xa đắc thủ.

Trước đó còn nói là sẽ tranh hạt sen công bình nhất thời trở thành truyện cười, thực sự khi tới xung đột lợi ích, bất kể trước đó nói êm tai bao nhiêu, lúc này đều bị vứt bỏ như một bãi cứt thối, không ai sẽ nhặt lên rồi bôi lại lên mặt, tựa như một trái bong bóng nước êm dịu không thực, không chịu nổi bất kỳ cơn gió nào, vừa bị đâm liền bể. Thấy hạt linh liên bị Trần Hạc cướp đi, mấy người phát giác thì trên mặt tức khắc lộ ra biểu cảm dữ tợn, mấy đường công kích mãnh liệt bắn tới phía Trần Hạc, hoàn toàn không cách dự phòng, nếu một khi bị đánh trúng, sẽ chết không có chỗ chôn.

Trần Hạc khi cướp được hai hạt linh liên, lập tức cảm nhận thấy toàn bộ vòng bảo hộ của Bà Sa Châu lắc lư mãnh liệt, thoáng cái từ hai mét giảm xuống nửa mét, y bỏ hạt linh liên vào tay sau đó nhanh chóng dùng ra Trần Hoàng Kiếm, toàn bộ thân ảnh không chút nào trì trệ bắn mạnh ra ngoài mấy trượng. Quá trình này gần như chỉ trong giây phút, y đã bị mười đường công kích hoặc sáng hoặc tối. Thân của Trần Hoàng Kiếm tạo nên từng tầng bụi sương bao lấy cả người y, y không cách nào quay đầu lại thăm dò rõ những người đó là ai.

Mà ngay trong nháy mắt kia y đã ra mồ hôi lạnh đầy lưng, đừng nói là y, dù là một tu sĩ Kim Đan Kỳ, dưới tình huống như vậy, đồng thời chịu hơn mười đường công kích cường lực mạnh nhất của mấy tu sĩ hậu kỳ, đều phải có giác ngộ chết tại chỗ, lại càng không cần nhắc tới y cũng đồng thời là hậu kỳ, loại cảm giác cái chết tới gần trong nháy mắt đó khiến tóc gáy nơi cổ y dựng thẳng.

Cũng may trong tay y có rất nhiều linh thảo cánh hoa linh liên có thể chống lại ma chướng, duy trì toàn bộ nguyên khí ở trạng thái viên mãn nhất, trong tay lại có mấy món thánh khí có lợi chế ma, dưới tình huống tràn ngập khí ma chướng, trong khi vô số pháp khí thất bại, thì y vẫn không bị ảnh hưởng nửa phần, thậm chí còn chiếm thượng phong vượt trội tu sĩ khác vài phần. Nhìn lại tu sĩ hậu kỳ khác, tuy rằng cũng là một kích mạnh nhất, nhưng dưới ma chướng nồng đậm, uy lực đã suy giảm lớn, lúc này mới để Trần Hạc suýt soát đào thoát được. Hiển nhiên Trần Hạc từ một khắc khi cướp được hạt linh liên, đã dự định dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi vùng đầm lầy quỷ dị này, bộ phận khác của linh liên, y không cần nữa.

Nhưng những người còn lại thì lại khác, hạt linh liên cố nhiên trân quý, nhưng linh liên còn có bộ phận khác, sẽ không từ bỏ thứ được chia tới tay để đuổi theo Trần Hạc, đồng thời cho dù có, khi thấy Trần Hạc trong sát na bị hơn mười đường công kích mà vẫn không hề bị thương mảy may, sau kinh ngạc cũng là do dự. Hiển nhiên thực lực của đối phương không phải tu sĩ hậu kỳ bình thường, có thể vẫn luôn ẩn giấu thực lực, có thể thành công thu hồi được hai hạt sen Thanh Liên từ trong tay y hay không? Loại xác suất này chỉ thấp không cao, lại suy nghĩ đến tình hình nguyên khí trong cơ thể. Chẳng qua chỉ một chút do dự như thế, Trần Hạc đã rời khỏi phạm vi của linh liên mười trượng, đuổi theo nữa thì cũng đã muộn, chỉ đành chuyển dời ánh mắt đến linh liên.

Hạt sen linh liên vừa ra, không quá chốc lát cánh hoa sen sẽ rơi xuống, tiếp theo tim sen cũng sẽ rụng, trước tiên phải chặt lá sen nếu không sẽ héo rũ, nhưng trước đó rõ ràng đã phân phối xong, lúc này lại loạn thành một khối, hạt linh liên lần lượt bị thiếu chủ của Khí Linh Sơn với nam nhân áo bào trắng của Lưu Vân Tông cướp đi ba hạt với hai hạt, còn lại một hạt bị tu sĩ Ngọc Đan Môn lấy được, hạt còn lại là do lão giả Thần Thú Các lấy đi, như thế tu sĩ không lấy được linh liên trong cơn tức giận sẽ nhao nhao bắt đầu cướp đoạt cánh hoa rơi xuống, thậm chí có người chặt tim sen xuống. Nói thì chậm, thực tế những việc này đều xảy ra chỉ trong nháy mắt, trong chớp mắt thì đã có mấy người phát ra tiếng kêu thảm thiết, linh vật tới tay cũng không có phúc hưởng thụ, trái lại ngay cả mạng lẫn túi trữ vật đều bị người ta lấy đi.

"Ha ha, Vệ thiếu chủ đã lấy hoa sen, vậy củ sen cửu phẩm thuộc về Lưu Vân Tông tôi đi." Nói xong, tu sĩ áo bào trắng của Lưu Vân Tông lấy ra một tấm linh phù cấp cao cực phẩm, sau khi kích phát thì bắn tới chỗ đầm lầy, trong mắt tức khắc bắn ra vẻ tham lam. Củ sen cửu phẩm luyện chế ra Vạn Sinh Đan, có thể lấy củ sen thay thế xương thịt tạo lại thân thể, thậm chí còn thay hình đổi dạng, đó chính là đan dược cực phẩm ngang hàng với Duyên Thọ Đan, giá trị đó tuyệt đối không phải thứ mà cánh hoa tim sen có thể so sánh.

Sau khi gã bắn linh phù ra, toàn bộ đầm lầy tức khắc bị quấy lên, ma chướng vốn nồng đậm lúc này lại càng điên cuồng nổi sóng gấp mấy lần, tiếp theo trong đầm lầy hình thành một vòng xoáy như một mắt bão, "Phù Đại Phong Châu?" Sắc mặt Vệ thiếu chủ đại biến, là người phản ứng lại đầu tiên, tu sĩ khác sớm đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, lồng phòng ngự mà toàn thân chống đỡ đã lung lay sắp đổ trong ma chướng nồng đậm.

Bởi vì từ trong vòng xoáy xâm nhập đầm lầy kia đang tỏa ra mấy luồng âm phong màu đen, không ngừng cắn nuốt linh vật xung quanh, thậm chí tai có thể nghe thấy tiếng mấy vạn âm ma thống khổ gào thét phát ra từ phía dưới đầm lầy đen. Mà củ sen linh liên cửu phẩm trắng noãn tản ra vầng sáng màu xanh dưới đầm lầy kia, lúc này đang bị uy lực của phù Đại Phong Châu quấy lôi ra khỏi đầm lầy, những ma vật bị khí thánh liên của linh liên trấn áp, đang gào thét chói tai chui ra từ khe rễ linh liên bị kéo đứt.

"Không tốt, đây là Hố Vạn Ma!!!" Sắc mặt tuấn mỹ của Vệ thiếu chủ đã trở nên kinh hoảng vạn phần, lúc này ngay cả chửi bới cũng đã không còn sức mở miệng, sau khi dùng ra một thanh pháp khí cực phẩm, thì phóng ra ngoài đầm lầy như bị ma đuổi.

Hố Vạn Ma chính là con đường đi thông từ ma uyên tới tu tiên giới ở thời cổ, đến bây giờ tu tiên giới đã cực ít có, cho dù có, cũng đều đã bị tu sĩ thượng cổ trấn áp từng cái, không ngờ tại nơi di lưu thượng cổ này cũng có một Hố Vạn Ma thông tới Ma giới. Lúc này nghĩ lại thì tất cả đã sáng tỏ, thánh liên vạn năm kia rất có thể là năm xưa do tu sĩ thượng cổ giữ lại để trấn áp Hố Vạn Ma, để lấy khí thánh liên tinh lọc ma khí nơi đây, để có được tác dụng áp chế, giữ cho vạn vật trong không gian này sinh trưởng.

Thời gian mấy vạn năm, gốc thánh liên này e rằng sớm đã nở hoa lụi tàn mấy lần, ma vật khi thánh liên sắp tàn thì tăng vọt ma khí, nhưng đợi đến khi thánh liên mọc ra lần nữa, sẽ tiếp tục trấn áp ma vật, nhiều lần như thế mới có thể tinh lọc. Nhưng ở tu tiên giới mà vật tư càng ngày càng thưa thớt, chúng tu sĩ bị lợi ích dục vọng làm mụ mị đầu óc, nhổ cả gốc lẫn rễ thánh liên, bộ rễ thánh liên quấn trên Hố Vạn Ma mấy vạn năm chặn đường ma vật, lại bị tấm phù Đại Phong Châu do tu sĩ Nguyên Anh luyện chế, bị lực gió vặn đứt hoàn toàn nhổ lên, thế này tương đương với việc xé nát sự phòng ngự kiên cố nhất, một lần nữa mở ra Hố Vạn Ma.

Mà lúc này Trần Hạc đã lẩn ra ngoài trăm trượng, ngay khi hai mắt Linh Mục Hầu khóc ra máu, y đã biết được từ trong cảm tri của nó, dưới đầm lầy đen rất có thể là một hố âm ma quật, tuy rằng cảm tri như vậy thì độ rõ ràng không cách nào có thể so sánh với sự tương liên nguyên thần với hắc báo, nhưng điều này không hề gây trở ngại y có thể cảm giác được tâm tình kinh hoảng mãnh liệt của Linh Mục Hầu. Dựa vào phù thuật đạo gia để giải thích, trong 'sinh' có 'suy', trong 'tử' có 'sinh', đây cũng là phương pháp tuần hoàn sinh sôi không ngừng của đạo lý tự nhiên, lấy điều này để suy tiếp, kết quả khiến ngay cả Trần Hạc cũng kịch biến sắc mặt.

Nếu bàn về con chữ, một gốc thánh Mộc Liên cửu phẩm trong ma chướng kia có thể nói là cửa sinh trong tử địa, có thể viết thành một chữ 'nhốt' (困), một khi rút chữ 'mộc' (木) này ra khỏi cửa sinh, sẽ thành chữ 'khẩu' (口), 'khẩu' chính là hố. Vật mà có thể khiến tu sĩ thượng cổ lấy linh liên cửu phẩm để vây nhốt, cộng thêm khí âm chướng nồng đậm xung quanh, có thể rõ ràng suy ra được nơi này chính là hố âm ma. Thông thường sự hung hiểm của nó có quan hệ trực tiếp tới vật trấn áp, thánh liên cửu phẩm chính là thánh vật trừ ma đệ nhất, vì vậy một khi hố âm ma này bị phá, vạn ma trùng thiên, sợ rằng toàn bộ Thất Sát Chi Địa đều sẽ trở thành một tử địa, thậm chí hại đến toàn bộ tu tiên giới.

Trong nháy mắt ý thức được kết quả đó, mặt Trần Hạc ngay cả biểu cảm cũng thiếu chút nữa cứng đờ, ở chỗ mà ánh mắt không cách nào thấy, khuôn mặt đều thoáng co giật, thậm chí khi ở mạt thế một mình đối mặt trên vạn tang thi, cũng chưa từng có tâm tình sợ hãi như lúc này, làm sao mới có thể ngăn cản tất cả việc này xảy ra?

Trừ phi lấy lực lượng của một mình y giết chết mọi người nơi đây, thế nhưng, điều này tuyệt đối không có khả năng, cho dù Kim Đan Kỳ muốn trong lúc nhất thời giết chết mười lăm Trúc Cơ hậu kỳ không để lại người sống cũng tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.

Vậy chỉ có thể đào tẩu, cách càng xa càng tốt, đợi cho đến khi được truyền tống ra khỏi Thất Sát Chi Địa thì còn có một đường cơ hộ sống, nếu không không còn cách nào. Vì vậy sau khi cướp được hai hạt sen Thanh Liên cửu phẩm, Trần Hạc tình nguyện chịu hơn mười đợt công kích mạnh nhất, dù cho bị thương cũng không tiếc thoát khỏi nơi đây, bởi vì y biết rõ, củ sen cửu phẩm tất sẽ bị đào ra cả rễ, cửa sinh nhất định bị phá, kết quả căn bản vô lực xoay chuyển trời đất. Ngay khi y toàn lực trốn ra ngoài hai trăm trượng, y cảm nhận thấy trong đầm lầy đen đột nhiên dâng lên một luồng chấn động mạnh mẽ, tiếp theo chỗ linh liên cửu phẩm đột nhiên truyền đến mấy tiếng kinh hoảng với tiếng kêu thảm thiết, thanh âm thê lương đó dường như hồn phách đang bị cắn nuốt, tiếng kêu thảm thiết khó nghe.

Trần Hạc không dám quay đầu lại nhìn, chỉ đành cắn răng lần nữa kích phát pháp lực nguyên khí toàn thân, phóng ra ngoài đầm lầy. Mà ở phía sau y còn có hai người theo, đó là hai vị tu sĩ hậu kỳ của Ngọc Đan Môn. Dù sao có tình đồng môn, khi Trần Hạc cướp được hạt linh liên thoát đi, từng truyền âm cho hai người, chỉ vội vội vàng vàng nói câu: 'Nơi đây hung hiểm không thể ở lâu', như thế coi như đã tận hết đạo nghĩa. Hai tu sĩ lúc đó nghi ngờ không dám chắc, trong đó tu sĩ để râu vốn đã phản đối mọi người đào lấy rễ linh liên, nhưng vì xu hướng tình thế, chỉ đành thiểu số phục tùng đa số, nhưng đột nhiên nhận được một tiếng truyền âm của Trần Hạc, chợt khiến hai người bừng tỉnh, hơn nữa sau khi linh liên tàn thì ma chướng càng tùy ý, tựa như lỗ hổng rỉ nước, lúc đó hai người lập tức theo Trần Hạc rời khỏi chỗ linh liên. Những người khác đã tranh linh liên đến đỏ mắt rồi, đương nhiên không chú ý tới sự rời đi của ba người Ngọc Đan Môn.

Lúc này nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phía sau, hai người sau sự kinh hoảng, cũng không khỏi sinh ra chút tâm tình cảm kích với Trần Hạc, nếu không nhờ y nhắc nhở, có thể lúc này trong những tiếng kêu thảm thiết kia sẽ có hai người bọn họ, kế đó hai người cũng giống như Trần Hạc lần thứ hai kích phát nguyên khí, tốc độ lại nhanh hơn hai phần bay ra ngoài đầm lầy.

Rễ của Mộc Liên cửu phẩm bị hủy, Hố Vạn Ma không còn thứ gì áp chế nữa, dưới đầm lầy hình thành mấy vòng xoáy, tiếp theo từ bên trong không ngừng bốc lên từng cụm sương đen với những ma vật dữ tợn, dường như mở ra thông đạo của Ma giới, mở ra cánh cửa tội ác, tất cả vật âm ma chen chúc ra. Mấy tu sĩ chạy chậm lúc này lập tức bị một đám ma vật cuốn lấy, còn chưa đợi đánh mấy hiệp, đã bị một ma trảo trong đó cắm vào trái tim, nhục thân bị hủy, ngay cả nguyên thần cũng bị ma vật hút vào miệng, vĩnh viễn không thể vào luân hồi.

Lúc này nếu như Trần Hạc quay đầu lại nhìn, sẽ có thể thấy đám mây ma khí đen nghìn nghịt phía sau, dường như đâm xé trời, cũng bắt đầu không ngừng khuếch tán ra phía ngoài. Ngoại trừ Trần Hạc với hai tu sĩ Ngọc Đan Môn, trốn ra khỏi chỗ linh liên còn có Vệ thiếu chủ của Khí Linh Sơn, không biết lão tổ Khí Linh Sơn cho gã pháp bảo chạy thoát thân gì, tốc độ nhanh vô cùng, rất nhanh đã đuổi kịp, cách hai tu sĩ Ngọc Đan Môn chỉ kém mấy trượng, mà ở phía sau Vệ thiếu chủ Vệ Hạo Hiên, cũng có hai tu sĩ Khí Linh Sơn trốn ra theo. Tiếp theo là nam nhân áo bào trắng với một tu sĩ Lưu Vân Tông. Mà nguy hiểm nhất chớ quá vị nữ tu Vọng Nguyệt Tông kia, cô khó khăn lắm mới cách sương đen đang khuếch tán ra phía sau một trượng, nhưng nguyên khí trong cơ thể cô vốn đã không đủ, tốc độ ma khí lại nhanh hơn cô một phần, ngay cả thời gian hô cứu mạng cũng không kịp, đã bị sương đen kia cắn nuốt một cách vô tình.

Lúc này Trần Hạc đã bất chấp ẩn giấu thực lực, pháp khí giẫm dưới chân chính là Mạch Kim Kiếm có tốc độ nhanh nhất, trong một vùng sương mù dày đặc, Mạch Kim Kiếm tựa như lưỡi dao sắc bén cắt mở sương mù, nơi đi qua, ma sương đều cuồn cuộn tránh đi, vì Mạch Kim Kiếm là do hạt sen Kim Liên cửu phẩm luyện chế thành, trời sinh đã có hiệu quả trừ tà khắc ma, luyện thành pháp khí, lực trừ ma lại càng mạnh mẽ, sự tổn hao nguyên khí của Trần Hạc cũng được giảm tới điểm thấp nhất, khiến y có thể có nguyên khí tràn đầy để không ngừng gia tốc, sau cùng cả người như một ngôi sao băng trong đêm đen, lập lóe xuyên qua ma sương.

Thời gian đại khái qua khoảng chừng mấy hô hấp, một người một kiếm đã chạy ra khỏi đầm lầy đen. Lúc này bên đầm lầy đen đang có hơn mười tu sĩ nghỉ ngơi đả tọa, Trần Hạc đột nhiên lao tới, mấy người đều mở mắt, dường như có chút không rõ nguyên do. Trần Hạc nhanh chóng lướt qua đỉnh đầu những người đó, thấy bọn họ vẫn ngồi tại chỗ, hoàn toàn không biết trong đầm lầy đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hét lớn một tiếng: "Đi mau, ma vật của Hố Vạn Ma đã đi ra..."

Hố Vạn Ma? Mấy tu sĩ nghe tiếng thì ngây ra như phỗng, điều này sao có thể. Nhưng rất nhanh bên trong lại có mấy tu sĩ lao ra, cũng lướt qua trên đầu bọn họ, bộ dáng như lửa đốt mông đó, mấy người lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, nhao nhao dùng ra pháp khí bay xa xa.

Lúc này mấy nam tu bị cắn nuốt trong Hố Vạn Ma đột nhiên chui ra từ đầm lầy, tiếp theo toàn bộ thân thể bắt đầu vặn vẹo với trình độ khác nhau, trong đó có một tu sĩ sắc mặt phát xanh, mắt chỉ còn tròng trắng, mơ hồ có thể thấy ngũ quan của tu sĩ này, hiển nhiên đó là tu sĩ nhỏ gầy hơn năm mươi tuổi tranh hạt sen với Trần Hạc, gã khẽ nâng nâng tay, thoáng ngẩng đầu, từ trong cổ họng phát ra một chuỗi tiếng cười kỳ quái, tiếp theo thân thể nổ mạnh, nhất thời một nhân loại nhỏ gầy trong nháy mắt đã kéo duỗi thành ma vật cao bằng hai người, toàn thân bốc lên ma khí, như người mà không phải người, cuối cùng không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen.

Trong đó một nữ tu mặc bạch y, ngoại hình lại tương đối hoàn chỉnh, nhưng cử chỉ quái dị của ả hiển nhiên trái với bình thường, cả khuôn mặt đã không còn là hoa nhan mỹ mạo nữa, mà tràn ngập khí đen, vừa mở miệng lại là thanh âm của nam tử, the thé đến sởn tóc gáy, khanh khách nói: "Ngũ Trảo Ma Quân, lần này chúng ta có thể ra khỏi Hố Vạn Ma, đúng là vạn hạnh, bất quá dù vậy, cũng có thể tìm một bộ căn cốt tốt ký thân, bộ mà ngươi chọn này cũng quá kém rồi." Nói xong thì khặc khặc cười không phân biệt được nam nữ.

Ma vật quái dị không người không quỷ đó sau khi duỗi duỗi cánh tay với máu thịt từ đỏ biến đen, lúc này mới dị hình nói: "Thân thể tu sĩ nhân loại quá yếu, chỉ bộ này tạm thời còn có thể chứa được ma khí của ta, bất quá chỉ cần chúng ta rời khỏi Hố Vạn Ma, đến lúc đó toàn bộ tu tiên giới đều sẽ nằm trong bàn tay chúng ta, đương nhiên có thể tìm được huyết khu thích hợp cung cấp ta sử dụng..." Nói xong thì đập một quyền về phía đầm lầy, chỉ thấy toàn bộ vòng xoáy trong đầm lầy đều bắt đầu quay cuồng, thậm chí còn nổi lên sóng bùn.

"Trong mấy tu sĩ nhân loại lấy đi linh liên có một tên mặc thanh y, căn cốt không tệ, đáng tiếc chạy quá nhanh, nếu không thì cho Ma quân làm huyết khu cung cấp nuôi dưỡng cũng không tệ." Nữ ma bạch y nói.

"Hừ, chỉ là một huyết khu, chỉ cần tiêu diệt đám Nhân tu đáng chết kia, còn không phải mặc cho ta chiếm đoạt?"

Lúc này từ Hố Vạn Ma sắp đóng đột nhiên có một bóng người xông ra, tiếp theo lại là một chuỗi tiếng cười to, nói: "Ha ha ha, Vạn Khô Lão Ma ta rốt cục đã ra ngoài, Bách Hoa Ma Yêu, huyết khu mà ban nãy ngươi nói ở nơi nào, ở nơi nào..."

Nữ ma bạch y kia khẽ động tròng mắt, vươn tay phải với góc độ quái dị chỉ phương hướng Trần Hạc rời đi, đợi sau khi Vạn Khô Lão Ma rời khỏi, mới chuyển động cánh tay vặn vẹo, thanh âm the thé nói: "Thực đáng tiếc, huyết khu này còn chưa thể sử dụng được thành thạo, nếu có thể cắn nuốt chút nguyên khí của tu sĩ thì tốt rồi..."

"Chuyện đó còn không dễ dàng?" Ngũ Trảo Ma Quân xoay cổ vài cái sau đó đột nhiên quay mặt về một phương hướng, biểu cảm muốn quái dị bao nhiêu thì có bấy nhiêu, "Có khí vị của ba tu sĩ nhân loại, đi." Vừa nói xong cả người đột nhiên hóa thành sương đen đi về phương hướng kia.

Nữ ma bạch y lại lấy ra gương đồng soi mặt, cười khanh khách, sau một lúc lâu mới thu lại, sau khi lấy tay sờ sờ mặt, mới xoay thắt lưng đi theo cùng một phương hướng.

Lúc này Trần Hạc đã ngự kiếm xông vào rừng cây khi đến, vì cây đều là cổ thụ che trời, cực kỳ dày đặc, tốc độ xông trái dịch phải cuối cùng cũng chậm lại, nhưng y cũng không dám mạo hiểm ngự kiếm ở không trung, bởi vì mục tiêu quá lớn, so ra không bằng xuyên qua trong tàng cây, an toàn hơn. Mới xâm nhập vào rừng không bao lâu thì trước mặt đã gặp người quen.

Người này chính là Vu Liệt, vốn Vu Liệt sau khi rời khỏi đầm lầy, thì đả tọa hai ngày ở xung quanh, lúc đó mới rời khỏi đầm lầy đi đến chỗ khác tìm linh thảo, bất quá, đột nhiên nửa bầu trời của đầm lầy bên kia bị sương đen che phủ, những tu sĩ cách gần đó thấy loại hiện tượng quỷ dị này đều giật mình, vừa vặn Vu Liệt cách không xa, vốn dự định đến gần xem xem, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Kết quả mới vừa vào trong rừng đã thấy Trần Hạc ngự kiếm bay điên cuồng như bị đuổi giết, Vu Liệt không khỏi lớn tiếng hô: "Trần ca, bên kia đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trời lại đen mịt vậy?"

Trần Hạc thấy Vu Liệt, tốc độ không giảm, trái lại nhanh hơn, chớp mắt đã tới trước mặt bọn họ, "Không có thời gian giải thích, bắt kịp huynh rồi nói." Nói xong thân hình chợt lóe đã vội vàng phi đi.

Nhìn bộ dáng của Trần Hạc, Vu Liệt nhất thời sửng sốt, kế đó dùng ra pháp khí đi theo. Tu sĩ đi cùng Vu Liệt thấy thế không hiểu ra sao, bất quá phỏng đoán không phải chuyện tốt gì, cũng ngự kiếm theo phía sau.

Trần Hạc biết một số đạo thuật với việc huyền học, mặc dù ở tu tiên giới, mấy thứ này đều thuộc về loại đường ngang ngõ tắt, nhưng lúc này lại có thể lấy dùng một lát. Toàn bộ Thất Sát Chi Địa, y đã đi được gần một phần ba, đồng thời trong tay y có hai tấm bản đồ, ghép lại nhìn đại thể một chút, chí ít đã có phân nửa bản đồ Thất Sát Chi Địa, rồi từ đó loại suy tiếp.

Mặc dù cửa sinh đã bị phá, tử địa xuất hiện, nhưng trước khi hoàn toàn trở thành tử địa, vẫn có thể tìm được cửa sinh tạm thời. Đối với Thất Sát Chi Địa, Trần Hạc đã còn không ôm hy vọng gì nữa, bởi vì nơi đây là thuộc về loại không gian di lưu, bản thân đã là tử địa, nhưng chẳng qua ở vào trạng thái chết giả, sau khi chỗ cửa sinh duy nhất bị phá, toàn bộ nơi di lưu sẽ phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt đối không còn có cửa sinh xuất hiện, bởi vì vòng tuần hoàn đã đứt, sinh cơ mất hết.

Cách duy nhất có thể chạy thoát đó là mượn ngoại lực, bởi vì khi trận pháp Thất Sát Chi Địa đóng, chính là lúc bọn họ sống được truyền tống ra ngoài, nhưng bởi vì tính không ổn định của trận pháp thượng cổ, Trần Hạc hoàn toàn không biết lúc nào bọn họ mới có thể được truyền tống ra ngoài, việc mà y có khả năng làm, chính là tìm được cửa sinh tạm thời để tránh né trước khi Thất Sát Chi Địa hoàn toàn trở thành tử địa, có thể kéo dài được khắc nào hay khắc đó.

Như vậy làm sao có thể tìm được cửa sinh an toàn tạm thời ở Thất Sát Chi Địa, tuyệt đối không phải chuyện dễ. Dựa vào địa thế cộng thêm ngũ hành giải toán, Trần Hạc sơ lược cho ra một phương vị đại khái, lúc này y đang chạy như bay về phương hướng đó, trong lòng lại nhịn không được chửi bới. Không sợ kẻ địch như sói, chỉ sợ đồng đội như heo, ngay cả ma hố mộ tổ mà cũng dám đào, lần này xem như gặp báo ứng rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info