ZingTruyen.Info

Mat The Chuong Thuong That Tinh

Tiếng nổ vang này như núi lở đất rung, sau sóng xung kích cực đại là tiếng rung động do thể núi sụp đổ, mọi người trong sự kinh hoảng cực độ, chỉ có một suy nghĩ, đó chính là trời sắp sập rồi, chúng ta xong rồi!

Trương Thư Hạc trước đó đã bày vô số trận phù trong trận pháp, cộng thêm một vùng lưới cây đào phòng ngự, cho dù vô số cành đào quấn với nhau, cực kỳ rắn chắc, nhưng vẫn lung lay sắp đổ dưới mấy đợt sóng xung kích này, tựa như một con thuyền buồm đơn sơ khổ sở giãy dụa trong biển rộng cuồng bạo, một sóng lại một sóng tập kích cuốn tới, cuối cùng có một ngày cũng sẽ bị nuốt mất...

Dưới loại long trời lở đất này, vô số tiếng kêu thảm thiết đều bị chôn vùi, bị vô số bùn cát phun đến chặn miệng.

Có lẽ thời gian chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trong ý thức của rất nhiều người, khoảng thời gian này đặc biệt dài đằng đẵng, thẳng đến sau khi chấn động triệt để ngừng lại, vô số bùn cát rốt cục cũng ngưng tụ lại, những người may mắn còn sống sót đều thống khổ bò ra từ bùn đất dày bị chôn.

Mà lúc này liếc mắt thấy tình hình bên ngoài, đều kinh ngạc đến ngây người, địa phương bốn mặt núi vây quanh, phong cảnh không tồi trước kia đã bị hủy đến mức hoàn toàn thay đổi, tựa như đột nhiên bị thay đổi thành một địa phương khác, tất cả đều là thể núi đổ nát đá vụn. Ngoại trừ những điều này, khiến người ta càng thêm cảm thấy quái dị, là toàn bộ tầm nhìn tuyệt không phải trên cùng một đường ngang, giống hệt như đang đứng giữa không trung nhìn ra xung quanh. Nhất thời có người kéo đôi chân bị thương bò đến bên cây đào nát vụn, bị núi đá va chạm trăm ngàn chỗ hở, nhìn xuống phía dưới.

Mấy người may mắn còn sống sót nhất thời hít ngược một hơi khí lạnh, nếu như nói trong núi này còn sinh mệnh nào, thì đại khái cũng chỉ còn lại mỗi nhóm người bọn họ, bởi vì cho dù trước đó có, thì cũng đã bị tầng đất chôn vùi rồi. Vị trí hiện tại của bọn họ chật hẹp nhỏ bé, xem như là vùng đất nhỏ còn nguyên vẹn nhất trong phạm vi xung quanh. Bất quá khiến người ta hít ngược một hơi khí lạnh chính là, tuy rằng nơi bản thân đang đặt chân không bị hư hại hoàn toàn, nhưng tình hình cũng không ổn.

Bởi vì khối đất trận pháp nơi bọn họ đứng này đây, từ trên xuống dưới hiện ra hình dạng như một quả táo bị gặm, hai đầu rộng, chính giữa hẹp, nói không chừng chỗ nào đó có khe nứt, thoáng không chú ý sẽ đổ nát, nhìn như không có chuyện gì, thực tế hung hiểm vô cùng.

Theo thời gian trôi đi, không ít người lục tục bò ra từ mặt đất bị vùi lấp, bọn họ khi đến có hơn hai trăm người, nhưng hiện tại còn sống ngay cả phân nửa cũng không bằng, ngoại trừ người bị huyết đằng giết chết, với những người do mấy lần chấn động miệng mũi đổ máu chết tại chỗ, vẫn có một số người bị đá và mảnh gỗ bắn tung ngộ thương mà chết, trong bùn đất hít thở không thông cũng có hơn mười người, còn lại còn sống cũng không có mấy ai còn nguyên vẹn, toàn thân máu chảy đầm đìa đầy bụi đất kéo dài hơi tàn không phải số ít.

Đúng lúc này, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh sợ rồi tức khắc tắc nghẹn, "Liên Vân mi..."

Chỉ thấy người đó đang ngồi dưới đất, bị một thanh kiếm xuyên qua lồng ngực, chỉ một hồi liền mở to mắt, cổ thoáng nghiêng, đứt khí. Nếu nhìn kỹ thì người đó là một trong hai vị đạo trưởng của nhiệm vụ lần này, mà người cầm kiếm lại là Liên Vân đạo trưởng trong hai người.

Ánh mắt Liên Vân đạo trưởng ngoan độc rút kiếm ra, nhìn xung quanh, tiếp theo lại thấy Khâu đạo trưởng ngồi dưới một gốc cây đào bị đánh có chút tan nát. Lúc này một chân Khâu đạo trưởng bị một mảnh gỗ đào bén nhọn đâm phải, chảy không ít máu, không cách nào nhúc nhích, lẽ ra chút vết thương đó đối với Khâu động chủ tu luyện nhiều năm thì không phải là vết thương trí mạng gì, nhưng trước đó ông bố trận hao tổn thọ nguyên, hơn nữa vì duy trì trận pháp mà tiêu hao tu vi trên người, trạng thái thân thể lúc này ngay cả một người khỏe mạnh bình thường cũng không bằng, chân lại bị thương chảy không ít máu, tình hình thật sự cực không ổn.

Ánh mắt Khâu đạo trưởng vốn nhắm, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của sư đệ mình, chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn thấy một màn kia, cho dù tính tình tốt thế nào, cũng nhịn không được gầm lên: "Liên Vân, đệ đang làm gì?" Hai người đều là sư đệ, ở trong cùng một phái từ trước cả mạt thế, đến bây giờ chí ít đã hơn hai mươi năm, ông không ngờ đến, sau khi tiêu diệt huyết đằng, thả xuống được khối đá nặng trong lòng, thế mà lại thấy các sư đệ tìm được đường sống trong chỗ chết tự giết lẫn nhau.

Ai biết Liên Vân thấy thảm trạng của Khâu đạo trưởng, vậy mà ngửa đầu cười to, giống như đắc ý, "Thực sự là ý trời a, 'đi mòn giày sắt không tìm thấy, khi lấy được chẳng tốn công phu'..."

Khâu đạo trưởng thấy gã có vài phần không bình thường, nhất thời nghĩ đến điều gì, tức giận lớn tiếng nói: "Liên Vân, có phải đệ đã trúng ảo cảnh của tà đằng, nhanh chóng tỉnh lại!" Nói xong lại thở gấp công tâm, ho khụ kịch liệt một trận, khi ho lại chấn động tới vết thương trên đùi, nhất thời lại nôn ra một bãi máu, thương thế càng nặng.

"Họ Khâu, mi cũng sẽ có kết cục hôm nay?" Liên Vân đạo trưởng ngừng cười, âm trầm nhìn ông, khuôn mặt hiền lành ngày xưa, hiện tại nhìn qua lại lạnh lẽo vô cùng.

Khâu đạo trưởng không nhìn thì thôi, vừa nhìn, nhất thời chấn kinh chỉ vào gã nói: "Đệ, đệ thế mà tu tập ma công?"

"Vậy thì sao?" Liên Vân đạo trưởng vung thanh kiếm trong tay xuống, "Từ khi vào phái của sư phụ, mi luôn được sư phụ coi trọng, những người tư chất không tốt như bọn ta, chỉ có thể chốn chốn nghe mi phân phó, nói dễ nghe chút thì là sư đệ mi, nói khó nghe thì là thủ hạ tôi tớ của mi, tay mi thoáng chỉ, bọn ta phải không dị nghị mà chạy đi tìm cái chết!"

Nói xong chân bắt đầu di động, kiếm trong tay cũng bị nắm chặt, "Ta thừa nhận tư chất của ta kém hơn so với người thường, nhưng ta nỗ lực tu luyện hơn người khác gấp nghìn lần vạn lần, cùng là sư đệ, mi kêu người tư chất không tốt cùng mi đi chịu chết, mà Chu sư đệ tư chất tốt, mi liền để lại hắn trong căn cứ quản sự? Cái gì gọi là 'mắt chó nhìn người ta thấp'? Bọn mi dựa vào cái gì mà khinh thường ta? Vì vậy, ta liền tu luyện ma công, ta muốn cho bọn mi biết, tư chất kém thì thế nào, một ngày kia ta sẽ giẫm nát toàn bộ những kẻ tu sĩ ra vẻ đạo mạo bọn mi dưới chân ta!!"
Nói xong lại là một trận cười lạnh âm trầm thấu trong nội tâm, tiếp theo gã lấy ra một đóa hoa sen lớn bằng bàn tay từ trong lòng, thế nhưng toàn bộ hoa sen tuyệt không phải màu trắng, mà là đỏ như máu, có vài phần tương tự với màu sắc của huyết đằng.

Khâu động chủ nghe thấy những lời trước đó tức giận đến mức chỉ thằng vào gã mắng: "Cái tên nhà mi..." Khi thấy hoa sen máu kia nhất thời tức giận đến mức mũi cũng phập phồng: "Bạch Liên của sư tổ thế mà bị mi đánh cắp, còn luyện thành ma khí, thực sự là đại nghịch bất đạo!!"

Liên Vân đạo trưởng lại xoay tròn hoa sen máu trong tay, một lát sau từ trong hoa sen máu liền tản ra một luồng tanh tưởi, trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người trên mặt đất, nhất thời những người còn có thể hô hấp không khỏi bắt đầu nôn mửa, tiếp theo từng người ôm đầu lăn lộn, lần lượt lâm vào trong ảo cảnh ác liệt.

"Vậy thì thế nào? Người thắng sau cùng nhất định sẽ là ta!" Liên Vân đạo trưởng nhìn hoa sen máu trong tay, trong mắt bắn ra hào quang: "Dùng thời gian gần mười năm, ta chuẩn bị tất cả, âm thầm thu thập huyết đằng, chiết xuất màng ngoài có khả năng khiến người ta sản sinh ảo giác trong huyết đằng, luyện chế ra hoa sen máu này, không biết tốn bao nhiêu tinh lực, rốt cục cũng để ta luyện chế ra được, thế nào sẽ dễ đàng để mi hủy diệt, hôm nay, ta sẽ giết chết tất cả bọn mi trong ảo cảnh, sau đó dùng linh hồn bọn mi để đề thăng công lực của ta, ha ha ha, một tên cũng không tha!!"

Khâu động chủ dù sao cũng đã tu luyện nhiều năm, tinh thần lực mạnh mẽ, tuyệt không có phản ứng như người thường, nhưng ma khí cường đại, e rằng ông cũng không chống đỡ được bao lâu, mấy lần muốn động đậy thân thể, nhưng đều bị vết thương trên đùi làm đau toát mồ hôi lạnh toàn thân, "Lão đạo ta chết cũng không đủ, mi muốn giết thì cứ giết một mình ta, những người khác không thù không oán với mi, hà tất tạo thành sát nghiệt?"

"Nếu như những người đó sống, làm sao có thể bảo chứng được vĩnh viễn chuyện ta giết đồng môn không bị nói ra chứ? Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn thay ta bảo vệ bí mật..."

"Liên Vân, mi không nên cuồng vọng như thế, nơi đây gần trăm mạng người, nếu hiện tại mi có thể bỏ ma khí xuống, chuyện trước đó ta sẽ không tính toán với mi, nếu không, mi đừng quên còn có Trương tu sĩ ở đây, y sẽ không mặc cho mi xằng bậy..."

"Trương tu sĩ? Trương Thư Hạc kia..." Liên Vân đạo trưởng như bị điên cười hai tiếng quái dị, "Lại nói tiếp, ta còn phải cảm tạ người này, nếu không có hắn, có thể ta sẽ không còn sống đứng ở đây, bất quá, hiện tại hắn đã sớm chết ngay cả cặn cũng không còn rồi."

"Không có khả năng, pháp lực của Trương tu sĩ mạnh mẽ hơn nhiều so với ta, không có khả năng xảy ra chuyện." Khâu động chủ nghe vậy cũng cả kinh, ánh mắt bắt đầu lo lắng tìm kiếm xung quanh.

"Hắn đã sớm bị sóng xung kích xé thành vụn rồi, đối mặt lỗ hổng không có bất cứ thứ gì che chắn, không có bất cứ kẻ nào có thể sống sót, phỏng đoán hiện tại hồn phách đã sớm vào địa phủ rồi... Ha ha ha." Nếu không phải dựa vào điểm này, có lẽ Liên Vân đạo trưởng còn chưa xé mở gương mặt thật của gã nhanh như vậy, Trương Thư Hạc vừa chết, vậy Khâu động chủ hao hết pháp lực cũng sẽ không còn đủ để gây sợ hãi, tất cả mọi người nơi đây không phải đối thủ của gã, sau khi diệt sát bọn chúng, rồi trở lại căn cứ, khi đó người trong toàn bộ căn cứ sẽ phong gã làm anh hùng, động chủ Tiểu Động Thiên cũng đã định trước là vật trong tay gã, ngày sau địa vị cao thượng, hô gió gọi mưa đương nhiên không nói chơi, nghĩ tới đây Liên Vân đạo trưởng đã có chút đắc ý vênh váo.

Khâu động chủ lập tức nghĩ đến, khi Trương tu sĩ giết tà đằng từng xuất thủ một thanh kiếm nhỏ biết phóng điện, thanh kiếm đó đốt cháy những cành đào có tác dụng bảo hộ ra một cái lỗ như miệng giếng, vừa vặn là nơi tà đằng nổ tung, đồng thời, cũng là nơi Trương tu sĩ đứng gần, tà đằng tự bạo không hề có điềm báo trước, nghe lời nói của Liên Vân, dường như thực sự là dữ nhiều lành ít. Nghĩ tới đây, Khâu động chủ nhịn không được nện xuống mặt đất, đều trách ông không nhận rõ được người, ông chết cũng không sao, nhưng không nhận rõ được khuôn mặt thật của tên cầm thú này, khiến người anh hùng như Trương tu sĩ vốn phải sống, lại chết trong tay tiểu nhân gian tà, quả thực là sự khinh nhờn và sỉ nhục lớn lao, cho dù ông chết cũng thẹn với mọi người!

Từ ảo giác tanh tưởi mà hoa sen máu trong tay Liên Vân toả ra, đã có không ít người mất đi ý thức, lúc Liên Vân đạo trưởng thỏa mãn, ánh mắt cuối cùng thấy được một chỗ.

Đó hẳn là nơi lỗ hổng mà Trương Thư Hạc dùng lôi điện đánh ra, chỉ thấy hình dạng lỗ cây hơi tròn đó bị sóng xung kích xé rách không còn ra dáng, chẳng qua một món đồ treo trên cành đào nơi đó dẫn tới sự chú ý của gã.

Trong lúc nhất thời gã không để ý đến Khâu động chủ không còn tạo thành được uy hiếp cho gã nữa, đi qua, sau khi thấy rõ thứ đó, cuối cùng vui như lên trời. Thứ đó không phải vật gì khác, mà là một con báo con, màu đen mang theo một chút hoa văn vàng kim, đây không phải là yêu báo đại chiến uy phong lẫm lẫm với tà đằng sao? Chẳng lẽ đó là con báo cái? Sinh ra báo con, bị nổ đến nơi đây? Nếu gã có thể có một con yêu báo như vậy, vậy tất sẽ thiên hạ vô địch.

Vừa lộ ra vẻ hưng phấn vươn tay, đột nhiên lại thu trở về. Không đúng, báo kia không có khả năng có con, cho dù là cái, trong mạt thế lại lấy từ đâu báo đực giao phối, e rằng con báo này chính là con hắc báo đại triển thần uy kia, chẳng qua sau đại chiến yêu thú bị đánh trở về nguyên hình. Nghĩ như vậy tức khắc vẻ hưng phấn bị phá tan.

Nếu là như thế, nuôi bên người chính là họa sát thân, không ai sẽ ngu đến mức lưu lại mối họa cho bản thân. Tức khắc trong mắt chợt lóe khí thế hung ác, vươn kiếm liền muốn triệt để giết chết con báo con đó, để trừ hậu hoạn.

Ngay khi mũi kiếm đâm vào thân báo, đột nhiên một thanh kiếm gỗ không bắt mắt từ phía sau đâm vào ngực trái gã, động tác Liên Vân đạo trưởng cứng đờ, không dám tin tưởng nhìn về phía phần ngực lộ ra mũi kiếm và máu của chính mình, "Không, không có khả năng..." Chuyện này là sao? Gã tức khắc nữa sẽ thành công, thế nào lại chết? Không thể chết, không có khả năng chết!

Ngay khi gã vẫn không nhúc nhích gắt gao trừng thanh kiếm trên ngực, có một thanh âm lạnh đến mức như tượng băng nhàn nhạt truyền đến từ phía sau: "Chỉ bằng mi cũng muốn giết nó? Mi còn chưa xứng!" Nói xong liền dùng sức rút kiếm về, chỉ thấy Liên Vân đạo trưởng bị sức lực lật hai vòng ngã xuống đất, khóe miệng bắt đầu trào máu, không thể tin nhìn chằm chằm mặt của Trương Thư Hạc, "Mi, mi, Trương Thư Hạc..." Kế đó máu bắt đầu tuôn ra lượng lớn, triệt để bao phủ lời gã muốn nói tiếp sau, thân thể rung động kịch liệt hai đợt, rốt cục ngừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info