ZingTruyen.Info

Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 6 - 10

Yukikun137

Chương 6: Một quả táo

Edit: Kusami

Beta: Yến Phi Ly

.

Nam Thiệu đang muốn tìm chỗ ngồi phía trên đã bị Trương Dịch kéo xuống. Anh đi về phía cuối xe, Nam Thiệu ngạc nhiên nhưng vẫn đuổi theo. Sau đó hắn chú ý đến những người lên xe kế tiếp cũng đều đi về cuối xe, để lại ba hàng ghế trống phía trước. Cho đến khi hơn mười người đàn ông cao to khỏe mạnh trở về, hắn rốt cuộc hiểu được lý do. Cho dù tầng lớp nào cũng đều phân mạnh yếu, rất rõ ràng, đám người kia dù không có dị năng thì giữa những người thường cũng được coi như kẻ mạnh cho nên mọi người đều né tránh.

Mấy người kia cũng giống hầu hết những người khác trên xe, quần áo rách tung tóe dính đầy máu cùng bùn đất, sắc mặt mỏi mệt nhưng tinh thần thì đỡ hơn rất nhiều, thoạt nhìn không quá tuyệt vọng uể oải. Bọn họ tự tìm chỗ ngồi cho mình, chỉ có một kẻ béo tròn lấm la lấm lét, đôi mắt nhỏ đảo quanh xe bus một lượt, khi nhìn thấy Trương Dịch thì nháy mắt cười nịnh nọt đi tới.

Không thể không nói, đến giờ còn có thể nuôi được cơ thể phì nhiêu như vậy thật sự rất khiến người ta chú ý, nhưng chỉ có Trương Dịch biết người này đã gầy hẳn hai vòng so với năm năm trước.

“Ôi, đội trưởng Trương, anh cũng ở đây à?” Mập Mạp đi đến gần chỗ ngồi của Trương Dịch, xoa xoa bàn tay múp míp, bộ dáng đáng khinh như khi chuột thấy mèo.

Trương Dịch khẽ gật đầu, trước đó đã bảo y không cần gọi mình đội trưởng nữa nhưng tên này luôn không sửa, anh cũng lười nói nhiều.

Mập Mạp lại luyên thuyên mấy câu mới về chỗ của mình. Đồng bọn của y quay đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trương Dịch, giọng điệu xem thường “Chỉ là tên vô dụng, mày nghĩ nó vẫn là đội trưởng đội cảnh sát trước kia chắc. Mày khôn chút đi, đừng có áp mặt nóng vào mông lạnh của người ta.”

Giọng nói của gã ta không chút đè thấp, mọi người trong xe đều nghe thấy nhưng Trương Dịch không phản ứng gì. Từ lúc nhìn thấy thi thể thối rữa của mẹ, máu nóng trong anh đã biến mất hầu như không còn, giờ đây, ngoại trừ Dương Dương ra, anh chẳng quan tâm gì nữa.

Mập Mạp xoa xoa đám tóc ngắn ngủn như gốc rạ, cười ha ha không phản bác nhưng mọi người đều biết, lần gặp tới y vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.

Mập Mạp họ Trần, thường được gọi là cục thịt Trần, khi béo nhất, y cúi đầu không thấy mũi chân đâi, về tên thật của y thì chẳng ai nhớ. Trước khi Trương Dịch bị bỏ tù, y là lính mật thám của anh, một thân phận khác là làm côn đồ ở khu Thanh Sơn, hai người hợp tác đã sáu bảy năm, quan hệ coi như cũng rất tốt.

Cục thịt Trần là biến dị tốc độ nhưng vì quá béo nên chạy không được mấy vòng đã thở hồng hộc, bởi vậy y bị người biến dị và người dị năng khinh thường, cuối cùng chỉ có thể tổ đội với người thường.

Đương nhiên, thân phận một người biến dị cho dù có yếu thì cũng được người thường hoan nghênh, cho nên y mới có thể tìm được một chốn nho nhỏ trong tổ đội mạnh nhất giữa đám người này. Chỉ là không được kính trọng như những người biến dị và người dị năng khác mà thôi.

Người nọ thấy Trương Dịch không để ý cũng thấy không thú vị, hơn nữa cả ngày đánh zombie, thể lực lẫn tinh thần đều tiêu hao quá mức, quả thật rất mệt nên gã ta cũng ngậm miệng.

Trên xe, nam nữ già trẻ đều có, nhiều nhất vẫn là thanh niên trai tráng, muốn sống hơn nữa sống có tôn nghiêm thì dù là ai đều phải dùng mạng ra mà đổi. Ngoại trừ đồng đội thì bất cứ ai cũng lạnh lùng mà đề phòng. Trên xe không có người dị năng, những người dị năngđều có xe cùng xăng riêng, họ tự lập đội lái xe đi săn zombie tìm kiếm vật tư với nhau.

Chờ một chiếc xe khác tới, vài người dị năngchuyên bảo vệ xe đi lên, xe cuối cùng cũng lăn bánh. Trên đường tiêu diệt ba nhóm zombie nhỏ nghe tiếng mà đến cùng với vô số zombie rải rác, trước khi mặt trời xuống núi thì họ cũng tới trước trấn nhỏ.

Miệng vết thương của Nam Thiệu đã hoàn toàn khép lại sau khi chống chọi với virus, cho nên sau khi giao ba tinh hạch lại bị kiểm tra toàn thân một lần, hắn thuận lợi vào trấn với Trương Dịch.

Thị trấn Vọng Dương bởi vì hẻo lánh cho nên vốn cũng không có nhiều dân cư. Toàn trấn có mười chín thôn, dân số không quá ba mươi nghìn mà số người ở lại trấn và làm việc xung quanh chỉ khoảng ba nghìn, hơn hai mưoi nghìn người còn lại phân tán ở các thôn xóm. Cho nên trong trấn trên, ngoại trừ trường học, các công trình hành chính, bệnh viện và một nhà máy xi-măng có khoảng bốn trăm công nhân ra thì cũng không còn nhiều nhà cho người ở. Vì thế, sau khi người sống sót tiến vào quá nhiều, cho dù là người dị năng và người biến dị thì cũng chỉ có phòng để ở mà thôi, muốn tìm được phòng tốt chỉ là mơ mộng, lại càng khỏi nói đến người thường.

Trấn nhỏ này có hơn bốn mươi nghìn người sống sót, đa phần đều tự tìm vật liệu mà dựng lều. Mà lều của Trương Dịch thuộc vòng ngoài của thị trấn, tiếp giáp với tường đất bao quanh. Ở tại nơi này đều là người có năng lực yếu nhất, người già, phụ nữ, trẻ con, những gã đàn ông yếu đuối nhát gan, cùng với những người bị chút khuyết tật giống như Trương Dịch hoặc là kẻ có người thân cần chăm sóc, đây xem như khu ổ chuột cho những người sống sót.

Tuy rằng không quá hy vọng nhưng khi Nam Thiệu nhìn thấy túp lều được dựng từ tấm bạt mỏng manh kia của Trương dịch thì vẫn hơi giật mình. Sau khi tận thế xảy ra, hắn tuy rằng cũng trải qua những ngày tháng vất vả nhưng cho tới bây giờ chưa từng ở nơi nào đổ nát như vậy.

Trương Dịch đánh tiếng rồi chui vào trước. Nam Thiệu hơi chần chừ nhưng vẫn theo sau, không nghĩ lại thấy một nhóc con bẩn thỉu chui ra từ sau lều.

Thật sự rất bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem không nhìn ra hình dáng, tóc dính mồ hôi ướt nhẹp, rối lung tung dán trên da đầu. Nhócmặc áo thun ngắn tay có in hình hoạt hình không biết là gì cùng với cái quần đùi nhỏ, cánh tay gầy yếu cùng đôi chân gầy tong teo lộ ra bên ngoài cũng đen nhẻm. Nhưng không biết vì sao, khi cậu nhóc mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn qua, Nam Thiệu lại cảm thấy thật quá đáng yêu.

“Ba ơi.” Nhóc cúi lưng, chống tay cùng đầu gối bò ra, khi được Trương Dịch ôm lên thì sung sướng hô to. Sau đó, nhóctrộm ngắm Nam Thiệu rồi lại nhỏ giọng gọi “Chú.” Kêu xong, dường như thấy ngượng lại e thẹn lui vào lòng Trương Dịch.

Nam Thiệu chỉ cảm thấy trái tim tưởng chừng đã đông cứng của mình lập tức trở nên vừa ngứa vừa mềm, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Nam Duy được cha mang về, lần đầu tiên khi cậu gọi ‘anh hai’, hắn không tự chủ mà đáp lại cậu nhóc.

“Ngồi đó đi.” Trương Dịch chỉ chỉ giấy các-tông cứng dùng để ngủ trên mặt đất, nói với Nam Thiệu. Sau đó mới vừa ôm Dương Dương ngồi xuống vừa hỏi: “Dương Dương có đói không?”

Trương Duệ Dương khẽ lắc đầu, cười hì hì trả lời: “Không đói, ba ba về sớm hơn hôm qua, trong hang còn bánh quy.” Nói xong, rời khỏi vòng tay Trương Dịch chui vào trong hốc nhỏ lấy bánh bích quy với nước mình tiết kiệm được đưa cho anh.

Trương Dịch vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nhóc “Không cần đâu, con xem ba mang gì về cho con này.” Nói xong, anh lấy ra cái túi mang theo về, lôi những thứ bên trong ra, sau đó đưa quả táo cho Trương Duệ Dương.

Mắt cậu nhóc lập tức sáng ngời, kêu lên “Táo!” Vừa kêu xong lập tức dùng bàn tay nhỏ bé bịt kín miệng mình lại.

Nam Thiệu vẫn đang buồn bực vì phản ứng quái lạ của mình, chợt nghe thấy thanh âm nhóc con kia ép thấp xuống nói với Trương Dịch “Ba ba, có thể bị mấy kẻ xấu hay đến trộm nhà chúng ta nghe thấy hay không?” Lúc này mới giật mình hiểu ra, hóa ra cậu nhóc sợ người khác biết. Tận thể nửa năm đã khiến một đứa con nít nhỏ như vậy cũng hiểu được đạo lý có của không được để lộ.

“Không sợ, có ba ở đây con mau ăn đi.” Trương Dịch xoa xoa đầu con trai, đau lòng nói. So với những đứa trẻ khác, Trương Duệ Dương chưa từng có yêu cầu gì về ăn uống, cho dù là bánh xốp khô cứng nhất cũng có thể ăn. Cũng bởi vì mấy ngày trước khi mẹ anh qua đời khóa trái cửa khiến thằng bé không ra ngoài được, lại không có người nấu cơm, cậu nhóc cứ ăn cơm thừa, bánh bích quy, đồ ăn vặt dư lại trong nhà, còn ăn cả trứng sống gạo sống để lấp bụng. Ngay cả lúc Trương Dịch bởi vì những chuyện bất ngờ kia mà ngã bệnh, cũng do thằng bé đút gạo sống cho anh.

“Ba ba, cắn.” Trương Duệ Dương tuy rằng đang nuốt nước miếng nhưng vẫn đưa quả táo tới bên miệng Trương Dịch.

“Trong túi còn, Dương Dương ăn đi.” Trên mặt Trương Dịch lộ ra nụ cười thản nhiên, chỉ cảm thấy dù anh có phải vất vả hơn cũng đáng. Những trái táo còn lại, ngoại trừ phần của Nam Thiệu, phần của anh đều giữ lại cho con trai.

“Ba mau cắn một miếng.” Trương Duệ Dương rất cố chấp, trong suy nghĩ của mình, nhóc luôn muốn chia sẻ thứ tốt với người mình thích nhất. Về phần còn lại nhiều hay không thì không thuộc phạm vi nhóc quan tâm.

Trương Dịch bất đắc dĩ, vì thế liền cắn chút vỏ trên quả táo trong tay con “Ba ăn rồi, Dương Dương mau ăn đi.”

Trương Duệ Dương nhìn nhìn quả táo, xác định bên trên quả thật có một vết cắn mới từ bỏ, nhưng vẫn hơi nhíu mày, vừa nói thầm vừa đi về phía Nam Thiệu “Ba cắn quá nhỏ… quá nhỏ….”

“Chú, chú ăn đi.” Lều không lớn, thằng bé đi hai bước đã đến bên cạnh Nam Thiệu vẫn đang yên lặng nhìn hai cha con, đưa quả táo đã bị cắn lên.

Nam Thiệu sững sờ, hắn không ngờ mình cũng có phần, không tự chủ được nhìn về phía Trương Dịch.

“Cắn đi. Anh không ăn, nó sẽ không ăn.” Trương Dịch thản nhiên nói, cũng hơi bất đắc dĩ vì sự hào phóng của con. Nếu là trước tận thế, hào phóng chút cũng không sao nhưng khi tận thế mà còn như vậy chỉ sợ bị người ta lợi dụng, ăn đến xương cốt không chừa. Anh nghĩ như vậy, lại không biết sự hào phóng của Trương Duệ Dương cũng phải tùy người, không phải ai cũng giống ai.

“Được, cảm ơn con!” Nam Thiệu cầm bàn tay gầy tựa như móng gà của Trương Duệ Dương, cũng không ngại bẩn, giống như Trương Dịch cắn nhẹ một miếng lên quả táo. Khoảnh khắc vị ngọt chua thấm vào đầu lưỡi mắt hắn chẳng hiểu vì sao chua xót, nghĩ tới mình vì Nam Duy mà làm bao nhiêu việc, bất chấpbị nhiễm virus lấy táo cho cậu, vậy mà không có lấy cả một câu cám ơn, càng đừng nói tới việc chia ăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút ấn tượng trước mặt này, cảm động rồi lại không khỏi nản lòng thoái chí. Nam Thiệu biết, cho dù sau này có gặp lại được Nam Duy, bản thân chỉ sợ sẽ không thể cưng cậu chiều cậu như trước kia nữa.

“Anh ở lại với Dương Dương, tôi đi đổi nước với thức ăn.” Trương Dịch thấy Trương Duệ Dương giống như bọn họ, cắn một miếng táo nhỏ rồi nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, không khỏi nở nụ cười lên tiếng dặn dò Nam Thiệu.

Nói xong, không đợi hắn đáp ứng, anh lấy ra tám viên tinh hạch từ trong túi đen, xoa xoa đầu con liền ra ngoài.

Chương 7: Ở chung

Edit: Kusami

Beta: Yến Phi Ly

.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, trong lều lại vẫn oi bức tựa như cái lồng hấp. Trương Duệ Dương lui vào một góc, giống chuột con cắn quả táo, tạo ra những thanh âm sột sột nhưng lại khiến Nam Thiệu cảm nhận được một loại bình yên kỳ lạ.

“Chú, cho chú.” Trương Duệ Dương cắn hết vỏ táo sau đó cắn một miếng lớn thịt quả đưa cho Nam Thiệu.

Trên thịt quả màu vàng nhạt dính nước miếng, mồ hôi còn có vết bẩn màu đen trên tay thằng bé, nếu như trước hôm nay thì cho dù Nam Thiệu đói đến mấy cũng sẽ ghê tởm mà nhổ ra. Nhưng hiện tại, hắn nhìn thấy đôi mắt trong sáng sạch sẽ của đứa nhỏ lại cảm thấy quả táo này còn trân quý hơn bất cứ quà nào trước kia nhận được.

“Cảm ơn con.” Hắn vươn tay nhận thịt quả, cầm lấy cắn một miếng nhỏ sau đó lấy từ trong túi quần ra quả táo trước đó Trương Dịch chia cho anh, đặt vào tay Trương Duệ Dương.

Thằng bé ngây dại, trên mặt lộ vẻ rối rắm, bởi vì nhớ lại bà nội từng nói không thể tùy tiện nhận đồ từ người khác.

“Bà nội nói không thể nhận.”

“Nhưng chú ăn của con mà.” Nam Thiệu cảm thấy chọc thằng bé rất vui vì thế quơ quơ miếng thịt táo còn trong tay.

“Nhưng mà bà nội…” Trương Duệ Dương theo bản năng quay đầu muốn hỏi ý kiến của bà nhưng không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, thế mới nhớ ra bà nội không ở đây. Vì thế nhóc quay lại, rất kiên định trả quả táo về trước mặt chú đẹp trai“Bà nội về sẽ đánh mông đó.” Nghĩ đến bị đánh mông, khuôn mặt lập tức nhăn thành một đống.

“Bà nội con đi đâu?” Nam Thiệu nghĩ tới sáng nay khi Trương Dịch mời anh gia nhập cũng không nhắc tới bà lão nào, hơi nghi hoặc.

“Đi khám bệnh rồi.” Trương Duệ Dương nhíu chặt mày tự nhủ, rồi lại bổ sung “Chờ bà khỏe sẽ về.”

Nam Thiệu đột nhiên hiểu ra mình đã chọn một chủ đề không hay ho lắm vì thế nhanh chóng chuyển đề tài, lại thả quả táo vào tay Trương Duệ Dương “Vậy con giữ giúp chú, sau này chúng ta cùng ăn.”

Lực chú ý của Trương Duệ Dương nháy mắt bị dời đi, nhìn quả táo trong tay, còn thực sự nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu “Được rồi. Nhưng mà con phải nói với ba ba.” Nói xong, nhìn chằm chằm Nam Thiệu chờ hắn trả lời, rất có ý tứ nếu hắn không đồng ý sẽ trả táo lại.

Nam Thiệu nở nụ cười, vươn tay xoa cái đầu nhỏ trước mắt, cảm thấy thằng bé rất có nguyên tắc của mình.

Có lẽ vì có đồ chung cho nên Trương Duệ Dương vốn còn hơi sợ hãi lập tức thân thiết hơn nhiều, không còn trốn một góc mà đã ngồi xuống cạnh Nam Thiệu.

Vì thế khi Trương Dịch trở về liền thấy một lớn một nhỏ đang tán gẫu như thật. Anh biết con trai mình rất cô đơn, lúc này khó khăn lắm mới có bạn nhất định rất vui vẻ cho nên cũng không nhiều lời. Còn tại sao lại yên tâm về Nam Thiệu như vậy thì dĩ nhiên không phải vì đối phương từng cứu Dương Dương, dù sao sau tận thế lòng người đã biến đổi rất nhiều, mà là bởi vì dù trong tình huống thừa lương thực, trừ khi bị điên nếu không sẽ không ai lại có ý đồ với một đứa nhỏ. Anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy không phải chỉ ngồi không, cũng có thể nhìn người, Nam Thiệu ít nhất bây giờ vẫn chưa tới mức độ đó.

Tám viêntinh hạch đổi ba bình nước, bốn miếng bánh xốp. Trương Dịch cầm hai bình nước cùng hai cái bánh xốp đưa cho Nam Thiệu, dù sao tinh hạch là của đối phương.

“Đừng vứt bình đi, giữ lại lần tới đi lấy nước.” Anh nhắc nhở. Bởi vì Nam Thiệu mới đến, thông qua giấy chứng nhận người mới có thể được phát bình đựng nước miễn phí, đương nhiên, giấy chứng nhận cũng bị thu lại, sau đó phải tự cầm bình của mình đi lấy nước.

Nam Thiệu nhìn hai bình nước của mình, sửng sốt một lát mới hỏi “Có chậu không?”

Trương Dịch không biết hắn muốn làm gì, nhìn phải nhìn trái cuối cùng lấy ra một cái chậu nhôm từ góc lều. Nam Thiệu mở nắp, đổ vào non nửa bình nước sau đó nắm tay Trương Duệ Dương đưa vào trong rửa. Hắn tuy không chê bẩn nhưng không cách nào chịu nổi thằng bé bẩn như vậy, hơn nữa hai tay này còn dùng để cầm đồ ăn.

Thấy thế, Trương Dịch há miệng lại không thể nói tiếng nào. Anh cũng hơi xấu hổ nhưng hai cha con một ngày mới có được một bình nước sao có thể lãng phí như vậy.

“Bà nội nói trước khi ăn cơm phải rửa tay, ăn bánh cũng phải rửa tay….” Trương Duệ Dương hiển nhiên rất thích cảm giác sờ vào nước, ngoan ngoãn để Nam Thiệu rửa tay cho, miệng nhỏ khẽ nhẩm nhẩm. Nhưng khi Nam Thiệu đổ đi chậu nước đã đục ngầu vừa định đổ thêm nước trong bình ra, nhóc không vui “Chú ơi, một bình nước mất hai viên lấp lánh đó.” Đôi khi, Trương Dịch thiếu tinh hạch, vì đổi nước chỉ có thể từ bỏ việc đổi thức ăn rồi chịu đói một ngày, Trương Duệ Dương luôn ghi tạc trong lòng cho nên mới tiết kiệm nước.

“Không sao, còn nhiều viên lấp lánh lắm, hết nước chúng ta lại đi đổi.” Nam Thiệu nhìn vào mắt Trương Dịch. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần dùng tinh hạch ở chỗ cần dùng thì không thể coi là lãng phí, huống chi tiết kiệm cũng không đến mức tiếc hai bình nước này. Trong đội ngũ của hắn trước kia còn có một dị năng hệ thủy, cho tới bây giờ cũng không trải qua cảm giác khi thiếu nước vì vậy khó mà chịu được việc tiết kiệm đến mức này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể làm được, còn nếu không thể, hắn cũng sẽ không nhiều chuyện.

“Dương Dương, nghe lời chú.” Trương Dịch mở miệng, lòng thầm nghĩ cùng lắm thì mình cố gắng thêm chút nữa sẽ có thể kiếm lại.

Trương Duệ Dương chu chu cái miệng nhỏ, không nói gì nữa.

Một bình nước có thể rửa sạch bao nhiêu chứ, cũng chỉ tốt hơn trước một chút thôi. Nam Thiệu còn chuẩn bị đổ nốt hai bình nữa ra để ba người lau mồ hôi trên người lại bị Trương Dịch ngăn cản.

“Quá gây chú ý, sẽ dẫn tới phiền phức.” Sạch sẽ hơn những người khác còn chạy tới đổi nước hai lần, mỗi lần ba bình, cho dù điểm nào cũng đều khiến người ta chú ý. Bọn họ còn chưa mạnh đến mức có thể đối phó với mọi rắc rối, tốt nhất không nên quá thu hút.

Nam Thiệu chỉ có thể từ bỏ. Trước tận thế hắn có thể điều hành cả gia nghiệp khổng lồ, đương nhiên cũng không phải một kẻ chỉ biết tiêu tiền.

“Nước này có vị là lạ, không phải do người dị năng hệ thủy tạo ra.” Mở một bình nước khác, Nam Thiệu uống một ngụm, thoáng nhíu mày nói. Sáng nay hắn đã phát hiện nhưng lúc ấy không thích hợp hỏi, giờ lại cảm nhận được hương vị kỳ quái này.

“Ừ, là người dị năng tinh lọc tiến hành lọc nước sông, nước của dị năng hệ thủy rất đắt.” Trương Dịch nhận lấy cũng không uống mà đưa bình nước đến miệng Trương Duệ Dương.

“Ba ba, trong hang còn có nước.” Trương Duệ Dương chỉ uống hai hớp rồi lắc đầu, sau đó nhanh chóng chạy vào cái hốc nhỏ, bưng một nửa bát nước còn dư ra.

Nam Thiệu nhìn thấy bàn tay của nhóc con vừa rửa hơi sạch giờ lại dính bùn đất, không khỏi cảm thấy bất lực đồng thời lại thấy kì lạ, phía sau sao có thể có hang? Chẳng lẽ dùng để giấu đồ? Đương nhiên, rất nhanh hắn đã biết mình đoán đúng rồi, cái hốc kia quả thật để giấu nhưng thứ được cất giấu lại chính là thằng nhóc chịu chia táo với hắn còn gọi hắn là chú kia.

Khi biết được điều này, hắn gần như trợn mắt há mồm không thể tin được. Dù sao, hắn chỉ ở trong lều đã thấy nóng không chịu nổi huống chi là cái hốc nhỏ phía sau ngay cả gió cũng không lọt vào được. Hắn không có tư cách để lên tiếng nhưng lại càng thêm đau lòng cho cậu nhóc hiểu chuyện này.

“Có thể thuê phòng an toàn hơn chút không?” Hắn hỏi. Phải trốn bên trong, xét cho cùng vẫn vì hoàn cảnh nơi này quá hỗn loạn, không có năng lực không thể giết zombie cho nên mới đối phó đồng loại.

“Một phòng không có nhà vệ sinh thì một tháng tốn hai trăm tinh hạch.” Về loại tốt hơn Trương Dịch không nói ra. Gần đây dựa vào chính anh, trung bình mỗi ngày có thể kiếm khoảng năm tinh hạch, một tháng cũng chỉ được một trăm năm mươi, trừ đi hai mươi viên làm phí đất thì ngay cả nước cùng thức ăn mỗi ngày còn khó bảo đảm sao có khả năng nghĩ tới chuyện đổi chỗ ở.

“Vì sao không ở bên ngoài?” Nam Thiệu nhíu mày, hơn hai mươi tinh hạch của hắn kia đã bị trữ nhiều ngày. Nếu thuê một gian phòng, tính chi tiêu của hắn cùng với hai người, mỗi tháng phải giết năm trăm zombie mới miễn cưỡng duy trì. Nói cách khác, một ngày phải giết gần hai mươi con. Hai người chưa từng hợp tác qua, có thể làm được hay không hắn quả thật không nắm chắc. Cho nên không khỏi nhớ tới căn nhà nhỏ nơi hắn tỉnh lại, so với nơi này nơi đó có thể xưng là thiên đường.

“Ngoại trừ tiểu đội chuyên trách dọn dẹp zombie, còn bình thường không có người thường nào chuyển ra khu ngoài.” Trương Dịch trả lời. Đâu phải anh chưa từng nghĩ đến, nhưng so ra sống bên ngoài không chỉ bị người khác đe dọa, còn có zombie không biết sẽ bất chợt xuất hiện khi nào cho nên mới từ bỏ.

Đến đây, Nam Thiệu không hỏi tiếp nữa.

Chương 8: Sách

Edit: Kusami

Beta: Yến Phi Ly

.

Trương Dịch bày ra một nửa số táo và bánh đậu xanh mang vềđưa cho Nam Thiệu, lại chia cho anh một bộ quần áo, số táo và bánh còn lại thì cho Trương Duệ Dương.

“Anh uống rượu không? Rượu này còn chưa bay hết mùi.” Chỉ còn lại một chai rượu và coca, một cái đùi gà, quần áo trong bao khác tất nhiên là của Dương Dương.

Nam Thiệu lắc đầu vì thế Trương Dịch cầm rượu cùng coca đi ra ngoài.

“Làm gì đó?” Nam Thiệu hỏi.

“Đi đổi vài thứ khác.” Trương Dịch đáp. Những đồ họ mang về hôm nay nếu đổi với người dị năng thì có thể được khoảng trăm viêntinh hạch nhưng như vậy quá bắt mắt, hơn nữaanh cũng muốn để lại cho Dương Dương ăn, cho nên chỉ lấy hai thứ này đi đổi chút đồ về.

“Giữ coca lại đi.” Nam Thiệu nói. Hắn từng xem qua chai coca kia còn chưa hết hạn, có thể để trẻ con uống. Tận thế đã nửa năm thứ như vậy càng khó tìm, bọn họ sẽ không gặp may lần nữa.

Bởi vì nhờ hắn mới có thể tìm được những thứ này cho nên hắn tuyệt đối có quyền lên tiếng. Nếu hắn đã nói vậy Trương Dịch cũng không nề hà gì đặt coca xuống sau đó mang theo hơn nửa chai rượu ra ngoài. Không bao lâu sau anh cầm theo hai túi bánh quy, năm gói mì ăn liền, một lọ nước khoáng về ngoài ra còn có vài cuốn sách rách nát.

Nam Thiệu vừa rửa sạch ly thủy tinh dùng để cúng Thần Tài, rót một ly coca dỗ Trương Duệ Dương uống. Trương Dịch thấy vậy liền hiểu, đối phương giữ coca lại không vì bản thân mà là muốn cho con của mình, không khỏi cảm kích trong lòng.

“Uống ngon không?” Thấy sau khi thằng bé uống một ngụm mày cũng nhíu lại với nhau, Nam Thiệu không nhịn được cười hỏi.

“Ngọt ngọt… đắng đắng… tê lưỡi….” Đối với hương vị kỳ quái của coca Trương Duệ Dương không biết nên hình dung ra sao, khi nói chuyện lại nấc một cái, mũi cay cay mắt đẫm nước. Bởi vì coca không tốt cho răng, hơn nữa người già hơi bảo thủ cho nên trước kia bà nội chưa bao giờ cho nhóc uống thứ này, nhóc lại từng uống không ít các loại sữa.

Nam Thiệu cười to, cười xong lại chợt thấy một loại cảm giác khó chịu kỳ quái, hắn cúi đầu phát hiện nhóc con đang ngửa đầu nhìn mình đầy nghi hoặc, đột nhiên hiểu được, có lẽ trẻ con cũng không biết cực khổ là gì càng không cần đồng cảm hay thương hại.

“Uống nữa không?” Lắc lắc cái ly trong tay, hắn hỏi.

Trương Duệ Dương chớp chớp đôi lông mi thật dài, hơi do dự lại hơi nóng lòng muốn thử, sau đó quay đầu nhìn Trương Dịch “Ba ba, ba uống không?” Nghĩ nghĩ, cũng không quá chắc chắn bổ sung thêm “Uống ngon lắm, ba ba uống chút đi chú cũng uống nữa. Không đắng đắng đâu.” Nói xong còn nhấp nhấp miệng nhỏ tỏ vẻ thèm thuồng.

“Ba không uống, Dương Dương uống đi.” Trương Dịch trả lời, chuẩn bị phân chia đồ vừa đổi được.

“Giữ lại cho Dương Dương đi.” Nam Thiệu ngăn anh lại.

Trương Dịch không để ý, đưa cho Nam Thiệu một túi bánh bích quy, ba gói mì cùng với chai nước khoáng,còn lại thì cất đi.

“Dương Dương có bấy nhiêu là đủ.” Anh nói, tuy rằng anh rất muốn giữ tất cả cho con nhưng lại càng hiểu ở tận thế làm vậy chỉ thành ra hại con trai mà thôi.

Trương Duệ Dương mở to mắt im lặng nghe người lớn nói chuyện, không biết có phải nghe hiểu không mà sau khi thấy ba nói xong cũng dùng sức gật đầu thể hiện sự ủng hộ.

Nam Thiệu nhất thời dở khóc dở cười vươn tay xoa nhẹ đầu thằng nhỏ, không miễn cưỡng nữa. Hắn nhịn không được nghĩ nếu bản thân cũng đối xử với Nam Duy như vậy liệu có rơi vào kết cục hôm nay? Đáng tiếc, đó là câu hỏi khó trả lời bởi vì khi hắn đối mặt với Nam Duy hắn dường như không còn chút lý trí nào.

“Sao lại có sách?” Anh nhét những thứ Trương Dịch chia cho vào túi, tiện tay ném vào góc lều sau đó hỏi sang vấn đề khác.

“Khi quay về có người vứt đi nên tôi nhặt.” Trương Dịch rải sách lên trên nền các-tông, cuối cùng cũng không bị lạnh nữa, rồi lại lấy ra miếng bánh xốp chia làm đôi, một nửa cho Trương Duệ Dương một nửa giữ lại ăn.

Nam Thiệu đưa mắt qua nhìn, không khỏi buồn cười, thì ra là mấy cuốn “bí kíp võ công”: Lục mạch thần kiếm, bí pháp tu luyện khinh công, thủ pháp Thiếu Lâm, công pháp thượng thừa mật tông cùng một quyển Ngũ Cầm Hí và một cuốn hoàng đế nội kinh (sách thuốc, gọi tắt là “nội kinh”), vừa nhìn đã biết do người mê truyện kiếm hiệp lưu trữ. Trong đó chỉ có thủ pháp Thiếu Lâm, Ngũ Cầm Hí và nội kinh là do nhà xuất bản chính quy phát hành, ba quyển còn lại vừa nhìn đã biết được chế tạo thô, không khỏi sai hết bài này sang bài khác, chất giấy thô ráp còn có thể thấy dấu in ngược.

Trương Duệ Dương cũng quay qua tò mò lật xem. Nhưng nhóc không hề liếc mắt đến nội kinh mà Nam Thiệu nghĩ có giá trị nhất mà là lật xem quyển sách có mấy hình người nho nhỏ bay đến bay đi.

“Tả… hữu… đả… không… thủ…” Cậu nhóc trước kia cũng học được ít chữ với bà nội lúc này nhìn thấy chữ mình biết thì vui như gặp bạn tốt, chọn một quyển rồi liếc nhìn ba ba, sau khi được cái gật đầu cho phép lại tiếp tục lần mò những chữ mình biết.

Nam Thiệu giờ mới hiểu ra Trương Dịch nhặt những cuốn sách đó là muốn dạy chữ cho Trương Duệ Dương và cũng là để giải trí, hắn liền thu lại tâm trạng cười cợt ôm Trương Duệ Dương bắt đầu dạy chữ cho nhóc. Hắn từng chẳng thích thú gì đám nhóc tì nghịch như ma quỷ này nhưng sau khi gặp Trương Duệ Dương hắn lại hận bản thân không có được một đứa con như vậy. Chỉ tiếc kiếp này hắn không thể như ý, bởi hắn vốn không thích con gái, mà người hắn yêu mến chở che lại khinh hắn là kẻ biến thái, hận hắn không sớm chết đi. Cứ như bây giờ thì tốt rồi, thật yên bình tiếp tục sống.

Trương Dịch tựa vào tường đất sau lều, cảm nhận sự mát mẻ thản nhiên truyền tới, vừa cắn bánh xốp vừa nhìn một lớn một nhỏ đang học chữ. Trái tim vốn chết lặng không khỏi lăn tăn gợi lên những xúc cảm ấm áp, chỉ thấy khung cảnh ấm áp như vậy dường như đã nhiều năm lắm rồi anh không được chứng kiến.

***

Hít một hơi không khí tràn ngập mùi hôi thối, Nam Thiệu nhìn về khoảng đất sụp lở hai bên đường, nếu mặt trời cứ tiếp tục nóng cháy như vậy thì cuộc sống của họ sẽ càng thêm vất vả. Căn cứ người sống lần trước hắn đi qua chính bởi vì thiếu nguồn nước, chỉ dựa vào dị năng hệ thủy thì không thể cung cấp nước uống cho hơn một trăm nghìn người, cho nên những người thường bị họ bỏ mặc đầu tiên kia không thể không rời căn cứ đi tìm đường sống khác. Chỉ không biết đám tiểu Duy…

Lắc lắc đầu, Nam Thiệu ngăn mình tiếp tục suy nghĩ. Vai bị vỗ nhẹ, Trương Dịch cầm gậy sắt chạy về phía trước. Trương Dịch rất gầy nên trông càng thêm cao, đi nhanh thì sẽ phát hiện bị khập khiễng nhưng cho dù khi nào lưng anh cũng luôn thẳng tắp, giống như dù thứ gì đè nặng cũng không chịu còng xuống khuất phục. Chỉ là chút tóc mai bạc màu bên thái dương, nếp nhăn nhàn nhạt giữa hai mày cùng với khóe môi kiên nghị của anh đều thể hiện rằng cuộc sống của người đàn ông xấp xỉ tuổi hắn kia cũng không hề suôn sẻ.

Nhanh chân đuổi kịp, hai người sánh vai đi tới, rất nhanh đã hòa vào đám người đi săn.

Lần này dưới sự kêu gọi của tiểu đội Tiên phong, những người trên xe đang muốn đi tấn công một khu phố buôn bán trong thành cổ. Tiểu đội Tiên phong chính là đội ngũ được thành lập từ những thanh niên trai tráng mà Trương Dịch gặp trước đó, rất có tiếng nói và uy tín trong đám người thường ở thị trấn Vọng Dương. Tiểu đội Tiên phong hứa sau khi xử lý xong khu phố này ngoài việc được sở hữu tinh hạch do mình đánh được còn cho phép họ dùng hết khả năng chiếm lấy vật tư. Điều kiện như vậy quả thật có sức hút rất lớn với những người chỉ có thể đánh đám zombie rải rác quanh trấn. Huống chi hợp tác với tiểu đội Tiên phong không chừng khi chiến đấu còn được họ để mắt đến, sau đó được thu nhận, về sau sẽ tốt hơn nhiều, cho nên hầu như không ai không đồng ý.

Sở dĩ Trương Dịch đồng ý không phải vì muốn gia nhập tiểu đội kia mà bởi vì anh biết rõ địa hình khu phố, biết tính khả thi của lần hành động này rất cao. Dương Dương đã lâu chưa được ăn đồ gì ngoài bánh quy với bánh xốp, anh sợ nếu cứ như vậy sẽ không nuôi lớn cậu nhóc, phải tìm thêm thức ăn giàu dinh dưỡng mới được.

Khi đi khỏi phạm vi khu vực đỗ xe an toàn, những người trên xe đều tự động chia ra, tránh để nhiều người nặng mùi sẽ thu hút nhiều zombie. Bọn họ lợi dụng những hẻm nhỏ để tự đi tới địa điểm tập hợp, đúng mười hai giờ trưa sẽ tiến hành tấn công.

Khi người xung quanh đều đã tản đi hết, Trương Dịch không dẫn Nam Thiệu tới thẳng nơi tập hợp mà đi vào phía sau một xưởng đúc, nơi đó có một bãi cát. Ngay cả trước tận thế cũng có rất ít người đến nơi này cho nên gần như không thấy zombie nào.

Trương Dịch tìm nơi dễ phòng thủ có thể tùy ý quan sát tình huống xung quanh sau đó san phẳng cát trên mặt đất vẽ một bản đồ sơ lược về thành cổ cho Nam Thiệu.

Chương 9: Kế hoạch hành động

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

.

Khu thành cổ huyện Tử Vân đường tắt lắt léo, phòng ốc cũ kĩ, lượng người cũng ít. Khu phố nhỏ là phố buôn bán cũ, ngã tư đường chỉ rộng mười mét dài năm trăm mét, không có siêu thị lớn, siêu thị nhỏ cũng chỉ có một. Mặt khác đều là các cửa hàng kiểu cũ, quán cơm, tiệm chụp ảnh, tiệm may, cửa hàng cho thuê sách và băng đĩa cùng với cửa hàng tạp hóa hay lương thực, vân vân…

“Chỗ này là một trường trung học, bên đây là bệnh viện.” Trương Dịch dùng nhánh cây nhỏ chỉ ra vị trí tương ứng trên bản đồ“Zombie hẳn là không ít, nếu đi lạc cũng đừng trốn đến bên kia.”

“Nơi này có một đường nhỏ, hai bên đã di dời gần hết, bình thường cũng không có nhiều người, hơn nữa là nhà cấp bốn, cửa sau bờ tường cũng không cao, có thể dễ dàng nhảy qua. Sau khi xong việc chúng ta đi hướng bên này sẽ không bị ngăn chặn.”

“Nhà này là tiệm tạp hóa cũ, bột gạo, dưa muối, cái gì cũng có. Còn nhà này là cửa hàng hoa quả, trời nóng như vậy chắc hoa quả đã sớm hỏng rồi, không cần đi. Siêu thị nhỏ phần lớn là đồ ăn vặt với đồ uống. Có mấy nhà là quán cơm nhỏ, bên trong chắc sẽ có chút đồ ăn. Hàng nến hương, tiệm may…”

Khu tập thể cũng trong khu thành cổ, vài năm nay chính phủ vẫn đang phát triển mạnh khu đô thị mới, khu thành cổ ở trên sườn dốc, địa hình nhỏ hẹp, gần như hoàn toàn bị bỏ quên nên không có quá nhiều thay đổi. Phần lớn mọi người đều chuyển ra ngoài, ngay cả bệnh viện, phòng khám cùng khoa nội đều chuyển đến khu đô thị mới, nhưng đang trong tình trạng gấp rút thi công chuẩn bị chuyển toàn bộ qua, trường trung học cũng vậy. Còn giữ nguyên chỉ có những cửa hàng đã mở rất nhiều năm. Đây cũng là lí do sau năm năm Trương Dịch vẫn rất quen thuộc với nơi này.

“Chúng ta không thể lấy quá nhiều nếu không sẽ hạn chế hành động.” Trương Dịch trầm ngâm nói, nếp nhăn nơi mi gian bất giác thêm sâu “Không cần lấy nước, dầu ăn không cần, gia vị không cần. Muối một hai túi là đủ rồi không cần nhiều. Gạo và bột…”

Anh chần chờ một chút. Gạo là mấy chục kg một túi, đương nhiên cũng có 5 kg 10 kg, nhưng còn phải xem vận may “Nếu có túi nhỏ thì lấy một túi, không có thì thôi, có mì sợi thì lấy hai gói. Về phần các thứ khác, chọn rồi lấy, không cần tham nhiều. Xách theo không thể vượt quá 10 kg.” Hai người không phải không thể mang nhiều hơn nhưng vậy sẽ ảnh hưởng tốc độ cùng phản ứng, nếu gặp hơn hai con zombie hậu quả nhất định không tưởng nổi.

Nam Thiệu một bên nghe, một bên yên lặng ghi nhớ địa hình, đối với quyết định của Trương Dịch không có dị nghị gì. Bánh quy với mì ăn liền tuy rằng nhẹ, thế nhưng ở trong trấn có thể đổi bánh xốp thay thế, nước dù lấy cũng không được bao nhiêucho nên lần này bọn họ chủ yếu vẫn là lấy một ít đồ có thể bổ sung dinh dưỡng như dưa muối thịt cá…

“Ở địa phương này có một nhà làm nghề rèn, chúng ta ghé qua có lẽ có thể tìm được thứ gì đó hữu dụng.” Trương Dịch chỉ một ngõ nhỏ hoang vu. May mà là khu thành cổ, thêm vào đây là huyện Tử Vân kinh tế lạc hậu mới khiến nơi làm nghề thủ công lâu năm này có thể bảo tồn đến tận bây giờ. Nam Thiệu dùng một cây gậy gỗ thô vừa tuỳ ý tìm được, không chỉ lực sát thương hữu hạn còn dễ dàng bị gãy, cho nên nhất định phải tìm được vũ khí tốt hơn.

“Nhớ kỹ, nhất định phải nhanh không thể dừng quá lâu tại bất cứ đâu kể cả nơi nhìn qua không có nguy hiểm. Đừng tham ngừng lại đào tinh hạch.” Cuối cùng, anh lại cường điệu.

Nam Thiệu ‘ừ’ một tiếng không nói gì. Trương Dịch không khỏi nhìn hắn một cái, cảm giác người đàn ông này có thể tình nguyện bị người chỉ huy thật sự nằm ngoài dự đoán, chung quy, trong ấn tượng của anh đây là một người ở địa vị cao quen ra lệnh.

“Thế nào?” Cảm nhận được ánh mắt anh, Nam Thiệu nhìn lại rồi lên tiếng hỏi.

Trương Dịch lắc lắc đầu đứng lên “Đi thôi.” Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, đối phương nguyện ý phối hợpvô điều kiện, vậy là đủ rồi.

Hai người ra khỏi bãi cát, nửa đường giết một zombie không biết từ nơi nào đến, đào tinh hạch, đến khi đi lên đại lộ trước sau đã không còn người nào. Trương Dịch dẫn Nam Thiệu chọn lối đi gần đường, không được bao lâu liền phát hiện phía sau có người đi theo.

Hai người trao đổi ánh mắt, ngay khi rẽ vào ngõ bỗng nhiên tách ra, mượn đồ vật lung tung che giấu chính mình. Đợi một lát, phía sau mới vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

“Ơ?” Âm thanh kinh ngạc cực nhỏ cũng đã đủ để nghe ra người tới là nữ.

Trương Dịch nháy mắt ra dấu với Nam Thiệu, ý bảo hắn giữ nguyên vị trí, chính mình thì ra khỏi chỗ nấp xuất hiện trước mặt cách cô gái kia năm mét.

Cô ta lui về phía sau một bước rồi dừng lại, kinh ngạc trong mắt chợt lóe nhưng cũng không có chút khủng hoảng nào.

“Tôi từ tỉnh Vân Châu đến, không quen thuộc với nơi này.” Không đợi Trương Dịch đặt câu hỏi, cô gái đã chủ động mở miệng thanh âm hơi khàn, nếu không hẳn là sẽ rất nhu hòa dễ nghe. Cô cầm xà beng dính vết máu khô, mặc quần bò bẩn thỉu cùng một áo jacket rộng rãi của đàn ông, khóa vẫn kéo đến cổ, dù trên mặt đều là mồ hôi cũng không có ý định mở rộng cổ áo. Tóc rất ngắn, rối loạn dán vào da đầu, vừa thấy liền biết là tự cắt, tóc mái gần như che khuất ánh mắt. Với hình tượng này, bất kể khuôn mặt cô thế nào cũng chẳng ai có hứng nhìn.

Trương Dịch nhớ rõ cô gái này, bởi vì trước đây gặp qua vài lần, cô chỉ có một mình, có vẻ không có dị năng nhưng có thể tự mình giết zombie cộng thêm bề ngoài khiến người khác không mấy vừa lòng, cảm giác lại có chút tối tăm, cho nên không có ai có ý đồ gì với cô, đương nhiên giúp đỡ cũng không có. Thế nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cái nhìn đầu tiên Trương Dịch liền chú ý đến khuôn mặt của cô kỳ thật cũng rất khá, hơn nữa tuyệt không vượt quá 25 tuổi.

“Tôi không biết đi thế nào để đến rạp chiếu phim cũ.” Cô gái tiếp tục giải thích. Cô không tin bất luận kẻ nào cho nên không muốn nhờ những người khác giúp đỡ, chỉ có thể chọn dùng phương thức này. Cô cũng biết cách làm này dễ khiến người khác phản cảm, cho nên khi bị phát hiện cũng không biện hộ nói dối.

Rạp chiếu phim cũ chính là địa điểm tập hợp đội Tiên Phong hẹn gặp. Trương Dịch yên lặng nhìn ánh mắt cô một lát, sau đó gật gật đầu, xoay người hướng về chỗ Nam Thiệu đang ẩn thân ra dấu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Nam Thiệu đi ra, không nhìn cô mà nhanh chóng vượt qua Trương Dịch. Cô gái âm thầm nhẹ nhàng thở ra, duy trì một cự ly an toàn theo sau bọn họ. Từ trước đến nay cô vốn không tham gia các hoạt động hợp tác với người khác thế này, nhưng bất đắc dĩ không có băng vệ sinh, chỉ có thể khẽ cắn môi. Có khi cô cũng rất uất hận, thế giới này đã thay đổi vì sao phụ nữ còn tiếp tục phải “đến tháng”?

Đường bọn họ đi là bên ngoài tường vây một lò gạch nhỏ, băng qua đồng ruộng rồi trực tiếp đi lên một sườn dốc phủ đầy rác rưởi. Lúc trước Trương Dịch mang theo con trai chính là từ nơi này trốn ra. Nếu không phải nắm rất rõ khu thành cổ căn bản không có khả năng biết con đường này thì dù ngẫu nhiên lẻn đến đây cũng sẽ cho rằng đi tiếp chỉ là núi rác.

Dọc đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xác zombie mới bị đập nát đầu, hiển nhiên trước đó đã có người đi qua, dù sao thị trấn Vọng Dương cách huyện Tử Vân không xa, không thiếu người sống sót quen thuộc huyện Tử Vân. Đây cũng là lí do khi Trương Dịch xác định trước đường thoát lại bỏ qua con đường này mà chọn một lộ tuyến khác. Không ai dám cam đoan nơi này sẽ không có kẻ muốn mạo hiểm mai phục đoạt đi thành quả mà người khác dùng mồ hôi và máu lấy được.

Trương Dịch rất rõ ràng, đội Tiên Phong chọn bọn họ tuyệt đối không phải do nhìn trúng sức chiến đấu của bọn họ mà là muốn bọn họ tại thời điểm tất yếu trở thành vật hy sinh. Cho nên, ngay từ đầu anh đã thương lượng với Nam Thiệu kế hoạch hành động và phương án rút lui, mà không phải đem hi vọng ký thác lên đội Tiên Phong. Chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cũng không ai mang lỗi với ai, đương nhiên phải bảo đảm mạng nhỏ của mình trước.

Chương 10: Tiến vào phố buôn bán

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

.

Phía trước rạp chiếu phim cũ có một sân chiếu bóng, cuối những năm 80 đầu những năm 90 đó là nơi náo nhiệt nhất của huyện Tử Vân, thời điểm xem phim hoặc là tổ chức hoạt động gì đó đều là cảnh đông đúc náo nhiệt, người bán hạt hướng dương, hạt dưa khắp nơi. Trương Dịch còn nhớ rõ khi đó bà nội bán hạt hướng dương, gấp tờ giấy thành hình nón lớn như bàn tay để đựng, một hào là có thể mua một túi, làm ăn cũng rất đắt khách. Khi đó sáu hào có thể mua một cây đậu hủ chiên và một cái bánh nướng, năm hào thì mua được một chén bún, một hào mua một túi hướng dương đã là rất mắc nhưng trong những ngày như vậy người ta đều giống nhau, sẽ không tiếc.

Sau này rất nhiều nhà máy dần dần suy sụp, khu đô thị mới bắt đầu quy hoạch xây dựng, người có chút năng lực đều đi khỏi. Chốn này cũng dần vắng vẻ hơn, rạp chiếu phim cao lớn tường vàng ngói đỏ cũng bị bỏ hoang, chỉ thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ chạy đến sân bóng chơi bóngsau khi tan học. Sau nàyTrương Dịch đi làm thu nhập không thấp, mua một căn nhà trong thành phố, vốn muốn đón mẹ đến cùng ở, chỉ là mẹ không muốn rời khỏi nơi còn lưu giữ bao kỉ niệm với cha này nên không đồng ý. Cũng bởi vì vậy mới để lại cho anh và Dương Dương một đường lui.

Thời điểm ba người tới rạp chiếu phim đã có không ít người nhưng không tụ cùng một chỗ mà phân tán tại bốn phía đề phòng để tránh hấp dẫn quá nhiều zombie mà trở tay không kịp. Mọi người cũng khá quen thuộc nên không ai hoài nghi, chỉ là nhìn đứa con gái vẫn luôn độc lai độc vãng lại đi cùng cùng hai người, ánh mắt không khỏi trở nên quái dị.

Nhưng ba người vừa đến liền tách ra. Cô ta không nói cám ơn, hai người Trương Dịch cũng không cần, trong hoàn cảnh hiện nay không ở sau lưng đâm một đao đã tốt lắm rồi.

“Đội trưởng Trương.” Hai người vừa tìm được chỗ ngồi xuống, cục thịt Trần liền lung lay chạy tới nhưng cái gì cũng chưa nói đã tránh ra.

Trương Dịch cúi đầu kiểm tra thanh thép có bị cùn hay không, Nam Thiệu cảm thấy quái dị liền nghe thấy Trương Dịch thấp giọng nói “Đợi chút nữa nhớ cảnh giác, lấy được đồ chúng ta cần lập tức rời đi theo kế hoạch, đừng trì hoãn.”

Nam Thiệu sửng sốt. Bọn họ vốn bàn bạc sau khi giải quyết phố buôn bánsẽ hội hợp với những người đó, xem đội Tiên Phong nói thế nào, mọi người cùng rút lui mới rời đội, hiện tại thay đổi tất nhiên có liên quan đến hành động của Mập mạp vừa rồi. Nhưng lại không hỏi nhiều, hắn còn chưa đến mức không hiểu tình thế như vậy.

Hắn không hỏi, Trương Dịch tự nhiên cũng sẽ không giải thích. Trong nhiều năm anh hợp tác cùng cục thịt Trần đã sớm hình thành sự ăn ý, chỉ là một ánh nhìn tưởng như lơ đãng hay một động tác nhỏ đều có khả năng có một tầng hàm nghĩa sâu hơn, vừa rồi cục thịt Trần thông qua phương thức này cảnh báo cho anh. Nếu trên đời còn ai có thể khiến Trương Dịch chịu tín nhiệm, đó nhất định chính là cục thịt Trần này, đối với cảnh báo của y tự nhiên sẽ coi trọng.

Mười hai giờ kém năm phút, người đến cũng không thiếu nhiều, không tới bởi vì tới không được hoặc là không định đến. Để vài người trông coi các cửa ra vào, đội trưởng đội Tiên Phong – Trịnh Côn triệu tập tất cả mọi người đến sân.

“Mọi người đều biết vì sao tới nơi này, tôi cũng không nói nhiều vô nghĩa, việc này nếu đã do đội Tiên Phong chúng tôi khởi xướng, vậy đi đầu dĩ nhiên cũng là chúng tôi. Có cảm thấy không công bằng hay không?” Thân hình Trịnh Côn cao lớn khỏe mạnh, đứng chỗ đó chẳng khác gì cây cột sắt. Nói tới đây, ánh mắt gã quét về phía những người đang đứng, trong mắt chợt lóe một tia khinh thường thản nhiên.

Đi đầu không phải việc tốt gì, phố buôn bánchưa từng có người đến, dù sao cũng là khu phố cũ, tuy vài năm đã trở nên tiêu điều nhưng dân cư cũng không đông đúc, như vậy zombie tất nhiên cũng sẽ không ít. Ngược lại, đi đầu nghĩa là đối mặt trực tiếp với những zombie đó, nguy hiểm không cần nói cũng hiểu được, chỉ cần không liên luỵ đến mình thì còn gì mà phải bất mãn, cho nên không ai lên tiếng trả lời.

Đợi trong chốc lát thấy không ai đáp lại, Trịnh Côn mới tiếp tục nói “Về phần sau đó sắp xếp như thế nào mọi người tự mình quyết định nhưng không cho phép tranh cướp đánh nhau, không được cản trở, bằng không đừng trách Trịnh Côn này tàn nhẫn.” Nói đến đây, gã nhìn đồng hồ đã mất đi độ sáng bóng trên cổ tay “Xuất phát đi, đúng bốn giờ rút lui. Nếu ai bởi vì lòng tham, thời gian đến còn không chịu đi thì tự gánh lấy hậu quả.”

Từ rạp chiếu phim đến phố buôn bán phải đi qua hai ngõ nhỏ, bên cạnh đó chính là trường học cùng bệnh viện cũ, bởi vì cổng lớn ở bên cạnh lại xây tường rào cao cao, cho nên dù có thể nhìn qua cửa sắt thấy zombie rậm rạp bên trong nhưng trong hẻm lại không quá nguy hiểm, lại có đội Tiên Phong đánh đầu, dọc đường cơ hồ không gặp nguy hiểm nào. Đa số mọi người đều hưng phấn không thể kìm lại, cảm giác lần này mình đi là đúng, có thể không cần tốn quá nhiều sức lại thu hoạch được phong phú quá sức tưởng tượng.

Trương Dịch và Nam Thiệu đi sau cùng, cách bọn họ không xa là cô gái trước đó đến cùng họ. Cô hẳn không phải cố ý đi cùng với họ mà chỉ là thói quen đi sau đám người mà thôi.

Ngõ thứ rất nhẹ nhàng liền vượt qua, ngõ thứ hai bởi vì hai bên là hộ gia đình, thường thường sẽ có một hai zombie lao đến, đội Tiên Phong chỉ phụ trách đi phía trước, dọn dẹp zombie rải rác sẽ để lại cho mấy người đi sau.

Trương Dịch vừa đâm thanh thép vào mắt một zombie, nghe sau lưng có tiếng động, đang muốn né tránh liền nghe thấy tiếng đầu lâu vỡ vụn. ‘Bịch’ một tiếng, một zombie nữ mặc quần áo tả tơi đổ nhào bên chân anh. Anh rút thanh thép ra mặc kệ zombie nằm trên mặt đất, quay đầu gật đầu với Nam Thiệu ra tay đúng lúc xem như nói lời cảm ơn. Nam Thiệu chỉ cười, hạ thấp người cầm gậy lưu loát đập vỡ đầu hai zombie, lấy ra tinh hạch lau lau lên cái áo sơ mi rách của mình rồi đưa cho anh. Phí đi xe trở về của hai người xem như được giải quyết.

Cô gái đi trước họ cũng có hiệu suất tương tự, thật sự là rất nhanh nhẹn, ra tay cũng không chút chần chờ, cúi thân đạp đầu gối đợi zombie té ngã trên đất lại dùng đầu bén nhọn của cái cuốc chim quyết đoán đánh vỡ đầu zombie. Mỗi lần đều là một chiêu này, hiển nhiên đã luyện được rất thuần thục, không một lần thất thủ. Sức lực của phụ nữ yếu ớt nhưng nếu biết cách dùng lực cộng thêm thân thể zombie lại cứng ngắc chậm chạp cho nên chiêu này sử dụng hiệu quả rất tốt. Mặc dù vậy không qua bao lâu, cô vẫn thở dốc mệt mỏi, nhưng mà xem ra còn có thể kiên trì một thời gian.

Đến khi ba người tới phố buôn bán, những người đi phía trước đã bắt đầu vừa giải quyết zombie vừa điên cuồng nhét đồ vào túi và ba lô của chính mình. Hai người không trì hoãn cũng theo sát, một người lấy đồ một người canh giữ. Như kế hoạch trước đó đã bàn, không tham nhiều như người khác, chỉ lấy đồ cần thiết liền lập tức rời đi. Những người khác khi thấy họ tiến vào còn có chút địch ý, nhưng khi nhìn rõ số lượng người cùng đồ vật họ lấy xong liền không để ý nữa.

Gạo trong tiệm tạp hoá đã bị lấy đi không ít, túi nhỏ đã không còn, Trương Dịch liền múc một ít gạo trong bao lớn, lại cầm hai cuộn mì, về phần rau dưa muối linh tinh cũng nhặt được một ít do người khác bỏ lại, xem thấy không còn gì để lấy, đang định gọi Nam Thiệu canh giữ ở cửa rời đi, ánh mắt quét đến túi đựng đồ ăn bị ném vung lãi lung tung, thầm nghĩ một giây liền cho toàn bộ vào túi.

Siêu thị nhỏ duy nhất trên đường đã tụ tập không ít người, bọn họ tranh đoạt tất cả đồ ăn liền hoặc đồ hộp, may mắn nhớ kỹ lời Trịnh Côn, mặc dù vẫn khó chịu với nhau nhưng cũng không dám gây lộn.

Trương Dịch không định lấy nước để tránh trì hoãn thời gian, Nam Thiệu lại đi thẳng vào, trong ánh mắt không tốt của những người khác cầm mấy tấm khăn mặt, bàn chải, kem đánh răng, xà phòng, một tá quần lót nam, hai bộ quần áo trẻ con, thậm chí còn có một ô tô đồ chơi… Ánh mắt những người đó dần trở nên quái dị, cuối cùng không chú ý hắn nữa.

Tại một góc kệ hàng, hắn gặp cô gái kia, cô đang đứng đó nhét đủ loại băng vệ sinh trên kệ vào trong ba lô. Nam Thiệu thấy bên kia không có thứ gì mình cần liền muốn vượt qua, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên mặt đất sau lưng cô gái, chỉ thấy một bàn tay gầy gò đen đúa dính đầy máu đang từ từ vươn ra hướng tới chân cô.

Cảnh báo đã không còn kịp, hắn giơ lên gậy gỗ trong tay đập qua, cô gái bị dọa sợ nhưng phản ứng rất nhanh, cũng không quay đầu lại mà nhảy lên phía trước, đợi quay đầu thì thấy đó là một zombie bị mất một nửa hai chân không đứng dậy được. Loại zombie này cũng không khó đối phó, cô đi qua một cuốc giải quyết, đào ra tinh hạch không cất cho mình mà đưa cho Nam Thiệu.

Hắn cũng không khách khí mà thu lấy nhưng khi đi nhặt gậy gỗ lại phát hiện đã gãy thành hai đoạn, mặt không khỏi sầm lại. Hắn không nói gì chỉ xoay người bỏ đi.

Những người khác khi biết vẫn còn zombie cũng không còn tâm tư giằng co, lập tức phân thành hai đội, một đội dọn dẹp trong ngoài siêu thị một lần để ngừa không biết lúc nào lại có zombie lao ra, một đội khác nắm chặt thời gian lấy đồ.

Đương nhiên việc này liên quan đến Nam Thiệu, khi hắn đi qua cửa siêu thị thuận tay đem kẹo que cạnh quầy thu ngân không ai quan tâm cho vào trong túi to.

“Gậy của anh đâu?” Chú ý tới hắn tay không đi ra, Trương Dịch kỳ quái hỏi.

“Bên trong có zombie, gãy rồi.” Nam Thiệu bất đắc dĩ trả lời. Hắn chân chính càng ngày càng nghèo túng, ban đầu dùng là các loại súng ống, sau này dùng hết đạn thì còn có dao găm cùng đao chuyên dùng để khai phá đồi núi của quân đội, mà hiện tại một cây gậy chắc chắn hắn cũng chẳng có.

Trương Dịch im lặng, rút ra con daosau thắt lưng dùng để đào tinh hạch đưa cho hắn. Dao quá ngắn, không thích hợp chiến đấu với zombie nhưng ít ra tốt hơn không có.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info