ZingTruyen.Info

Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 51 - 55

Yukikun137

Chương 51: Dã tâm

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

.

Chưa nói tới biến dị song hệ sức mạnh và tốc độ, chỉ cần là dị năng không gian thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Dị năng không gian, đây gần như là dị năng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giống như khi mọi người phát hiện công dụng của tinh hạch lên tinh thần của người dị năng vậy.

Kiều Dũng thì suy nghĩ nhiều hơn, đó chính là thiếu nữ kia đến sớm hơn bọn hắn, vì sao vẫn có zombie ở sảnh chính? Hoặc là nói, vì sao ngay cả một thi thể zombie cũng không nhìn thấy, là cô ta không gặp phải hay là bởi tốc độ quá nhanh mà tránh được? Zombie trong sảnh không nhiều, cái này cũng không nói làm gì. Chỉ là với năng lực của một người, cô ta có thể đến được đây thì lại là một chuyện cực kỳ không đơn giản, đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn không tự tin làm được như vậy.

Thấy người kia mãi không đáp lại, thiếu nữ cho rằng hắn còn đang nghi ngờ năng lực của mình, cô nàng bèn sờ lên một cái ghế dựa bên cạnh, vì thế ngay trước mắt bao người, cái ghế kia cứ vậy mà biến mất trong không khí. Cô mỉm cười nhìn mọi người ở đây, khi ánh mắt đảo qua chỗ Nam Thiệu thì ngừng hai giây, sau đó lại trả ghế dựa về chỗ cũ, đồng thời trên tay còn thêm một quả táo tươi mới, đi về phía Trương Dịch cùng Nam Thiệu, chìa tay đưa cho Trương Duệ Dương đang mở to mắt hiếu kì nhìn cô “Em trai nhỏ, táo này tặng cho em.”

Khi quả táo vừa to vừa đỏ giống như mới được hái từ trên cây xuống xuất hiện, đồng tử của mọi người đều co rụt lại. Trương Dịch không dấu vết nhíu mày, sau đó mỉm cười “Thứ này quá trân quý, cô giữ lại cho mình đi.” Trước tận thế một quả táo tươi không tính là gì, thế nhưng hiện tại dù có tiêu nhiều tinh hạch hơn nữa cũng khó mà đổi được, nói trân quý cũng không quá lời.

Trương Duệ Dương vốn đang ngóng trông ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, nghe đến câu này liền vùi đầu vào lòng ba ba, cố gắng không để mình nhìn quả táo vừa thơm vừa ngọt kia nữa, về phần nước miếng trong miệng lại không nhịn được, chỉ có thể vụng trộm nuốt vào.

Trong mắt thiếu nữ chợt lóe vẻ ngoài ý, không cho là đúng nhưng trên mặt vẫn cười bảo “Không sao, tôi vẫn còn.” Nói xong, kéo tay Trương Duệ Dương qua nhét táo vào, sau đó ngồi xuống ghế sô pha gần đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Kiều Dũng.

Trương Duệ Dương khó xử, không biết phải làm thế nào mới tốt, muốn khóc nhưng không dám nhìn về phía Trương Dịch. Anh cũng không nói gì, trao đổi ánh mắt với Nam Thiệu, cuối cùng chỉ hơi gật đầu với thiếu nữ, không nói lời cảm ơn mà là lấy táo từ trong tay Trương Duệ Dương ra để trên mặt bàn. Ánh mắt những người khác di động theo quả táo kia, dừng lại, sau đó rời đi.

Vẫn là câu nói cũ, thiếu nữ dám phách lối như vậy, tất phải có chỗ dựa, không sợ người khác có ý đồ với mình, tựa như cô có thể một mình đến khách sạn vậy, hiển nhiên năng lực so với những người đang ngồi ở đây mạnh hơn mấy bậc. Cho nên Trương Dịch cũng không nhiều chuyện mở miệng khuyên cô ta khiêm tốn trước mặt mọi người, dĩ nhiên trong đó còn có một nguyên nhân, chính là cảm giác của anh tại lúc cô gái này lấy ra quả táo đưa cho Trương Duệ Dương, trong nháy mắt đó trở nên có vẻ ác ý. Đương nhiên cũng không phải đặc biệt ác ý, chung quy trong mắt anh đối phương cùng lắm chỉ là một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện mà thôi, có vài việc có thể lý giải, dù sao về sau tận lực tránh đi là được.

“Cô gái…” Suy nghĩ nửa ngày, Kiều Dũng ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng thì bị cô nàng cắt lời.

“Tôi tên là Hàn Linh, chú có thể trực tiếp gọi tên tôi.” Thiếu nữ cắt ngang lời hắn, hiển nhiên không quá thích hai chữ cô gái này, nhưng nếu gọi mấy kiểu xưng hô khác lại càng không được.

Kiều Dũng dừng một chút, mới nói “Năng lực của cô mạnh thế kia, tại sao muốn gia nhập với chúng tôi?”

“Đương nhiên là vì cảm thấy mấy người không tệ.” Hàn Linh trả lời rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta cảm thấy chỉ là trả lời cho có lệ.

Lời này đại khái có ý khích lệ, thế nhưng người ở đây, ngoài Tiểu Dương Dương không hiểu chuyện mà vui vẻ ra, ngay cả thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi tên Bùi Viễn kia cũng khinh thường bĩu môi, lại càng không cần phải nói tới những người đàn ông từng trải nhiều kinh nghiệm. Mọi người đều lấy mạng mình ra để chém giết, cũng không cần người ngoài cuộc tới bình luận một câu kiêu căng như vậy, kể cả là đối phương có mạnh hơn bọn họ đi chăng nữa.

Kiều Dũng chỉ cười, không lộ ra vẻ không vui, nhưng không trả lời Hàn Linh ngay mà là quay đầu nhìn về phía những người khác “Cũng đã hiểu hết rồi, tôi không có ý kiến. Ý của mọi người thế nào?” Nói đến đây, mới nở nụ cười xin lỗi với Hàn Linh “Trước đó chúng tôi đã giao hẹn rồi, nếu muốn thu thêm người, cần có sự đồng ý của tất cả.”

Thiếu nữ này xuất hiện rất kì quái, hơn nữa hành sự quá mức phách lối, nếu có thể hắn muốn từ chối ngay, nhưng lấy tình cảnh hiện tại của bọn họ, mọi người cùng ở trong một khách sạn, có thể không đắc tội thì không nên đắc tội. Chung quy tuổi trẻ khí thịnh, bị mất mặt, ai biết được sẽ gặp phải phiền toái gì chứ. Chỉ cần cô ta sau này không làm bừa, tiếp tục đi cùng nhau, có lẽ cũng không sao. Về phần đối phương có mưu đồ gì hay không, không phải hắn chưa suy xét qua, nhưng cũng chính bởi vì thế, thả người dưới mí mắt mình mới càng yên tâm hơn.

Hàn Linh có năng lực mạnh, dáng vẻ lại xinh đẹp, tuy lúc nói chuyện, hành động có vẻ kiêu ngạo khiến người ta không thoải mái, nhưng chung quy liên quan đến tuổi tác cho nên những người khác cũng không mở miệng phản đối, sôi nổi nói không có ý kiến. Vì thế mọi chuyện liền được định.

Trong mắt Hàn Linh lóe vẻ tự mãn, hiển nhiên cho rằng đây là điều tất nhiên, từ góc nhìn của cô, với năng lực của mình muốn gia nhập một đội ngũ thế này, hẳn là đối phương cầu còn không được, nào có thể bị cự tuyệt, cũng bởi thế khi Kiều Dũng suy nghĩ quá lâu, kì thật khiến cô rất khó chịu. Nếu không phải… cô đã sớm xoay người bỏ đi rồi.

“Nếu hiện tại mọi người đã nhất trí ý kiến, tiếp theo chúng ta sẽ nói đến vấn đề đội trưởng.” Kiều Dũng nói “Chúng ta chỉ có mười mấy người, sở dĩ cần một đội trưởng chủ yếu là vì vào thời điểm mấu chốt, có một người có thể gây ảnh hưởng đến tất cả chứ không để toàn đội rời rạc. Xét thấy mọi người mới quen biết không lâu, phỏng chừng ai cũng không phục ai, tôi sẽ tạm thời đảm nhận, ít hôm nữa quen thuộc rồi, muốn đổi người tôi chắc chắn không có ý kiến.” Việc này hắn nói khá là tùy ý, hiển nhiên cũng không quá đặt vị trí đội trưởng này trong lòng. Nếu không phải trước kia hắn là tổ trưởng, nói chuyện có uy tín lại không muốn mọi người mới bắt đầu thành lập lại chỉ vì vị trí đội trưởng mà lục đục với nhau, hắn mới lười phải quản ba cái chuyện phí sức lại không được cảm ơn này. Nói đến cùng kì thật vẫn là một câu, tăng thêm tỉ lệ sống sót mà thôi.

Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn, phát hiện mọi người đều biếng nhác, đối với chuyện ai làm đội trưởng tựa hồ không quá hứng thú, ngược lại chỉ có Hàn Linh mới gia nhập thì cánh môi giật giật, giống như đang tự kiềm chế lắm mới không lên tiếng. Vì thế hắn cười bảo “Ai không đồng ý hay có ý tưởng gì thì nhanh nói ra đi, không sau này lại dông dài ảnh hưởng đoàn kết, cũng đừng trách lão Kiều tôi giết chết kẻ đó.”

Hắn luôn kiêu ngạo như thế, những người khác đã quen rồi, thậm chí có người trêu ghẹo “Được rồi, biết râu đội trưởng Kiều mà vểnh lên thì không ai dám náo loạn. Mà này, cũng đã là tận thế rồi, râu kia của anh bảo dưỡng thế nào vậy? Có phải mỗi sáng đều phải soi gương chỉnh sửa không?”

Nghe vậy, mắt Kiều Dũng trợn lên, ngược lại Thạch Bằng Tam ngồi cách hắn không xa không nhịn được nở nụ cười, hóa ra Kiều Dũng quả thật mang theo một cái gương bỏ túi và dao cạo bên người, bằng không sao có thể giữ được hai chòm râu không biến hình được chứ?

Hàn Linh cảm thấy chuyện lập đội của bọn họ thật sự cứ như trò đùa, vừa mới bắt đầu đã không tách không rời đã khiến người ta thấy buồn cười rồi, về phần chuyện đội trưởng sau đó, lại càng thêm tùy tiện. Theo như cô thấy, đi lại trong tận thế không được phép có chút khinh thường nào, tuy nhìn cô phách lối, song đó là vì cô có năng lực, hoàn toàn không sợ người khác đánh chủ ý lên người. Nhưng những người này căn bản không có bản lĩnh đó, thế mà còn dám thoải mái như vậy, thuần túy là muốn tìm cái chết. Về phần không tách không rời cái gì đó, nếu đội viên bị thương hay tàn phế rồi, giữ lại chẳng qua chỉ liên lụy những người khác mà thôi, những người này hiển nhiên còn chưa hiểu rõ sự tàn khốc của tận thế, thật sự là quá ngây thơ.

Nghĩ một chút, cuối cùng cô quyết định vẫn không nên ở giờ phút này xuất đầu tranh vị trí đội trưởng, chờ bọn họ về sau bởi vì suy nghĩ ngây thơ hiện tại mà thất bại, cô sẽ lại ra mặt, hẳn sẽ càng dễ dàng thu phục bọn họ hơn.

Đợi trong chốc lát thấy không ai phản đối, Kiều Dũng rốt cục đập bàn kết thúc đề tài về tổ đội. Kế tiếp đương nhiên là bắt đầu dọn dẹp khách sạn, ít nhất trước khi trời sáng mưa tạnh, bọn họ đều không có khả năng rời khỏi nơi này, cho nên khiến nơi cư trú an toàn hơn một chút là rất quan trọng.

Khách sạn có bảy tầng, tầng một là sảnh lớn, còn có nhà hàng cơm Trung, tầng hai đến tầng sáu là phòng nghỉ, tầng bảy là nhà hàng Tây, quán bar, cà phê cùng với phòng tắm hơi và các công trình nghỉ dưỡng. Hàn Linh nói cô ở tầng cao nhất, kỳ thật là phòng kinh doanh ở tầng sáu. Vì lý do an toàn, Kiều Dũng cũng không phân chia người quá lẻ tẻ, thêm Hàn Linh tổng cộng có mười tám người, đương nhiên Trương Duệ Dương lúc này chỉ là tính cho đủ đầu người mà thôi, có sức chiến đấu chân chính vẫn là mười bảy, hắn phân mười bảy người này thành hai đội đi càn quét từng tầng một.

Mọi người xúm lại, thực lực của mỗi người không quá rõ ràng, cũng không biết sắp xếp ra sao, cho nên lấy nguyên tắc tự nguyện, để bọn họ tự phân tổ. Bốn người Trương Dịch khẳng định sẽ không tách ra, sau đó Triệu Xuân gia nhập thêm, còn có hòa thượng Giới Sân không biết là hòa thượng thật hay giả, một người đàn ông tên Đàm Khuê Phong khoảng bốn mươi tuổi và Hàn Linh. Tổng cộng có mười dị năng, dĩ nhiên mặc kệ dị năng có dùng được hay không đều phân bố theo số lượng bình quân mà chia, tính như vậy, bên đám Nam Thiệu mới chỉ có bốn dị năng, vì thế vốn Thạch Bằng Tam thường như hình như bóng với Kiều Dũng bị đá lại đây. Cứ vậy, số lượng của bọn họ lại nhiều hơn một người, chẳng qua cũng không ai so đo, chung quy không phải bên này nhiều thì chính là bên kia hơn, không cách nào chia đều được.

Nếu bắt đầu dọn dẹp thì dĩ nhiên không thể tiết kiệm điện, đèn trên hành lang đều mở ra, thang máy cũng thông điện, trong bốn thang máy vậy mà còn giam mấy zombie, cùng với mấy thi thể xương cốt tứ chi phân tán, còn có mấy thứ thối rữa màu đen đã không còn nhìn ra là cái gì nữa. Có lẽ vì muốn chứng minh thực lực của mình với mọi người, không đợi những người khác ra tay, Hàn Linh biến ra thanh đao dài từ hai tay trống rỗng, nhanh như gió trong hai ba cái liền giải quyết xong mấy zombie kia. Cuối cùng thu đao vào không gian, trên người không dính lấy một giọt máu bẩn.

Quá mạnh! Tất cả mọi người còn chưa tách ra trợn mắt há mồm, cho rằng bản thân thấy được cao thủ võ hiệp trong truyền thuyết.

Hàn Linh quay đầu nhìn những người khác, không chút che giấu vẻ kiêu ngạo, sau đó dẫn đầu bước vào thang máy, thấp thoáng có bóng dáng của người cầm đầu. Những người còn lại sau khi sững sờ, cũng chia ra vào hai thang máy, chỉ là mỗi người suy nghĩ cái gì thì trong đầu người bên ngoài cũng không biết được.

Tầng hai đã dọn dẹp sạch sẽ, cho nên trực tiếp lên tầng ba tầng bốn.

“Anh Nam Thiệu, dị năng của anh rất lợi hại nhỉ.” Khi những người khác đều im lặng, Hàn Linh rốt cuộc mở miệng giống như lơ đãng hàn huyên cùng Nam Thiệu.

Nam Thiệu ngạc nhiên nhìn về phía cô, nghĩ rằng hình như vừa rồi cũng không giới thiệu, sao cô ta biết tên mình, miệng lại thản nhiên trả lời “Dị năng hệ mộc thì có gì lợi hại chứ?”

“Dị năng hệ mộc? Sao lại thế được, không phải là dị năng sinh mệnh sao?” Hàn Linh thốt ra, nói xong mới phát hiện bản thân hình như lỡ lời, chỉ có thể xấu hổ sửa lại “Em nghe người khác nói vậy.”

Quả thực là càng giấu đầu càng lòi đuôi.

Chương 52: Nghi ngờ

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

.

Trước đó, biết Nam Thiệu thức tỉnh dị năng chỉ có đám Trương Dịch, cho nên nghe được từ người khác là không có khả năng. Mà lời nói của Hàn Linh khiến người ta có ảo giác rất lớn, đó chính là cô biết Nam Thiệu, cũng nắm được một vài chuyện của hắn.

“Dị năng sinh mệnh là gì?” Tuy hoài nghi trong lòng nhưng Nam Thiệu cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ hỏi vấn đề mình để ý. Kỳ thật vấn đề này không phải chỉ một mình hắn muốn hỏi, mấy người ở đây ngoài Trương Duệ Dương ra, gần như ai cũng có, chung quy chưa nghe nói qua có dị năng sinh mệnh.

Đinh một tiếng thang máy đến, Hàn Linh không trả lời, chỉ nói “Có cơ hội em sẽ nói với anh Nam, hiện tại đối phó với zombie trước đã.”

Trước khi thang máy mở ra, vì đề phòng có zombie nghe thấy tiếng động mà nhào tới, hoặc là zombie bên ngoài quá nhiều không ứng phó kịp, người ở bên trong để vũ khí ngang trước ngực phân ra đứng sang hai bên, tay một người đặt trên nút đóng cửa, chuẩn bị tùy thời ứng đối, Trương Duệ Dương thì được Trương Dịch chắn phía sau. Hàn Linh thấy bọn họ phản ứng nhanh nhẹn cũng có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là cao hứng.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, không có zombie nhào vào. Trên hành lang có ba con, xem quần áo thì có một là nhân viên phục vụ khách sạn, hai con khác là khách, quần áo trên người đều rách nát, vết máu loang lổ, mặt hoặc cơ thể bị cắn nát lộ ra xương xốt. Lúc này chúng nó cách quá xa, cho nên không thể tới kịp chỗ đoàn người ở trong thang máy.

Không đợi những người khác phản ứng, Hàn Linh đã xông ra ngoài trước một bước, hai ba cái liền xử lý xong mấy con zombie kia. Trương Dịch hơi tiếc nuối, anh còn nghĩ muốn tìm lại cảm giác đêm qua, hiện tại zombie căn bản không nhiều, cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả một cọng lông anh cũng không đụng được. May mắn sau khi Hàn Linh giết vài zombie kia xong, nói với những người khác “Mọi người chia ra dọn dẹp từng phòng đi, xong rồi thì tập hợp ở đây.”

Thái độ sai khiến cứ như là chuyện đương nhiên của cô nàng khiến mấy người khác không thoải mái, thế nhưng không muốn so đo với một cô gái, cũng không tất yếu phải so đo, vì thế họ tách ra thành tốp năm tốp ba.

“Anh Nam, anh đi cùng em nhé.” Cô gọi Nam Thiệu lại.

Nam Thiệu ngay cả nhìn cô ta cũng lười, một tay lật cuốc chim một tay phủ lên vai Trương Dịch, ở giữa mang theo Trương Duệ Dương, ba người song song đi vào một gian phòng không có ai. Nếu mới đầu hắn còn muốn biết được chút thông tin về dị năng sinh mệnh từ miệng đối phương thì lúc này đã không còn suy nghĩ đó nữa. Đứa con gái tự cho là đúng như vậy hắn không bình tĩnh hầu hạ được.

Trẻ tuổi nhất trong đội là một hòa thượng tính tình rất tốt, còn có Lý Mộ Nhiên, những người khác gần như đều là đàn ông đã ngoài ba mươi, có nghĩ cái gì trong lòng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, mà Lý Mộ Nhiên từ trước tới nay chuyện không liên quan tới mình thì không quan tâm, cho nên cũng không lộ ra ánh mắt khác thường, chẳng qua chỉ phối hợp tránh đi. Tiểu hòa thượng Giới Sân với ý niệm giúp đỡ mọi người muốn gọi Hàn Linh cùng đi với cậu và Triệu Xuân, chẳng qua sau khi nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của thiếu nữ, cậu sáng suốt bỏ đi suy nghĩ này. Trước đó cô nàng đã khoe ra năng lực siêu cường của mình, hoàn toàn không cần phối hợp với người khác, tuy cậu mỗi ngày đều niệm tứ đại giai không, nhưng vẫn không thích ai nhìn người bằng nửa con mắt. Nếu sư phụ ở đây, có lẽ cậu sẽ giả bộ một chút, chẳng qua giờ sư phụ không có ở đây, quên đi.

Hàn Linh không nghĩ tới Nam Thiệu không nể mặt như vậy, cô nàng tức giận cực kỳ, không áp chế được, lại nghĩ, có phải đối phương không nghe thấy mình nói hay không, sau đó liền cảm thấy khả năng này rất lớn. Chung quy với dung mạo và năng lực của cô, không phải cô tự phụ, nhưng lớn thế này rồi còn chưa từng bị đàn ông cự tuyệt lần nào, dù không có ý gì với cô cũng sẽ duy trì phong độ nên có. Vì thế cô bình thường trở lại, nhưng quyết định về sau sẽ không chủ động nữa, chờ hắn biết mình đã bỏ lỡ cơ hội thế nào, không biết sẽ ảo não thành bộ dạng gì đây.

Nghĩ đến đây, khóe môi cô hiện lên nụ cười giảo hoạt, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp càng thêm linh động, đáng tiếc không ai nhìn đến.

“Sao cậu không trả lời cô ấy?” Thẳng đến sau khi đá văng cửa một phòng khách mà không thấy zombie, Trương Dịch mới hỏi Nam Thiệu, chung quy tin tức Hàn Linh để lộ ra thực sự rất quan trọng, hiện tại không thích hợp đắc tội với cô ta.

“Phiền.” Nam Thiệu trả lời rất kiên quyết. Nếu không phải dưới tình huống thiết yếu, hắn rất ít khi làm chuyện gì khiến bản thân khó chịu.

Trương Dịch lắc đầu, cũng không khuyên nữa, nghĩ rằng cùng lắm thì đến lúc đó mình sẽ giúp hắn thám thính một chút chuyện dị năng sinh mệnh vậy. Kế tiếp phải xông vào hai phòng nữa mới gặp được một zombie, Trương Dịch không cần Nam Thiệu ra tay, tự mình chém hai đao giải quyết, đáng tiếc không tìm được cảm giác lưu loát giống như đêm trước.

Nhìn anh nhăn mày tựa như đang suy tư vấn đề khó nào đó, Nam Thiệu còn tưởng rằng anh phiền não chuyện lúc nãy, vì thế nói “Tôi cảm thấy cô ta rất cổ quái, có thể tránh xa thì tránh xa một chút. Về phần dị năng cô ta nói kia, ai biết là thật hay giả, hơn nữa nếu là thật, tôi cũng không tin mình không tự ngộ ra được, cùng lắm thì mất chút thời gian mà thôi. Dù sao là thứ của mình, có thế nào bản thân mình hẳn phải rõ ràng hơn người ngoài mới đúng.”

Trương Dịch mê hoặc nhìn về phía hắn, suy nghĩ còn chưa hoàn toàn trở về, cho nên nhất thời không kịp phản ứng ra hắn đang nói cái gì.

“Sao cô ta lại tới khách sạn? Tới đây kiểu gì? Vì sao còn có thể sạch sẽ được như vậy? Còn có quả táo tươi và dị năng không gian của cô ta… Một người có bí mật không đáng sợ, nhưng nếu người này có quá nhiều bí mật lại không biết che giấu, vậy rất nguy hiểm.” Nam Thiệu buông lỏng, vì sự thiếu nhẫn nại của mình mà giải thích lần cuối. “Tôi có thể hiểu quyết định của đội trưởng Kiều, nhưng trên thực tế chúng ta căn bản không có tư cách để lên giọng.” Ngụ ý là, nếu cùng đội với thiếu nữ kia, chỉ sợ bọn họ sẽ bị cô ta liên lụy.

Trương Dịch rốt cuộc lấy lại tinh thần, sờ sờ cái đầu nhỏ đang ngẩng lên mờ mịt nghe Nam Thiệu nói chuyện của Trương Duệ Dương, ừ một tiếng. Sao anh không nghĩ tới đó chứ, chỉ là cảm thấy cơ hội ở ngay trước mắt, bỏ qua đáng tiếc như vậy cũng không cần thiết, dù sao tạm thời cũng phải trở thành đồng đội với Hàn Linh rồi, về phần sau này chuyện sẽ phát triển thế nào thì ai cũng không biết được, cho nên có thể không làm quan hệ trở nên bế tắc là tốt nhất.

“Tôi đã hiểu.” Anh trả lời “Đi thôi, có lẽ bọn họ cũng xong rồi.” Hiện tại không thích hợp thảo luận đề tài này, bị người ta nghe thấy cũng không tốt.

Ba người ra khỏi phòng khách, phát hiện Hàn Linh đang chờ bên thang máy, những người khác cũng lục tục từ các phòng đi ra.

“Chẳng được mấy zombie.” Cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên một trước một sau đi tới, oán giận than thở. Zombie ít đại biểu tinh hạch của bọn họ giảm bớt, cũng không phải là chuyện tốt.

“Tận thế phát sinh vào ban ngày, đa số đều ở bên ngoài, trong phòng được mấy người chứ.” Nam Thiệu thản nhiên trả lời.

Trò chuyện đơn giản vài câu, đoàn người lại vào thang máy lên thẳng tầng năm. Đội Kiều Dũng còn tới trước bọn họ, đang dọn dẹp ở đó rồi. Hai đội cùng làm nên tốc độ càng nhanh, chưa đến mười phút đã kiểm tra hết các phòng. Tầng sáu Hàn Linh đang ở, dĩ nhiên không cần dừng lại dọn dẹp, cuối cùng là tầng bảy.

Khiến mọi người ngoài ý muốn là, zombie ở tầng bảy lại không ít, ước chừng có trên trăm con, từ chỗ khuất trên hành lang nhìn lại, giống như từng có những người may mắn sống sót trốn ở đây, nhưng cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì mà toàn bộ đều biến thành zombie.

Vừa nghe tiếng thang máy vang lên liền có zombie nhào vào, các loại dị năng đồng thời phát ra, giải quyết xong nhóm đầu tiên. Một tay Trương Dịch cầm khảm đao, một tay nắm tay con trai đi ra ngoài. Anh vốn định để đứa nhỏ lại thang máy cho nhóc quay lại tầng hai, nhưng nghĩ đến sau này sẽ thường xuyên gặp trường hợp thế này, sớm muộn gì cũng phải thành thói quen, mà tình huống hiện tại tốt hơn so với trên đường cái nhiều lắm, cho nên vẫn cắn răng mang nhóc theo bên mình. Zombie trong này đều là người trưởng thành, có muốn tổn thương Trương Duệ Dương vóc dáng thấp bé cũng không dễ dàng gì.

“Đi sát bên ba, chú ý trên đất, không được để zombie cắn nhé.” Anh dặn dò một câu.

“Vâng ạ.” Trương Duệ Dương gật đầu, đối mặt với zombie đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, nhóc thật ra không quá sợ hãi như nhiều người lớn khác. Đôi khi, năng lực thích ứng của trẻ con so với người lớn còn mạnh hơn.

Mấy người Nam Thiệu theo bản năng tụ lại bên người Trương Dịch, bốn người lưng tựa lưng vây Trương Duệ Dương bên trong, tận hết khả năng bảo vệ nhóc. Trong lòng Trương Dịch cảm động, nhưng anh cũng không nói cảm ơn, tay phải cầm đao giơ lên chống lại zombie đang kêu gào nhào tới.

Chương 53: Thế đao

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

.

Trong nháy mắt zombie ập đến, phản ứng đầu tiên của Trương Dịch là né tránh, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến phía sau không chỉ có Trương Duệ Dương mà còn có ba người Nam Thiệu, nếu mình tránh ra, e là sẽ hại đến những người khác, cuối cùng anh chỉ có thể kiên trì ứng đối trước mặt.

Vóc dáng zombie nọ trung bình, chiều dài cánh tay bắt tới ngắn hơn so với anh, nhưng cũng chỉ chênh lệch 2cm, mà bất kể là chặt xương cổ hay bổ đầu, điểm dùng lực đều phải ở vị trí trung đoạn của lưỡi đao. Thân khảm đao dài khoảng 40cm, ngoài những nhân tố khác có thể khiến cự ly rút ngắn, anh chỉ có khoảng 20cm để ra tay, ngay cả nửa bước cũng không đến, mà trong nửa bước này anh nhất định phải vung đao thành công. Dù chỉ một sai lầm nhỏ cũng có khả năng khiến móng vuốt zombie cào anh hoặc là người bên cạnh bị thương.

Những con số đó chẳng qua chỉ chợt lóe lướt qua đầu anh, ngay sau đó anh đã nâng chân đạp vào bụng zombie ngăn nó tiếp tục đi tới, sau đó quát lên một tiếng lớn, khảm đao quét từ trên xuống dưới, phập một tiếng bổ đầu zombie ra, sau đó ở chỗ cổ đao chuyển một cái, cánh tay giữ nguyên thế, nửa bên đầu lâu bay ra ngoài, mà zombie thì ngã thẳng xuống phía bên kia.

Một đao này sạch sẽ lưu loát, không có chút tiêu hao dư thừa nào. Khiến những người cũng đang chém giết zombie gần đó không khỏi kinh ngạc, mà kinh ngạc nhất vẫn là Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên, bởi vì bọn họ không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dịch giết zombie, thế nhưng chưa có lần nào uy mãnh sắc bén giống như vừa rồi, cầm vật nặng mà cứ như không, giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Tim Trương Dịch đập thình thịch, anh nhận thấy mình lại bắt được cảm giác đó rồi, lập tức không nghĩ nhiều, lên tiếng “Mọi người tản ra một chút.” Sau đó liền buông tay Trương Duệ Dương ra, nghênh đón một zombie khác.

Ba người Nam Thiệu hiển nhiên cũng biết dựa vào quá gần không tiện đối phó với zombie, Trương Dịch vừa nói, liền tự nhiên mà kéo giãn khoảng cách giữa nhau, đương nhiên, vẫn đề phòng không để zombie lọt vào giữa phạm vi. Trương Duệ Dương mang ánh mắt sùng bái nhìn bóng dáng ba ba, ngồi xổm xuống bên cạnh zombie bị đánh chết, sau một lúc chần chừ, học dáng vẻ của người lớn, cầm dao găm tìm kiếm viên đá lấp lánh bên trong cái đầu lâu đã bị cắt ra.

Trương Dịch đắm chìm trong cảm giác huyền diệu kia, quên đi tất cả xung quanh mình, ánh mắt nhìn chằm chằm zombie gần đó nhất, vung đao, chém, xoay lại, vung đao, chém, xoay lại…… Động tác chỉ có một, rập khuôn cứng nhắc, dưới ánh mắt của người bên cạnh thậm chí là vô vị, thế nhưng lại không thể không thừa nhận hiệu quả rất tuyệt, chẳng cần giống như cũ chém đứt cổ còn phải tùy thời lưu tâm nguy hiểm, phòng ngừa bị cắn nữa.

Giống như thời gian mới chỉ trôi qua chốc lát, trong mắt ngoài sắc mặt phức tạp của đồng đội ra, còn lại không nhìn thấy một zombie đứng thẳng nào, Trương Dịch dừng lại, ánh mắt còn đang cảnh giác tìm tòi bốn phía, liền cảm thấy bên vai nặng xuống, trước khi anh ý thức được chuyện gì, đao trong tay đã chém ra.

Nam Thiệu thậm chí không có cơ hội nghĩ nhiều, trong nháy mắt cảm thấy sát khí ập vào mặt, hoàn toàn dựa vào bản năng mà ngửa người, khó khăn lắm mới tránh được một chiêu gần như là tất sát đối với zombie, nhưng cũng bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

“Anh Dịch!” Đồng dạng bị dọa sợ còn có cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên.

Trương Dịch lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện người vỗ vai mình là Nam Thiệu, không khỏi kinh sợ, anh biết rõ vừa rồi bản thân bị vây trong trạng thái gì, nếu đổi thành cục thịt Trần hoặc là Lý Mộ Nhiên, e là không tránh khỏi.

“Xin lỗi! Vừa rồi thần kinh quá căng thẳng.” Anh nâng tay lau mặt, áy náy nói nhỏ.

“Tôi thiếu chút nữa nghi ngờ bình thường có phải đắc tội anh chỗ nào rồi hay không, khiến anh muốn nhân cơ hội xử lý tôi đó.” Nam Thiệu vỗ vỗ vai anh, nói đùa.

“Đương nhiên không phải.” Trương Dịch cũng cười lên, chẳng qua trong lòng vẫn sợ hãi như trước.

“Không hổ là anh Dịch, quá mạnh!” Cục thịt Trần cũng nhào tới, bội phục tán thưởng. Tuy rằng ngày đó khi dọn dẹp ngã tư đường, y cũng hợp tác với Trương Dịch nhưng chung quy không nhiều như bọn Lý Mộ Nhiên, cho nên còn tưởng rằng Trương Dịch lúc ấy chưa hoàn toàn phát huy thực lực.

Nghe được lời y nói, Trương Dịch nhìn xung quanh, phát hiện zombie đã bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, có người đang tụ tập nói chuyện cách đó không xa, có người đang đào tinh hạch, còn có một số ít người nhìn anh giống như nhìn quái vật. Anh cười khổ, không giải thích gì, mà chỉ lo lắng tìm kiếm bóng dáng của Trương Duệ Dương, vừa rồi hình như ngay cả con trai mình anh cũng quên mất.

Trương Duệ Dương đang ngồi xổm cách đó không xa, nhìn qua tròn vo nho nhỏ, nếu như không phải đang làm chuyện rất ghê rợn thì sẽ vô cùng đáng yêu.

Trương Dịch yên lòng, lúc này mới cảm giác được tay anh đang phát run, ngay cả đao cũng không cầm được, giống như bởi vì vừa rồi thiếu chút nữa lỡ tay giết Nam Thiệu mà thoát lực. Trong phút chốc trước khi khảm đao rơi xuống, Nam Thiệu hơi cúi người bắt lấy “Đao này không thể để trong tay anh được nữa, miễn cho lại xuống tay với tôi.”

“Cám ơn.” Trương Dịch hiểu rõ ý tốt của hắn, sau khi tâm tình đã ổn định, không khỏi nhớ tới cảm giác chém giết zombie lúc nãy, trực giác mách anh rằng hiện tại là thời điểm nên nắm chắc thời gian để lĩnh hội, bằng không để nó biến mất rồi lại không biết lúc nào mới xuất hiện, vì thế anh nói “Trông Dương Dương giúp tôi, tôi đi xuống trước.” Nói xong, không đợi trả lời, đã vội vàng vào thang máy.

Nam Thiệu ngây người, đến khi lấy lại tinh thần thì thang máy đã đóng lại, nhìn những người khác phát hiện bọn họ không khác mình là mấy, đều là bộ dáng không hiểu ra sao, vì thế ho khan một tiếng, tay cầm đao tay cầm cuốc chim đi về phía Trương Duệ Dương còn đang nghiêm túc tìm tinh hạch trong đầu zombie, hồn nhiên không biết ba của mình đã rời đi.

“Anh Dịch xử gần một phần ba số zombie.” Cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên cũng đi qua, đồng thời nhỏ giọng nói. Mà hơn một phần ba khác là Hàn Linh giải quyết, còn lại mới là thành tích của những người còn lại cộng vào. “Anh ấy trước kia… cũng điên cuồng như vậy sao?” Phải biết rằng vừa rồi y quá mức khiếp sợ, thiếu chút nữa bị zombie cắn, thật sự rất nguy hiểm đó.

Lý Mộ Nhiên lắc lắc đầu, cũng không nhiều lời.

“Chẳng lẽ dị năng của anh ấy thức tỉnh?” Máu hóng chuyện trong ngực Cục thịt Trần nổi lên, dù Lý Mộ Nhiên không quá phối hợp, y cũng tự kích động tự đoán.

“Bần tăng cảm thấy không giống dị năng.” Ngay khi Lý Mộ Nhiên bắt đầu lười phải gật hay lắc đầu, rốt cuộc cũng nhảy ra một người thích tám chuyện giống Cục thịt Trần, tiểu hòa thượng Giới Sân chen lại đây, nhỏ giọng nói “Tôi… Bần tăng thấy Trương thí chủ khẳng định là học môn võ công tuyệt thế nào đó.” Mà cách đó không xa, Bùi Viễn mới mười sáu tuổi lẳng lặng tới gần, sau đó vểnh tai nghe lén bọn họ thảo luận. Cậu không thức tỉnh dị năng, cho nên rất hi vọng Trương Dịch không có dị năng, như vậy cậu sẽ có hi vọng cũng có thể trở nên lợi hại như thế.

Cục thịt Trần liếc nhìn tiểu hòa thượng, tức giận “Cậu nghĩ đây là tiểu thuyết võ hiệp à, tuyệt thế võ công là cái quần gì chứ? Cậu không phải là đệ tử Thiếu Lâm à? Sao không thấy giỏi như vậy?”

“A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối, tôi cũng không phải đệ tử Thiếu Lâm. Bần tăng chỉ là đệ tử canh cổng của miếu Bạch Mã, huyện Thạch Đầu, trấn Vọng Dương thôi. Nói đến tuyệt học, chổi lông gà của sư phụ tôi cũng có thể được xem là nhất tuyệt, chẳng qua bởi vì bần tăng còn chưa thu đệ tử, cho nên chưa học được đến tay.” Nói tới đây, trên mặt cậu lộ vẻ buồn bã, dường như cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Cậu xưng hô khá hỗn loạn, nói chuyện không đầu không đuôi, Cục thịt Trần nghe đến mà đau răng, mà Bùi Viễn cũng đang nhe răng, hối hận vì đã đi nghe lén.

“Gì mà đệ tử canh cổng chứ, trong cái ngôi miếu đổ nát kia không phải có hai hòa thượng nghèo là cậu và sư phụ cậu sao?” Kiều Dũng đi về phía bên này muốn thám thính thực lực của Trương Dịch từ đám người Lý Mộ Nhiên, vừa vặn nghe được lời này liền bật cười.

“A Di Đà Phật, thật ra cũng không tính là nghèo, chúng tôi còn lắp một cái máy tính, là hãng Lenovo.” Giới Sân hạ mắt, rất nghiêm túc tranh luận.

“Có lắp mạng không?” Cục thịt Trần thuận miệng hỏi câu.

“Có chứ, dùng rất tốt. Chẳng qua sư phụ toàn tranh với bần tăng, không tranh được liền cầm chổi lông gà quất. Aiiii…!” Giới Sân thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.

“Chổi lông gà là nhổ lông từ trên con gà mà làm thành, hai người là người xuất gia thì làm kiểu gì?”

“Sư phụ tôi tự làm. Chúng tôi nuôi gà, thỉnh thoảng sẽ giải quyết một con, sư phụ nói chỗ chúng tôi không có ai quản, có thể không cần giữ giới luật quá. Huống chi bần tăng chỉ là Giới Sân, không phải Giới Huân(*).” Nhớ tới món gà hầm nấm rừng, Giới Sân cảm thấy nước miếng bắt đầu chảy ra, thật sự là lâu rồi không được ăn.

(*) Giới Sân: không giận dữ, Giới Huân: không ăn mặn

Lần này Cục thịt Trần triệt để hết chỗ nói rồi. Mà Bùi Viễn đã không thể nhịn được nữa, nhắc nhở “Không phải mấy người đang tám chuyện sao anh Trương lại lợi hại như vậy à?” Sao lại chuyển đề tài lợi hại thế này!

Đương nhiên, với năng lực lạc đề cường đại này của hai người bọn họ, cũng chẳng sợ người bên cạnh kéo đề tài trở về, nhưng muốn chân chính thảo luận ra kết quả vấn đề của Trương Dịch, cũng là chuyện rất không thực tế. Cho nên cuối cùng không chỉ Bùi Viễn thất vọng, Kiều Dũng càng tuyệt vọng hơn, hận không thể đá bọn họ ra khỏi khách sạn cho hứng gió lạnh.

Chỗ Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên thì không thể lấy được chút tin tức gì, mà Trương Duệ Dương tay bẩn hề hề thì đáp là “Ba ba rất lợi hại đó!” Mặc kệ là lúc nào, ba ba cũng giỏi nhất trong lòng nhóc. Về phần Trương Dịch có chuyện đi trước, sau khi anh nói lại vài lời, Nam Thiệu chỉ ừ một tiếng, nhìn những người khác còn đang ở đó rồi lại cúi đầu làm việc của mình.

“Nhóc con khá lắm, không sợ sao?” Minh tinh điện ảnh Lương Quan Luân ngồi xổm xuống bên cạnh đứa nhỏ đang chuyên tâm, thầm kinh ngạc lại hiếu kì hỏi.

Trương Duệ Dương thấy được tinh hạch, liền để dao găm qua một bên, sau đó vươn tay nhỏ nhặt tinh hạch ra, xoa xoa lên người, để sang tay còn lại. Trong tay kia đã có ba viên, thêm viên này vào nhóc suýt cầm không được, suy nghĩ một lát, nhóc cất tinh hạch vào trong túi quần mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ba của A Ô, gật gật đầu rồi lại lắc đầu.

Lương Quan Luân nở nụ cười, vốn muốn sờ đầu nhóc con, lại phát hiện tay mình dính máu zombie, đành phải thôi “Rốt cuộc là sợ, hay là không sợ thế?”

“Trước kia sợ, hiện tại không sợ nữa.” Trương Duệ Dương nói. Ngày đó nhóc bị buộc giết một zombie, kỳ thật rất sợ, trong lòng cứ bị ám ảnh mãi, dần dần liền cảm thấy không có gì đáng sợ cả, thêm nữa nhóc vô cùng khát vọng được trở thành người như ba ba, cho nên mới lấy dũng khí đi đào tinh hạch. Mà khi đào được viên tinh hạch đầu tiên, liền cảm nhận được thành tựu rất lớn, vì thế sau đó càng đào càng hăng say, nào còn thấy kinh hoàng nữa. Đương nhiên, nhóc đào cũng chỉ giới hạn trong số zombie mà Trương Dịch giết, những con khác nhóc hoàn toàn không có năng lực phá vỡ đầu lâu. Chẳng qua, chỉ cần là Trương Dịch giết, cũng đủ cho nhóc đào rồi.

“Dương Dương thật sự là tiểu nam tử hán.” Lương Quan Luân khen.

Trương Duệ Dương nhất thời lộ ra nụ cười xán lạn. Nhưng lúc này lại cố tình có một thanh âm không hài lòng truyền đến, khiến nụ cười trên mặt đứa nhỏ sụp xuống.

“Thật tàn nhẫn, sao lại để đứa trẻ nhỏ như vậy làm chuyện này?” Hàn Linh đi tới, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại “Muốn tâm lý đứa nhỏ trở nên vặn vẹo hay sao thế?” Vừa nói, cô vừa kéo đứa bé lên, sau đó lấy khăn tay lau sạch hai tay bẩn hề hề kia, giáo huấn “Dương Dương, chị nói cho em nè, những zombie này trước kia cũng giống chúng ta…”

Sắc mặt Nam Thiệu trầm xuống, trước khi cô ta nói xong, đã thò tay tóm Trương Duệ Dương lại, lạnh lùng nói “Nên dạy như thế nào tự chúng tôi biết, không khiến cô nhọc lòng!” Nói xong, ôm Trương Duệ Dương vào thang máy, trước khi xuống tầng dưới, để lại vài câu dặn Cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên ở lại chờ Kiều Dũng sắp xếp.

Khuôn mặt Hàn Linh nháy mắt đỏ bừng, xấu hổ đứng lên, trong phút chốc cảm giác hình như tất cả mọi người đang cười nhạo mình, cảm giác đối với Nam Thiệu lại trượt thêm một cấp độ. Cô thấy người đàn ông này không có chút phong độ gì cả, so với bạn trai Tiêu Triết trước kia của mình kém hơn không biết bao nhiêu. Nghĩ đến Tiêu Triết, lòng cô liền khó chịu, ngược lại không còn tâm tư đi so đo thái độ của Nam Thiệu nữa.

“Ờm…” Kiều Dũng xoa xoa mặt, nhất thời cũng không biết nói gì, cuối cùng quyết định không dính líu vào việc này mà nói với những người khác “Để lại một nhóm đào tinh hạch, thu dọn thi thể, những người khác đi theo tôi thu gom vật tư rồi phân công sau.”

Chương 54: Trương Dịch lĩnh ngộ

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

.

Nam Thiệu không tìm thấy Trương Dịch ở tầng một, liền đoán được có thể anh đã về phòng rồi, nghĩ một chút, vẫn không mang Trương Duệ Dương đi quấy rầy anh mà là đi tìm chậu hứng nước mưa bắt đầu rửa tay cho cậu nhóc. Trời lạnh như vậy, vốn nên đun chút nước nóng để rửa, ai ngờ nhóc con đã cho tay vào nước trước một bước.

“Không lạnh sao?” Nhìn đứa nhỏ ngồi xổm nghiêm túc chà xát hai tay, Nam Thiệu hơi kinh ngạc.

“Không lạnh ạ.” Trương Duệ Dương ngẩng đầu, cái miệng nhỏ toe toét lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau đó lại cúi đầu, cảm xúc có vẻ không tốt.

“Sao vậy?” Nam Thiệu cũng chen vào rửa đi dịch bẩn trong tay, sau đó cầm lấy tay đứa nhỏ, xoa nắn một hồi, ngữ khí ôn hòa hỏi.

“Chú bí đỏ, đào cái viên sáng sáng trong suốt đó rất tàn nhẫn sao?” Trương Duệ Dương rầu rĩ hỏi, xem ra phản ứng ngạc nhiên của Hàn Linh vẫn tạo thành ảnh hưởng đối với nhóc.

“Con biết tàn nhẫn là gì sao?” Trong lòng Nam Thiệu đã mắng Hàn Linh không biết bao nhiêu lần, đối với Trương Duệ Dương thì vẫn nhẹ giọng thầm thì. Tất cả nhận thức trong giai đoạn này của trẻ con đều đến từ người lớn và hoàn cảnh chung quanh, nếu quan niệm của người lớn không đồng nhất sẽ khiến tụi nhỏ khó xử. Nam Thiệu chưa từng nuôi dưỡng đứa trẻ nhỏ thế này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, lúc này phải xử lý cẩn thận, nếu không sẽ không chỉ là vấn đề thằng bé trưởng thành lệch lạc mà còn không biết lúc nào sẽ vì lòng dạ khó hiểu của cô ả kia mà mất luôn cái mạng nhỏ.

“Hoàng Thượng không cho phép Tiểu Yến Tử và Ngũ a ca ở cùng nhau cũng rất tàn nhẫn.” Trương Duệ Dương nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói. Bởi vì mỗi ngày trên TV đều nghe bọn họ nói tàn nhẫn, nhóc không hiểu, thế nhưng cũng biết đó không phải lời hay gì.

“……” Nam Thiệu đột nhiên phát hiện, trẻ con không dễ dạy chút nào.

Cuối cùng nhiệm vụ này vẫn giao cho Trương Dịch mãi tới tận trước buổi cơm chiều mới đi ra, sau khi anh nghe Nam Thiệu kể xong mọi chuyện liền mang Trương Duệ Dương về phòng, đợi đến lúc đi ra, nhóc con đã khôi phục vẻ hoạt bát bình thường.

“Anh nói với nó thế nào vậy?” Nam Thiệu tò mò.

“Tôi chỉ giải thích với nó một điểm, zombie ăn thịt người, giết zombie càng nhiều, người chết càng ít, hơn nữa tinh hạch có thể khiến những người dị năng tăng cao sức mạnh, cho nên đào tinh hạch là chuyện tất yếu. Chuyện này không liên quan gì đến tàn nhẫn cả.” Nhìn con trai đang theo sau Lý Mộ Nhiên, Trương Dịch cười nói, tâm tình chưa lúc nào tốt như bây giờ, bởi vì anh đã hoàn toàn thấu hiểu được cảm giác lúc trước, thực lực tự nhiên cũng tăng một bước lớn, ý nghĩa của việc này thế nào không cần nói cũng biết được.

“Nó có thể nghe hiểu sao?” Nam Thiệu hoài nghi.

“Đương nhiên. Thật ra cậu muốn nói cái gì, chỉ cần chậm rãi nói rõ ràng với Dương Dương là được, dù nó không thể hiểu hết cũng vẫn sẽ tin lời cậu nói. Bởi vì cậu quen thuộc với nó.” Trương Dịch trả lời, hoàn toàn không lo lắng con trai bị lệch lạc. Trên thực tế, anh luôn dạy con rất trực tiếp, thứ nhất là vì Trương Duệ Dương quả thật có thể nghe hiểu được, thứ hai là vì khi con trai ra đời thì anh đang ở tù, cũng không biết làm thế nào để ở chung với một đứa bé nhỏ như vậy, cho nên đơn giản theo phương thức của người lớn mà dạy. Dần dà, hai cha con đều hình thành thói quen, trao đổi không có vấn đề gì nữa.

Nam Thiệu thụ giáo, sau đó nhắc tới chuyện khác mà mình quan tâm “Hôm nay anh lợi hại hơn lần trước rất nhiều, có phải dị năng thức tỉnh không?”

Hắn vừa hỏi ra, lập tức khiến lỗ tai bốn phía dựng hết lên.

“Không, chẳng qua là nắm giữ được chút kĩ thuật chém giết zombie thôi.” Trương Dịch lắc đầu. Trên thực tế, theo như anh thấy đó quả thật là một kĩ xảo, chẳng qua muốn lĩnh ngộ được thì cũng cần kinh nghiệm phong phú cùng với kha khá may mắn. Nếu không phải tối qua hoàn toàn dựa vào trực giác chém ra một đao chỉ dẫn phương hướng kia, có lẽ sẽ càng tốn nhiều thời gian, anh cũng không có cơ hội phát hiện hóa ra có thể dùng đao như vậy.

Nam Thiệu vốn đang muốn hỏi, nhưng nghĩ đến Trương Dịch có lẽ cũng không muốn cho người khác biết, vì thế lại nhịn xuống. Trương Dịch nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi của hắn không khỏi nở nụ cười “Không có gì không thể nói cả.”

Thấy anh đồng ý tiết lộ, mọi người vốn đang dừng nói chuyện tập trung nghe lén đều xúm hết lại đây, chỉ có Hàn Linh vẫn ngồi ở chỗ cũ, không chút để ý lau hai đao của mình, cụp đôi mắt lóe ra ánh sáng châm chọc. Theo như cô thấy, một người bình thường có giỏi giang thế nào thì cũng có giới hạn, nào có cái gì dạy người khác chứ. Nước suối bên trong không gian của cô hoàn toàn có thể kích phát dị năng của những người này, đáng tiếc dường như bọn họ không vừa mắt cô, cô cũng không có thói quen mặt nóng dán mông lạnh, đương nhiên sẽ không lấy ra rồi.

“Thật ra cũng rất đơn giản, mọi người đều đã học vật lý, hẳn là nhớ rõ động năng là do khối lượng và vận tốc của vật quyết định, dưới tình huống khối lượng của vật lớn, tốc độ càng nhanh thì động năng hình thành càng lớn. Cũng như vậy, tốc độ chúng ta vung đao càng nhanh, thương tổn tạo thành cũng sẽ càng lớn. Xét đến cùng, chẳng qua là một chữ ‘nhanh’.” Nói đến đây, Trương Dịch nở nụ cười “Thế nhưng chỉ nhanh thôi chưa đủ, còn cần tai mắt của bản thân phối hợp thống nhất, đạt tới mức cầm đao mà tựa như không, thu phát tự nhiên, cái này phải tự mình luyện tập rồi lĩnh hội, không phải chỉ dựa vào lời nói là hiểu rõ được. Hiện tại tôi chỉ mới mò được đường đi, còn trước thành công tôi vẫn nhấn mạnh vào phương diện luyện tập, tựa như lời ‘Ông lão bán dầu’(*) đã nói, quen tay hay việc.”

Có một vài thứ bị cho là huyền diệu, chẳng qua cũng chỉ như vậy, hoàn toàn không nhất thiết phải giấu giếm. Tuy rằng Trương Dịch tự biết trong thời gian ngắn đã biết được đường đi, ngoài cố gắng ra, còn một vài nhân tố khác, ví như may mắn lại ví như áp lực quá lớn, so với những người khác mà nói, chân tàn lại mang theo con trai, áp lực của anh rất lớn. Chẳng qua anh không nói những thứ đó ra, dù sao đều là nhân tố không thể điều khiển được, nói ra cũng chỉ khiến người khác tăng áp lực và uể oải mà thôi.

Nghe anh nói xong, có người lộ vẻ thất vọng, có người lại đăm chiêu, nhưng chung quy đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cũng không còn ai ở đó mà phỏng đoán lung tung nữa.

“Anh Dịch, anh nói sao em thấy giống tiểu thuyết võ hiệp thế.” Cục thịt Trần đưa ra một túi trái cây khô, hỏi. Ở tầng bảy lục soát được không ít đồ ăn, vì phòng ngừa lại xảy ra chuyện như ở tiểu khu, Kiều Dũng để mỗi người lấy một bao đồ ăn, số còn lại thì dùng chung. Cục thịt Trần chẳng thể giữ đồ được, lấy ra ăn trước.

Trương Dịch khoát tay ý bảo không muốn “Không đến mức như vậy đâu.” Nói đến đây thì ngừng, nhiều lời thêm nữa sẽ thành khoe khoang rồi. Trên thực tế, theo như anh thấy, càng tiếp cận với sự bùng nổ của tiềm lực, bị hoàn cảnh ép đến cực hạn, kết quả sẽ không thể lùi lại được nữa. Chỉ là thứ tiềm lực này, nghe nhiều quen tai nhưng nếu chân chính truy xét tới, lại cảm giác trống rỗng cùng mặc cho số phận, chẳng bằng quen tay hay việc là có thể tìm được nó, càng có thể khiến người ta nảy sinh lòng tin.

Nói những lời này, có người tin, khẳng định cũng có người không tin. Tin Trương Dịch ngoài Lý Mộ Nhiên cùng vài người quen thuộc ra, còn có Bùi Viễn nhỏ tuổi nhất và hòa thượng Giới Sân. Những người còn lại, bởi liên quan đến tuổi tác, trải qua quá nhiều chuyện, ít nhiều khó có thể tin tưởng người khác. Bọn họ sẽ giữ những lời này trong lòng, lật tới lật lui mà suy nghĩ, cho đến khi xác định quả thật có thể làm, mới dám hành động. Hình dung dễ nghe một chút thì là cẩn thận, nếu nói thật ra, thì chính là thiếu đi cái loại nhiệt huyết bốc đồng cùng tinh thần mạo hiểm của người trẻ tuổi. Chẳng qua mặc kệ thế nào, những lời này của Trương Dịch vẫn lưu lại trong lòng mọi người một dấu ấn, giống như ám thị tâm lý vậy, sau một thời gian dài bị ảnh hưởng, cũng sẽ đến lúc tự thân mỗi người đều làm được. Đương nhiên, trong những người này cũng không bao gồm Hàn Linh, bởi vì cô đã có được bàn tay vàng nghịch thiên, hoàn toàn không cần gian khổ bước từng bước thăm dò giống người bình thường nữa.

“Nếu đều có dị năng, mọi người sẽ không phải vất vả như vậy nữa.” Hàn Linh đột nhiên nói ra một câu như vậy, mọi người xấu hổ nhưng lại không thể không thừa nhận lời cô nói là sự thật, chính là bởi vì không có dị năng mới phải vắt hết óc tìm cách khiến bản thân mạnh hơn.

“Lời cô nói không phải vô nghĩa sao?” Tuổi không lớn hơn cô, thế nhưng Bùi Viễn lại không chút cố kị, không chút khách khí nói ra. Trên thực tế, lần đầu tiên khi nhìn thấy Hàn Linh, trái tim thiếu niên còn từng ‘ping pong’, chẳng qua loại thiện cảm đó dưới phong cách đặc biệt chói mắt của cô khiến cậu thấy bản thân không thể ngấm được.

“Sao lại vô nghĩa chứ?” Hàn Linh giống như không nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của Bùi Viễn, đao ‘xoẹt’ một tiếng tra vào vỏ, ngẩng đầu “Cũng không phải không có cách nào.”

“Cô nói cái gì?” Bùi Viễn cho rằng bản thân nghe nhầm.

“Tôi nói, muốn thức tỉnh dị năng cũng không phải không làm được.” Vốn không định lộ chuyện nước suối trong không gian có khả năng thức tỉnh dị năng sớm như vậy, thế nhưng khi nhìn thấy ông chú què chân kia được mọi người vây quanh xin chỉ bảo, Hàn Linh vừa buồn cười vừa không thoải mái, mà điều cuối cùng khiến cô hạ quyết tâm là bởi ánh mắt của Nam Thiệu nhìn người đàn ông kia quá mức ấm áp tràn đầy tín nhiệm.

Một câu như sấm chớp nổ tung khiến mọi người đang ngồi đều chuyển ánh mắt về trên người thiếu nữ, cũng chẳng sợ cô có cách thật hay không, vẫn không khống chế được một tia hi vọng mong manh trong lòng.

“Cô chém gió à, nếu như biết sao cô không nói với người đứng đầu trấn Vọng Dương đi, bảo đảm sẽ cho cô lên làm Bồ Tát đó!” Bùi Viễn cũng động tâm, trên mặt lại ra vẻ châm chọc không tin, nói một câu kích tướng.

“A Di Đà Phật, nếu nữ Bồ Tát thực sự có cách để người thường thức tỉnh dị năng, vậy đó chính là làm việc thiện công đức vô lượng. Bần tăng nguyện vì nữ Bồ Tát tố kim thân, chung thân cung phụng.” Giới Sân hợp thời tiếp một câu.

“Làm việc thiện? Không, tôi không có chút hứng thú nào với làm việc thiện cả.” Hàn Linh nở nụ cười, ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua Nam Thiệu, thấy hắn dường như cũng rất để ý việc này, trong lòng biết bước đi này của mình có vẻ đúng rồi. “Nếu tôi có thể thức tỉnh dị năng cho các người, các người chịu trả giá thế nào?” Cô vốn muốn dung nhập với bọn họ trước, rồi mới nói chuyện này, thế nhưng cô phát hiện bản thân không có kiên nhẫn đó, hoặc là nói, cô cảm thấy bọn họ cố ý xa cách cô.

Nghe đến đó, mọi người nếu vẫn còn không rõ cô thật sự có biện pháp hay không thì sống cũng vô dụng rồi, nhưng lại không có hưng phấn như trong tưởng tượng. Thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền, nếu cô ta đã nói rõ ra, như vậy toan tính hẳn không nhỏ.

“Cô muốn cái gì?” Lần này là Kiều Dũng mở miệng. Hắn là người dị năng, thế nhưng không có nghĩa là hắn không hi vọng những người khác trong đội cũng được thức tỉnh dị năng. Đây rõ ràng là đàm phán, hắn không thể thờ ơ lạnh nhạt nữa.

“Có một ngày, bóng đêm sẽ chấm dứt, đến lúc đó sẽ xuất hiện biến dị thực vật và động vật hung tàn. Chỗ này cũng không phải chỗ nên ở lâu, tôi muốn đi Tây Bắc, đến bên đó thành lập căn cứ người sống sót của riêng mình. Ai đồng ý đi theo tôi, tôi sẽ giúp người đó thức tỉnh dị năng.” Hàn Linh thản nhiên nói rồi đứng lên “Cho các người một buổi tối để suy xét.” Nói xong, thu đao vào không gian, sau đó xoay người rời đi.

Tích xưa: Ông lão bán dầu

Ông Trần Nghiêu Tư làm quan đời nhà Tống, bắn cung giỏi có tiếng đời bấy giờ không ai bằng. Ông cũng lấy thế làm kiêu căng.

Ông thường bắn trong vườn nhà. Một hôm có ông lão bán dầu đi qua, thấy ông đang bắn, đặt gánh xuống, ngấp nghé xem mãi. Ông lão thấy ông Nghiêu Tư bắn mười phát trúng được tám chín thì hơi gật gù mỉm cười. Nghiêu Tư gọi vào hỏi:

“Nhà ngươi cũng biết bắn à? Ta bắn chưa được giỏi hay sao?”.

Ông lão nói: Chẳng phải giỏi gì cả. Chẳng qua là quen tay thôi.

Nghiêu Tư giận lắm, bảo: À nhà ngươi dám khinh ta bắn không giỏi à?

Ông lão nói: Cứ xem tôi rót dầu thì đủ biết.

Nói đoạn bèn lấy một cái bầu đặt xuống đất, để đồng tiền lên miệng, lấy cái môi từ từ rót dầu qua lỗ đồng tiền, mà không dây một tí dầu nào ra đồng tiền cả.

Rồi nói: Tôi cũng chẳng phải giỏi gì, chỉ quen tay mà thôi.

Nghiêu Tư cười chịu là phải.

Chương 55: Sống lại

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

.

“Cô ta nói thật sao?” Bùi Viễn nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, sắc mặt phức tạp hỏi.

Có phải thật hay không, trước khi tận mắt chứng kiến chẳng ai có thể cam đoan, thế nhưng từ trong lời nói của Hàn Linh lại để lộ ra một tin tức. Kế tiếp, sau sự dị biến thành zombie của loài người, một đợt sóng nguy hiểm khác sắp ập đến.

“Sao cô ta biết sẽ xảy ra chuyện gì?” Có người khác nghi ngờ, chung quy hiện tại cũng không có gì để dự báo thời tiết.

“Trước đừng quản đến mấy thứ đó.” Kiều Dũng ngăn mọi người tiếp tục thảo luận vấn đề nhạy cảm này “Là thật hay giả rất nhanh có thể nghiệm chứng thôi, tôi không ngăn cản tương lai của mọi người, đều tự suy nghĩ kỹ đi, ai có bạn bè thì thương lượng với nhau. Về phần người dị năng…” Hắn dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Nếu lời cô ta nói là thật, vậy có nghĩa cô ta còn biết nhiều thứ hơn nữa, mọi người tự ngẫm xem bản thân muốn đi hay ở lại.” Tại tận thế này, đi cùng với một người có năng lực mạnh, hơn nữa dường như còn có khả năng tiên đoán sẽ bớt đường vòng đi rất nhiều. Huống chi nếu cô ta có thể giúp người khác thức tỉnh dị năng, như vậy có phải cũng có biện pháp khiến người dị năng càng trở nên mạnh hơn không? Đây không phải chuyện không có khả năng, hắn có thể nghĩ tới thì những người khác cũng vậy, cho dù không nghĩ tới, hắn cũng sẽ nhắc nhở, xem như xứng đáng những ngày mọi người ở cùng nhau.

“Đội trưởng Kiều, anh nghĩ thế nào?” Lưu Hạ hỏi, anh là dị năng hệ gió, tốc độ nhanh, hơn nữa có thể khống chế phương hướng của gió.

“Tôi?” Kiều Dũng vuốt vuốt mớ tóc ngắn ngủn, cả người dựa hết vào sô pha “Tôi không có hứng tranh giành với một cô nhóc.” Rất nhiều lời hắn chưa nói nhưng mọi người đều là người trưởng thành sẽ tự thấy được, nếu không thấy được, vậy cũng chỉ bởi vì còn mải lo suy nghĩ đến lợi ích. Tuy hắn không vừa mắt cô gái kia, thế nhưng có thể khẳng định trong khoảng thời gian này, những người đi cùng cô ta sẽ sống tốt hơn người khác. Nhưng hắn là đàn ông lại không có vướng bận gì, dẫu chịu thêm khổ sở đều không quan trọng, cần gì bởi vì chút xíu lợi ích mà phải dựa dẫm vào một cô gái chứ.

Cùng ý tưởng với hắn còn có Trương Dịch. Anh cũng rất hi vọng bản thân và con trai có thể thức tỉnh dị năng, nhưng không muốn vì thế mà tự bán hai cha con cho người khác. Anh cũng không vừa mắt Hàn Linh, thiếu nữ này nhìn sơ đã biết không có mấy sự từng trải, vừa không khôn ngoan lại thiếu tính nhẫn nại, càng không có khí phách và sức hấp dẫn khiến người khác cảm phục, có lẽ cô thật sự có thể dựa vào năng lực cùng sự tiên đoán của mình để thu nạp không ít người, thậm chí thành lập nên căn cứ người sống sót như cô mong muốn, thế nhưng khả năng bị những thế lực mạnh hơn để mắt tới cũng sẽ lớn nhất. Kẻ mang ngọc là kẻ có tội, chỉ bằng chuyện có thể khiến người khác thức tỉnh dị năng cũng đủ khiến cô bị người ta hãm hại không biết bao nhiêu lần rồi, mà những người đi theo cô, e rằng cũng khó có thể thu được kết quả tốt. Mặt khác, còn một nguyên nhân chính là, anh không quá yên tâm với phương pháp thức tỉnh dị năng theo như lời Hàn Linh nói, sợ có di chứng gì đó không thể đoán trước được, cho nên vẫn quyết định buông tay.

“Em không đi với cô ta đâu.” Lúc này bọn họ đã về tới phòng, mấy người thương lượng xem có muốn đi cùng Hàn Linh thành lập căn cứ người sống sót kia hay không. Lý Mộ Nhiên trả lời rất kiên quyết.

“Vì sao?” Ba người đàn ông đều kinh ngạc, vốn nghĩ rằng cô sẽ muốn đi cùng Hàn Linh nhất, chung quy đều là phụ nữ mà.

“Đồng tính tương xích.” Lý Mộ Nhiên cong chân ngồi trên ghế dựa, đáp án thật rõ ràng, hơn nữa còn cảm thấy như thế chưa đủ để biểu đạt suy nghĩ trong lòng, lại bổ sung thêm một câu “Em ghen tị với cô ta.” Bộ dạng xinh đẹp, có không gian lại lợi hại, được sống tốt như vậy, quan trọng nhất là nhìn qua còn có vẻ phách lối, thấy thế nào cũng khiến người ta ghen tị.

Mấy người Trương Dịch nở nụ cười, quả thật rất khó không để người khác đố kỵ. Bởi vì Hàn Linh là con gái, cho nên mấy người đàn ông không thấy thế nào cả, nhưng nếu đối phương là một người đàn ông, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ ghen tị.

“Anh cũng rất muốn có thể phát ra cầu lửa hoặc đánh ra tia chớp, ngầu hơn biết bao nhiêu…” Cả người cục thịt Trần chiếm hơn phân nửa cái sô pha dài, chân gác lên bàn trà, híp mắt đầy khát khao.

Trương Duệ Dương đã cởi giày ngồi bên sô pha chơi, nghe nói như thế thì nhìn nhìn y, sau đó bò qua, nhào vào cái bụng núc ních thịt của y “Chú béo, chú hiện tại rất ngầu mà.”

Cục thịt Trần khoa trương kêu thảm thiết một tiếng, sau đó nghiêng đầu trợn mắt, miệng kêu gào “Chú chết mất, chết mất… bị bảo bối đè chết mất… Chú béo đẹp trai bị Dương Dương béo đè chết…”

Trương Duệ Dương cười ha ha, Trương Dịch bóp trán không nói gì, Nam Thiệu xoa cằm ngồi ở đầu giường, không biết đang nghĩ cái gì, chỉ có Lý Mộ Nhiên quăng qua ánh mắt khinh bỉ nhìn cục thịt Trần, cảm giác y đặc biệt ngây thơ.

Không khí vốn đang nghiêm túc cứ vậy bị khuấy đảo, nhất thời hỗn độn, cuối cùng mọi người vẫn cùng nhau quyết định, tìm được cơ hội sẽ rời xa mỹ nữ họ Hàn, để tránh trở thành người bị hại vô tội hoặc bị diệt khẩu.

Trong lúc bọn họ đang thương lượng thì còn có vài phòng nữa cũng trình diễn một màn tương tự, bất đồng là, có vài người thì tranh luận, có người thì ngồi một mình một góc suy nghĩ tới lui. Mà trong phòng kinh doanh ở tầng sáu, Hàn Linh cũng không thoải mái như cô biểu hiện ra bên ngoài, vừa về đến phòng cô liền lắc mình vào không gian, sau khi chào hỏi cha mẹ liền vào căn nhà nhỏ trong không gian tìm giản bạch (gọi chung cho sách lụa và thẻ tre), muốn xem thử có biện pháp nào khống chế nhân tâm hay không. Nếu cô đã nghĩ tới chuyện lấy nước trong không gian giúp người khác thức tỉnh dị năng, đương nhiên cũng nghĩ đến sau khi xong chuyện có người sẽ không nhận nợ, thậm chí có khả năng cắn ngược lại cô. Lòng người hiểm ác, cô không phải không biết, thậm chí thấu hiểu rất rõ, chỉ là muốn làm chuyện lớn thì không thể lo trước lo sau. Lần trước, bởi vì muốn thừa dịp trời đổ mưa lớn và rét lạnh mà giúp nhóm Nam Thiệu một cái ơn lớn, sau đó thuận thế đưa họ lên chiếc thuyền mình đã sắp xếp, ai ngờ thị trấn Vọng Dương lại đột nhiên ra lệnh tấn công huyện thành, khiến cô bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Nhưng không nghĩ tới sau khi sống lại, ông trời tựa hồ vẫn đứng về phía cô, cho cô gặp lại hắn ở đây, cô cũng không muốn bỏ qua lần nữa.

Hàn Linh là người được sống lại. Kiếp trước cô vùng vẫy ba năm trong tận thế, bị bạn khuê mật hại chết, sau đó sống lại vào thời điểm trước khi tận thế xảy ra một tháng. Mới nghe thì thấy có thể sống trong tận thế ba năm nhất định là người không đơn giản, nhưng sự thật kiếp trước cô chỉ là người thường, không có dị năng cũng không có không gian, nhưng lại có một người bạn trai là dị năng tam hệ phong lôi hỏa vẫn luôn che chở, giúp cô gần như không phải cảm thụ sự tàn khốc của tận thế. Cô biết zombie ăn thịt người, biết người bình thường sống không dễ dàng, biết động thực vật hung tàn bao nhiêu, nhưng chỉ là từng gặp qua, thậm chí đôi khi còn nảy sinh lòng đồng cảm bảo Tiêu Triết cứu một số người về đội. Khi Tiêu Triết cự tuyệt thì tức giận với anh ta, mắng anh không có lòng đồng cảm, trên thực tế, cô chỉ biết tận thế vô cùng tàn khốc nhưng bản thân lại chưa một lần đói bụng, chưa bị zombie truy đuổi đến mức đường cùng, đối mặt với cái miệng rộng tanh hôi đến muốn tự sát kia.

Tiêu Triết rất mạnh, đoàn đội mà anh ta dẫn dắt cũng mạnh không kém, có đầy đủ năng lực bảo vệ người mình yêu kín không chỗ hở. Tiêu Triết rất yêu cô, về điểm này cô chưa từng nghi ngờ. Cho nên sau này khi Tiêu Triết trở thành nhân vật số một số hai trong căn cứ Đông Châu, bắt đầu có người phụ nữ khác bên ngoài, cô rất đau khổ nhưng vẫn không muốn rời anh, lại không nghĩ rằng bởi vậy mà cản đường người khác, cuối cùng bị hại chết. Mà cái người hại chết cô lại là người phụ nữ cô coi là bạn thân, càng châm chọc hơn, người phụ nữ đó là do cô xin Tiêu Triết cứu về.

Sau khi sống lại, Hàn Linh tự xét lại mình, cô hiểu ra bản thân không được quá thiện lương đi cứu về một con rắn độc, hiểu ra không nên dung túng lũ đàn ông đê tiện kẻo cuối cùng lại đổi bằng mạng sống của mình, cho nên chuyện đầu tiên cô làm chính là đá Tiêu Triết. Không thể không nói, có thể sống lại chính là một chuyện may mắn, Hàn Linh càng may mắn hơn ở chỗ, bởi vì sống lại mà cô chiếm được một tổ truyền không gian, trong không gian có suối thần, có công pháp tu chân, còn có các loại dược liệu trân quý, thậm chí còn có thể gieo trồng hoa màu. Gia cảnh cô rất tốt, kiếp trước cô vì Tiêu Triết mà trở mặt với người nhà, thẳng đến khi chết cũng chưa gặp lại cha mẹ. Cho nên giờ đây sau ngày được sống lại cô liền trực tiếp mua vé máy bay về nhà, sau đó thuyết phục cha mẹ dùng hết tiền để dành, thậm chí còn mua mấy chỗ bất động sản, lấy tiền đó mua thực phẩm và đồ đủ cho một căn cứ nhỏ dùng trong một năm, nếu không phải không có cách, cô thậm chí còn muốn mua súng ống. Chẳng qua khi tất cả đã được chuẩn bị thích đáng, tận thế cũng đã đến, cha mẹ không bị biến thành zombie nhưng cũng không thức tỉnh dị năng. Lúc đó cô mới nhớ tới nước suối có lẽ có thể cải thiện thể chất của cha mẹ, lại không nghĩ rằng khiến cho họ thức tỉnh.

Kiếp này, cô thức tỉnh dị năng hệ lôi, lại ngay từ đầu đã tu luyện công pháp tu chân trong không gian cộng thêm có nước suối cùng với rất nhiều đan dược hỗ trợ nên tăng cấp rất nhanh, năng lực so với các người dị năng bình thường khác mạnh hơn rất nhiều. Có bài học của kiếp trước, cô biết dựa dẫm vào người khác là không thực tế, muốn sống tốt thì nhất định phải có thế lực riêng của mình. Đương nhiên, khiến cô nảy ra ý tưởng này là vì trước tận thế khi cô còn đang ở trường đã xem qua vài bộ phim tận thế có nữ chính trâu bò.

Cô là người được sống lại một lần, có không gian, còn có thể tu chân, mọi thứ cũng đã chứng minh rằng cô là người được ông trời đặc biệt chọn ra, cô sẽ làm ra chuyện lớn lưu danh ngàn đời. Đối với một cô gái mười chín tuổi, có cộng thêm sau ba năm tận thế thì cũng mới hai mươi hai tuổi mà nói, chuyện lớn lưu lại ngàn đời gì đó thật sự rất xa xôi, chẳng qua lập nên căn cứ thuộc về riêng mình, vang danh bốn phương, khiến đám mĩ nam thuần phục, khiến kẻ phụ lòng hối hận lại là một chuyện mới nghĩ đến thôi đã khiến lòng người sôi sục. Cho nên, vào thời điểm nhàn rỗi, cô liền bắt đầu kế hoạch lập căn cứ ở nơi nào, thu nạp người sống sót ra sao, thậm chí còn muốn tìm đến những kẻ mạnh nổi tiếng từng gặp qua để thu phục bọn họ, căn cứ phải phát triển ra sao v..v. Tận thế u ám, ngoại trừ tu luyện thì chỉ có chuyện đó là thú vị nhất, kế hoạch mà cô viết đã trên trăm trang, mà trang đầu tiên thu thập vật tư cô đã làm rất tốt, thậm chí còn đang tiếp tục. Về các mặt khác, đương nhiên sẽ là đi một bước nhìn từng bước.

Tháng thứ hai sau khi tận thế phát sinh, cô để cha mẹ vào không gian, sau đó một mình xung phong liều chết ra khỏi thành phố. Nhà cô ở thành phố Trường, đến thị trấn Vọng Dương chỉ là do ngẫu nhiên, mà gặp Nam Thiệu cũng là do tình cờ. Vào lúc nhìn thấy Nam Thiệu cô liền nhận ra ngay. Kiếp trước ở căn cứ Nam Châu, Tiêu Triết từng mang cô đi tham gia một bữa tiệc, bữa tiệc này tổ chức vì một vị khách từ Trung Châu đến. Chính tại tiệc tối khi đó cô biết đến Nam Thiệu, cũng từ miệng Tiêu Triết biết được đối phương là một nhân vật cực kỳ lợi hại, thức tỉnh dị năng sinh mệnh vô cùng hiếm thấy, chỉ bằng dị năng này liền quét sạch căn cứ Trung Châu, trở thành nhân vật cho dù có lung lạc cả căn cứ cũng tuyệt đối không muốn đắc tội.

Thật ra khi cô nhìn thấy Nam Thiệu bán thuốc ở thị trấn Vọng Dương cùng với người đàn ông mà cô nhìn thấy ở bữa tiệc năm đó chênh lệch rất lớn, thế nhưng cô vẫn có thể nhận ra ngay, đó là bởi vì ấn tượng ban đầu khắc quá sâu. Khi đó cả người Nam Thiệu bị một tầng xa cách bao phủ dường như không người nào có thể tiếp cận được, mà cô từng vì muốn giúp Tiêu Triết nên để ý đến hắn, ý đồ muốn tới gần hắn nhưng lập tức bị vẻ hờ hững cùng lệ khí lạnh lùng kia làm sợ tới mức chân run gần như không đứng vững, cuối cùng vẫn là Tiêu Triết đến mang cô đi.

Cái cảm giác ấy khắc vào tâm trí quá sâu. Cho dù sống lại rồi cô vẫn nhớ rất rõ, nên mới có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên cho dù hắn không còn giống như ở kiếp trước. Chẳng qua, nếu là kiếp trước, cô có nghĩ cũng không dám có ý đồ gì với hắn, thế nhưng lúc này hắn rõ ràng còn chưa ý thức được dị năng siêu phàm của mình, hơn nữa còn đang trong hoàn cảnh khó khăn, nếu cô không nắm chắc cơ hội, chỉ sợ ngay cả ông trời cũng không vừa mắt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info