ZingTruyen.Info

Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 186 - 190

Yukikun137

Chương 186: Võ tông điên cuồng (1)

Edit: Yến Phi Ly

.

Một đám người đi tới trên con đường đã được xử lý sạch sẽ, phần lớn họ đều mặc áo dài phục cổ, thân áo rất dài ống tay thì rộng, giữa những bước chân vạt áo đong đưa, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt. Người cầm đầu mặc áo dài màu vàng đất, còn lại thì đều mặc màu trắng, chỉ có trên vạt áo thêu ưng, hổ và rồng với các màu khác nhau để phân biệt, còn có vài người mặc đồ không khác gì người bình thường nữa. Đoàn người này vừa đi vừa cười nói không coi ai ra gì, làm bộ như không thấy vẻ cung kính né tránh của người qua đường, hoặc là bởi vì họ đã quen được cung phụng như vậy. Không ngờ tới khi bọn họ sắp đi qua, luồng ánh sáng đỏ đột nhiên bắn ra từ sau lưng một người cô gái trong đó, nhào về hướng một người đang đi ở ven đường.

Người nọ không dừng lại giống mọi người mà vẫn tiếp tục bước đi thế nhưng hắn vẫn cẩn thận đi sát vào đám người đang dừng hai bên chứ không dám bước trên mặt đường, không nghĩ tới vẫn gặp phải tai họa bất ngờ. Người này nhìn ngoại hình thì hẳn cũng là người sống ngoài căn cứ đã lâu, trông có vẻ rất lão luyện, còn mang theo nét hung tàn ẩn sâu trong mắt, dù giờ đang ở trong căn cứ hắn cũng không hề thả lỏng cảnh giác, cảm giác được có gì đó đánh tới hắn lập tức lắc mình né tránh, đồng thời rút vũ khí lên chắn. Nhưng dù là như thế, hắn vẫn chậm một bước, chỉ cảm thấy mùi hương lạ xộc vào mũi, một ngọn lửa đỏ rực dừng ở trên tay mà hắn đang nâng lên, đồng thời cánh tay tê dại mất đi tri giác, vũ khí tức khắc rớt xuống đất. Hắn nhủ thầm không hay, đang muốn sử dụng dị năng lại phát hiện cả người cứng ngắc giống như bị đóng đinh tại chỗ, đừng nói là sử dụng dị năng, ngay cả động một ngón tay cũng rất khó. Hắn không khỏi kinh hãi, nhưng cũng không biết mình đã đụng phải thứ gì. Đột nhiên xuất hiện một ánh sáng rực rỡ, ngọn lửa hừng hực cuồn cuộn trên cánh tay hắn, ngắn ngủi vài giây sau, loại cảm giác toàn thân bị giam cầm này biến mất. Không đợi hai mắt khôi phục lại bình thường, bên tai hắn đã vang lên tiếng quát phẫn nộ của phụ nữ.

Hết thảy đều xảy ra trong hơn mười giây ngắn ngủi, dưới mắt rất nhiều người thì thời gian ấy còn chưa đủ để hoảng hồn, thế nhưng bọn họ lại tận mắt nhìn rõ người đàn ông to cao khỏe mạnh trong chớp mắt biến thành một nửa xương khô một nửa vẫn giữ nguyên trạng. Mà tạo thành hết thảy thảm cục này lại là một con bướm khổng lồ một bên cánh giống như phượng hoàng lửa hoa mỹ, nửa cánh còn lại thì đen khô xấu xí như Tử Thần. Nếu như không phải người đàn ông này đứng cách Tống Nghiễn không xa, nếu như Tống Nghiễn không ra tay đúng lúc thì có lẽ người kia đã biến thành một bộ xương khô hoàn chỉnh từ đầu tới chân rồi.

Người đàn ông nọ rốt cuộc có thể trông thấy rõ mọi vật, nhưng rất nhanh liền vang lên giọng hắn hoảng sợ kêu la, hiển nhiên là phát hiện thảm trạng của mình, tất cả mọi người không đành lòng quay mặt đi. Ở tận thế sinh tồn đã không dễ dàng, giờ còn phải chịu tai bay vạ gió thế này thì ai mà chịu nổi, người này chỉ sợ sẽ trở thành tàn phế rồi.

“Ai? Đứa chó má nào giết Tiểu Điệp của ta?” Đúng lúc này, giọng tức giận của phụ nữ đột nhiên vang lên, mang theo sát khí nồng đậm khiến người ta run sợ.

“Một sinh vật biến dị cũng dám tấn công người bên đường, ai giết mà chẳng được?” Nghe tiếng, Tống Nghiễn thò tay ấn nhẹ một cái lên vai Lý Mộ Nhiên, ám chỉ rằng cô nhớ cẩn thận, sau đó chậm rãi bước xuống xe, ngang nhiên đứng ở trên đất, giọng điệu sắc bén hỏi lại. Dừng mấy giây, hắn lại khí phách tung ra vài chữ: “Tôi giết đấy.”

Lý Mộ Nhiên thấy hắn động một cái, cũng lập tức theo xuống, sau đó rụt ở sau lưng hắn, tay lặng lẽ vươn ra nắm lấy vạt áo sau của hắn, chuẩn bị nếu tình huống không đúng thì cô lập tức dẫn người chạy ngay. Nhưng hình ảnh này rơi vào trong mắt người bên cạnh thì lại cho rằng cô đang sợ hãi. Thôi được rồi, đối phương lai lịch lớn như vậy, người lại đông, quả thật cô sợ hãi.

Phát giác được cử chỉ này của cô, Tống Nghiễn nhíu mày thật khẽ rồi quay đầu lại, hơi không vui bởi vì cô gặp chuyện liền nhát gan tìm cách chạy trốn, nhưng sắc mặt lại bất giác nhu hòa đi trong khoảnh khắc ấy, đến khi quay đầu đối diện với đám người kia mới khôi phục vẻ lạnh lùng.

Người phụ nữ gào thét lúc nãy cũng tầm hai mấy tuổi, mặc áo thêu hình Thanh Long, toàn thân là áo dài màu trắng, diện mạo vô cùng bình thường, trong tay cầm một thanh kiếm dài. Nhìn thấy Tống Nghiễn không hề có ý hối hận sợ sệt, tức thì cô ta nổi giận, “Gan to lắm!” Quát chói tai một tiếng đồng thời định rút kiếm ra nhưng lại bị người đàn ông áo vàng đi ở phía trước vung tay ngăn lại.

“Vị huynh đài này nói không sai, quả thật là lỗi của chúng ta.” Người đàn ông áo vàng cất tiếng.

“Sư huynh! Rõ ràng là hắn…” Cô gái ước chừng không nghĩ đến sư huynh nhà mình sẽ nói như vậy, không khỏi tủi thân đỏ mắt, nhìn về phía Tống Nghiễn càng mang theo phẫn hận.

“Ngậm miệng!” Người áo vàng kia lên tiếng trách mắng, lại nhìn qua Tống Nghiễn rồi chuyển tới chỗ người đàn ông bị thương, sắc mặt ôn hòa giải thích: “Vị huynh đệ này hẳn là dị năng hệ hỏa, hơn nữa cấp bậc không thấp, Quỷ mỹ nhân luôn đuổi theo lửa cho nên nhất thời mất khống chế, lại thiếu chút nữa hại tính mạng của huynh đệ, quả thật là chúng ta không phải.” Vừa nói, hắn vừa đi qua, dừng trước xác con bướm quỷ dị trên mặt đất đã bị Tống Nghiễn tung lôi điện giết tại trận. Cũng không rõ động tác của gã thế nào mà mọi người chỉ cảm thấy kiếm quang chợt lóe trước mắt, một giây sau, một viên tinh hạch đỏ rực to bằng ngón tay cái đã lẳng lặng nằm ở trong tay gã.

“Thứ này không hề thiếu ưu việt đối với chuyện tăng dị năng của huynh đệ, mong vị huynh đệ này nhận lấy, xem như là bồi thường đi.” Gã tóm lấy tay người bị thương kia, đặt tinh hạch bỏ vào trong tay người đó, tựa như sợ bị từ chối nên gã lại nói: “Nghiệt súc kia vọng tưởng cướp tinh hạch của huynh đệ, huynh đệ hấp thu tinh hạch của nó cũng có thể xem thư giải mối hận trong lòng.”

Người đàn ông bị thương bởi vì thảm trạng của mình mà hoảng sợ không yên, lại nghĩ dáng vẻ này của mình về sau sợ rằng không bằng được cả người thường, dù dị năng còn thì cũng sẽ không có đội nào chấp nhận, nhất thời hắn bàng hoàng, uất ức, tức giận, căn bản không nghe rõ người khác đang nói cái gì. Mãi đến khi người áo vàng kia nói một câu cuối cùng, hắn mới như là thình lình bừng tỉnh, tay đột nhiên buộc chặt, gắt gao siết lấy viên tinh hạch đỏ rực như lửa kia, dường như hận không thể nắm cho nó nát vụn. Sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hằn đầy thù hận thẳng tắp quét về phía một đám người vẫn đứng chính giữa con đường.

“Bây giờ đã gây ra vết thương rồi, một viên tinh hạch be bé dĩ nhiên không đủ để bù lại. Tại hạ là Lữ Lân của Võ tông, trong tông cũng có thể nói được vài câu, chi bằng huynh đệ theo ta về tông môn. Trong tông của ta có cao thủ y thuật biết đâu cứu chữa cho vết thương của huynh đệ. Nếu như không thể hoàn toàn khôi phục như ban đầu thì võ học của tông môn vô cùng phong phú, tất nhiên cũng sẽ có công pháp thích hợp với huynh đệ đây.”

Vốn cho rằng người mặc áo vàng này định dùng một viên tinh hạch đuổi người đi, mọi người sau khi nghe gã chân thành khuyên nhủ xong lại từ thái độ bất bình giận dữ tức thì hóa thành hư ảo, có kẻ thậm chí bắt đầu hâm mộ người bị thương kia, hận không thể làm cho mình trở thành người bị con bướm biến dị kia tấn công. Võ tông mà, đấy đâu phải nơi mà ai cũng có thể bước vào.

Người đàn ông bị thương tựa hồ cũng bị lay động, ánh mắt nhìn về chỗ Lữ Lân, sau đó lại chuyển tới đám người vẫn đứng yên trên đường, có điều rất nhanh vẻ mặt hắn trở lại bình thường, rũ mắt xuống trả lời đạm mạc: “Không cần.” Nói xong hắn định xoay người bỏ đi, nào biết bởi vì cơ thịt nửa người đã thiếu phân nửa, vừa bước chân liền ngã ngay xuống đất.

Lữ Lân xông về phía trước trước muốn đỡ hắn lại bị hắn gạt ra, hắn cố gắng vài lần đều không thể đứng lên, cuối cùng đơn giản không đứng lên nữa, dựa vào một tay một chân bò khỏi đó.

“Hừ! Không biết tốt xấu!” Một đám người Võ tông bên kia có kẻ thấy hắn không cho Lữ Lân mặt mũi, nhịn không được bất mãn mắng thành tiếng, sau đó lại bị Lữ Lân liếc mắt qua mà im bặt.

Những người khác xem náo nhiệt cũng đều cảm thấy người đàn ông kia không biết nắm chắc cơ hội, sôi nổi tiếc hận thay hắn không thôi, đồng thời lại cảm thấy Lữ Lân này quả thực rất tốt bụng và phong độ, về chuyện con bướm biến dị vô duyên vô cớ tấn công người thì bất giác đều bị quên lãng, càng không có ai nghĩ đến chuyện trừng phạt cô gái mang theo con bướm nguy hiểm đó đi khắp nơi như vậy.

Lữ Lân nhìn người đàn ông biến mất tại góc đường, không khỏi thở dài, thu hồi ánh nhìn chuyển sang chỗ Tống Nghiễn, ôm quyền hơi cúi người: “Không biết vị huynh đệ này xưng hô thế nào đây? Hôm nay nhờ có anh, không thì hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng nỗi.”

“Tống Nghiễn.” Tống Nghiễn thản nhiên đáp, không có vẻ khách sáo xã giao gì cả. Hắn cũng cảm thấy biện pháp giải quyết của người này là tốt nhất, thế nhưng người đàn ông kia không tiếp nhận thì cũng đành chịu. Có điều nếu nói về người tên Lữ Lân này thì hắn lại không có thiện cảm, tóm lại, hắn không muốn làm thân.

“Dị năng hệ lôi của Tống huynh thật sự rất lợi hại, tại hạ bội phục! Hi vọng về sau còn có cơ hội được học hỏi!” Lữ Lân khách sáo nói, sau đó ôm quyền một lần nữa rồi rời đi, hành động và lời nói của gã mang đậm hơi hướng cổ phong, không biết có phải bởi vì môn phái này đã lánh đời quá lâu rồi hay không nữa.

Tống Nghiễn chú ý đến đám người theo sau Lữ Lân có vài kẻ quăng cho hắn ánh mắt không thiện ý, trong đó đặc biệt là cô gái bị hắn giết mất con bướm biến dị kia. Hắn cũng không để tâm, quay đầu xách cổ Lý Mộ Nhiên từ sau lưng ra, vẻ mặt nghiêm khắc dạy dỗ: “Em đã gọi tôi là chủ nhiệm thì lúc có nguy hiểm không phải nên đứng trước ngăn cản cho tôi à? Sao lại rụt đầu rụt cổ trốn sau lưng thế hả?” Đây cũng chỉ là câu hắn trách yêu, hắn biết Lý Mộ Nhiên là người thế nào, chỉ là thật sự không vui khi cô bé này còn chưa chiến đấu đã nghĩ tới việc co vòi chạy trốn.

Má Lý Mộ Nhiên thoáng chốc đỏ ửng, ngắc ngứ nói không ra lời. Cô thật sự rất muốn đúng lý hợp tình phản bác rằng mình chỉ phụ trách an toàn, không phụ trách xông pha chiến đấu, nhưng cô tự biết câu này mà nói ra sẽ bị cốc đầu, chi bằng đừng nói thì hơn.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Tống Nghiễn chợt ngứa ngáy tay chân, bất chợt nghĩ tới hình ảnh đêm qua, nhất thời không dám làm động tác quá khác người, cuối cùng chỉ chọc chọc mớ tóc hỗn loạn trước trán Lý Mộ Nhiên, ghét bỏ nói: “Tóc cắt thành như vậy, xấu muốn chết!”

Đẹp cũng có cơm ăn đâu! Lý Mộ Nhiên âm thầm tự nhủ trong lòng, không dám cãi lại.

Ước chừng là cảm thấy ức hiếp cô bé này đủ rồi, Tống Nghiễn định xoay người lên xe ba bánh, lại bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện chụp lên vai.

“Cậu còn không mau rời khỏi căn cứ, định đi đâu đây?”

Chương 187: Võ tông điên cuồng (2)

Edit: Yến Phi Ly

.

Với năng lực hiện giờ của Tống Nghiễn sẽ không thể bị một bàn tay chụp lên vai mà chẳng hề phát hiện, đây gần như là chuyện không có khả năng, nguyên nhân duy nhất để giải thích chính là thân thủ của người này còn mạnh hơn cả hắn, hơn nữa người nọ cũng không hề có ác ý. Hắn sửng sốt vài giây rồi quay người lại.

Đó là một người đàn ông ngoại hình không có gì đặc sắc, dáng cao vừa phải, mặt đầy vẻ phong sương, ngoại hình bình thường như thế trong tận thế ném vào đám người có lẽ sẽ tìm chẳng ra.

Tống Nghiễn cẩn thận nhìn kĩ gương mặt người kia, thật đáng tiếc là hắn phát hiện bản thân không hề có ấn tượng gì, hoặc cũng có thể là người này đúng lúc rơi vào phần kí ức mà hắn đã đánh mất.

Người nọ nhìn tới phản ứng của Tống Nghiễn thì khẽ nhướng mày: “Tôi là Đông Phương đây, trên người cậu xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng lại sửa miệng: “Khoan, nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo tôi.”

Không phải người thân quen đến một mức độ nhất định, mắt nhìn lại tinh vi thì tuyệt đối không có khả năng chỉ từ một vẻ mặt rất nhỏ liền nhìn ra sự khác lạ của Tống Nghiễn. Nghĩ tới điều này, trong lòng Tống Nghiễn đã có quyết định. Hắn đang định quay sang dặn dò thiếu niên chạy xe ba bánh mấy câu lại thấy người tên Đông Phương kia lên tiếng trước: “Nhóc con này tốt nhất cũng đi theo luôn đi.”

Không biết người kia định làm gì, Tống Nghiễn cũng không thể đưa ra quyết định thay thiếu niên, hắn quay đầu trưng cầu ý kiến đối phương, không nghĩ tới sau khi chứng kiến dị năng của Tống Nghiễn thì cậu chàng sùng bái hắn vô cùng, được hỏi ý liền vội vã gật đầu đáp ứng. Tống Nghiễn bất đắc dĩ, nhưng biết đối phương gọi cậu thiếu niên đi cùng thì khẳng định có dụng ý riêng cho nên hắn cũng không nói thêm nữa.

Xe ba bánh chen lên ba người thì khá chật chội, cho nên Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên dứt khoát không ngồi xe nữa mà đi bộ cùng với Đông Phương, thiếu niên thì cưỡi xe ba bánh chậm rì rì theo sau bọn họ. Họ đi không bao xa, khi rẽ vào góc đường lại bắt gặp người đàn ông bị thương lúc nãy đang ngồi tựa ngoài cửa kính của một tòa nhà, sức sống dường như đã bị rút đi toàn bộ, ánh mắt của hắn ta ảm đạm tĩnh mịch. Vốn là một người dị năng xuất sắc trong nháy mắt lại biến thành phế nhân, ngay cả chuyện đơn giản nhất là bước đi cũng chẳng làm được, bất kể là ai thì e rằng đều khó có thể chấp nhận kết quả này.

“Này chú em, nhà chú ở đâu để anh đưa một đoạn.” Đông Phương đi qua, nói đầy chân thành. Nhìn không ra anh ta lại là người thích chõ mũi vào chuyện người khác như thế.

Người nọ dường như là không nghe được lời Đông Phương nói, lâu thật lâu cũng không đáp lại. Đông Phương tựa hồ rất kiên nhẫn, lại hỏi hai lần, người nọ rốt cuộc chậm rãi chuyển ánh mắt không tiêu cự dừng trên người anh.

“Đi đâu? Còn có thể đi đâu…” Người đàn ông nọ thì thào, đột nhiên mỉm cười, bởi vì một nửa mặt chỉ còn lại da bọc xương, một nửa mặt thì giống như người bình thường, nhìn qua cực kỳ kinh khủng, nhưng cũng tràn ngập nét thê lương khó mà diễn tả nên lời.

Thấy thế, trong lòng mấy người đều thấy khó chịu, sự sùng bái Võ tông trong lòng cậu thiếu niên cũng không khỏi nhạt đi vài phần. Chung quy trong lòng thiếu niên, võ thuật luôn đi đôi với hành hiệp trượng nghĩa, người làm việc nghĩa sẽ vì nước vì dân, nhưng người của Võ tông lại có tác phong trái ngược. Nếu như nói cậu có thể tiếp nhận chuyện nhường đường khi gặp người của Võ tông, thậm chí cảm thấy đối phương rất uy phong lẫm liệt thì sự tình như hôm nay đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của cậu. Không nói cậu có cái nhìn khác về Võ tông ngay lập tức nhưng ít nhiều vẫn rất thất vọng.

“Nếu không có chỗ nào thì theo anh đi.” Đông Phương nói, sau đó không đợi đối phương đáp lại đã trực tiếp đi qua khiêng người lên đặt vào thùng xe ba bánh, cười nói với thiếu niên: “Nhóc, giao cho nhóc đấy.”

Thiếu niên ‘dạ’ một tiếng, thấy có người giúp đỡ người đàn ông kia mà chính cậu cũng có thể góp chút sức lực thì khó chịu trong lòng giảm nhẹ đi không ít. Ngược lại thì Tống Nghiễn hơi không hiểu người tên Đông Phương này, phải biết hiện tại đã không thể so sánh với trước kia nữa, ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện mang về một người xa lạ gần như đã hoàn toàn tàn phế, chung quy hắn còn phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người, bao gồm cả người mà hắn dẫn theo nữa. Có điều khó hiểu thì khó hiểu, trước khi biết rõ thân phận đối phương thì hắn sẽ không mở miệng dò hỏi.

Đông Phương dẫn bọn họ rẽ đông rẽ tây, rất nhanh liền vào một khu phố rất bình dị, rồi sau đó lại đi vào một tòa chung cư cũ. Thấy không bị đưa đến chỗ nào quái lạ, cảm xúc vẫn luôn căng thẳng của thiếu niên lúc này mới hơi hơi trầm tĩnh lại. Hóa ra tuy rằng cậu đồng ý đi theo nhưng trong lòng vẫn rất đề phòng, chỉ chờ nhìn tình huống không ổn thì sẽ lo trốn ngay.

Đông Phương cũng không nhờ ai giúp đỡ, một mình khiêng người đàn ông bị thương kia lên lầu hai, lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Sao về rồi? Hở, đây là…” Bên trong vang lên tiếng dò hỏi, hiển nhiên trong phòng còn có người khác. Nghe giọng nói này, Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy cực kì quen tai.

“Đoán xem tôi gặp ai nè?” Đông Phương cất lời, trong giọng điệu mang theo vẻ thoải mái mà khi ở bên ngoài không hề có, đại để là về địa bàn của mình rồi cho nên tùy ý hơn rất nhiều.

“Ai thế… Ối trời, má nó, Tống nhị, nhóc nhà cậu chưa chết hả!” Nhìn thấy Tống Nghiễn theo vào sau, người đang lười biếng nằm ở trên sô pha lập tức nhảy dựng lên, nhào tới đấm lên vai Tống Nghiễn vài cái.

“Thẩm Trì?” Người này thì Tống Nghiễn có thể nhận ra ngay. Tuy rằng hắn còn chưa nhớ ra Đông Phương, nhưng đã có thể xác định đối phương hẳn là người mà hắn quen biết. Thẩm Trì cùng lớn lên với hắn trong một khu, sau lại thành cấp dưới của anh trai hắn – Tống Đình, quan hệ của hai người cũng rất thân thiết.

“Hey, tôi nói này Tống nhị, sao cậu có thể nặng bên này nhẹ bên kia hả, ngay cả thằng khốn nạn Thẩm Trì cũng nhớ được, ấy vậy mà lại quên mất anh đây?” Đông Phương vừa cẩn thận đặt người đàn ông bị thương lên sô pha vừa quay đầu tức giận nói.

“Xảy ra chút chuyện…” Tống Nghiễn xoa xoa trán, tạm thời còn không muốn nhiều lời, “Anh tôi đâu? Hai anh sao lại ở đây?” Lấy thân phận của Thẩm Trì và nguồn lực của anh hắn thì dù có là tận thế cũng không nên ở trong khu chung cư tầm thường này.

“Thủ trưởng không quen nhìn hành vi của đám người trong căn cứ nhưng lại không muốn phải đối đầu với đồng loại, cho nên sớm đã dẫn người của mình đi rồi, chỉ chừa lại bọn anh… Việc này một chốc nói không xong được, hiện tại không tiện kể cho cậu cụ thể. Cậu đắc tội với Võ tông rồi, nhất định phải đi khỏi căn cứ ngay, còn nhùng nhằng thì đi không được mất.” Đông Phương nói, sau đó quay đầu gọi Thẩm Trì: “Mày đi gọi Hổ Tử tới đây, chỗ này có người bị thương, xem thử nó chữa được không. Còn nữa, bảo người nhanh chóng chuẩn bị xe đưa Tống nhị rời khỏi đây đi.”

Thẩm Trì vừa nghe được hai chữ “Võ tông” liền thay đổi sắc mặt, nghe sắp xếp vậy cũng không hỏi nhiều, lập tức đi ngay. Lúc này Đông Phương mới rảnh giải thích cho Tống Nghiễn: “Chuyện của Võ tông không đơn giản như bề ngoài đâu, người của ta đã phát hiện mấy người vì trêu chọc phải Võ tông mà bị diệt môn thậm chí còn liên lụy đến kẻ vô tội, hơn nữa bên ấy ra tay vừa nhanh vừa kín đáo, xử lý cũng rất sạch sẽ, nếu như không phải chúng ta vẫn luôn ôm hoài nghi với chúng thì sẽ không phát hiện ra đâu.” Nói đến đây anh ta nhìn về chỗ người bị thương luôn im lặng cả quãng đường giống như chẳng thiết sống nữa được mình khiêng về: “May mắn chú em này không nghe lời Lữ Lân kia mà đi theo họ, bằng không chưa biết sẽ ra sao.”

Không đợi mọi người làm ra phản ứng gì anh ta lại chỉ chỉ cậu thiếu niên: “Sở dĩ gọi nhóc này theo cũng là vì cậu ta đã bị nhét vào danh sách trả thù của chúng rồi, không chỉ như vậy, nếu như nhóc còn có người thân bạn bè thì tốt nhất cũng đi khỏi căn cứ ngay.”

Nghe đến đó, thiếu niên không khỏi líu lưỡi, nửa tin nửa ngờ: “Không đến mức ấy chứ ạ. Em có làm gì đâu.” Thật ra không chỉ là cậu nhóc, ngay cả Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn cũng không quá tin tưởng, giống như loại liên lụy, trả thù này chỉ có trong phim ảnh tiểu thuyết mới có, đôi bên đâu có thù oán gì sâu nặng, phải điên cuồng cỡ nào mới có thể làm tới mức ấy chứ.

Đông Phương không nhìn cậu nhóc, anh ta đi vào một gian phòng, rất nhanh lại đi ra, cầm túi vải đưa cho Tống Nghiễn: “Cậu là dị năng hệ lôi, xem xem bên trong có cái nào dùng được không.” Đợi Tống Nghiễn nhận lấy, anh ta mới chuyển hướng sang thiếu niên đang lo lắng kế bên: “Nhóc đã theo tới thì không có lựa chọn nào nữa.” Mặc kệ có tin người Võ tông sẽ ra tay với cậu ta hay không, kể từ giây phút cậu nhóc theo về đây thì chỉ có thể rời khỏi căn cứ với Tống Nghiễn.

Mặt thiếu niên lập tức trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cậu là người thông minh dĩ nhiên nghe hiểu ý của Đông Phương. Bởi vì cậu đã biết sự tồn tại của những người này nên họ không có khả năng thả cậu về, nếu như không đi, chờ đợi cậu e cũng chỉ là cái chết. Bởi lẽ chỉ có người chết mới không mở miệng tiết lộ bất cứ thứ gì.

Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một người thanh niên không hề béo nhưng vẫn khiến ai nhìn vào đều có cảm giác tròn trịa đi đến, người nọ đưa mắt nhìn người trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đông Phương: “Gọi em đến làm gì?” Nhìn phản ứng của cậu ta thì có vẻ như không biết Tống Nghiễn. Tống Nghiễn cũng không có ấn tượng về người này, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng quá một cái liền dồn lực chú ý vào túi vải trên tay. Bên trong toàn là tinh hạch, đủ các loại màu sắc, số lượng không dưới một ngàn viên.

“Hổ Tử, mày coi cho chú em này thử xem có thể chữa được không.” Đông Phương chỉ chỉ người đàn ông bị thương.

Cậu thanh niên được gọi là Hổ Tử kia mắt tròn, mũi tròn, mặt cũng tròn tròn, cậu ta sớm đã chú ý tới người trên sô pha, tuy rằng hơi ngạc nhiên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Giờ em còn phải ra ngoài làm việc đấy.” Nói là nói như vậy nhưng cậu ta vẫn đi qua thò tay bắt lấy tay người bị thương.

“Nhất định phải đi sao?” Tống Nghiễn quả thật cần tinh hạch, bọn họ tới đây quá gấp gáp, trên mình gần như không mang theo bất cứ thứ gì. Hắn ném túi vải cho Lý Mộ Nhiên để cô giúp mình lựa chọn, sau đó quay đầu nhìn về phía Đông Phương. Tuy rằng không nhớ được Đông Phương thế nhưng hắn biết cấp dưới của anh trai hắn là người thế nào, cho nên không hề hoài nghi sắp xếp của họ, chỉ là vẫn còn hơi khó hiểu mà thôi. Đám Võ tông kia thật sự khó chơi vậy sao?

“Nhất định phải đi. Lập tức! Ngay lập tức!” Đáp lại hắn không phải Đông Phương mà là Thẩm Trì đã sắp xếp xong mọi thứ trở về.

“Chắc chạng vạng hôm qua mọi người mới đến căn cứ cho nên chúng tôi không nhận được tin tức.” Đông Phương nói tiếp: “Bằng không chúng ta còn có thể ôn chuyện… Aiii, cậu chẳng nhớ anh nữa thì ôn chuyện cái rắm ấy!”

Nói là nói như vậy, anh ta vẫn chỉ ra điểm mấu chốt của sự tình lúc này: “Bởi vì nửa năm trước căn cứ xảy ra chuyện, Võ tông từng ra tay ngăn cơn sóng dữ cho nên hiện tại địa vị của chúng trong căn cứ rất cao siêu. Hơn nữa bọn họ luyện võ khác hẳn với chúng ta thấy trước giờ, vừa lợi hại vừa quái dị, Sài Dung đã từng giao đấu với cao thủ Hoàng cấp của chúng, không qua mười chiêu liền bị bắt đi rồi, lúc ấy phải đích thân thủ trưởng ra mặt mới cứu được người về đấy. Đúng rồi, cậu còn nhớ Sài Dung chứ? Là thằng lõi gỏi nhất bên ta ấy. Nhưng khiến quân ta đau đầu không phải chuyện này, mà là người của tông môn kia nổi tiếng bao che cho người nhà, chúng tìm ai tính sổ thì kẻ đó phải ngoan ngoãn chịu trận bằng không phàm là ai đánh bị thương một người trong chúng thì mặc kệ có là nguyên nhân nào chúng cũng sẽ không ngừng trả thù, đến tận khi khiến người xung quanh cũng bị diệt gọn mới thôi.”

Nghe đến đó, Tống Nghiễn liền không nói thêm nữa, ngược lại chỉ hỏi tình huống trong nhà mình. Sắc mặt Đông Phương cứng đờ, liếc mắt qua Thẩm Trì ý bảo hắn nói, còn anh ta thì chạy tới chỗ Hổ Tử hỏi thăm tình trạng vết thương.

Thẩm Trì cũng thấy khó có thể mở miệng, nhưng thời gian cấp bách, chung quy không thể dây dưa được, cuối cùng hắn đành ấp a ấp úng kể sơ lại tình huống nhà họ Tống một lượt.

Chương 188: Võ tông điên cuồng (3)

Edit: Yến Phi Ly

.

Hóa ra khi tận thế mới bùng nổ, ông cụ trên trăm tuổi của nhà họ Tống, vị nguyên soái có công dựng nước giữ nước, suốt đời chinh chiến, trải qua biết bao trận đánh, gió tanh mưa máu đều từng trải, cuối cùng lại không qua khỏi lần tận thế khắc nghiệt này. Dù ông không qua được nhưng cũng không bị thi hóa, chỉ là ngủ say rồi không tỉnh lại nữa, cũng xem như ông lão đi rất yên bình. Vốn trong họ còn có vài chú bác có thể chống đỡ cả gia tộc nhưng lại đều anh dũng hi sinh khi căn cứ gặp nguy nan, cuối cùng chỉ còn lại hai anh em Tống Đình đã từng Bộ trưởng của hai bộ và Tống Nghiễn mới trở về từ Vân Châu.

Nghe xong, Tống Nghiễn rũ mi, thật lâu cũng không nói gì. Lý Mộ Nhiên vốn còn đang vui vẻ gảy gảy đống tinh hạch chợt lo lắng vụng trộm nhìn hắn một cái, sau đó cô tiếp tục cúi đầu, lẳng lặng nhặt từng viên từng viên tinh hạch hắn có thể dùng để sang một bên, chẳng qua lòng cô chẳng thể yên tâm. Tuy rằng trong tận thế cửa nát nhà tan là chuyện bình thường, nhưng khi chuyện rơi vào chính mình chung quy mấy ai có thể chịu được. Ngay cả cô cũng không trở về tìm mẹ và em, ngoại trừ trong lòng mang oán giận thì còn bởi vì cô vẫn ôm tâm lý cầu may. Tựa hồ chỉ cần không nghe được tin tức gì từ họ thì tức là họ vẫn còn sống, mà nếu họ còn sống thì cô sẽ không phải lẻ loi cô độc trên cõi đời này nữa.

“Cái gì gây ra thế này? Cơ thịt đa phần đều chẳng còn nữa, chỉ còn lại lớp da, giống như là có thứ gì đó hút sạch từ bên trong ấy, may mà nội tạng không bị tổn thương.” Bên kia truyền đến giọng của Hổ Tử, không đợi người hồi đáp, cậu ta lại tự nói tiếp: “Em chỉ có thể nối thớ thịt bị rách nát, tu bổ lại mạch máu và dây thần kinh không để tình huống tiếp tục chuyển xấu, nhưng khôi phục lại nguyên dạng thì em chịu.” Dứt lời, cậu cũng đã ra tay chữa trị xong. Đại để là biết lai lịch của Tống Nghiễn, lại tinh tường bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời đi cho nên không hề chậm trễ.

“Mặc kệ thế nào, cậu đã khá hơn anh rồi, nhà anh còn mỗi anh thôi.” Thẩm Trì vỗ vỗ vai Tống Nghiễn an ủi, đồng thời thúc giục: “Đi thôi. Anh cho người đưa cậu tới chỗ thủ trưởng.”

“Anh ấy ở đâu?” Tống Nghiễn hỏi, giọng trầm thấp.

“Nhữ Châu. Cậu cũng biết chỗ đó trước tận thế đã có một căn cứ quân sự mà, thủ trưởng dẫn người tới đánh hạ bên đó.” Thẩm Trì đáp, lơ đãng đưa mắt nhìn Lý Mộ Nhiên, phát hiện trong tay cô đang cầm một viên tinh hạch trong suốt không màu khá to lật qua lật lại để nghiên cứu, vì thế cười nói: “Đừng nhìn nó to mà nhầm, kỳ thật không có tác dụng gì, chẳng có dị năng nào hấp thu được cả.”

Đúng như lời hắn ta nói, viên tinh hạch này là viên to nhất trong túi. Chỉ là màu sắc quá mức nhạt nhòa, đem so với những viên lộng lẫy rực rỡ khác liền lộ ra vẻ ảm đạm nhợt nhạt, đột nhiên nhìn qua thì y như thủy tinh vậy. Nhưng mà Lý Mộ Nhiên cầm viên tinh hạch ấy lại cố sức siết chặt tay… Nếu như không phải Tống Nghiễn vừa nghe tin dữ, có lẽ cô đã khống chế không ngừng lòng tràn đầy hứng khởi mà cười rộ lên. Hiện tại cô cười không nổi, nhưng tay lại bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.

Đây là tinh hạch của thú Vực, to hơn nhiều viên tinh hạch lần trước cô gặp. Khi nó lọt vào tay, ngay tức khắc Lý Mộ Nhiên liền nhận ra nó, chỉ hận không thể lập tức chiếm làm của mình, lúc này nghe đối phương nói chuyện, lại có chút thấp thỏm sợ mình không thể hấp thu, hoặc hấp thu xong cũng không hiệu lực như lần đầu. Đương nhiên, còn có một điểm càng quan trọng hơn.

“Có thể cho em được không ạ?” Tống Nghiễn có thể nhận tinh hạch không cần suy nghĩ gì là bởi vì hắn thân quen với những người này, còn cô tự ý thò tay mà lấy sẽ chẳng hợp tình chút nào. Tuy rằng là vậy, cô cũng rất muốn có được nó.

Thẩm Trì bật cười, vung tay lên hào phóng đáp: “Cần thì túi này cho em cả đó, anh không thiếu tinh hạch.” Phong thái thoải mái y như công tử nhà giàu mới nổi.

Lý Mộ Nhiên không nói gì, yên lặng cúi mình cám ơn Thẩm Trì. Viên tinh hạch không có tác dụng gì với họ thế nhưng đối với cô lại là lại là thứ rất quý báu, đáng tiếc trên người cô hiện tại chẳng có gì, năng lực càng không thể góp ích, giờ nhận được lợi từ họ nhưng chỉ sợ không có cách nào báo đáp, trừ lấy cách này biểu hiện lòng cảm kích chân thành thì cô chẳng biết có thể làm gì được nữa.

Thẩm Trì bị động tác của cô dọa sợ, vội vàng né tránh sang bên: “Ấy ấy, một viên tinh hạch thôi mà, không cần phải thế đâu.” Hoảng hốt xong hắn lại cảm thấy buồn cười, hỏi Tống Nghiễn: “Cậu tìm đâu ra cô bé đáng yêu thế này hả?”

Tống Nghiễn liếc mắt nhìn Lý Mộ Nhiên, không đáp lại mà là hỏi: “Viên tinh hạch này là của sinh vật biến dị nào?” Trước đến nay hắn chưa từng thấy Lý Mộ Nhiên chủ động muốn cái gì, cũng không thấy cô hấp thu tinh hạch của zombie bao giờ, lần này cô đã mở miệng hiển nhiên loại tinh hạch này rất quan trọng đối với cô. Hắn phải hỏi rõ ràng, đợi về sau gặp gỡ loại sinh vật biến dị ấy cũng không đến mức bỏ qua.

“Chuyện này thì anh chịu rồi.” Thẩm Trì gãi gãi đầu, bất đắc dĩ mà đáp: “Lúc ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ thì gặp một người sắp chết không cứu được nữa, trên mình người đó cũng chỉ có mấy viên tinh hạch, cái này là một trong số đó. Ai cũng không hấp thu được, nếu không phải có thể cảm giác được có năng lượng dao động thì tụi anh đã tưởng nó là viên đá thủy tinh mà quẳng đi rồi.”

Lý Mộ Nhiên thật sự không hề thất vọng, có thể tìm được một viên thế này đã là chuyện may mắn nằm ngoài dự liệu rồi. Cô không muốn hy vọng quá xa vời, huống chi cô còn biết sự tồn tại của thú Vực, chẳng qua loại động vật biến dị này quá lợi hại đối với cô, cô hoàn toàn không có năng lực bắt được nó mà thôi. Con người đa phần chính là như vậy, được càng nhiều càng thoải mái thì luôn ngại mình nhận chưa đủ nhưng nếu chỉ là kiểu cảm giác ông trời ngẫu nhiên thưởng cho một hai miếng cơm thì sẽ rất dễ dàng thỏa mãn.

Tống Nghiễn không khỏi thất vọng nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành gọi: “Đi thôi.” Nếu người nhà đều không còn ở đây nữa thì không tất yếu phải lưu lại căn cứ này.

Nào biết hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng khóc òa của thiếu niên nãy giờ vẫn luôn im lặng: “Em ở lại có được không? Xin các anh các chị, em sẽ không nói gì đâu! Trong nhà em còn có em gái, em đi rồi nó phải làm sao?” Hóa ra sau khi nghe lời Đông Phương nói thì cậu vẫn bị vây trong hoảng sợ trong, lúc này rốt cuộc nhịn không được mà bùng nổ.

“Nhóc nghe lời đừng làm loạn, anh sẽ đi mang em gái nhóc tới đây luôn. Không thì… hừ!” Thẩm Trì sợ nhất là nước mắt, vừa nghe thấy tiếng khóc liền đau đầu không thôi, lập tức uy hiếp làm động tác cắt cổ.

Thiếu niên vừa thấy, tức thì cố gắng im lặng ngay, khuôn mặt khổ não đáng thương nhìn phía Tống Nghiễn, trong mắt ngập tràn ý khẩn cầu, hi vọng hắn có thể nói đỡ cho. Tống Nghiễn trầm mặc một lát mới mở miệng: “Tụi anh sẽ cố hết sức bảo vệ em và em gái.” Hắn không dám lấy tính mạng cấp dưới của anh trai mình ra mạo hiểm, hắn rất rõ ràng, có quá nhiều biện pháp để cạy miệng một người trưởng thành có ý chí kiên định, huống chi đối phương mới chỉ là thiếu niên, lại còn có một cô em gái nhỏ.

Thiếu niên nản lòng gục đầu, Thẩm Trì thấy cậu chàng không lộ ra vẻ oán giận với họ, cũng không kêu gào la hét, ấn tượng với cậu nhóc tốt hơn rất nhiều, đi qua xoa xoa đầu thiếu niên: “Anh không lừa em đâu, ở lại căn cứ thì em và em gái tuyệt đối sẽ chẳng sống qua nổi đêm nay đâu.”

Thiếu niên không tin, nhưng cậu đâu có lựa chọn nào khác. Ít nhất cậu có thể xác định những người này không hề có ý đồ xấu với cậu, bọn họ là người dị năng, cậu lại chỉ là người thường, họ giết chết cậu dễ như bóp chết con kiến. Thế nhưng bọn họ lại không làm như vậy, hơn nữa còn dịu dàng giải thích và cam đoan với cậu. Cho nên, cậu không thể làm ra hành động cá chết lưới rách được.

Ba chiếc xe, nước, thức ăn, vũ khí và túi ngủ, chẳng qua là nói vài câu thì đã chuẩn bị xong xuôi ổn thỏa. Lúc lên xe, Tống Nghiễn nói với Đông Phương và Thẩm Trì tới tiễn: “Tôi không đi Nhữ Châu, người của tôi còn ở bên Đông Châu, tôi không thể rời đi quá lâu được. Phiền các anh trở về truyền lời lại cho anh tôi, trong vòng hai năm tới tôi sẽ tới tìm anh ấy.” Dừng mấy giây lại tiếp tục: “Nhắc anh ấy… nhớ sống tốt.” Nhữ Châu gần Trường Lâm hơn một nửa so với Đông Châu, nhưng vẫn cách xa cả ngàn cây số, mà hắn trì hoãn không nổi.

Đông Phương và Thẩm Trì đều sửng sốt, bọn họ kỳ thật rất khó hiểu, tỷ như Tống Nghiễn vì sao sẽ quên mất Đông Phương, lại tỷ như bọn họ chỉ có hai người thì làm sao có thể đi từ Đông Châu tới đây…v…v. Nhưng hiện tại lại không có thời gian để bọn họ hỏi rõ ràng, nghĩ đến cứ như vậy về truyền tin, không biết sẽ bị chặt đẹp thành dạng gì, hai người nhìn nhau, Thẩm Trì bỗng dưng kéo cửa xe chỗ ghế phụ, đuổi đồng đội ở bên trong xuống, tự mình ngồi lên rồi nói: “Để anh tiễn các em một đoạn.”

Đông Phương lập tức xoay người lại lên một chiếc xe khác đuổi theo, đến lúc đó cũng tiện đưa Thẩm Trì trở về. Anh ta còn phải ở lại lo liệu vài chuyện, dọn sạch cái đuôi cho mọi người, không thì cũng đã đi theo rồi. Tuy rằng anh ta không lớn lên cùng một khu như Thẩm Trì và Tống Nghiễn, thế nhưng quan hệ lại rất thân thiết, bị quên mất sao có thể không buồn bực, dĩ nhiên muốn biết rõ nguyên nhân.

Chiếc xe chở thiếu niên đã chạy trước, dẫn cậu nhóc đi đón em gái, còn lại ba chiếc xe trực tiếp hướng về cổng căn cứ. Thẩm Trì nắm chặt thời gian dò hỏi tình trạng của Tống Nghiễn, Lý Mộ Nhiên siết viên tinh hạch trong tay, tốn rất nhiều sức lực mới nhịn xuống không lập tức hấp thu nó. Mãi cho đến khi đi qua trạm kiểm tra rồi ra khỏi căn cứ, trên đường hẳn sẽ không có người quấy rầy, cô cũng không kiêng dè trên xe còn người khác nữa, thông báo với Tống Nghiễn một tiếng, thấy hắn gật đầu mới bắt đầu tập trung hấp thu. Đối với cô mà nói, dị năng càng sớm tăng lên thì có nghĩa là bọn họ có thể nhanh chóng trở lại Bắc Trần.

Thẩm Trì lúc này mới biết hóa ra cô cũng có dị năng, nhịn không được hiếu kỳ trong lòng mà hỏi Tống Nghiễn: “Dị năng gì thế?” Viên tinh hạch kia có ai dùng được đâu, vậy rốt cuộc thì nó hợp với dị năng thế nào? Đây là nghi vấn ùa ra ngay khi họ nhìn thấy viên tinh hạch to bự khiến tất cả đều thèm thuồng mà chẳng thể làm gì này.

Tống Nghiễn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Thẩm Trì hậm hực sờ sờ mũi, cứ ngỡ rằng Tống Nghiễn sẽ không đáp thì lại nghe được hai chữ: “Vượt qua.” Xem ra đây cũng không phải là cái tên hay.

“Nhảy qua á?” Thẩm Trì trước hết là nghĩ đến tình cảnh khi họ còn nhận huấn luyện trong quân đội, chỉ nghĩ tới dị năng tốc độ và nhảy cao nhảy xa gì đó, không khỏi hơi thất vọng, thẳng đến khi Tống Nghiễn giải thích đơn giản hai câu, hắn mới giật mình há miệng to đến nỗi có thể nhét trọn quả trứng gà.

“Từ Đông Châu đến thẳng Trường Lâm?” Lúc này đã không chỉ là giật mình nữa mà còn có tâm trạng không thể tưởng tượng, thậm chí là kính sợ.

Tống Nghiễn khẽ gật đầu. Hắn biết việc này không giấu được người khác, bởi vì hắn nhất định phải giải thích thỏa đáng với những người bạn ngay cả hỏi thêm một câu cũng không cần thì đã ra tay giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm này. Cũng phải cho anh trai biết tình cảnh hiện nay của hắn cùng với chuyện sắp sửa thực hiện. Tống Nghiễn tin đây cũng là mục đích mà Thẩm Trì đi theo.

Thẩm Trì nhìn Lý Mộ Nhiên đang nhắm hai mắt, có thế nào cũng không thể tưởng tượng được một cô gái có vẻ kiệm lời, một cô gái bình dị đơn giản lại thức tỉnh dị năng khó lường đến thế. Đang muốn hỏi tiếp, Tống Nghiễn lại chỉ lắc đầu không nói thêm nữa. Kế tiếp hai người liền kể sơ lại tình hình mỗi bên cho người kia nắm rõ. Xe chạy một hồi rồi dừng lại tầm mười phút ở nơi cách căn cứ 5 km, đợi chiếc xe chở thiếu niên kia tới tụ họp. Trong xe có hơn hai người, trừ một bé gái xinh xắn chừng ba, bốn tuổi thì còn có một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, chính là chú Trần mà thiếu niên đã từng nhắc qua.

Chương 189: Võ tông điên cuồng (4)

Edit: Yến Phi Ly

.

Hóa ra hôm nay chính là ngày mà chú Trần nghỉ, chú sống chung với hai đứa bé, giờ thiếu niên muốn đi thì dĩ nhiên chú cũng theo cùng. Chú Trần tự biết mình không phải đối thủ của đám Thẩm Trì, lại không đành lòng để mặc hai đứa bé kia cho nên dứt khoát đi theo luôn. Giờ chú đã chẳng còn người thân nào, nếu mất luôn hai đứa cháu này thì chú chẳng biết mình sống còn có nghĩa lý gì nữa.

Thẩm Trì tiễn đoàn người khoảng 40 km liền quay lại, ba chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước. Bởi vì còn phải lo liệu chuyện ở căn cứ thủ đô cho nên đám Đông Phương không rút ra quá nhiều người, chỉ phái sáu người theo hộ tống bọn họ. Tống Nghiễn không định tới Nhữ Châu nên chỉ có thể bảo mọi người theo hắn tới Đông Châu để tránh phân tán lực lượng. Người đàn ông bị thương tên là Tần Tổ Vinh, trước khi đi không biết Đông Phương nói gì với hắn mà tinh thần có vẻ phấn chấn lên rất nhiều, không còn cái vẻ chán thời chẳng thiết sống lúc trước nữa.

Phạm vi 50 km xung quanh Trường Lâm đều đã được xử lý sạch sẽ, ba chiếc xe không gặp trở ngại gì cho nên chỉ dùng nửa giờ là có thể nhanh chóng chạy ra ngoài, chờ đi khỏi phạm vi này thì sẽ không thuận lợi như vậy nữa. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện sinh vật biến dị và zombie làm chậm tốc độ của xe, đợi đến khi chạng vạng dừng chân nghỉ ngơi thì họ cũng mới chỉ chạy thêm được 50 km, khó khăn lắm mới đi được chặng đường như nửa giờ đầu. Đây còn là vì xung quanh Trường Lâm thường có người sống sót qua lại, đợi khi đi tới nơi không có bóng người, một ngày có thể đi 30-40 km đã tốt lắm rồi.

Nơi họ dừng chân là một thị trấn nhỏ. Người dẫn đường tên là Tôn Trăn, hắn rất thông thạo các tỉnh thành lân cận thủ đô, họ cũng không đi đường cao tốc mà là trực tiếp lựa chọn một con đường nhỏ gần hơn.

Khi Lý Mộ Nhiên mở mắt ra thì xe đã ngừng lại, bốn phía vắng lặng như tờ. Ngoài cửa sổ là bóng tối thăm thẳm nhìn không thấy bất cứ thứ gì, chỉ từ những căn nhà ven đường mới có thể mơ hồ trông ra chút hình dạng, cô không thấy người nào bên cạnh, hẳn là đều vào trong cả rồi. Lý Mộ Nhiên ngồi yên không động, nhìn bóng tối sâu thẳm bất tận phía trước, chợt có loại cảm giác cô độc, mê mang và mỏi mệt không tự chủ được tràn ngập cõi lòng. Cô không biết mình còn đi tiếp thì sẽ có ý nghĩa gì, cô không biết vì sao mình vẫn muốn kiên trì tiếp tục, vì sao một mình cô lại cứ phải lẻ loi, gian nan vất vả lại nhìn không thấy hi vọng.

Cả ngày chưa ăn gì, bụng cô vang lên tiếng ùng ục. Cảm xúc tiêu cực tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng cuối cùng vẫn mơ hồ lưu lại vài dấu vết. Lý Mộ Nhiên giật giật thân thể, đẩy cửa xe đi xuống. Khi cô vừa đứng thẳng người, một bóng dáng cao lớn vạm vỡ từ sau đuôi xe chuyển tới đây, bóng tối quá sâu, cô nhìn không rõ khuôn mặt người kia nhưng lại có cảm giác quen thuộc và yên tâm đến lạ.

“Chủ nhiệm.” Lý Mộ Nhiên không cảm thấy ngạc nhiên gì, đổi lại là cô, khi bạn mình hấp thu tinh hạch để tăng dị năng thì cô cũng sẽ ở bên bảo vệ, thế nhưng giây phút nhận ra hắn vẫn luôn chờ ở bên ngoài, trong tim cô bỗng run lên. Cô biết mình không cô đơn, dù cho rất nhiều người chỉ làm bạn với cô một đoạn đường ngắn ngủi.

“Vào ăn cơm đi.” Tống Nghiễn sắc bén nhận ra cảm xúc suy sụp của cô bé này, chỉ nghĩ là dị năng của cô có vấn đề, bởi vậy không vội vã hỏi mà chỉ gọi vào ăn tối. Con người ta khi được no ấm thì tâm trạng sẽ dễ ổn định hơn rất nhiều.

Lý Mộ Nhiên ‘dạ’ một tiếng, đi theo phía sau hắn vài bước, thấy hắn không hỏi nên đành phải tự nói ra: “Hình như không tăng lên được rồi.” Cô vốn là ôm mong đợi khoảng cách có tăng lên tầm 30-40 km, ít nhất thì cũng tăng lên 20km giống lần đầu là được, dù sao tinh hạch cũng to gần gấp đôi cơ mà. Thế nhưng vừa rồi cô thử sử dụng tinh thần lực thì lại phát hiện khoảng cách tối đa không hề xa hơn so với trước kia. Khoảng cách dò xét không gia tăng thì dĩ nhiên khoảng cách mà cô có thể vượt qua cũng không thể tăng lên được.

“Hửm?” Bước chân Tống Nghiễn khẽ ngừng, đợi cô đi lên ngang hàng mình, hơi khó hiểu hỏi. Đã có thể hấp thu thì sao dị năng không tăng lên xíu xiu nào được.

“Có thể cảm giác dị năng trong cơ thể em mạnh mẽ hơn trước, nhưng phạm vi tra xét của tinh thần lực hình như không thay đổi gì.” Lý Mộ Nhiên thấp giọng nói. Đối với kết quả này, cô không phải không thất vọng, lại hoặc là nói, bởi vì cô vội vã muốn về bên đám Dương Dương nên mới vì thế mà cảm thấy thất vọng. Nếu như đổi thành khi tận thế vừa mới bắt đầu, một mình một người thì dù có thể dùng hay không cô cũng chẳng cảm giác gì cả. Điều này cơ bản là bởi vì trong lòng có chuyện vướng bận hay không mà thôi.

Tống Nghiễn trầm mặc một hồi, mãi đến khi sắp bước vào nhà mới mở miệng: “Có lẽ gia tăng số lần sử dụng, hoặc là số lượng người có thể mang theo.”

Nghe vậy, ánh mắt Lý Mộ Nhiên lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, cô vẫn sợ mình lại mừng hụt lần nữa. Tống Nghiễn thấy dáng vẻ lo được lo mất này của cô, không khỏi lắc đầu, thò tay khẽ xoa đầu cô: “Bất kể thế nào chuyện cũng chẳng thể tệ hơn trước kia được.”

Đúng vậy, dù thế nào thì cũng chẳng tệ hơn so với khi họ mới tới Trường Lâm được nữa. Hiện tại họ có xe, có thức ăn, còn có người hộ tống, bọn họ đang đi tới Bắc Trần chứ không phải mắc kẹt trong căn cứ thủ đô không thể làm được gì. Nghĩ đến đây, Lý Mộ Nhiên ngại ngùng bật cười. Cô vốn không phải một người đa sầu đa cảm, được khơi thông liền tươi tỉnh trở lại. Rồi sau đó chợt nghĩ tới Tống Nghiễn hôm nay mới biết tin dữ trong nhà mà còn phải lo khuyên nhủ cô, Lý Mộ Nhiên không khỏi áy náy trong lòng nhưng lại chẳng thể nói được gì.

Người trong phòng nhìn thấy bọn họ tiến vào đều thân thiện chào hỏi. Thiếu niên và chú Trần của cậu bởi vì là bị buộc rời khỏi căn cứ, lúc mới bắt đầu còn cảm thấy thỏm bất an, nhưng khi phát hiện mọi người đối xử rất tốt với mình thì cũng dần dần thả lỏng hơn.

Tần Tổ Vinh hóa ra là người có tính tình rất tốt, tự dưng gặp phải tai ương bất ngờ khiến hắn không khỏi tràn ngập oán hận phẫn uất, cộng thêm nửa bên cơ mặt bị thiếu, chỉ còn lại một lớp da lỏng lẻo tái nhợt bọc lấy lớp xương bên mặt phải, nói chuyện mơ hồ không rõ, bởi vậy gần như không thường xuyên mở miệng. Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không quên cúi đầu cám ơn Tống Nghiễn.

“Hôm qua tôi mới tới căn cứ, đi cùng tôi còn có vài người nữa, nhưng mọi người quan hệ quen biết thông thường thường thôi… Ha ha, trên đường quen biết thì làm sao mà tốt cho được? Chẳng qua là khi cần thì cùng nhau liều mạng, qua ải khó liền mỗi người một nơi mà thôi.” Bị thiếu niên hỏi mình còn người thân bạn bè ở căn cứ hay không, Tần Tổ Vinh chậm rãi đáp.

“Sớm biết rằng căn cứ thủ đô ghê tởm thế này, mẹ nó tôi sẽ chẳng ngàn dặm xa xôi chạy tới… Đệch mẹ nó chứ Võ tông! Đệch mẹ cả cái căn cứ thủ đô! Một đám khốn nạn lộng hành, sớm muộn gì cũng có ngày ông rút gân lột da, móc mắt cắt lưỡi đám quỷ đội lốt người chúng mày, khiến chúng mày muốn sống không được muốn chết chẳng xong… Ha ha ha ha…”

Tiếng mắng cùng với tiếng cười điên cuồng thê lương khiến Lý Mộ Nhiên đang bưng bát ăn cơm khó mà nuốt trôi, biết rõ làm như vậy dễ dàng đưa tới nguy hiểm, thế nhưng không ai lên tiếng ngăn cản hắn giải tỏa tuyệt vọng và thống khổ trong lòng.

Bé gái nhỏ bị dọa sợ, ngước mắt nhìn chú quái lạ kia rồi chui thẳng vào lòng anh trai. Thiếu niên đang định ôm em gái sang bên cạnh, nhưng vào lúc này, ngoài nhà đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh đanh tai: “Ta cũng muốn xem con sâu dơ bẩn đê tiện chỉ có thể bò trên mặt đất như mày sẽ khiến chúng ta muốn sống không được muốn chết chẳng xong như thế nào đấy!”

Mọi người trong phòng đều là hoảng sợ, vội vã đứng bật dậy.

******

Toàn bộ đám zombie ban ngày đều không xuất hiện nữa, đương nhiên Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên cũng không trở về. Nhưng mà sau khi giải quyết xong bầy zombie phía trước, Tiêu Thắng thậm chí không dám phái người đi tìm bọn họ. Về phần Quỷ Bệnh nói hai người đang ở thủ đô thì anh tất nhiên là không tin rồi.

Ban ngày, bọn họ đưa đồng đội đã chết thảm vào đêm trước mai táng dưới chân núi. Nơi nơi đều là thực vật biến dị hoặc sau khi con người rời đi thực vật biến dị sẽ lập tức nuốt chửng vùng đất ấy, muốn tìm ra một nơi cho những người đã khuất ngủ yên thật sự rất khó, cứ như trái đất chẳng còn nơi nào bình an cho cả người sống và người chết nữa vậy. Chẳng có cách nào lá rụng về cội, nhưng may mắn bọn họ không hề cô độc.

Ngoài ra, thần kinh mọi người đều căng thẳng. Đương nhiên, cụm từ ‘mọi người’ ấy không bao gồm Quỷ Bệnh và cậu nhóc Trương Duệ Dương tỉnh tỉnh mê mê.

Khi đêm xuống, Quỷ Bệnh bảo Tiêu Thắng gọi hết người tuần tra ở bên ngoài trở về, sau đó đòi bốn người dị năng đi theo gã. Tiêu Thắng không quá tin tưởng Quỷ Bệnh nhưng trước mắt thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể thử một lần. Anh bố trí người cẩn thận, lại chuẩn bị kĩ càng biện pháp đối phó nếu lỡ Quỷ Bệnh thất bại, sau đó tự mình đi theo.

Tuyết đã bắt đầu rơi khi bầu trời vừa tối. Ban ngày tuy rằng không đổ tuyết nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cho nên tuyết cũng không tan chảy, hơn nửa năm gần đây đều là như vậy, cũng chẳng ai rõ khi nào mới chấm dứt. Đã thật lâu rồi không thấy được mặt trời, khuôn mặt mọi người đều hiện ra sắc trắng nhợt nhạt, có điều ngoại trừ một số ít người thì đa phần người sống sót đều đã thích ứng với khí hậu như vậy, không bởi vì thiếu ánh nắng mà xuất hiện bệnh tật gì quái lạ, có lẽ dưới hoàn cảnh đã đổi thay toàn bộ, thể chất con người cũng đang lặng yên mà xuất hiện biến chuyển.

Thình lình xảy ra biến hóa, sinh vật biến dị hình thù kỳ quái, xác sống có thể bước đi, ánh nắng và những vì sao đều biến mất… Hết thảy mọi thứ đối với loài người tựa như một cơn ác mộng thiếu logic, hơn nữa lại chẳng cách nào tỉnh dậy được.

Tuyết đọng trên con đường lớn duy nhất trong thôn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ban ngày ngoại trừ đề phòng nguy hiểm tùy thời có khả năng đến tập kích thì không có chuyện gì để làm, cho nên xúc tuyết và luyện tập liền trở thành cách giết thời gian của người trong đoàn xe. Quỷ Bệnh bước chậm chạp ở trên đường, mỗi khi gió lạnh thổi mạnh từng cơn gã liền run rẩy rồi ho khan khiến người nghe phải ớn lạnh, cứ như là gã muốn ho luôn cả phổi ra vậy. Bốn người Tiêu Thắng đi ở phía sau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trong mắt khó nén khỏi nghi ngờ. Một tên bị bệnh lao yếu ớt thế kia, bọn họ chỉ dùng một ngón út tựa hồ đã có thể nghiền chết gã, giờ còn nói chi tới chuyện đối phó với con zombie biến dị hung tàn kia. Thế nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của gã, bước chân tuy chậm nhưng không hề có chút chần chừ do dự, bọn họ quyết định sẽ đè nén nghi ngờ trong lòng, quyết định cố hết sức để phối hợp. Đương nhiên, cũng phải chuẩn bị giữ mạng cho Quỷ Bệnh khi gã ứng phó không xong.

Quỷ Bệnh trèo lên tường phòng ngự xảy ra chuyện ngày hôm qua, nghênh đón gió và tuyết ùa tới, gã nhìn về bóng tối sâu thẳm trước mặt, cứ im lặng đứng chờ đợi, giống như bình thường gã vẫn ngồi yên trong góc tường hay khi ở trên xe, tĩnh lặng như không hề tồn tại, tựa hồ sắp sửa tan vào trong gió tuyết lạnh lẽo đêm nay. Thế nhưng chỉ cần hơi tập trung một chút lại phát hiện gã vẫn đang đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng thần sừng sững từ xưa đến nay, hờ hững nhìn xuống hết thảy thế gian này.

Vì sao phải chờ ở đây? Con zombie kia linh hoạt nhanh nhẹn như vậy chẳng lẽ không xâm nhập vào căn cứ từ chỗ khác à? Tại sao gã có thể khẳng định đêm nay nó sẽ đến? Đủ loại nghi vấn trượt đến bên miệng lại bị mọi người nuốt xuống, bởi vì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kính sợ. Gã Quỷ Bệnh đi đường cũng chẳng thể thẳng nổi thắt lưng lúc này đây lại khiến họ nể sợ, Tiêu Thắng lắc lắc đầu, kìm nén cảm giác khó hiểu ấy, đang định mở miệng nói thì lại nghe được giọng thản nhiên lãnh đạm của Quỷ Bệnh: “Đến rồi.”

Chương 190: Quỷ Bệnh thần bí (1)

Edit: Yến Phi Ly

.

Không ai nghe thấy động tĩnh thế nhưng sau khi Quỷ Bệnh nói hai chữ này, mọi người lập tức tập trung tinh thần, cơ bắp toàn thân tiến vào trạng thái chiến đấu, không nghĩ tới lại nghe được một câu: “Các người có thể về rồi!” Dứt lời, chỉ thấy Quỷ Bệnh vốn đang đứng lù lù bất động đột nhiên tung ra một đấm như đạn pháo hướng về phía bóng đêm.

Khoảnh khắc khi thanh âm trầm đục truyền vào trong tai, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy một bóng dáng đen ngòm không biết chui ra từ đâu, nhưng đấy chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, chờ khi họ muốn ra tay giúp đỡ thì thứ đen xì ấy đã bị Quỷ Bệnh tung ra một đấm nhìn như tầm thường nhẹ nhàng đánh bật lại vào bóng đêm, theo sát sau đó Quỷ Bệnh cũng nhảy ra khỏi bức tường phòng ngự.

Đám Tiêu Thắng không dám chần chừ, đưa tay cầm ngay đèn pin treo ở bên hông, nhảy theo sau Quỷ Bệnh. Tuy rằng tường phòng ngự không thấp nhưng đối với bọn họ thì không thành vấn đề. Hai chân chạm đất, người lăn một vòng vừa để hóa giải xung lực khi rơi xuống đất cũng để đề phòng khả năng bị lọt vào tấn công, một khi đứng vững liền nhanh chóng dừng ở vị trí có lợi cho tấn công lại dễ dàng cho phòng ngự cũng như yểm trợ đồng đội nhảy xuống đằng sau.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu rọi khắp chốn lại chẳng thể đâm thủng bóng tối trong tận thế thăm thẳm như địa ngục hắc ám này, cũng không chiếu ra bóng dáng của Quỷ Bệnh và con zombie như quỷ thần kia.

Người đâu rồi? Zombie đâu rồi? Vài người đứng tại chỗ nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi sau đó hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm ngặt, dù cho không có dị năng thì thân thủ cũng thuộc hàng đầu, bây giờ lại để mất dấu người ta ngay dưới mí mắt, đây không chỉ là vấn đề thể diện và tự tôn mà đã khiến trong lòng họ mơ hồ dâng lên nỗi lo lắng. Từ khi tận thế bắt đầu, bởi vì họ có thực lực bản thân và thức tỉnh dị năng cùng với vũ khí cũng như vật tư dự trữ đầy đủ nên cho dù là khi sinh vật biến dị xuất hiện thì họ ứng đối tuy không tính là thành thạo nhưng so với đa số mọi người mà nói thì đã xem như rất thoải mái. Thế nhưng khi con zombie biến dị này xuất hiện, hiển nhiên chính là muốn báo trước ưu thế của họ đang dần dần biến mất. Đương nhiên, trước mắt bọn họ chưa đủ thời gian để nghĩ tới mấy chuyện này.

“Tìm!” Tiêu Thắng quyết đoán phun ra một chữ.

Bốn người đang muốn phân thành hai nhóm đi tìm, phía trước đột nhiên xuất hiện động tĩnh, ánh sáng đèn pin chiếu qua, Quỷ Bệnh bước ra từ bóng tối đậm sệt như mực, trong tay xách theo một con zombie tả tơi quần áo, dưới ánh đèn chiếu rọi, sắc mặt gã nhìn qua cũng trắng bệch đến dọa người.

“Tinh hạch còn bên trong.” Quỷ Bệnh mở miệng, sau đó giơ tay ném thi thể zombie cho Tiêu Thắng.

Tiêu Thắng cuống quít bắt lấy. Thứ này cực kỳ quan trọng đối với họ cho nên không thể làm hư.

“A Dũng, cậu lên trước đi, gọi người tới kéo anh lên.” Tiêu Thắng chỉ đạo, mấy người họ đỡ nhau thì cũng có thể trèo lên bức tường phòng hộ ngưng kết băng cao 5-6m này, thế nhưng mang theo thi thể con zombie biến dị thì lại không dễ dàng. Về phần Quỷ Bệnh có thể đi lên hay không thì anh hoàn toàn không nghĩ tới… Có lẽ là vì cảm giác tồn tại của đối phương quá nhạt nhòa, thế nên chỉ trong nháy mắt anh lại quên mất sự hiện diện của gã, lại hoặc là nói toàn bộ quá trình bắt giết con zombie này của Quỷ Bệnh quá mức bình thản, thế cho nên anh và thậm chí là những người khác đều không lưu lại cảm giác khắc sâu gì.

“Phiền phức thế làm gì.” Không đợi người tên A Dũng kia lên tiếng, Quỷ Bệnh đã đi tới, đẩy ra đám người che phía trước, sau đó đấm một quyền cực-kỳ-hững-hờ vào bức tường.

Bốn người ở đây đều có dị năng, vì tiện cho chiến đấu nên Tiêu Thắng chọn lựa đều là các hệ lôi, hỏa, kim, thiếu đi dị năng hệ thổ bằng không họ đã trực tiếp hòa tan lớp băng, mở ra một cái lỗ đi xuyên qua tường ngay rồi. Lúc này bọn họ nhìn thấy Quỷ Bệnh lại muốn dùng nắm đấm để phá tường, hơn nữa nắm đấm kia nhìn qua mềm mại thiếu lực, ngay cả tiếng gió cũng chẳng hề nghe thấy, trong lòng đều không khỏi hiện lên cảm giác hoang đường mà quái dị. Nhưng loại cảm giác này không duy trì lâu lắm liền bị tiếng băng sụp đất lở kích thích tan thành mây khói.

Một cái hốc có thể đủ một người đi qua xuất hiện ngay chân tường phòng hộ, bốn người im lặng, theo bản năng nâng tay cầm đèn pin chiếu chiếu thử, quả thật có thể nhìn tới con đường đối diện và bùn đất sụp đổ.

Bức tường này chẳng lẽ làm từ đậu hủ à? Bao gồm cả Tiêu Thắng, trong lòng mỗi người đều dâng lên ý nghĩ này, đồng thời nóng lòng muốn thử.

“Ai tới cõng tôi đi.” Tay Quỷ Bệnh vịn lên mặt băng trên bức tường, không quay đầu lại nói.

Tiêu Thắng sửng sốt, sau đó nâng tay ra hiệu cho một người tiến lên. Bốn người bị Quỷ Bệnh giữ yên lặng một lúc lâu đều bị làm cho hơi ngây người, bị sai vặt thế này nhưng cũng không hề bất mãn, mãi khi thanh niên được điểm danh cõng Quỷ Bệnh trên lưng mới phát hiện gã đã nhuyễn ra như bùn nhão, ngay cả nhấc tay ổn định thân thể mình tựa hồ cũng không làm được.

“Anh… Bệnh… Quỷ Bệnh, anh không sao chứ?” Cậu thanh niên cõng gã trên lưng lắp bắp khẽ hỏi, khi gọi tên không khỏi cà lăm mấy tiếng, nhịn không được âm thầm cảm thán sao lại có kẻ tự xưng tên mình như vậy cơ chứ.

Không có đáp lại nhưng bên tai có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ, vì thế cậu ta cũng không thèm để ý, đại để là biết tính Quỷ Bệnh không thích để tâm tới ai cả. Mà những người chui qua tường sau cậu ta thì trừ Tiêu Thắng ra, ai cũng không nhịn được thử đấm lên tường, kết quả là ôm nắm tay đau đến ngao ngao xoắn xuýt, ấy vậy mà lớp băng ngoài tường lại chỉ in lại một dấu vết mơ hồ.

Một đấm có thể chọc thủng bức tường đất dày 5m… Rốt cuộc bốn người cùng theo tới chân chính hiểu rõ gã Quỷ Bệnh mờ nhạt không có cảm giác tồn tại này mạnh đến nhường nào, trong lòng không khỏi nghiêm túc dâng lên sự kính trọng đối với gã.

Khi trở về Tiêu Thắng để lại hai người canh giữ bên lỗ hổng kia, hiện tại toàn bộ người của đoàn xe đều chen trong mấy tòa nhà, nếu có thứ gì nhân cơ hội này lẻn vào, vụng trộm trốn ở đâu đó, đợi đến lúc xảy ra chuyện mới đi tìm thì quá muộn rồi.

Đợi trở lại căn nhà mà Quỷ Bệnh ở, đám trẻ nhỏ tuổi đều đã ngủ say, chỉ còn lại Phó Đam là đang thức, vừa nghe thấy tiếng động cậu chàng liền ngồi bật dậy, thấy Quỷ Bệnh bị cõng về, trong mắt cậu không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, bận rộn đứng lên giúp thanh niên cõng Quỷ Bệnh đỡ người xuống.

“Anh ơi, chú Bệnh sao thế?” Cậu nhỏ giọng hỏi.

Thanh niên lắc đầu, cẩn thận đánh giá Quỷ Bệnh từ trên xuống dưới một lượt, lúc này trong phòng có ánh sáng, có thể khiến cậu tinh tường nhận ra quần áo trên người Quỷ Bệnh nguyên vẹn không hư hao gì, mặt và tay lộ ra bên ngoài cũng nguyên vẹn, nhìn qua thì dường như cũng không bị thương, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, trắng bệch mà lại hơi xanh xao.

“Anh Thắng! Anh Thắng! Anh mau tới xem này.” Cậu thanh niên cảm thấy không ổn, vội vàng kêu lớn.

Ngay sau khi vào trong Tiêu Thắng đã gọi mấy người dị năng hệ thổ và băng đi bịt lại bức tường, lúc này anh đang cùng vài người khác nghiên cứu thi thể zombie biến dị trên đất, nghe tiếng kêu bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy rõ Quỷ Bệnh nhắm chặt hai mắt, trong lòng không khỏi hoảng lên, vội vã đi qua. Thế nhưng khi anh đang định vươn tay muốn kiểm tra tình trạng của Quỷ Bệnh thì đôi mắt kia lại chậm rãi lặng lẽ mở ra, ánh mắt sáng trong bén nhọn bắn thẳng tới làm động tác của anh bị kiềm hãm, bất giác thu hồi tay. Vì thế, hai mắt gã Quỷ Bệnh lại nhắm chặt.

Tiêu Thắng sờ sờ mũi, áp chế khiếp sợ trong lòng, quay đầu nói với cậu thanh niên: “A Dũng, gọi Long Hạ tới đây.” Anh không muốn thừa nhận nhưng trong chốc lát vừa rồi, anh quả thực cảm nhận được uy lực nào đó mạnh đến nỗi chẳng thể hình dung, nếu như không phải đang quỳ một chân, chỉ sợ anh ta cũng đã phải mất mặt trước đám đông mà quỳ mọp xuống. Thẳng đến khi nói xong câu này thì lòng bàn tay anh vẫn đang chảy mồ hôi lạnh, trái tim đập thình thịch rất dữ dội.

Hiển nhiên không chỉ mình Tiêu Thắng bị ảnh hưởng, mà thanh niên được gọi là A Dũng cũng chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng lại lời chỉ đạo của anh, đợi khi cất bước chạy ra ngoài còn vấp ngã sấp mặt. Đối mặt với ánh mắt quái lạ từ bốn phía, A Dũng chỉ yên lặng đứng lên, lau mồ hôi trên đầu rồi nhanh chóng bảo không may vấp té, không dám nói là mình bị khuỵu chân.

Cảm xúc bị buộc chặt của Tiêu Thắng bởi vì chuyện này mà thả lỏng hơn, ngẫm lại thì anh chỉ cảm thấy buồn cười, đợi khi nhìn thấy Phó Đam bởi vì lo lắng mà sáp lại gần cũng đang câm như hến thì rốt cuộc nhịn không được lộ ra ý cười. Nghĩ lại thì thật là hoang đường, không nói thiếu niên nhỏ tuổi này, chỉ riêng anh và A Dũng đều là người đi trong mưa bom bão đạn, thế mà lại bị một gã bệnh tật yếu đuối liếc mắt một cái khiến cho hoảng sợ, việc này nếu như kể ra ở trước đêm nay thì đừng hòng anh tin. Rốt cuộc Quỷ Bệnh có lai lịch thế nào? Bây giờ anh đã bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này.

Lúc Long Hạ theo A Dũng lại đây thì đã biết Quỷ Bệnh giúp bọn họ diệt trừ con zombie đã giết đồng đội của mình, hơn nữa gã còn chọc thủng cả tường phòng hộ, cô cực kỳ giật mình, cho dù là đêm trước Quỷ Bệnh đã khẳng định gã có thể xử lý con zombie kia thì cô vẫn không tin người đàn ông bệnh tật kia lại có năng lực kinh khủng tới vậy. Bởi thế nên khi nhìn thấy Quỷ Bệnh, sắc mặt của cô không khỏi hơi phức tạp. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy Quỷ Bệnh ra tay, nhưng khi đó cô lại đơn thuần cho rằng đấy là Lý Mộ Nhiên hoặc Quỷ Bệnh dùng dị năng không gian làm xiếc, bây giờ hồi tưởng lại mới hiểu ra là không phải.

Trong lòng cô xoay chuyển đủ thứ suy nghĩ, cô lại không quên nhiệm vụ của mình tới đây làm gì, đang định vươn tay xem xét liền bị Tiêu Thắng ngăn cản. Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy, Tiêu Thắng cảm thấy vẫn nên dò hỏi một tiếng trước thì hơn, bởi vậy anh cẩn thận mở miệng: “Anh Bệnh… người dị năng hệ trị liệu của chúng tôi tới, để cô ấy xem cho anh nhé, được không?”

Trước nay không qua dáng vẻ này của Tiêu Thắng, chân mày Long Hạ không khỏi nhăn lại, mà điều khiến mặt mày cô càng nhăn tít hơn là bởi vì đợi thật lâu mà cũng không được đáp lời.

Rốt cuộc có xem bệnh không đây? Cô không kiên nhẫn nữa rồi, nếu như không phải thi thể con zombie kia còn bày ở đó, cô thật sự sẽ nhịn không được xoay người bỏ đi.

Tiêu Thắng không biết nên thế nào, nhưng dẫu sao Quỷ Bệnh cũng là vì giết zombie nên mới thành dạng này, bọn họ đâu có khả năng mặc kệ không quan tâm, bởi vậy sau khi do dự mấy giây anh vẫn gật đầu với Long Hạ. Trong lòng anh cũng không phải không có ý xấu rằng nhiều lắm lại bị trừng một cái, vừa vặn khiến cô nàng luôn tự tin nhìn ai cũng kém hơn mình này cảm thụ một chút cái gì gọi khí phách.

Có điều lần này anh phải thất vọng rồi, thẳng đến khi tay Long Hạ đụng tới cánh tay Quỷ Bệnh thì gã cũng không mở mắt ra nữa. Có lẽ là ngầm đồng ý nhưng càng có khả năng là đã cạn kiệt sức lực rồi.

Qua hồi lâu, Long Hạ buông tay, mặt lộ vẻ nghi ngờ, “Có bị thương đâu, gọi tôi tới làm gì?”

Không bị thương? Mấy người ở đây đều trầm mặc, một lúc sau Tiêu Thắng mới mở miệng: “Bệnh của anh ta cô có thể chữa được không?” Anh cũng chỉ là nhất thời nghĩ đến vấn đề này, lúc trước dù cho họ có thấy Quỷ Bệnh bị nặng hơn nữa thì cũng chưa hề nghĩ tới việc để dị năng hệ trị liệu thử chữa hoặc là đi tìm thuốc trị bệnh.

Long Hạ mở miệng tựa như muốn nói, dừng mấy giây lại thò tay dùng dị năng kiểm tra cho Quỷ Bệnh, rồi mới kết luận: “Không phát hiện có bệnh gì hết.” Đại để là nể mặt Quỷ Bệnh đã ra tay giúp bọn họ giải quyết phiền toái nên cô mới không nói đối phương có khả năng là giả bệnh, nhưng trong lòng thì vẫn không khỏi oán thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info