ZingTruyen.Info

Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 161 - 165

Yukikun137

Chương 161: Đao trên tay trái

Edit: Diệp Thần (Cháo)

Beta: Yến Phi Ly

.

Phập, dao găm sắc bén chui vào đầu zombie nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu hủ, ngay cả chút óc đen cũng chưa kịp bắn ra. Trong nháy mắt zombie ngã xuống, một bóng người vừa thấp vừa nhỏ linh hoạt như khỉ nhảy xuống đất.

Bên kia, thiếu niên khoảng 13 – 14 tuổi cũng đang đối phó với một con zombie khác, động tác vung đao hơi trúc trắc không được tự nhiên, bởi vì cầm đao bằng tay trái, điều khiển không quá quen tay cho nên mỗi lần chém xong một đao cậu đều phải vội lùi lại để tránh không bị zombie cào tới. Mà ở bên cạnh cậu, có hai đứa nhỏ khác vào lúc thiếu niên lùi xuống thì nghĩ biện pháp ngăn con zombie kia đuổi theo, ba người hợp tác mà vẫn mất khá nhiều thời gian mới giải quyết được con zombie này.

Thiếu niên giơ tay lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt nản lòng thoái chí.

Nơi này là sân trong của một căn biệt thự dưới chân núi Tình Sơn ở thành phố Tây Lăng, dân cư thưa thớt, một cánh cửa sắt chạm khắc hình hoa ngăn cách tòa biệt thự với thế giới bên ngoài. Zombie không nhiều lắm nhưng thực vật biến dị lại rất sum suê, thỉnh thoảng còn có động vật biến dị nhảy ra, đối với người thường mà nói đây không phải là nơi tốt để đặt chân tới, chẳng qua nếu bên người mang theo một thứ khắc tinh của thực vật biến dị như Ú Ú thì mấy đứa trẻ xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ.

Mất gần ba ngày, đám Trương Duệ Dương đi theo Quỷ Bệnh mới tìm được nơi này. Không cần lo lắng bị đàn zombie bao vây, còn có đồ ăn đầy đủ cùng với giường lớn thoải mái. Nếu không phải lo lắng lời Lý Mộ Nhiên nói, ba đứa Phó Đam sẽ vô cùng bằng lòng ở lại nơi này luôn. Chỉ có Trương Duệ Dương một lòng một dạ muốn tìm ba, ngay cả nơi thoải mái như vậy cũng không níu giữ được tâm tư của nhóc.

Hôm nay có hai con zombie lạc tới đây, Quỷ Bệnh lười động tay, liền dạy cho mấy đứa trẻ cách xử lý. Một mình Trương Duệ Dương đã có thể nhẹ nhàng giải quyết một con, nhưng Phó Đam lại gặp khó khăn. Sau khi tay phải bị thương, căn cứ chính xảy ra bạo loạn, Phó Đam không thể không đi theo những người lớn khác để cùng nhau xây dựng tường phòng hộ, rồi lúc theo đoàn xe Tống Nghiễn rời khỏi căn cứ thì lại có người dị năng che phía trước, mà lần này, bởi vì có Quỷ Bệnh dẫn đường nên cả chặng đường cũng chưa từng đối mặt chính diện với zombie, dù thỉnh thoảng gặp phải thì cũng bị vuốt sắt của Quỷ Bệnh giải quyết trong hai ba nhát. Thế nên cậu chưa có cơ hội tự mình ra tay, cũng không biết tay trái của mình có thể giết zombie được nữa hay không. Nhưng mà hiện thực vẫn luôn tàn khốc, dễ dàng phá hủy hy vọng mong manh trong lòng cậu. Hôm nay ba đứa trẻ vẫn hợp tác, hơn nữa xung quanh không có zombie nào khác, cho nên cậu mới có thể chậm rãi rèn giũa ở đây, nếu thật sự gặp phải hai con zombie trở lên, chỉ dựa vào một cánh tay vô dụng, sao cậu có thể ứng phó nổi?

Quỷ Bệnh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lắc lắc đầu, xoay người đi vào biệt thự. Phó Đam đúng lúc nhìn thấy, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

“Anh A Đam.” Trương Duệ Dương chú ý tới vẻ mặt cậu không tốt, đi tới nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng gọi. Thằng bé hiểu được sắc mặt của người ta, nhưng lại không đoán ra nguyên nhân.

Phó Đam cúi đầu đối diện với đôi mắt sáng như sao của thằng bé, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng. Cậu biết mình không thể trách Dương Dương, cho dù trái tim đang run rẩy gào khóc, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng với tương lai không biết phải làm sao, cậu vẫn không thể quy tất cả tội lỗi cho Dương Dương được. Không có chị Mộ Nhiên và Dương Dương, cậu và Viễn Trác, Tử Nhiên chẳng biết có thể sống được đến giờ hay không, cho dù chỉ tồn tại được thôi, e là còn muôn vàn khó khăn hơn bây giờ. Từ sau khi thế giới thay đổi, có thể giữ được cái mạng là đã may mắn lắm rồi, bị thương lại càng là chuyện bình thường, cậu chẳng qua chỉ là một sự tồn tại nhỏ nhoi trong đó. Có điều trong nháy mắt kia, thiếu niên chưa tròn mười bốn tuổi lần đầu tiên hiểu rõ được sự bất lực cùng bi ai của người bình thường.

“A Đam à, đao của anh có phải không sắc lắm không, lần tới anh dùng của em đi, sắc lắm đó. Chờ chị Mộ Nhiên cứu chú chủ nhiệm về, chúng ta sẽ bảo chú ấy làm đao của tụi mình sắc hơn.” Ngô Tử nhiên nói, hiển nhiên cô bé cũng để ý thấy Phó Đam khác thường.

“Đúng vậy, đao không được sắc lắm.” Phó Đam thấp giọng trả lời, không biết là đang trả lời Ngô Tử Nhiên hay là muốn thuyết phục bản thân.

Lý Viễn Trác đang ngồi xổm đào tinh hạch ngẩng đầu nhìn Phó Đam một cái, lại cúi đầu yên lặng làm việc của mình. Cậu khác với Dương Dương tuổi nhỏ ngây ngô cùng với thần kinh thô có thể so với dây thép của Ngô Tử Nhiên, cậu biết A Đam có chuyện, chính là không nghĩ ra được cách gì giúp A Đam cho nên dứt khoát không nói gì cả.

Sau khi xử lý xong hai thi thể zombie kia, bốn đứa trẻ uể oải, ỉu xìu đi vào biệt thự, một bên móng của Ú Ú bám vào ống quần Dương Dương, đi theo phía sau. Chỉ mới có mấy ngày, mà nó đã lớn thêm một vòng rồi, có thể là liên quan đến tinh hạch của thực vật biến dị trong biệt thự. Đại khái nó cũng biết bản thân quá nặng, lại thường xuyên bị Ngô Tử Nhiên nói mãi rằng nếu cứ như vậy sẽ đè Dương Dương không cao lên được, cho nên không còn ngồi xổm trên vai Dương Dương nữa, nhưng vẫn sẽ bám dính đi theo, còn đặc biệt thích giơ chi trước ra bám lấy quần nhóc, cũng không ngại đi đường bất tiện, cứ như dắt chó đi dạo vậy. Lúc mới đầu Ngô Tử Nhiên mỗi lần nhìn thấy vậy đều không nhịn được mà cười nửa ngày, sau đó cứ cười mãi mà thành thói quen.

Quỷ Bệnh bám tay vịn chậm rì rì đi xuống cầu thang, trong tay cầm một quyển sách. Nhìn thấy mấy đứa trẻ đi vào, mí mắt cũng không thèm nâng lên, giơ tay, quyển sách kia bay tới phía Phó Đam. Phó Đam theo bản năng bắt lấy, phát hiện là Kinh Đạo Đức bản chữ phổn thể, cậu ngẩn người, không biết Quỷ Bệnh ném quyển sách này cho mình làm gì.

“Sau này mỗi ngày nhóc dùng tay trái cầm đao dựa theo sách này mà viết chữ, khi nào viết nhuần nhuyễn, có thể viết xong trong một hơi thì khi đó ra ngoài giết zombie.” Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng, nhạt nhẽo nói, chân không ngừng lại, đi đến sô pha trước sảnh ngồi xuống.

“Sao lại thế ạ, hiện tại cũng không cần học, sao chú Bệnh lại muốn A Đam viết chữ thế?” Ngô Tử Nhiên nhô đầu nhìn hai lần, phát hiện là một đống chữ phổn thể, lập tức cảm thấy quáng mắt vô cùng, mơ muội hỏi. Còn có một câu cô bé chưa hỏi ra, đó chính là cầm cả đao thì viết chữ thế nào được?

Quỷ Bệnh không để ý tới cô bé. Nếu không cần thiết, gã luôn lười phải giải thích.

“Vâng.” Phó Đam đột nhiên mở miệng, đáp ứng. Cậu cảm thấy Quỷ Bệnh bảo cậu làm vậy, khẳng định là có nguyên nhân, mà sở dĩ đồng ý sảng khoải là bởi vì trong lòng dâng lên một tia hy vọng, hy vọng biện pháp như Quỷ Bệnh nói có thể làm tay trái của cậu linh hoạt như tay phải. Cậu giống với đại đa số người, từ nhỏ đã quen dùng tay phải, ngày đó sở dĩ nói mình thuận tay trái chẳng qua là không muốn Lý Mộ Nhiên và Dương Dương quá đau lòng và tự trách mà thôi.

“Cháu cũng muốn học viết chữ với anh A Đam.” Mắt Trương Duệ Dương sáng rực, lớn tiếng nói.

“Mấy đứa cùng học đi.” Giọng điệu Quỷ Bệnh không nóng không lạnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể cự tuyệt được.

Trương Duệ Dương tức khắc cười híp mắt, Lý Viễn Trác cũng cảm thấy không sao cả, Ngô Tử Nhiên thì lại nhăn mặt, trong lòng đang gào cháu không muốn đâu, nhưng mà chung quy không dám nói ra. Vì thế chuyện này cứ như vậy mà được quyết định.

“Chú Bệnh ơi, khi nào dì mới về ạ?” Trương Duệ Dương đi tới ngồi vào sô pha, hỏi. Ú Ú rất biết điều muốn chui xuống gầm sô pha, nhưng mà chui không được, vì thế đành thành thật ngồi xổm ở đằng sau.

Lý Mộ Nhiên đi cũng được sắp mười ngày rồi, không chỉ Trương Duệ Dương, mà cả ba đứa Phó Đam cũng cảm thấy rất bất an, nghe Dương Dương hỏi vậy liền tụ hết cả lại.

Quỷ Bệnh nhắm mắt dựa vào sô pha, hình như đang chợp mắt, nhưng bọn Trương Duệ Dương lại không dám thúc giục, ước chừng qua nửa phút sau, gã mới mở miệng: “Hai ngày.”

“Chú Bệnh ơi, chị Mộ Nhiên sẽ không sao chứ?” Phó Đam hỏi.

Quỷ Bệnh ờ một tiếng, xem như đã đáp lời.

Có được đáp án mấy đứa nhỏ cũng không an tâm được, anh nhìn em em nhìn anh, cuối cùng vẫn là Dương Dương mở miệng: “Chú Bệnh à, chú không cần dùng cái vỏ sò đen kia sao?” Không phải bọn chúng không tin lời gã nói, mà là đã quen trước mỗi lần trả lời vấn đề mà mình không biết gã đều ném vỏ sò đen lên, cứ cảm thấy phải ném nó ra mới chuẩn được, bằng không trong lòng lại không chắc chắn.

“Không cần thiết.” Quỷ Bệnh trả lời nhạt nhẽo, loại quẻ tính đơn giản thế này gã cũng không cần phải mượn dùng ngoại vật, chỉ cần tính trong lòng liền có thể ra kết quả rồi. Vỏ sò đen là được cố nhân tặng, cũng là đồ vật còn sót lại chứng kiến những việc gã từng trải qua, sở dĩ thỉnh thoảng lấy ra chơi, chẳng qua là muốn nhắc nhở bản thân luôn phải nhớ mối thù bị hủy linh căn rồi bị cầm tù tại nơi suy bại này thôi.

Trương Duệ Dương gãi cái đầu nhỏ, “À!” một tiếng như hiểu ra. Quỷ Bệnh nâng mí mắt ngó nhóc một cái, muốn nhìn coi nhóc có hiểu thật hay giả bộ, nhưng lại không nhìn ra được gì, vì thế rất không thú vị mà khép lại đôi mắt.

Mấy đứa nhỏ đã quen thấy gã lạnh lùng, đã hỏi được điều mình muốn biết rồi liền tản ra, đi nghiên cứu quyển sách gã đưa cho. Trẻ con hơn 10 tuổi đúng là có khao khát với mấy thứ bí kíp võ công đồ vật linh tinh, đặc biệt quyển sách này còn là do Quỷ Bệnh – một người vô cùng thần bí và mạnh mẽ trong mắt bọn chúng đưa cho. Ngô Tử Nhiên cho dù không quá tình nguyện nhưng sau khi biết chuyện mình cũng phải cầm đao viết chữ là không thể thay đổi được, liền tò mò thậm chí còn hứng thú hơn cả Phó Đam và Lý Viễn Trác, chỉ có Trương Duệ Dương ngây ngốc, một lòng cảm thấy vui sướng vì có thể được viết chữ với anh chị. Nếu mấy đứa lớn biết Quỷ Bệnh chẳng qua chỉ tùy tiện lấy một quyển sách ở thư phòng biệt thự thì không biết sẽ thất vọng thế nào đây. Đương nhiên, với tính tình của Quỷ Bệnh, bọn nhỏ rất có khả năng vĩnh viễn đều không biết được.

Trong khi đám nhỏ đang nỗ lực ngâm nga nội dung của Kinh Đạo Đức, từng nét bút gian nan tập viết chữ phổn thể, Lý Mộ Nhiên mà bọn nhóc thương nhớ đang theo đoàn người Tống Nghiên đuổi tới thành phố Tây Lăng.

Bọn họ thoát khỏi căn cứ Đông Châu đã ba ngày, trong ba ngày này, ngoài đội người Tiêu Thắng và Long Hạ gặp lúc đầu ra, những người được phái đi khác cũng lục tục hội họp lại đây.

Thì ra mỗi khi Vân Tắc truyền đạt lại mệnh lệnh đều có một đặc điểm, là bất kể việc lớn hay chuyện nhỏ, đều thích dùng mấy chữ “Chỉ thị của ngài Tống” này để mở đầu, chưa từng ngoại lệ, đến nỗi những người khác đều đã quen thói, một khi anh ta không nói mấy chữ này, liền cảm thấy thiêu thiếu cái gì đấy. Đây không phải vấn đề gì lớn, cũng không ai bảo phải thay đổi cách nói đó cả, nhưng vấn đề nằm ở chỗ thời điểm.

Nếu là ngày thường, những người khác nhiều lắm là chỉ cảm thấy kinh ngạc, lén cười hai câu, cần làm gì thì cứ làm cái đó thôi, nhưng khi Tống Nghiễn không rõ sống hay chết, một tên Lâm An đột nhiên nhảy ra khoa tay múa chân với họ, thay đổi rất nhỏ này không khỏi khiến người khác nghĩ nhiều. Bọn họ hoài nghi Vân Tắc dùng phương thức này âm thầm chỉ điểm cho họ, đáng tiếc không tìm được cơ hội để chứng thực, ngay cả một cái ám chỉ bằng ánh mắt cũng không có. Dù vậy, sau khi bị phái đi ra ngoài, bọn họ vẫn lựa chọn hành sự cẩn thận. Theo kế hoạch của Lâm An, là phái một người bốn tổ xâm nhập vào căn cứ tìm hiểu tình huống của Tống Nghiễn, tùy thời bảo vệ cũng như cứu người, những người còn lại thì phân tán bên ngoài, đánh lén quấy rầy. Nhưng sau khi thương lượng, suy xét tới việc càng nhiều người vào căn cứ thì càng dễ bị lộ, bọn họ chỉ cho một đội dị năng trà trộn vào căn cứ, mấy tổ còn lại thì ẩn núp bên ngoài, sẵn tiện tiếp ứng người bên ta, ngoài ra còn cắt đứt tất cả con đường liên lạc của căn cứ với Tây Lăng. Sự thật chứng minh, điều bọn họ băn khoăn không phải là dư thừa.

Sau khi đội người kia tiến vào căn cứ hoàn toàn mất tin tức, bọn họ đã nhận ra có chuyện không ổn, tiếp đó quân đội chủ lực của căn cứ từ sáu cửa đi ra trông như có mục đích lục soát tìm kiếm càng chứng thực điểm này với bọn họ. Bọn họ không kiềm chế được sự nôn nóng cùng lo lắng trong lòng, trốn càng kĩ hơn, để tránh không cứu được người ra, ngược lại lại nộp thêm bản thân đi vào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm An có vấn đề. Sau khi xác nhận điểm này, đám người Tiêu Thắng bị một bóng ma rất lớn bao phủ, liều lĩnh ra tay là hạ sách dưới tình huống bất đắc dĩ lắm mới áp dụng, bọn họ chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc Vân Tắc ở lại bên Lâm An là có mục đích, đánh cuộc trước khi Lâm An bình yên trở về đối phương sẽ không lấy mạng Tống Nghiễn. Mà lúc này bọn họ chỉ có thể chờ, cũng tăng mạnh phong tỏa đi thông tới đường Tây Lăng, giam tất cả những người có ý đồ qua lại, kẻ nào phản kháng giết không tha. Đợi Lâm An cắt đứt tin tức bên này, cho rằng bọn họ trúng kế thì sau đó mới đi bước tiếp theo, đến lúc ấy bọn họ trong tối, đối phương ngoài sáng, sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.

May mắn là bởi vì có Lý Mộ Nhiên xuất hiện, không chỉ đánh vỡ tính toán của Lâm An, cũng xoay chuyển tình thế đen kịt trước mặt bọn họ. Không uổng là binh chốt cứu được Tống Nghiễn ra, còn cứu được đoàn đội bị bắt lúc trước, kết quả này quả thực tốt đến không thể tốt hơn được. Cho nên đôi lúc mặc kệ anh có hao hết tâm cơ cỡ nào, chỉ cần ông trời không cho cơ hội, liền có thể khiến anh thất bại trong gang tấc, huống chi trong đó còn có một vài thứ anh vĩnh viễn không có khả năng tính đến được.

Bởi vì xuất hiện động thực vật biến dị trong viện nghiên cứu, vật thí nghiệm chạy ra, cho dù Ngụy Kinh Trì có nỗ lực thế nào cũng không khống chế được tin tức, khi các thế lực khác trong căn cứ cùng với người bình thường sống sót biết được sự tồn tại của viện nghiên cứu, cục diện vốn chưa từng đoàn kết bởi vì muốn chống lại động vật biến dị cùng zombie tập kích mà tan vỡ trong nháy mắt. Bắt đầu có đoàn đội rút khỏi căn cứ, cũng có ngừi trực tiếp đi tìm Ngụy Kinh Trì đòi giải thích, thậm chí có người nhận định sở dĩ căn cứ thường xuyên hấp dẫn zombie và sinh vật biến dị đột kích là do viện nghiên cứu tạo thành. Chân tướng đến tột cùng là thế nào thì không ai biết, nhưng uy tín của Ngụy Kinh Trì bị ảnh hưởng lớn là sự thật không thể tranh cãi, trong căn cứ lúc này đã loạn thành một đống, ông ta căn bản không thừa tinh lực tìm đám Tống Nghiễn gây phiền toái. Mà đây cũng là một trong những mục đích chính Tống Nghiễn kiên trì muốn quay lại viện nghiên cứu.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời. Nếu Ngụy Kinh Trì biết trước kết quả thế này, thì ngay từ đầu đã không đi trêu chọc Tống Nghiễn rồi.

Chương 162: Lâm An chạy trốn (1)

Edit: Cháo

Beta: Yến Phi Ly

.

Sau khi từ chỗ Lý Mộ Nhiên biết được thế cục rối loạn của căn cứ, theo như tính tình của Tống Nghiễn hẳn phải dẫn người thừa thắng xông lên, quậy cho nó long trời lở đất, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này. Là một bác sĩ khoa não, hắn không thiếu tinh thần mạo hiểm, nhưng còn có một mặt theo đuổi sự hoàn mỹ cẩn thận, hắn không cho rằng khi mang từng này người xông vào căn cứ sẽ có thể toàn thân trở ra. Chết chóc là nhân tố xưa nay chiến tranh không thể thiếu, nhưng kẻ địch của hắn từ trước tới nay không phải những người sống sót không rõ chân tướng trong căn cứ, mà là Lâm An, Ngụy Kinh Trì, cùng với những nghiên cứu viên không có nhân tính kia. Người dưới trướng của hắn phần lớn đều từ quân đội đi ra, không sợ đánh giặc đổ máu, kéo ra ngoài đối phó với zombie cùng sinh vật biến dị dũng như mãnh hổ, gan dạ không sợ chết, nhưng trong thời kỳ đặc biệt này nếu để bọn họ bởi vì đối phó với đồng loại vô tội mà hy sinh, hắn cảm thấy không biết nên để mặt mũi vào chỗ nào. Đây cũng là lý do vì sao trước đó hắn thà rời căn cứ cũng không muốn đối đầu với Ngụy Kinh Trì. Chỉ tiếc không phải tất cả mọi người đều nghĩ giống như hắn.

Ngoài ra còn một lựa chọn khác, đó chính là sử dụng dị năng của Lý Mộ Nhiên dẫn hắn vào căn cứ, tự tay hắn lấy đầu của Ngụy Kinh Trì. Chẳng qua Lý Mộ Nhiên hẳn sẽ không đồng ý mạo hiểm lần nữa, mà hắn cũng không muốn để dị năng của cô bại lộ trước mặt những người khác. Cho dù bọn họ đã có phỏng đoán, nhưng chỉ cần không chứng thực được vậy nó vẫn sẽ chỉ là phỏng đoán mà thôi.

“Dị năng của cô là gì vậy?” Trên đường trở về, Long Hạ ngồi ở ghế phụ điều khiển phía trước hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lý Mộ Nhiên, nhìn như tùy ý hỏi. Lần trước cô nghi ngờ đối phương có dị năng không gian, nhưng mà chưa từng nghe nói dị năng không gian có thể yên lặng không một tiếng động mà tránh được cảm giác của một đám người dị năng rồi trực tiếp vào căn cứ cứu được người ra. Nếu như lúc đầu khi mới biết Lý Mộ Nhiên có dị năng, cô còn có tâm tư mời chào, nhưng khi nhìn thấy người vốn đang ở Tây Lăng thế nhưng lại cùng Tống Nghiễn đi ra khỏi căn cứ, cô liền không khỏi bắt đầu nghi ngờ động cơ của đối phương.

Lý Mộ Nhiên nhìn cô ta một cái, không nói gì, bởi vì giọng điệu của đối phương khiến cô có cảm giác bản thân đang bị thẩm vấn. Không nói đến Long Hạ cứu cô và Phó Đam là do mệnh lệnh của Tống Nghiễn, món nợ ân tình ấy cũng nên tính trên người Tống Nghiễn, mà dù cho cô thật sự thiếu Long Hạ một cái mạng thì cũng không đại biểu phải báo chi tiết nội tình không giữ lại chút nào.

“Này, đang hỏi cô đó, Lý Mộ Nhiên. Sao nào, hiện tại anh Tống đã được cứu ra, không ai giành công với cô đâu, còn bí mật cái gì chứ?” Đợi một lúc không được đáp lại, giọng nói của Long Hạ không khỏi mang theo ý chê cười. Theo như cô ta thấy, hành động không thông báo trao đổi tin tức với bọn họ trước đó của Lý Mộ Nhiên chẳng qua là muốn mượn cơ hội lần này để lại ấn tượng sâu sắc với Tống Nghiễn mà thôi.

“Nhiều lời.” Lần này, không đợi Lý Mộ Nhiên phản ứng, Tống Nghiên đã nhíu mày khiển trách. “Cô ra xe sau đi, đổi với A Thắng.”

Hắn nói vừa xong, người lái xe liền quay cửa kính xe xuống, vươn tay ra dấu với phía đằng sau, rồi ngừng xe lại.

Tính tình Long Hạ không tốt, hay xem thường người khác, nhưng đối với Tống Nghiễn lại tuyệt đối trung thành tận tâm, còn gần như sùng bái mù quáng. Cũng chính vì loại sùng bái đó, khiến tất cả ‘sinh vật’ tiếp cận với Tống Nghiễn đều bị cô đánh giá một lượt từ trên xuống, ngay cả tổ tông tám đời đều bị đào ra để xác định xem đối phương có đủ tư cách trở thành bạn bè hay cộng sự, thậm chí là tình nhân của Tống Nghiễn hay không. Đối với việc Lý Mộ Nhiên cứu Tống Nghiễn ra ngoài cô cũng rất biết ơn trong lòng, nhưng việc nào ra việc đó, nếu Lý Mộ Nhiên ôm tâm tư không thể cho ai biết với Tống Nghiễn, với cô mà nói, đó chính là tội ác tày trời. Đương nhiên, mấy tâm tư đó cô tự mình hành động thì không sao, Tống Nghiên không thấy thì coi như không biết, nhưng biết rồi thì không thể dung túng được.

“Vâng.” Bị răn dạy, còn bị đuổi đi trước mặt hai người khác, Long Hạ hơi bẽ mặt nhưng lại không dám lộ vẻ bất mãn, càng không thể chậm chạp, sau khi trả lời liền trầm mặt xuống xe.

Cô ta vừa rời đi, Lý Mộ Nhiên tức khắc thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, luôn bị người ta dùng ánh mắt nghi ngờ trào phúng nhìn thật sự không phải chuyện thoải mái gì cho cam.

Tiêu Thắng rất nhanh đã tới đây, đoàn xe tiếp tục xuất phát.

Tiêu Thắng là người kiệm lời, anh không giống Long Hạ, tuy rằng cũng tò mò Lý Mộ Nhiên làm thế nào mà có thể chạy tới cứu Tống Nghiễn ra trước bọn họ, nhưng chỉ cần đối phương một ngày không phải là kẻ địch, thì anh sẽ không tìm hiểu truy cứu. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu ai đó có ý đồ đào ra chuyện mà anh không muốn người khác biết, khẳng định sẽ bị anh coi là kẻ địch.

Không ai nói nữa, trên xe an tĩnh lại. Tống Nghiên nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, ở trong đầu trù tính chuyện kế tiếp phải làm. Mấy ngày nay hắn luôn để Lý Mộ Nhiên đi theo bên người, nhưng thời điểm có người khác hai người nói chuyện với nhau rất ít, chỉ những lúc kí ức của hắn có chỗ thiếu hụt Lý Mộ Nhiên sẽ len lén nhắc nhở một chút. Chẳng qua chuyện của hắn cùng với thủ hạ thì cô cũng chỉ biết trong giới hạn, phần lớn thời điểm không dùng đến được, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân tùy cơ ứng biến. Mà quá trình này, cũng là quá trình Lý Mộ Nhiên tích lũy tư liệu. Lý Mộ Nhiên rất cố gắng để nhớ, một khi rảnh liền viết viết vẽ vẽ, cứ cảm thấy cái gì hắn dùng được là ghi lại. Bởi vì cô cảm thấy bên này đã không còn chuyện của mình nữa rồi, tính trở lại Tây Lăng đưa bọn nhỏ đi, cho nên có thể tận lực ghi chép sắp xếp một vài thứ giúp hắn được bao nhiêu thì tận lực bấy nhiêu.

Cao tốc từ căn cứ Đông Châu đến Tây Lăng đã thông, đoạn thời gian này Lâm An vẫn luôn phái người từ Tây Lăng tới đây tìm hiểu tin tức cho nên đường đi rất thuận lợi. Mà người đến tìm hiểu tin tức đương nhiên là bị đám Tiêu Thắng giữ lại. Có đi mà không có về, như vậy rất hợp tâm tư của Lâm An.

Tiếng viết chữ sột soạt vang lên trong xe, Tiêu Thắng nhìn qua gương chiếu hậu, nếu Tống Nghiễn không ở đây, có lẽ hắn sẽ nói vài câu với Lý Mộ Nhiên, hỏi cô xem đang viết cái gì, nhưng trước mắt không tiện mở miệng rồi.

Không bao lâu sau, Lý Mộ Nhiên dừng bút, kiểm tra lại nội dung vừa ghi lại một lượt, vừa nhìn mà trong lòng hoảng sợ, trước đó chỉ nghe theo phân phó của Tống Nghiễn mà làm chuyện này, giống như trước kia ở trong phòng hành chính của bệnh viện cô phải kiểm tra ghi chép phân tích bệnh án của bệnh nhân cùng với xem có phải điều chỉnh phương án trị liệu hay không nên cũng không nghĩ gì nhiều. Hiện tại xem lại mới ý thức được bản thân hình như biết quá nhiều. Đây không phải nghĩa ‘nhiều’ bình thường, bởi vì trong này không chỉ có chuyện xảy ra mấy ngày nay, còn có một số việc tư Tống Nghiễn cảm thấy rất quan trọng, hắn sợ bản thân mình quên mất, vừa nhớ ra liền bảo cô phải nhớ hộ thật kỹ.

Mấy thứ này cô không nên biết. Thậm chí ngay từ đầu cô không nên đồng ý giúp hắn viết lại. Sau khi phản ứng, trên lưng Lý Mộ Nhiên không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, quyển vở trong tay nhất thời như nóng lên. Đương lúc cô đang nghĩ xem nên giao quyển vở vào tay Tống Nghiễn thế nào để hắn không nghi ngờ thì đột nhiên truyền đến tiếng của Tiêu Thắng.

“Anh Tống, phía trước có xe đi tới.”

Tống Nghiễn mở mắt ra, Tiêu Thắng báo thêm một câu: “Là người một nhà.”

“Lái qua đi.” Ánh mắt Tống Nghiễn rơi trên chiếc xe tối đen, ra lệnh. Bọn họ có thể thấy đối phương, đối phương cũng đã phát hiện bọn họ rồi, lúc này mà trốn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Vâng.” Thủ hạ phụ trách điều khiển xe đáp lại.

Tiêu Thắng vươn người, ra hiệu cảnh giới cao độ với xe phía sau, có mấy chiếc xe lập tức lái lên, bày ra tư thế hộ vệ. Tống Nghiễn nhìn động tác của anh ta mà không nói gì, lại biết bản thân có lẽ đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, duỗi tay lấy quyển vở Lý Mộ Nhiên định nhét vào túi, lật mấy cái mới trả về.

Là Lâm An. Lâm An ở trong đoàn xe của hắn, rất có thể đã khống chế những người còn lại trong đoàn xe đó. Nhưng cũng có thể không phải vậy… Mẹ nó, dị năng của Lâm An rốt cục là cái gì?

Tống Nghiễn nâng tay bóp trán một cái, vì bản thân không ngừng quên quên nhớ nhớ mà nóng nảy, hơn nữa loại tổn thương trí nhớ này ngay cả Long Hạ cũng không nhìn ra, càng miễn bàn đến việc chữa trị. Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hằng ngày của hắn mất, chung quy hắn không chỉ có một mình, hắn còn rất nhiều người đi theo. Nghĩ đến đây, hắn đưa mắt nhìn Lý Mộ Nhiên ngồi bên cạnh, dường như đang tự hỏi có nên bồi dưỡng người duy nhất biết trí nhớ hắn có vấn đề trở thành trợ thủ đắc lực hay không.

Mẫn cảm nhận ra được ánh mắt của hắn, Lý Mộ Nhiên không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Khi hai đoàn xe chỉ còn cách nhau 20m đều đồng thời ngừng lại. Tiêu Thắng đẩy cửa nhảy xuống xe, lớn tiếng hỏi: “Người dẫn đầu bên kia là ai?” Động tác của anh nhìn như tùy ý, nhưng lại như có như không dựa vào cửa xe yểm hộ thân thể của mình, để nếu tình huống có gì không đúng còn kịp phản ứng.

“Anh Thắng ca? Là anh Thắng đó!” Thấy rõ diện mạo của anh, chiếc xe đi đầu mở cửa ra, vài người bước xuống, nhanh chóng đi tới bên này, “Anh Thắng, các anh về rồi hả? Ngài Tống đâu? Các anh làm sao thế, vừa đi liền mất tin tức, hại chúng tôi nghĩ rằng có chuyện xảy ra, anh Lâm đang định mang theo anh em đi tìm tên họ Ngụy kia đòi người đó.”

“Ngài Tống ở trong xe.” Nhận ra bọn họ, trên mặt Tiêu Thắng lộ vẻ tươi cười, khi nghe đến tên Lâm An vẻ mặt ngưng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ như không có chuyện gì.

“Lâm An ở đâu?” Cửa sổ xe đằng sau hạ xuống, lộ ra mặt Tống Nghiễn, giọng điệu bình thản hỏi.

“Lão đại!” Nhìn thấy hắn, vài người kích động vây tới, ngay cả xưng hô ngầm cũng kêu ra. “Lão đại, anh rốt cục trở lại rồi! Tên khốn họ Ngụy kia không làm gì anh chứ? Đệt cả nhà nó, chỉ cần lão đại nói một câu, các anh em sẽ lập tức ‘làm’ nát cái hang ổ của ông ta!”

“Tôi không sao. Các cậu vất vả rồi!” Tống Nghiễn khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó lại hỏi: “Cậu Lâm có ở đoàn xe này không?”

“Không vất vả không vất vả, chỉ cần anh Tống không có việc gì là tốt rồi.” Mấy thủ hạ sau khi hưng phấn xong, lúc này rốt cục lấy lại tinh thần, quay lại xưng hô thường ngày. “Lâm tiên sinh cũng tới, người đi ra ngoài truyền tin tức không quay lại nên anh ta rất lo lắng, lần này chúng tôi xuất động toàn bộ, anh ta tính nếu không cứu được ngài ra, liền dùng chính bản thân để đổi nữa đấy. Để chúng tôi đi báo với anh ấy và những người khác nữa.”

Nhìn vài người hưng phấn nhanh chân trở về, nghĩ lại biểu hiện của Lâm An trong lời bọn họ, Tống Nghiễn không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Anh Tống, tôi đi theo bọn họ xem thế nào nhé?” Tiêu Thắng hơi khom lưng, hỏi. Anh đã biết bộ mặt thật của Lâm An, chủ động qua đó, tự nhiên là muốn ra tay bắt người trước.

Tống Nghiễn gật đầu.

Nhưng mà đúng lúc này, một chiếc xe đối diện đoàn xe đi tới, như là muốn qua đây chào hỏi. Vài người vốn dĩ đang chạy tới bên đó thông báo tin tức bước chân thả chậm xuống, vẫy vẫy tay với chiếc xe đó, lớn tiếng kêu: “Anh Lâm, là ngài Tống…… ngài Tống đã bình an trở lại!” Hiển nhiên cho rằng chiếc xe kia lái tới để xem xét tình huống.

Sắc mặt Tống Nghiễn và Tiêu Thắng biến đổi, không hẹn mà cùng hô lên không ổn, Tống Nghiễn quát với lái xe: “Lái xe, đuổi theo.” Mà Tiêu Thắng đã nhanh chân chạy tới phía trước, đồng thời kêu lên với những người phía trước đoàn xe: “Ngăn chiếc xe kia lại, không để cho nó chạy!”

Thanh âm của hai người còn chưa dứt, liền thấy chiếc xe kia quay ngược lại, trong cái nhìn trợn mắt há mồm của mấy người về đưa tin mà liều mạng phóng đi. Mà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn, tuy rằng tiếng hét của Tiêu Thắng đã đúng lúc truyền ra, nhưng người trên những chiếc xe khác cùng đường với chiếc xe kia chạy qua lại ngây ngốc không có phản ứng gì, cho dù một vài chiếc cách xa hơn có ý định cản lại, nhưng lúc đầu xe vừa mới lộ ra liền dừng lại, giống như bị dính phép thuật định thân vậy.

Chương 163: Lâm An chạy trốn (2)

Edit: Diệp Thần (Cháo)

Beta: Yến Phi Ly

.

“Mẹ nó, khống chế tinh thần!” Tống Nghiễn phẫn nộ đấm lên đệm ghế, oán hận phun ra hai chữ, rốt cuộc mơ hồ nhớ ra dị năng của Lâm An là gì.

Tiêu Thắng phản ứng cực nhanh, bật qua vài người nhảy xuống một chiếc xe, đẩy tài xế ra, giẫm chân ga quay nhanh một cái, trong tiếng két két khó khăn lắm mới đuổi theo được đuôi xe của Tống Nghiễn. Vài người vốn còn đang đứng trên mặt đất rốt cục tỉnh lại, rối rít nhảy lên, đuổi theo bắt lấy cửa xe không đóng chặt, vô cùng nhanh nhẹn mà lộn vòng vào xe. Đến mức bởi vì trong xe quá nhiều người mà phải đè lên nhau, cũng chẳng ai quan tâm nữa, bằng không chỉ sợ sẽ bị bỏ lại đây.

Động cơ nổ vang, trong nháy mắt, mấy chiếc xe từ căn cứ về cùng Tống Nghiễn chạy qua nhanh như điện chớp, đuổi theo sát nút. Tận chừng 2 phút sau, đoàn xe từ Tây Lăng tới đây giống như được bỏ lệnh cấm, khôi phục năng lực hoạt động, trong tiếng tức giận mắng chửi quay lại đuổi theo. Dường như vì muốn tìm lại chút mặt mũi, một đám tựa như không muốn sống lái xe việt dã và xe tải quân dụng như xe đua, tranh nhau muốn vượt lên phía trước, nơi đi qua bụi bay mù mịt. Thì ra khi có xe chạy qua thì đường cao tốc tĩnh mịch nặng nề như được khôi phục vẻ ồn ào náo động trước tận thế, đáng tiếc đó chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, chờ bụi bặm rơi xuống đất, tất cả chuyện lúc nãy chỉ như một hồi ảo giác, đất trời vẫn là vẻ tĩnh mịch như xưa.

“Lâm An có ở đây không?” Xe chạy trên đường cao tốc, Tống Nghiễn đột nhiên mở miệng hỏi.

Người lái xe ngẩn ra, tưởng hắn hỏi mình, đang không biết trả lời thế nào liền nghe thấy Lý Mộ Nhiên đáp: “Có. Trong xe tổng cộng có bốn người, ngoài Lâm An thì có một người là vệ sĩ trước kia của anh, hai người còn lại em chưa từng gặp. Vẻ mặt của họ hơi… kì lạ.” Tiếp xúc giữa cô và người của Tống Nghiễn tổng cộng chỉ có vài lần, số người quen biết có giới hạn, ngay cả Vân Tắc cô cũng mới chỉ gặp qua, còn chưa biết tên. Chẳng qua những vấn đề đó, trước mắt với Tống Nghiễn mà nói thế là đã đủ rồi.

Tài xế đầu tiên sửng sốt, rồi sau đó hoảng sợ, thiếu chút nữa không khống chế được quay đầu nhìn Lý Mộ Nhiên, giọng nói của Tống Nghiễn đúng lúc vang lên, làm hắn xua tan loại xung động này.

“Tới gần một chút, đánh vào từ mặt sườn để ngăn chúng lại!” Ném chuột sợ vỡ đồ, bởi vì không biết những người ở cạnh Lâm An đến tột cùng là làm sao, đoàn xe đuổi theo phía sau ngoại trừ nổ súng đe dọa ra, cũng không dám thực sự bắn phá, huống chi cứ vậy mà giết chết Lâm An thì quá tiện nghi cho anh ta rồi. Với suy nghĩ của Tống Nghiễn, bắt sống được là tốt nhất, hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Lâm An.

Tài xế lên tiếng đáp ứng, đạp mạnh ga, mắt thấy cách xe phía trước ngày càng gần, đầu đột nhiên có cảm giác như bị ai đó đánh mạnh một cái, choáng váng một hồi, đến khi lấy lại tinh thần, xe đã lao tới làn phòng hộ ven đường, hắn vội vàng phanh lại, rốt cục xe dừng lại trước khi đâm phải.

Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn ngồi trong xe cũng không tốt hơn hắn là bao, sau cơn choáng váng Lý Mộ Nhiên định xem tình huống của những người khác thế nào, thì đột nhiên phát hiện năng lực tra xét tinh thần vậy mà không sử dụng được, chỉ mới động đậy thì chút suy nghĩ đó liền bị cơn choáng váng đánh úp lại, nghiêm trọng đến mức buồn nôn, chỉ có thể nỗ lực bình ổn tĩnh khí, mới cảm giác đỡ hơn một chút, trong lòng hoảng sợ không khỏi âm thầm cầu nguyện đây chỉ là hiện tượng tạm thời, nếu không đối với cô mà nói sẽ là phiền phức lớn.

Mà so với cô Tống Nghiễn càng không ổn hơn, não Tống Nghiễn từng bị thương nặng vì Lâm An, dựa vào sức mạnh ý chí mạnh mẽ mới miễn cưỡng chống lại được vận mệnh bị biến thành con rối, nhưng đã để lại di chứng khó có thể chữa được. Lúc này hắn lại bị công kích, nhất thời cảm thấy đầu như nứt ra, không khỏi ôn lại cảm giác tinh thần bị tàn phá khi đối kháng lại Lâm An lúc trước, chỉ chốc lát mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên trán.

“Ngài Tống, ngài không sao chứ?” Người đầu tiên phát hiện dị trạng của Tống Nghiễn chính là tài xế, xe hắn lái thiếu chút nữa xảy ra chuyện, suy nghĩ trước nhất chính là quay lại xem phản ứng của Tống Nghiễn, không nghĩ tới lại nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, trong lòng không khỏi lộp bộp, thầm nghĩ ngài Tống nhà mình không phải bị thương ở đâu đấy chứ.

“Chủ nhiệm ơi?” Nghe vậy, Lý Mộ Nhiên cũng lấy lại tinh thần từ trong cảm giác sợ hãi khi mất đi năng lực tra xét, thấy dáng vẻ của Tống Nghiễn thì bị hoảng sợ. Theo bản năng vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, lại muốn lật mí mắt xem thế nào, khi sắp chạm vào mí mắt nhắm chặt kia, đôi mắt đó đột nhiên mở to, đen kịt mà nhìn ngón tay gần trong gang tấc.

Lý Mộ Nhiên cứng người, nhanh chóng thu tay lại, cười gượng: “Ừm… chủ nhiệm…… em cho rằng……” Mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương, không cần người khác nói, cô cũng biết hành động của mình rất lỗ mãng.

Ánh mắt Tống Nghiễn chuyển động, theo tiếng nói nhìn tới cô, trong ánh nhìn lạnh lùng mang theo chút mê muội. Lý Mộ Nhiên tròn mắt, nghĩ thầm không phải quên mất mình luôn rồi đấy chứ, cô vội hỏi: “Chủ nhiệm, Lâm An kia đã chạy xa rồi, chúng ta có đuổi theo không?”

Lâm An? Nghe thấy hai chữ này, vẻ mê mang như sương khói trong mắt Tống Nghiễn nhanh chóng tan đi, đổi thành hận thù khắc cốt ghi tâm, “Đuổi!”

Thấy Tống Nghiễn không có việc gì, tài xế rốt cuộc yên lòng, đặt phần lớn sự chú ý lên tay lái để tránh lại xảy ra sự cố. Mà trong khoảng thời gian ngắn này, bao gồm cả chiếc xe Tiêu Thắng cướp được, lại có mấy chiếc xe bởi vì xông đến quá gần mà bị ảnh hưởng từ dị năng tinh thần đâm tứ tung. Có một chiếc trực tiếp chạy ra khỏi vòng bảo hộ, lao đến phía rừng cây thực vật biến dị chỗ sườn núi. Một lúc lâu sau mới có vài người chật vật không chịu nổi bò ra từ bên trong, được mấy xe dừng phía sau đón bọn họ lên.

Tống Nghiễn như không nhìn thấy tất cả chuyện này, nhanh chóng lật xem một lượt quyển vở Lý Mộ Nhiên nhét vào tay hắn, rốt cuộc nhớ tới tình cảnh trước mắt của bản thân, chẳng qua vẫn không nhớ được tên của Lý Mộ Nhiên.

“Nói cho những người khác, không được tới gần chiếc xe kia trong vòng 10m, công kích bánh xe của nó.” Một lát sau, Tống Nghiễn vững vàng mở miệng, dường như đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự nhiên, nếu như bỏ qua sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch của hắn.

Tài xế vâng lời, sau đó vừa phóng xe như bão táp lên phía trước, vừa mở cửa kính xe xuống mặc cho gió lạnh thổi mặt biến dạng mà lớn tiếng truyền đạt lời phân phó của Tống Nghiễn. Gió thổi tan thanh âm, nhưng người ở gần vẫn nghe thấy được, sau đó từng chiếc xe truyền nhau, rất nhanh tất cả đã biết hết.

Kỳ thật cho dù Tống Nghiễn không nói, sau khi thấy chiếc xe bị tổn hại lúc nãy, những người khác cũng sẽ cẩn thận hơn.

Hơn trăm chiếc xe trước sau truy đuổi, cao tốc 50-60km liền qua, một khi đi hết cao tốc thì chính là đường thành phố rắc rối phức tạp, người của Tống Nghiễn bắt đầu nóng nảy, mắng Lâm An cùng đồng bọn trên cái xe ấy, khi không lại luyện kỹ thuật lái xe tốt thế để làm gì. Mà đúng là khéo, tài xế Lâm An chọn vừa đúng là người có kỹ thuật lái xe cừ nhất trong đội, cũng không biết Lâm An khống chế thế nào, dù sao cũng khiến tiềm lực của gã tài xế ấy bạo phát, hơn nữa do ảnh hưởng lực tinh thần của Lâm An cho nên hơn mấy chục km đều không có ai tới gần được bọn họ. Cộng thêm tất cả xe đều được sửa chữa gia cố, khiến cho việc đấu súng cũng khó khăn hơn nhiều, làm người ta có loại cảm giác không biết bắn vào đâu.

Dưới sự thúc giục của Tống Nghiễn, chiếc xe của bọn họ rất nhanh đã vượt qua các xe khác, lần thứ hai tiếp cận xe Lâm An ngồi. Mắt Tống Nghiễn đảo một vòng trong xe, sau đó đột nhiên dỡ cửa xe xuống, bóp nặn hai ba cái trong tay, biến thành một cây côn kim loại có đầu nhọn thật dài. Hắn đứng lên, một tay bấu chặt nóc xe, hơn nửa người chui ra ngoài, ngược gió lạnh quất tới, tay phải vung lên, côn kim loại bay theo đường cong đâm thẳng vào bánh xe đang xoay tròn chạy nhanh phía trước.

Kíttt —- Sạt! Sạt! Rầm!

Sau chuỗi tiếng động vang lên liên tiếp, chiếc xe vốn đang chạy trên cao tốc đột nhiên bị một lực cản mà lật nhào, rơi xuống rừng biến dị bên ngoài cao tốc, lộn tiếp hai vòng nữa mới dừng lại.

Tiếng kít kít vang lên, xe đuổi theo sau sôi nổi dừng lại, mấy chục người từ trên xe nhảy xuống, bằng tốc độ nhanh nhất lật lại chiếc xe kia, Tống Nghiễn cũng xuống xe, đứng ở ven đường lạnh lùng nhìn phía dưới. Xe bị mất một cánh cửa, gió lạnh thổi vù vù thẳng vào trong, Lý Mộ Nhiên cũng ngồi không yên, đành đi xuống theo.

“Sao lại thế này? Họ Lâm kia đâu?” Không bao lâu, phía dưới đột nhiên có tiếng gầm hung bạo.

Ánh mắt Tống Nghiễn lạnh lại, vượt qua rào phòng hộ, sải bước nhảy xuống đường đê, đẩy hai ba thủ hạ đang vây quanh chiếc việt dã ra, ánh mắt rơi trên ba người đang nằm hôn mê bất tỉnh, rồi quét về phía thùng xe trống không.

“Lục soát!” Hắn trầm giọng quát. Từ lúc ném côn kim loại, hắn đã không dời mắt khỏi đó, nhưng sao người lại biến mất không thấy được? Nghĩ đến việc biến mất không căn cứ, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mộ Nhiên vẫn đang đứng trên cao tốc, lúc này rốt cục nhớ ra cô là ai, vì sao lại ở bên cạnh hắn.

Ra lệnh một chút, ngoại trừ người khiêng vác cùng với hơn hai trăm người ở lại canh gác và tiếp ứng ra, còn lại hơn ngàn người như lưới đánh cá tỏa ra hai bên đường thực vật biến dị trên cao tốc, đồng thời tiếng động cơ vang lên, có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy tới cửa ra đường cao tốc, dự định phong tỏa các ngã rẽ tiến vào nội thành bằng tốc độ nhanh nhất.

“Mộ Nhiên, có thể tìm được người không?” Tống Nghiễn trở lại đường cao tốc, hỏi Lý Mộ Nhiên.

Lý Mộ Nhiên lắc đầu, sắc mặt cô trắng bệch, vừa rồi cô có thử lại, ai ngờ tinh thần vừa động, đầu vẫn choáng váng từng cơn, căn bản không thể sử dụng được. Chuyện hiện tại cô lo lắng không phải là có thể tìm được Lâm An hay không, mà là tinh thần cả cô không còn khả năng tra xét định vị, thì cô phải sử dụng dị năng như thế nào đây.

“Làm sao vậy?” Tống Nghiễn nhíu mày, hỏi.

“Vừa rồi sau khi bị công kích, thì không dùng được nữa.” Lý Mộ Nhiên rũ mắt, giọng nói hơi suy sụp, trong lòng khó chịu chẳng nói nên lời. Cô thật sự sợ nếu tình huống này cứ tiếp tục như vậy, như thế cách sử dụng dị năng cô vất vả lắm mới sờ được đến chẳng khác nào bị bỏ đi rồi.

Tống Nghiễn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới nguyên nhân này, việc này là hắn liên lụy đến cô, nghĩ vậy trong lòng không khỏi thấy có lỗi, nâng tay lên muốn sờ đầu hoặc vỗ vỗ vai an ủi cô, lại phát hiện động tác này không quá thích hợp, vì thế đành hậm hực thả tay xuống.

“Hẳn là chỉ là tạm thời thôi.” Một lát sau, hắn mới mở miệng. Vốn chỉ định nói cho khuây khỏa, nhưng khi nói ra, hắn cảm thấy khả năng thực sự là như thế. Dù sao thì lúc đó mức độ công kích của Lâm An không tính là mạnh, hơn nữa thời gian cũng ngắn, tổn thương tạo thành hẳn sẽ không quá nghiêm trọng, nếu không những người khác không có khả năng khôi phục lại nhanh như vậy. Còn hắn, đó là bởi vì trước đó đã từng bị thương nặng, phản ứng lần này mới mạnh như vậy, nhưng trước mắt kí ức bị mất không phải cũng đã chậm rãi trở lại đó sao? Nghĩ tới đây, hắn càng khẳng định mà lặp lại lần nữa: “Đây chỉ là tạm thời. Em đừng lo lắng, cũng không được dùng dị năng nữa, nghỉ ngơi hai ngày cho tốt rồi sẽ khôi phục.”

Bị ngữ khí của hắn ảnh hưởng, trong lòng Lý Mộ Nhiên đã bình tĩnh hơn, đang muốn trả lời thì Long Hạ từ bên kia đi tới.

“Lão đại, ba người Vân Tắc hôn mê bất tỉnh rồi, tôi không làm gì được.”

Chương 164: Lâm An chạy trốn (3)

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

.

Đôi mày rậm của Tống Nghiễn lại nhíu lại, giữa chân mày hiện ra một vết lõm sâu, hắn nhìn Long Hạ, sau đó nói với Lý Mộ Nhiên: “Em đi với tôi qua xem thế nào.”

Đi, qua xem người bệnh kia cùng tôi. Trong đầu Lý Mộ Nhiên tự động phiên dịch thành những lời này, không khỏi rụt cổ lại, thần kinh theo bản năng mà căng lên. Tận thế cũng đã hơn một năm rồi, mỗi ngày đều mệt mỏi vùng vẫy giành sự sống, mấy thứ cô học trước kia gần như đã ‘chữ thầy trả thầy’ hết rồi, nếu bị kiểm tra chỉ sợ sẽ bị mắng một trận mất.

May mắn Tống Nghiễn không nhàm chán như vậy, hắn tự kiểm tra cho ba người kia một lượt, phát hiện ngoài mấy chỗ trầy xước ra thì không có ngoại thương nghiêm trọng nào. Hắn thử bắt mạch hội chẩn nội tạng cũng không có dị thường gì, tim đập trầm ổn mạnh mẽ, hô hấp cũng bình thường, bởi vậy chỉ bằng mắt nhìn dò tay cũng không thể xác định được nguyên nhân bọn họ hôn mê.

“Khiêng họ vào xe, chú ý chăm sóc.” Thu tay lại, Tống Nghiễn lùi một bước, phân phó với Long Hạ đang đứng bên cạnh. Sau đó mắt chuyển hướng sang đám người đang lục soát khắp nơi ở rừng biến dị, thỉnh thoảng còn xảy ra xung đột với thực vật biến dị, ánh mắt Tống Nghiễn lúc này như có điều suy tư.

Không thể nghi ngờ, trước khi Lâm An rời đi đã làm chút gì đó với ba người Vân Tắc, nếu không với thân thủ xuất sắc và sức lực mạnh mẽ của họ, chỉ bị lật xe ra đường thế này cũng sẽ không khiến bọn họ tổn hại gì, chứ càng đừng nói là hôn mê bất tỉnh. Nhưng biết thì biết vậy, hắn lại bó tay không có biện pháp nào, nếu không chính hắn cũng không đến nỗi cứ động một chút là khốn đốn vì mất trí nhớ rồi.

Tuy rằng Lý Mộ Nhiên được dị năng thay đổi thể chất, chịu rét tốt hơn người thường, nhưng đứng giữa gió lạnh âm mấy chục độ trong thời gian dài vẫn khiến tay chân bắt đầu lạnh cứng. Cô đút tay vào túi, vừa dạo quanh, vừa tìm tòi trên đoàn xe. Lúc nãy không để ý tới, hiện tại cô rốt cục nhớ đến một chuyện. Nhìn số lượng người lần này, Tống Nghiễn hẳn đã dốc toàn bộ lực lượng rồi, vậy đám Dương Dương đâu?

Sau khi tìm một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng cô rốt cục nóng lên, tóm lấy một người đàn ông đang đi qua, hỏi: “Mấy đứa nhỏ đi cùng tôi đâu? Còn cả một người đàn ông bệnh tật nữa? Bọn họ không đi cùng các anh sao?”

May là cô tinh mắt, trí nhớ cũng không tệ, người bị giữ lại này vừa lúc đi ra cùng Lâm An, đáng tiếc hắn không thuộc nhóm người lúc đầu rời căn cứ đi mở đường, đám Lý Mộ Nhiên sau khi tới nhà xưởng lại luôn ru rú trong nhà, cho nên hắn ta gần như không có ấn tượng gì với bọn họ. Nghe vậy hắn sửng sốt một lúc, có chút không hiểu được, “Đoàn xe làm gì có trẻ con.”

“Sao lại không có được…” Mặt mũi Lý Mộ Nhiên trắng bệch.

Đúng lúc này, một bàn tay duỗi tới xách cô đi, Tống Nghiễn xua xua tay với người đàn ông vô tội bị bắt lại kia, ý bảo hắn cứ làm tiếp chuyện của mình đi, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía Lý Mộ Nhiên bị mình tóm đến trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Chính là… có bốn đứa nhỏ đi cùng em, khi tới căn cứ cứu anh, em để bọn nhỏ ở lại đoàn xe…” Lý Mộ Nhiên sắp phát khóc rồi. Tuy đã nói với Quỷ Bệnh và gã hứa sẽ giúp cô chăm sóc mấy đứa trẻ, nhưng hiện tại người của đoàn xe cơ bản đều ở đây, lại không thấy được bọn họ, sao cô có thể không lo cho được.

“Bốn đứa nhỏ?” Trong mắt Tống Nghiễn hiện vẻ kinh ngạc. Ký ức của hắn về Lý Mộ Nhiên còn đang dừng ở trước tận thế, ngay đoạn trước khi vào phẫu thuật bị cô kéo lại, sau đó nhảy trực tiếp đến lúc gặp nhau ở viện nghiên cứu, ở giữa mất một khoảng lớn. Bởi vì thời gian không nhiều, hơn nữa cũng không cần thiết nên Lý Mộ Nhiên chưa bổ sung cho hắn, vì vậy hắn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của đám Dương Dương.

Lý Mộ Nhiên sốt ruột, chuyện này nói ra rất dài, cô nào có tâm tư để chậm rãi giải thích với hắn, đang lúc hoảng loạn không biết phải làm sao, liền nghe thấy Long Hạ ở bên cạnh mở miệng: “Người ở đội dụ zombie không tới đây, mấy đứa nhỏ cô mang tới hẳn đang ở nơi chúng ta dừng chân cùng đội dụ zombie.” Tuy Long Hạ nghi ngờ Lý Mộ Nhiên cứu Tống Nghiễn là có ý đồ khác, nhưng lại không thể không thừa nhận cô đã giúp bên ta một ân huệ lớn, bởi vậy thấy cô sốt ruột liền lên tiếng nhắc.

Đội dụ zombie? Đúng rồi, không thấy người bên đội ấy đâu cả. Lý Mộ Nhiên chính là do quan tâm quá sẽ bị loạn, nghe vậy mới chú ý tới điểm này, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cảm kích mà nhìn thoáng qua Long Hạ.

Thấy cô ở đó tự mình luống cuống, lúc thì tùy tiện bắt lấy ai đó để hỏi, lúc thì lại bởi vì lời nói của Long Hạ mà an tâm, bản thân hắn thì lại không biết cô đang vội cái gì, Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy như bị vắng vẻ, tức khắc liền hơi mất hứng, trực tiếp xách người đến một bên: “Nói đi.”

“Nói cái gì ạ?” Lý Mộ Nhiên nhìn mọi người bận rộn tứ phía, có chút mê mang không hiểu.

“Chuyện của em. Còn cả việc em gia nhập đoàn của tôi như thế nào? Bốn đứa nhỏ kia là sao?” Tống Nghiễn cảm thấy cần phải có tổng quan hiểu biết về Lý Mộ Nhiên, rốt cuộc thì trong thời gian dài về sau hắn còn cần cô giúp đỡ về ký ức của mình nữa mà.

Nghe hắn nói vậy, Lý Mộ Nhiên nghĩ đến chuyện thối nát trong nhà mình đầu tiên, còn có mẹ và em trai em gái đến giờ vẫn không rõ sống chết thế nào, phản ứng theo bản năng chính là ‘chuyện của tôi sao phải kể cho anh’. Chẳng qua ý niệm bài xích này còn chưa được đưa lên mặt để thể hiện, liền nghe thấy vấn đề phía sau của hắn, nháy mắt cô hiểu ra, chuyện hắn muốn biết là sau khi tận thế hai người từng có tiếp xúc như thế nào. Điều này ngược lại không có gì không thể nói, vì thế cô kìm xuống lo lắng cho đám Dương Dương, bình tĩnh cảm xúc, nói chuyện sau tận thế hắn từng nhiều lần giúp đỡ cô. Trong đó đương nhiên không tránh khỏi phải giải thích lai lịch của Dương Dương cùng mấy đứa nhỏ kia, thuận tiện nói đến chuyện bản thân có khả năng rất nhanh sẽ rời đi, để hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, sớm tìm người thích hợp để thay thế mình.

“Em không gia nhập đoàn xe?” Nghe cô kể xong, sắc mặt Tống Nghiễn trầm xuống.

“Đúng vậy.” Lý Mộ Nhiên nhạy bén nhận ra cảm xúc hắn thay đổi, không khỏi cảm thấy căng thẳng, đột nhiên hơi hối hận vì đã nói ra việc muốn rời đi. Đợi đến khi đoàn tụ với đám Dương Dương, lặng lẽ trốn đi là được, bên cạnh hắn đều là cấp dưới trung thành và tận tâm, dù bọn họ biết ký ức hắn có vấn đề, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, mình đâu cần băn khoăn trong lòng mà nói nhiều.

“Em sắp rời đi?” Tống Nghiễn lại hỏi, khuôn mặt hình như càng đen thêm.

“Vâng, chúng em còn muốn tìm người.” Lý Mộ Nhiên căng da đầu trả lời, thật ra cô rất muốn sửa miệng, nhưng lúc này có sửa cũng không gạt được ai, chỉ sợ sẽ làm hắn càng thêm tức giận, cho nên cô đành thành thật đáp.

Sau đó, Tống Nghiễn yên lặng nhìn cô thật lâu, đến khi da đầu cô tê dại, suýt chút nữa thốt lên lời trái lương tâm, hắn lại đột nhiên chuyển mắt, tức giận trên mặt tan đi, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.” Nói xong liền đi chú ý tình hình bên dưới.

Nhìn dáng vẻ không sao cả của hắn, Lý Mộ Nhiên choáng váng. Không phải cô thấy mình quá quan trọng nên người khác phải níu giữ, nhưng thái độ không quan tâm cô có đi hay không kia vẫn khiến cô bị đả kích. Gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn, cô nở nụ cười, vứt cảm giác mất mát đi, thở ra một hơi, tâm tình hoàn toàn nhẹ nhàng trở lại.

Không thể phủ nhận, hắn càng tỏ ra không để ý thì cô càng không thấy tâm lý nặng nề khi rời đi. Đừng nói cô làm ra vẻ, dù sao hai người từng chung hoạn nạn, trong khi đối phương vẫn còn bị vây nơi khốn cảnh mà cứ như vậy vỗ mông rời đi, quả thật cô rất băn khoăn, nhưng ở lại đến khi hắn bình phục hoàn toàn, cô chắc chắn không thể. Lý Mộ Nhiên có chuyện mình muốn làm, chuyện cô làm được cho hắn ai cũng có thể làn được, mà quan trọng nhất chính là, cô không có năng lực chữa khỏi cho hắn.

Lục xoát liên tục đến khi trời tối đen nhưng vẫn không thu được gì. Tâm tình Tống Nghiễn rõ ràng không tốt lắm, nhưng cũng không bắt cấp dưới tiếp tục lục xoát bất chấp hiểm nguy gấp bội trong màn đêm. Đối mặt một người dị năng hệ tinh thần cường đại, dù cấp dưới của hắn không thiếu cao thủ trinh sát, cũng không phải lúc sử dụng đến. Hiểu được điểm này, đương nhiên hắn sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian làm chuyện vô dụng nữa. Tương lai còn dài, hắn không tin Lâm An có thể trốn tránh mãi.

Đoàn xe quay lại khu dừng chân ngoài khu xưởng Tây Lăng, vừa xuống xe, Lý Mộ Nhiên đi thẳng tới nơi bọn họ ở lúc trước, không ngờ lại nhìn thấy một căn phòng trống không. Đã trải qua một hồi sợ bóng sợ gió ban ngày, lúc này lại phát hiện nỗi sợ trở thành sự thật, nên cô không quá mức sợ hãi. Cô bình tĩnh tìm Tống Nghiễn xin hắn hỗ trợ. Hắn có nhiều cấp dưới như thế, chắc phải có một hai người chú ý tới tung tích của đám Trương Duệ Dương, nếu để cô tự đi tra hỏi, không biết phải hỏi đến khi nào, huống chi có người còn không muốn để ý tới cô, ví như những người trong đội dụ zombie vậy. Cũng chính lúc này, rốt cuộc cô hiểu ra đạo lý chớ nên gây thù với ai, bất kể thân phận đối phương là gì, nếu không cần đắc tội thì cố gắng đừng đắc tội, bằng không đến lúc gặp chuyện, dù người đó không gây phiền toái cho mình, chỉ cần họ biết mà lại thờ ơ lạnh nhạt nhìn mình xui xẻo cũng đủ khiến mình khổ sở rồi. Tuy rằng, kẻ phiền phức như Triệu Như là tự cô ả dâng thân tới chứ không phải cô chủ động trêu chọc kéo về.

Chỗ Tống Nghiễn đang có rất nhiều người tập trung, có cả nhân viên đầu não, hiển nhiên đang họp, nhìn thấy Lý Mộ Nhiên, cả người quen và không quen đều nhìn nàng bằng ánh mắt thiện ý hoặc tìm tòi nghiên cứu, hẳn là đã biết công lao của cô trong quá trình cứu lão đại. Lý Mộ Nhiên bị nhìn đến ngại ngùng, cũng biết hiện tại không phải lúc thích hợp tìm Tống Nghiễn nhờ trợ giúp, nhưng không biết tung tích đám nhóc Trương Duệ Dương, cô không rảnh lo chuyện đó nữa.

Cuộc họp bị người quấy rầy, Tống Nghiễn vốn rất không vui, mắt sắc như đao lia về phía cửa, nhưng khi thấy rõ là ai ánh mắt lại dịu đi. Biết lí do Lý Mộ Nhiên đến, hắn thật ra cực kì sảng khoái, lập tức cho người đi truyền lời, sau đó bảo cô ngồi bên cạnh chờ đợi.

“Nói ngắn gọn, hiện tại căn cứ Đông Châu đang loạn trong giặc ngoài, rất nhiều tổ chức không có chỗ dựa nhất định sẽ có ý định chuyển đi, trên thực tế lúc chúng ta trở về đã bắt đầu có người bắt đầu rời đi.” Tống Nghiễn cũng không cố kỵ Lý Mộ Nhiên, tiếp tục đề tài bọn họ đang nói lúc trước. Hắn nói giản lược chuyện ở căn cứ Đông Châu và viện nghiên cứu cho mọi người một lần, nhưng với chuyện tại sao hắn trúng bẫy, tình hình hiện tại của Vân Tắc thế nào thì lại không đề cập tới. Không phải tại hắn thấy mất mặt, mà là hắn thật sự không nhớ nổi. “Lâm An chạy thoát tạo thành không ít biến cố cho kế hoạch của ta, nơi này không thể ở lâu, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây.” Nói đến Lâm An, khuôn mặt hắn không thay đổi, như thể đang nói đến một người không liên quan đến mình vậy.

Nghe thấy bọn họ sắp rời đi, trong lòng Lý Mộ Nhiên bỗng nhiên hoảng hốt, bởi vì cô còn chưa biết đám nhóc Trương Duệ Dương ở nơi nào, nhưng rất nhanh cô liền suy nghĩ cẩn thận lại, cô không có dự định đi theo bọn họ, họ đi khi nào có vẻ như cũng chẳng quan trọng nữa.

Chương 165: Lâm An trốn thoát (4)

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

.

“Anh Tống, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ qua cho tên Lâm An và gã họ Ngụy kia như thế sao?” Long Hạ hỏi, sau đó không cam lòng mà đập bàn một cái, “Tôi không nhịn được cục tức này… Nếu như…”

“Đúng vậy, nhân lúc suy yếu phải lấy mạng ngay, hiện tại tên họ Ngụy kia loạn trong giặc ngoài, không bằng chúng ta cũng tặng cho y một món quà lớn đi.” Một người đàn ông mặt mũi béo tròn đang thưởng thức cái bánh trong tay, vừa nói vừa nhếch miệng lộ ra răng nanh nhọn hoắt.

“Còn tên khốn Lâm An vong ân phụ nghĩa cháu lão rùa nữa, ông đây không tin mình nó có thể chạy bao xa, chờ tìm được tên khốn ấy, xem ông đây có thông nát cúc ‘hoa’ của nó hay không!” Người nói chuyện chính là người đàn ông trung niên trắng trẻo nhã nhặn, nhưng hắn vừa mở miệng thì hỏng luôn hình tượng, hoàn toàn trái ngược với người vừa nói trước đó.

Khuôn mặt Tống Nghiễn thoáng hiện nét khó xử, không khỏi nhìn Lý Mộ Nhiên, phát hiện cô cũng không để ý thì mới buông lỏng, thầm nghĩ nên đốc xúc cấp dưới nói chuyện văn minh một chút, tránh cho việc không phân trường hợp nói lời bậy bạ trước mặt con gái nhà người ta. Hắn nào biết rằng Lý Mộ Nhiên đang cân nhắc cúc ‘hoa’ là bộ phận nào, ban đầu đoán là rốn, xuống chút nữa… Sau đó giật mình ngộ ra, cảm khái nó còn rất hình tượng.

Cũng không phải cô đơn thuần ngây thơ gì, thật sự là do khi học đại học luôn vội vàng làm công kiếm tiền học hành kiêm nuôi sống chính mình, không tiếp xúc nhiều với internet, mà cho dù là đi học hay là thực tập đều dùng từ trực tiếp, như lòi ‘rom’, nứt ‘hậu môn’ gì đó, nào có dùng từ cúc ‘hoa’ để thay thế. Cô biết sự tồn tại của người đồng tính, hơn nữa cũng có thể đối đãi bình thường với những người này, nhưng không biết cách sinh hoạt ‘tình dục’ của bọn họ là như thế nào. Lúc này đột nhiên nghe được danh từ thú vị ấy, nếu không phải cô đang nhớ đến đám nhóc Trương Duệ Dương, chỉ sợ đã không nhịn được phì cười.

Trong lúc cô thất thần, vài người khác phát biểu ý kiến, phần lớn là muốn đi tính sổ. Bình thường đều là những người này hoành hành, lần này lại ăn đau trong tay Ngụy Kinh Trì với Lâm An, sao nhận nhịn nỗi.

Tống Nghiễn bình tĩnh nghe ý kiến, cũng không định ngắt lời, lúc này người ra ngoài truyền lời có hồi âm, thật sự có người thấy Quỷ Bệnh mang theo đám nhóc Trương Duệ Dương rời đi.

“Đại khái khoảng bảy tám ngày trước đã đi rồi, hôm ấy do tôi phụ trách canh gác nên nhìn thấy mấy đứa nhỏ mỗi đứa đều cõng một bao đồ to theo sau một người đàn ông trông có vẻ ốm yếu rời đi. Cấp trên không ai nói ngăn họ lại nên nên tôi không hỏi nhiều.” Theo người truyền lời trở về là một người đàn ông rất gầy, khi đứng thẳng, sống lưng anh thẳng tắp, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiên ngang khí phách, vừa nhìn liền biết là quân nhân trải qua tôi luyện gian khổ.

“Mấy đứa nhỏ tự nguyện đi theo hả anh?” Lý Mộ Nhiên vội vàng hỏi.

Người kia thấy Tống Nghiễn và chỉ huy trực tiếp của mình đều không tỏ vẻ gì mới gật đầu: “Nhìn qua là vậy. Người đàn ông ốm yếu đi phía trước, bốn đứa trẻ đi sau, đứa nhỏ nhất còn có một con động vật biến dị màu đen đứng trên vai. Bởi vì rất đặc biệt cho nên tôi có ấn tượng rất sâu.”

Nghe đến đó, Lý Mộ Nhiên rốt cục nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải mất tích vô cớ là tốt rồi. Chờ người đàn ông kia rời đi, cô nói cảm ơn Tống Nghiễn rồi trở về gian phòng của mình, không tiện và cũng không có hứng thú nghe kế hoạch kế tiếp của bọn họ, dù sao những chuyện kia không liên quan gì đến cô.

Cô phải nghĩ thật kĩ làm sao mới tìm được mọi người. Tính thời gian, chỉ sợ là sau khi mình rời đi không bao lâu, Quỷ Bệnh liền mang bọn nhỏ đi luôn rồi. Cũng không phải cô không nghĩ ra nguyên nhân gã làm như vậy, nếu không có mục đích khác, chắc vì ý đồ xấu của Lâm An nên không muốn bị liên lụy đến chuyện phiền toái. Hy vọng cô chỉ tạm thời mất đi năng lực dò xét, nếu không cho dù nhờ Tống Nghiễn hỗ trợ, muốn tìm người trong thành phố to lớn như Tây Lăng là một chuyện rất khó. Huống chi cô cũng không muốn phiền hà Tống Nghiễn nữa, cô thật sự chẳng hề muốn vừa mới báo đáp một chút cho người ta giờ lại tếp tục mắc nợ.

Một mình ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu cũng không tìm ra cách hữu hiệu nào để tìm người. Cuối cùng lại nghĩ nếu sau này mang Dương Dương trở về chỗ anh Dịch, mình nên ở lại cùng bọn họ không hay nên đi tìm mẹ với em, nói thế nào thì bọn họ đều là thân nhân duy nhất còn sót lại trên đời này của cô. Và còn gã Quỷ Bệnh kia nữa, rốt cuộc gã muốn tìm cái gì, nếu tìm không thấy, chẳng lẽ mình vẫn phải chạy khắp nơi với gã à?

Việc này không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng không rõ ràng, ngược lại khiến bản thân bị rối loạn. Lý Mộ Nhiên đành phải vứt đám suy nghĩ đó ra khỏi đầu, chuẩn bị đi bước nào hay bước ấy. Cầm ba lô lục lọi tìm kiếm thật lâu, lấy ra bánh bột ngô được làm từ đoạn trúc nướng trộn bột cùng với nửa bình nước, ăn chung với nhau, sau đó tắt đèn, cứ như vậy cuộn mình trên thứ tạm gọi là ‘giường’ mà ngủ. Thật ra cô cũng có thể nhận đãi ngộ tốt giống cấp dưới của Tống Nghiễn, nhưng không cần thiết lại còn phiền toái, dù sao chỉ nghỉ ngơi một chút, thế nào mà chẳng được.

Nhưng mới nằm xuống không bao lâu, cửa đã bị gõ, mở cửa thì thấy Tống Nghiễn đã tắm rửa sạch sẽ đứng bên ngoài, dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, vẫn thấy được mái tóc ướt sũng của hắn. Khu nhà máy có nguồn điện dự phòng vốn dùng để sản xuất, bây giờ chỉ sử dụng để chiếu sáng thì có thể duy trì một thời gian dài.

“Đang ngủ à?” Nhìn vào căn phòng tối thui, Tống Nghiễn nhíu mày hỏi.

“A, dạ…” Lý Mộ Nhiên đáp, đôi mắt toát lên vẻ khó hiểu, không biết lúc này hắn tìm mình làm gì, không phải là quên cái gì chứ?

“Ăn gì chưa?” Tống Nghiễn lại hỏi.

“Em ăn rồi ạ.” Lý Mộ Nhiên không hiểu, nhưng bắt đầu tỉnh táo hơn, bởi hắn không phải loại người vì muốn hỏi chuyện ăn ngủ của ai đó mà đến tận cửa một chuyến.

“Ăn gì?” Nhưng ngoài ý muốn chính là, hình như Tống Nghiễn rất có hứng thú kéo dài chủ đề nhàm chán này.

“Em ăn bánh.” Lý Mộ Nhiên hỏi gì đáp nấy, trong lòng càng thấy kỳ quái.

Vừa nghe từ bánh, Tống Nghiễn lập tức nghĩ đến cái thứ vừa cứng vừa lạnh mình từng gặm sau khi được cô cứu ra, không khỏi cảm thấy đau dạ dày, nhưng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu rồi bảo: “Có nước ấm, đi tắm rửa đi.” Hắn nhịn lâu rồi. Lúc trước là không có điều kiện, hiện tại có điều kiện sao hắn có thể mặc kệ tiếp cho được.

Lý Mộ Nhiên ngạc nhiên, đồng thời không khỏi cảm động. Sau khi tận thế ập đến, cô chưa từng tắm sạch sẽ, nếu nói không muốn thì là giả. Nhưng vừa nghĩ thế cô lại chần chờ, hiện tại cô bẩn thỉu bốc mùi mà còn khó bảo vệ bản thân, dù cho cô không phải mỹ nhân tuyệt thế đi chăng nữa, sau này mang theo mấy đứa nhỏ, lại thêm gã Quỷ Bệnh thần bí khó lường, chú ý nhiều một chút vẫn hơn.

“Cám ơn chủ nhiệm, em sẽ không tắm.” Cắn răng một cái, dù lòng bị quyến rũ nhưng cô vẫn lắc đầu cự tuyệt. Từ mai cô sẽ bắt đầu đi tìm Dương Dương, quả thật hiện tại không phải thời điểm thích hợp để sạch sẽ.

Tống Nghiễn nhướng mày, cảm thấy hình như đã nghe thấy những lời này ở đâu đó rồi, chẳng qua loại chuyện này hắn không chấp nhận đáp án là từ chối, “Em đi tắm, mai tôi sẽ phái người tìm đám nhóc giúp em….” Vốn hắn đã có kế hoạch, chẳng qua hiện tại lại biến thành điều kiện trao đổi, hắn thật sự không có biện pháp chịu đựng nổi việc người cạnh mình bẩn đến ngay cả khuôn mặt cũng đoán không ra.

Không thể không nói, hắn vừa hay nắm được nhược điểm của Lý Mộ Nhiên, cô không xác định ngày mai năng lực thăm dò tinh thần của mình có khôi phục hay không, lúc này hắn chủ động đưa ra hỗ trợ, sao cô từ chối được. Nhưng những lời hắn nói rất khó khiến người ta không hiểu sai, nếu không phải cô biết hắn là người thế nào, hơn nữa ngữ điệu, thần thái cũng vô cùng đoan chính thì chắc chắn cô sẽ hiểu lầm.

“Vâng.” Một khi quyết định, cô đáp rất dứt khoát.

Thấy cô không lấy gì mà đã đi ra, Tống Nghiễn không khỏi nhăn mày, cũng không nói gì, chỉ là khi nhìn thấy Long Hạ đang ăn cháo nóng với mọi người thì bèn bảo cô ấy lấy một bộ quần áo nữ. Nghe hắn phân phó, dù da mặt Lý Mộ Nhiên có dày hơn nữa, vẫn  lập tức đỏ mặt. Bộ quần áo duy nhất có thể thay lúc đi cứu người cô không mang theo, kết quả đã bị đám nhóc Trương Duệ Dương mang đi, dù hiện tại cô muốn thay, vậy cũng phải có mới được.

Nơi tắm rửa là một khu nhà tắm công cộng trong kí túc xá nhân viên, có lò than đá nấu nước nóng rất lớn. Nước do người dị năng hệ thủy trong đội điều khiển tuyết sạch quanh đây về, lại do người biến dị sức mạnh không ngừng tiếp than, dị năng hệ hỏa tăng lửa đun nước nhanh chóng nhưng cũng không đến mức sôi bỏng chết người. Một bồn nước bốn mươi mấy độ, không đến nửa giờ đã xong, có thể cho hai trăm người tắm. Tất cả mọi người tắm một lần, cũng chỉ mất ba bốn giờ, dù sao than vẫn đủ dùng.

Chờ Long Hạ cầm quần áo và khăn tắm đến, Tống Nghiễn tự mình đưa Lý Mộ Nhiên đến nhà tắm. Hiển nhiên hắn cũng nhận ra Lý Mộ Nhiên không giỏi giao tiếp, ngay cả sau này khi cùng nhau chiến đấu thì người cô quen biết lâu nhất lại vẫn là hắn, lúc nào cô cũng khép mình trong một góc, tựa như có thể rời đi ngay trong giây lát. Hắn cũng không làm khó cô, hơn nữa hiểu tính tình của cô, cho nên không để người khác làm chuyện này. Đương nhiên, điều này cũng thể hiện là hắn coi trọng cô đi, dù sao đây cũng xem như lần thứ hai cô cứu mạng hắn.

“Chúng ta chuẩn bị trở về Vân Châu.” Sắp đến nhà tắm, Tống Nghiễn đột nhiên mở miệng, đợi Lý Mộ Nhiên kinh ngạc nhìn về phía mình mới tiếp tục: “Có thể đưa các em một đoạn.”

Hóa ra sau khi Lý Mộ Nhiên đi, mọi người lại bàn kế hoạch kế tiếp. Bởi vì chuyện căn cứ Đông Châu nên Tống Nghiễn không định phụ thuộc vào bất cứ căn cứ nào nữa, hắn có dự định tự thành lập một nơi riêng của chính mình. Mà suy nghĩ một khi phát triển liền không thể không lo lắng sự tiêu hao của lương thực. Hiện tại tài nguyên không tái sinh, zombie biến dị cùng với sinh vật biến dị bạo động, còn có tranh đấu giữa các thế lực lớn, đương nhiên càng sớm hành động càng tốt. So ra, Ngụy Kinh Trì đang mắc nợ đầy mình và Lâm An có dị năng tinh thần sâu không lường được chỉ đành tính toán sau.

Tống Nghiễn cũng không muốn lãng phí thời cơ tốt trên người bọn họ, thù có thể chậm rãi báo nhưng cuộc sống yên bình của hơn ngàn dưới dưới tay hắn mới là chuyện cấp bách cần lo. Đương nhiên, hắn có thể dễ tính như thế, cũng bởi vì sở nghiên cứu kia đã bị nhổ sạch gốc, tiêu bớt đi cơn giận của hắn. Còn một nguyên nhân nữa là bởi vì lần này Lâm An trốn thoát có liên quan đến việc kí ức của hắn có vấn đề, khả năng ứng biến bị chậm nhịp, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, tất nhiên là muốn chờ mình hồi phục rồi sẽ tính sổ sau.

Đối với quyết định của hắn, những người khác tuy rằng cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng cũng biết nặng nhẹ, ngược lại không ai phản đối nữa, chỉ là nghẹn cục tức to đùng ấy thì họ nhất định dàn xếp xong mọi việc sẽ trở về xử lý hai tên khốn ấy. Mà chuyện đi thủ đô cũng bị Tống Nghiễn gác lại, bởi tình huống hiện tại của hắn thật sự không thích hợp trở lại nơi hỗn tạp kia.

Về nơi thành lập căn cứ, sau khi bàn bạc, cuối cùng mọi người nhất trí thông qua chọn tỉnh Vân Châu. Bởi vì nơi đó vốn là đại bản doanh của bọn họ. Khi tận thế vừa tới, bọn họ cho rằng mọi chuyện trong tầm kiểm soát, hơn nữa Tống gia ở thủ đô có căn cơ thâm hậu, tin tức nơi đó càng linh thông hơn nơi khác, các biện pháp phòng thủ càng thêm hoàn thiện, cho nên bọn họ mới lựa chọn hướng Bắc. Hiện giờ có biến, muốn xây căn cứ thì trở lại nơi bọn họ quen thuộc hiển nhiên tốt hơn. Đương nhiên, cũng do Tống Nghiễn muốn báo đáp ơn cứu mạng của Lý Mộ Nhiên, Trung Châu vừa lúc giáp với Vân Châu, đến Vân Châu, hắn còn có thể phái người đưa bọn họ đi Trung Châu, thuận tiện giúp đỡ tìm người. Tống Nghiễn hắn là người ân oán phân minh, chịu ơn lớn như vậy, sao có thể không báo?

Nghe nói như thế, Lý Mộ Nhiên nhất thời có cảm giác như bị miếng bánh ngon từ trên trời đập thẳng vào mặt, choáng váng nửa ngày, mới vội vàng nói: “Được ạ, được ạ.” Không phải cô muốn dựa hơi người ta, thật sự là dù dị năng của cô có thể sử dụng, một lần cũng chỉ có thể mang một người, lại có số lần hạn chế. Như vậy, muốn di chuyển tất cả mọi người phải lần lượt từng người một, ít nhất cần hai đến ba ngày mới xong. Đi đi về về, từ đây đến Trung Châu cách 2000 km thì chẳng biết đến khi nào mới xong, đấy là còn chưa tính đến việc nhầm đường. Về phần lái xe cộng thêm cô có thể dùng tinh thần giám sát để lẩn tránh nguy hiểm thì nghĩ cũng đừng nghĩ, bởi cô vốn không biết lái xe, còn Quỷ Bệnh có lẽ cũng không. Huống chi dị năng của cô có thể khôi phục hay không vẫn chưa biết. Trước mắt có chuyện tốt như vậy, người ta cũng không phải đặc biệt đi chuyến này vì cô, cô không đáp ứng thì khác gì con ngốc.

Thấy cô chấp nhận ý tốt của mình, Tống Nghiễn tỏ vẻ rất vừa lòng, vì thế phất phất tay nói: “Đi đi, tắm xong theo tôi ăn chút gì đó.” Hắn cũng không có ham mê bạc đãi người nhà.

Chuyện tốt hơn còn nhận rồi, Lý Mộ Nhiên tự nhiên sẽ không rối rắm mấy chuyện nhỏ nhặt thế này nữa, sảng khoái đáp ứng xong liền vào nhà tắm. Đi chung với đoàn, cũng không thể để mình quá mức lôi thôi, có thể thoải mái tắm rửa một lần thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Mà càng làm cho Lý Mộ Nhiên cảm thấy may mắn chính là, ngày kế tỉnh lại, cô phát hiện tinh thần lực của mình có thể dùng rồi. Sau niềm vui mất đi mà có lại được, cô lập tức bắt đầu tìm kiếm tung tích đám nhóc Trương Duệ Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info