ZingTruyen.Info

Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 11 - 15

Yukikun137

Chương 11: Chạy trốn

E&B: Yến Phi Ly

.

Không tính trên đường nơi nơi đều là thi thể zombie cùng mảnh vụn tay chân, trong những người đang thu thập vật tư cũng không thấy bóng dáng đội Tiên Phong, zombie chưa bị giết hết một lần nữa đang tụ tập lại.

“Sao không thấy đội Tiên Phong?” Nam Thiệu thuận miệng hỏi.

Trương Dịch lắc đầu, anh và Nam Thiệu thay phiên canh gác, đều chỉ chú ý đến zombie chứ không lưu ý đến phương hướng đội Tiên Phong đi. Đương nhiên, chủ yếu là tuy bọn họ có đề phòng ý đồ của đội Tiên Phong nhưng dù sao cũng không nghĩ rằng mục đích cuối cùng của đối phương không phải vì vật tư, thêm việc đã sớm lên kế hoạch rời đi trước nên mới không quá chú ý, cho đến khi xuất hiện sơ hở này.

Không vì vật tư, vậy bọn họ tới đây làm cái gì? Trương Dịch nghi hoặc trong lòng, chắc không có khả năng là dẫn một đám người thường tới đây làm thức ăn của zombie đi, điều này cho bọn họ ích lợi gì?

Nam Thiệu hiển nhiên cũng thấy kỳ quái, chỉ một đầu phố khác “Bên kia sẽ đi tới nơi nào?” Tuy trước đó hắn đã nhớ đại khái địa hình xung quanh thế nhưng thời gian gấp gáp cũng không nắm rõ ràng.

“Cổng trường trung học ở bên kia, cục cảnh sát cũ, đội tuần tra…” Trương Dịch trả lời, khi nói ra hai địa điểm sau dường như đã đoán được cái gì, anh nhìn Nam Thiệu “Không tốt, lập tức rời đi!”

Lời này vừa nói xong liền nhìn thấy cuối phố xuất hiện một đoàn zombie đông đúc đang tập tễnh đến bên này. Hai người không dám trì hoãn, theo lộ tuyến đã định sẵn chạy đi, trước khi đi còn hô to vài tiếng cảnh báo những người khác.

“Zombie đến! Zombie đến! Chạy mau…”

Trong bao của Nam Thiệu lúc này vẫn trống không, chỉ có một ít đồ vừa không có thể ăn lại không thể uống, hắn không cam lòng còn muốn đến tiệm tạp hóa phía trước tranh thủ lấy bột gạo gì đó thì bị Trương Dịch kéo đi.

“Phải sống đã, sau này vẫn còn cơ hội.” Trương Dịch quát lớn. Kỳ thật anh biết rõ, bỏ lỡ lần này lấy năng lực hai người rất khó lại có cơ hội như thế này.

Nam Thiệu ảo não lại cũng không thể chần chờ. Lúc này hắn sớm quên, trước tận thế đừng nói mấy thứ nhỏ nhặt này, dù cả một siêu thị lớn đặt ở trước mặt hắn cũng chưa chắc để vào mắt. Có thể thấy được, ở một vài thời điểm không phải con người muốn tính toán chi ly, mà là vì hoàn cảnh ép buộc.

“Mẹ kiếp, thằng khốn nào ngại sống lâu quá hả? Không muốn sống cũng đừng kéo người khác chết chung!” Hai người kêu lên bị đáp lại bằng những lời chửi mắng, bởi vì zombie đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, kêu to như vậy chẳng khác gì đang thông báo cho chúng nơi này có người, mau tới ăn đại tiệc đi. Thế nhưng khi bọn họ đi ra, nhìn thấy bầy bầy zombie tiến đến, tiếng mắng đột nhiên ngừng lại đổi thành kinh sợ.

“Zombie! Sao lại nhiều vậy?”

“Đội Tiên Phong đâu? Đội Tiên Phong không phải đi trước sao, sao còn nhiều zombie thế kia?”

“Mẹ nó, chúng ta bị đội Tiên Phong bẫy, không nhanh chạy còn chờ cái gì!”

“Còn lấy, lấy cái mẹ mày, mạng sắp mất lấy nhiều vậy mày có hưởng được không!”

Trong khi mọi người loạn thành một đoàn, có kẻ chạy trốn có kẻ thừa dịp hỗn loạn lấy càng nhiều đồ, lúc này Trương Dịch và Nam Thiệu đã trốn ra khỏi phố buôn bán, đi qua một cái hẻm nhỏ yên tĩnh nhưng khi hai người thuận lợi băng qua mấy dãy nhà trệt thì phía trước lại xuất hiện vài zombie lẻ tẻ, ngửi được mùi lập tức hưng phấn mà lao đến.

Khu vực này tuy đã bắt đầu giải toả nhưng vẫn còn người lưu luyến nhà cũ không chịu đi nên việc có zombie đã nằm trong dự kiến, thế nhưng lập tức tụ tập hết ở trong này, hai người vẫn có hơi chịu không thấu. Thông qua ngoại hình zombie thì có thể phán đoán trước khi biến dị trong bọn họ có bốn người già, hai đứa trẻ, trên phương diện sức mạnh mà nói, bọn họ từng rất yếu ớt, đáng tiếc sau khi biến đổi thành zombie, thường thức này đã không còn sót lại chút gì. Zombie sức lực lớn, cho dù là người già phụ nữ hay trẻ em cũng có thể xé xác một người đàn ông trưởng thành. May mắn hành động của chúng chậm chạp, bằng không người thường nào còn đường sống.

“Lui ra phía sau, cậu trái tôi phải, vào sân!” Trương Dịch nhìn toàn cảnh chung quanh, nhanh chóng đưa ra quyết định. Trở lại phố buôn bán khi nãy là không có khả năng càng không thể bị vây ở trong này, bởi vì ai biết sau đó có người chạy tới đây hay không, có mang đến càng nhiều zombie hay không. Cho nên bọn họ cần nhanh chóng giải quyết mấy con zombie này, mới có thể không còn mối nguy gì để đến chỗ lò rèn tìm vũ khí.

Nam Thiệu đáp lại một tiếng, hai người quay đầu liền chạy, cửa bên trái đóng quá chặt nên khi Nam Thiệu ném gì đó trên tay vào trong sân chuẩn bị trèo tường, Trương Dịch đang chạy lại dặn dò một câu “Chú ý bên trong có zombie hay không!” Khi nói chuyện, anh cũng đến đã đến bên phải ngôi nhà, cổng bên phải đã hỏng, trên lưng anh vác tương đối nhiều, vừa lúc không cần trèo tường lách người liền đi vào.

Vận may của Nam Thiệu không tồi, bởi vì cổng được khoá bên ngoài cho nên trong sân rất sạch sẽ, cái gì cũng không có. Hắn nhảy qua tường, lập tức đem đồ trong túi nilon cầm ở tay nhét hết vào bao. Cổng phát ra tiếng vang loảng xoảng, hắn đeo bao trên lưng, ánh mắt lướt hết sân thật nhanh, khi nhìn thấy đống đồ linh tinh trong một góc hẻo lánh, ánh mắt lộ ra vui mừng giắt dao vào thắt lưng rồi đi tới, từ trong đó tìm ra một cái thuổng sắt, tiếng ồn ngoài cửa ngừng lại. Hắn tìm ghế gỗ cũ làm bệ đỡ đứng lên nhìn ra bên ngoài thì thấy mấy con zombie không phá được cửa tất cả đều hướng đến chỗ Trương Dịch. Hắn không dám trì hoãn, lập tức trèo tường đi ra tiến lên một thuổng đập bay con zombie ngoài cùng. Có hai zombie bị hấp dẫn nhào lại đây, ba con khác lại bởi vì đã vào đến sân nên hoàn toàn không muốn quay lại, buông tha con mồi mới mẻ gần ngay trước mắt.

Nam Thiệu trước kia đã luyện qua karate, Muay Thái, vật tự do, lại trải qua hơn nửa năm tôi luyện trong tận thế, ra tay tất nhiên sẽ không kém, nếu không phải đem phần lớn đồ ăn của chính mình cho Nam Duy, thân thể hắn cũng không càng ngày càng tệ tới nỗi hai zombie trong nhà tắm đều không chống lại được. Ngược lại, sau khi được Trương Dịch cứu, thỉnh thoảng có chút đồ vào bụng, tuy không so sánh được với thời điểm trạng thái tốt nhất nhưng ít ra vẫn có sức.

Hắn lui về phía sau một khoảng khiến cho hai zombie bởi vì sải chân bất đồng mà dần dần tạo thành khoảng cách trước sau. Thuổng sắt tung ngang, lợi hại chém vào bên cổ của zombie già, lại bởi vì da thịt rất dai mà chém không đứt, nhưng xung lực khiến nó ngã xuống đất. Hắn thừa cơ tiến nhanh tới, nhấc thuổng lên hung hăng chặt bỏ, còn không kịp xem thành quả đã lập tức nhổ thuổng lên, chém về hướng con zombie nhỏ đã đến gần.

Ngoài ý liệu là, zombie nhỏ dường như linh hoạt hơn, nâng tay lên lập tức bắt được cái thuổng đang lao đến. Bị phản lực mạnh chấn lại, Nam Thiệu suýt chút nữa buông thuổng. Hắn lắp bắp kinh hãi, bỗng nhiên đem thuổng sắt đẩy về phía trước, đồng thời buông tay ra nhảy lên, chân phải đá zombie nhỏ bay ra ngoài, nặng nề mà nện trên tường, tung tóe lên vô số đất cát.

Không đợi zombie nhỏ đứng lên, hắn rút dao giắt trên thắt lưng ra, đi đến đạp một cái trên lưng nó, sau đó chặt đầu. Quay đầu lại đi tới chỗ zombie già kia, phát hiện cổ chưa bị chém đứt hoàn toàn, nó còn đang giãy giụa kéo lê cái đầu sắp đứt bò tới chỗ hắn. Hắn đi qua bổ xuống một dao quyết định.

Khi Nam Thiệu đuổi tới chỗ Trương Dịch, trên đất đã có ba thi thể zombie nhưng vẫn còn hai con đang lăm le hướng tới sau lưng anh.

Hóa ra ngôi nhà Trương Dịch trốn vào còn có hai zombie, bởi một con ngồi trên xe lăn, một con khác xem chừng do thói quen khi còn sống vẫn đẩy xe lăn, vì thế cả hai đều bị căn nhà kiểu cũ nhốt bên trong. Trương Dịch tiến vào lập tức khiến chúng nó hưng phấn lên, nhưng con trên xe lăn bởi vì chân có tật, khi lao về phía trước bị té lăn quay ra đất, con đang đứng thì bị xe lăn chặn trong phòng, kẹt ở đó kích động hướng về phía này quơ quơ móng vuốt phát ra tiếng ô ô, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy khát vọng nóng bỏng đối với thức ăn.

Trương Dịch nắm chặt cơ hội tiến lên, một chân đạp lên lưng zombie ngã trên mặt đất, dùng thanh thép đâm vào phá hủy tủy sống, đánh mất năng lực hành động của nó rồi mới cẩn thận tránh khỏi đầu của nó đi đối phó con zombie kia, nó đã đẩy được xe lăn qua một bên đang lao đến phía anh, rốt cuộc trước khi nó đuổi kịp đã bị giải quyết. Bằng không trước sau đều bị tấn công, dù cho chân anh không thành vấn đề, phỏng chừng cũng rất khó thoát thân.

Nam Thiệu đập một zombie, lại dẫn đi hai con còn lại ba thì đều chen vào trong sân. Trương Dịch biết loại nhà trệt này không gian thấp bé chật chội, với vóc dáng cao lớn của anh đi vào chỉ thêm ảnh hưởng đến hành động cho nên mới buông tha ý niệm dụ zombie vào trong giết chết từng con. May mắn zombie không biết cách bọc lót cho nhau, bằng không với cái nơi chật chội này, anh căn bản là trốn không nổi.

Giống như Nam Thiệu, anh lợi dụng ưu thế tốc độ, kéo giãn khoảng cách của hai zombie sau đó nhanh chóng né tránh zombie phía trước muốn nhào tới cắn, một cước đá nó bay lên trên tường, cầm thanh thép chuẩn xác mà lưu loát đâm thủng đầu nó. Không đợi anh rút thanh thép ra, một con zombie già khác lập tức đánh tới, anh không thể không tung chân phải đạp nó đi nhưng đùi phải cũng bởi vì dùng lực quá mức mà tái phát bệnh cũ, đau đớn kịch liệt dâng lên, thế cho nên thanh thép anh phải dùng sức nhổ hai lần mới ra được.

Mồ hôi lớn bằng hạt đậu theo hai má trượt xuống, có giọt chảy vào trong mắt nóng hổi cay xè, Trương Dịch lại ngay cả nháy mắt cũng không dám, để tránh nhất thời sơ sẩy liền bị zombie nhào lên cào trúng hoặc là bị mấy con nằm trên mặt đất mất đi năng lực hành động nhưng còn chưa chết cắn trúng chân. Sau đó, anh trông thấy Nam Thiệu cầm một cái thuổng sắt đi đến.

Phập một tiếng, thời điểm Nam Thiệu giơ thuổng cắt đứt đầu con zombie, Trương Dịch cũng nắm chặt thời cơ như loài báo mà chạy ra ngoài, cố nén cái chân đau mà đạp con zombie xuống đất sau đó đi qua.

“Anh sao rồi?” Quét mắt quanh sân, xác định không có zombie có thể đứng thẳng được nữa, Nam Thiệu lúc này mới đem lực chú ý hướng về Trương Dịch, lập tức phát hiện sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi tuôn ra rất lợi hại vì thế lo lắng hỏi.

Trương Dịch lắc đầu “Không sao, đi thôi. Trên đất còn có hai con chưa chết, anh chú ý chút, cẩn thận đừng để bị cắn.” Ít nhất cho tới bây giờ, còn chưa từng nghe qua người dị năng có thể miễn dịch đối với virus từ zombie.

“Chờ tôi hai phút.” Nghe vậy, Nam Thiệu đáp lời rồi đi qua kiểm tra đám zombie trên mặt đất một lần, phát hiện quả nhiên có hai con còn đang ở đó há miệng hà hà muốn cắn, vì thế một bổ sung một thuổng khiến chúng nó đi đời. Sau đó lôi mấy đầu zombie đi, khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Trương Dịch bèn cười giải thích “Đừng lãng phí.” Bọn họ hiện tại không có thời gian từng bước từng bước đào tinh hạch trong đầu chúng, đành phải mang đi trước rồi tính.

Môi Trương Dịch khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, tám viên tinh hạch đủ đổi bốn bình nước.

Vì thế khi ra ngoài rồi, Nam Thiệu lại lấy đầu ba con bên ngoài xuống, buộc lại trên người mình bốn cái, cũng đưa cho Trương Dịch bốn cái. Chú ý tới cái chân cà nhắc của Trương Dịch bị đau liền đổi bao với anh, chính mình đeo bao nặng hơn. Chân của Trương Dịch vô cùng đau đớn, ngay cả đi đường đều phải cố hết sức vì thế anh không cự tuyệt ý tốt của đối phương.

Chương 12 : Hóa ra là hai người

Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

.

Lò rèn truyền thống đã dần biến mất trong sự phát triển nhanh chóng của thành thị, thành cổ huyện Tử Vân còn giữ được một nhà như vậy cũng bởi vì nơi đây khá lạc hậu.

Có lẽ là bởi trên người mang đầu zombie bốc ra mùi hôi thối che giấu mùi hai người, cũng có khả năng là quanh đây thực sự rất ít zombie, dù sao cả hai đều thuận lợi đến lò rèn. Tận thế phát sinh vào ban ngày, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cửa hàng đều đang mở cửa, cho nên đến bây giờ cũng vẫn như vậy. Trương Dịch không rõ nguyên nhân tại sao lại có tận thế, hình như là trời tối ba ngày, đến khi mặt trời mọc trở lại thì chính là ánh nắng khủng khiếp như muốn thiêu rụi mọi thứ, cây cối héo rũ, động vật biến mất, con người biến dị. Ai cũng muốn biết nguyên nhân của cái tai họa này, động vật đã đi đâu cùng với tình hình các thành phố khác, đáng tiếc, người thường ngay cả sinh tồn cũng khó được đảm bảo thì làm sao có tinh lực tìm tòi những vấn đề này.

Lò rèn cũng mở cửa, bên trong không có bóng dáng người thợ nào, cũng không biết là biến thành zombie hay là trở thành người sống sót. Lò nung từng hừng hực rực lửa đã sớm tắt, chỉ còn lại một cái lò xám trắng sắc tro tàn, trên ống bễ phủ đầy bụi đất. Có lẽ chủ tiệm tiếp nhận một ít đơn hàng công cụ nông nghiệp cho nên trên tường trong cửa hàng treo đầy cuốc chim, đinh ba, liềm, dao phay gì đó. Nam Thiệu liếc mắt liền nhìn trúng một cái chùy sắt lớn bị ném dưới đất, tiến tới nhặt lên thử nào ngờ nó lại nặng hơn năm cân.

“Cái đó rất cồng kềnh, tiêu hao nhiều thể lực còn ảnh hưởng hành động.” Trương Dịch mở miệng, nói xong liền đi tìm hai con dao cùng một cáibúa bỏ vào cái bao trên lưng, sau đó lại tìm một cái gậy gỗ làm nạng. Chân đau không thể tốt hơn trong chốc lát, anh chỉ có thể như vậy.

Nam Thiệu nhặt cái thuổng đã giết bốn zombie trước đó, nó đã bắt đầu cong queo cho nên dứt khoát vứt đi, tìm một cái xà beng thay thế, hắn không quên cô gái hắn nhìn thấy trước đó dùng cuốc chim có bao nhiêu lợi hại, chỉ là cuốc chim khá ngắn, đổi thành như vậy vừa vặn với hắn hơn.

Trong cửa hàng có không ít đồ sắt nhưng hai người không có cách nào lấy nhiều, lấy hai cái dự bị liền rời đi. Lúc gần đi rồi, Nam Thiệu vẫn không bỏ được cái chùy kia, cầm lấy khiêng trên vai. Trương Dịch không nói gì nữa, nên khuyên đã khuyên, nếu đối phương còn muốn mang đi vậy tự nhiên trong lòng hẳn sẽ có tính toán.

Hai người rời đi không bao lâu lại có một bóng người đi vào cửa hàng, là cô gái kia. Hóa ra cô vẫn theo sau bọn họ, không chịu hiện thân là vì không tin họ, dù trước đó bọn họ từng dẫn đường vô điều kiện cho cô, không chỉ không ức hiếp cô thậm chí còn cứu cô. Thế nhưng trong quá khứ, những người đó cũng từng vươn tay cứu giúp, cuối cùng lại không chút do dự đẩy cô ra ngoài. Nếu không phải thời điểm đó cô đột nhiên bộc phát dị năng, chỉ sợ sớm đã bị bầy zombie ăn sạch sành sanh. Đừng nói đấy là trong họa có phúc, bởi vì dị năng kia… có cũng như không.

Trong lò rèn cô lấy nhanh một thanh đao, sau đó lại lặng lẽ đuổi kịp hai người. Thứ nhất là để bọn họ dọn zombie trên con đường phía trước nhưng quan trọng hơn đó là muốn khi bọn họ gặp nguy hiểm có thể giúp đỡ một phen, trả ơn cứu mạng lúc trước.

Trương Dịch chọn con đường này bởi vì không mấy ai đi qua, cho nên trên đường thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài zombie nhưng đều bị Nam Thiệu cầm xà beng giải quyết, anh chỉ cần khi hắn không ứng phó được ra tay một lần. Không thể không nói, mấy thứ dụng cụ này lực sát thương vẫn tương đối kinh người, nhất là sử dụng trong tay người đàn ông biết võ lại có sức khỏe kia.

Cứ như vậy, zombie bị đánh chết rất nhiều, không tiện mang trên người vì thế Nam Thiệu dùng chuỳ lớn đập từng cái đầu nát nhừ, mà Trương Dịch phụ trách tìm ra tinh hạch từ bên trong, không tốn bao nhiêu thời gian liền lấy được tất cả tinh hạch, bao gồm cả mấy cái đầu treo trên người. May là tinh hạch rắn chắc, dù là người dị năng cũng không thể phá vỡ, bằng không bọn họ sẽ không dám làm như vậy.

Chỉ là trì hoãn trên đường khá lâu, đến khi rời khỏi thị trấn đi tới chỗ nhà máy đậu xe, chiếc xe cuối cùng trở về trấn đã rời đi. Trong nhà máy trống rỗng, một người cũng không có.

Sắc mặt hai người đều khó coi, ban đêm zombie hoạt động mạnh hơn nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Dương Dương ở một mình trong lều, bọn họ không yên lòng qua đêm bên ngoài. Chỉ là lúc này dù muốn về cũng không kịp vào trấn trước khi đóng cổng, mà buổi tối cổng trấn cũng không được phép mở ra.

“Anh còn đi được không?” Nam Thiệu hỏi Trương Dịch đang chống gậy, trải qua một buổi chiều hợp tác, hắn cũng nhìn ra người đàn ông này thân thủ không tồi, dù là ánh mắt hay là nắm bắt tình hình, thời cơ đều không phải việc người thường có thể làm được, hơn nữa ra tay tàn nhẫn quả quyết, không chút động tác dư thừa, nếu không phải bị chân ảnh hưởng thì cho dù mang theo một đứa trẻ hẳn là cũng có thể sống rất khá, chỉ không biết trước kia anh làm cái gì.

“Đêm nay qua đêm ở đây đi.” Trương Dịch giãy giụa trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu. Anh đương nhiên rất muốn có thể chạy về trấn hôm nay, dù bị nhốt bên ngoài cũng có thể lập tức đi vào ngay khi trời sáng cổng mở. Thế nhưng ai cũng biết, ở vùng hoang vu nhìn xung quanh không biết có bao nhiêu nguy hiểm, đừng nói là buổi tối dù là ban ngày cũng không có người thường dám làm như vậy. Anh lo lắng Dương Dương, thế nhưng rõ ràng hơn, vì Dương Dương thì dù trong lòng nôn nóng cũng phải cam đoan an toàn của chính mình trước.

Nam Thiệu trầm mặc nhìn anh, không phản đối. Hắn đau lòng cho đứa bé kia, thế nhưng chung quy mới chỉ quen được một ngày, dù thế nào cũng không đến mức mạo hiểm tính mạng, đặc biệt trong tình huống chính cha nó đã đưa ra quyết định trước, có thể tự cân nhắc như thế thực sự không dễ dàng.

Trước khi trời tối hai người tìm được khu nhà trọ cho công nhân, xác định các phòng lầu trên lầu dưới không có zombie mới chọn một gian có cửa sổ đối diện với một tòa nhà và có hệ thống máy sưởi kiểu cũ, đóng chặt cửa sổ rồi bắt đầu nghỉ ngơi. Trải qua cả ngày chiến đấu, trong phòng dù nóng như lồng hấp thế nhưng bọn họ cũng không dám mở cửa đón gió, bởi đó nghĩa là gió sẽ đem mùi của họ mang đi, hấp dẫn khứu giác linh mẫn của bầy zombie.

Nước cùng bánh bột ngô mang theo còn dư một ít, hai người cùng ăn một chút liền nằm xuống nghỉ. Vốn là thay phiên gác đêm, chỉ là đêm nay không ai có thể ngủ được.

“Tôi không nhớ rõ khi nào đã cứu con trai anh.” Lăn qua lăn lại một lúc, Nam Thiệu rốt cuộc chịu không nổi dựa vào tường ngồi dậy, nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế dựa bên cửa sổ đang chú ý bên ngoài, cất giọng hỏi. Đối phương có vẻ rất am hiểu làm chuyện như vậy, ngồi ở chỗ kia gần hai giờ, động cũng chưa động một chút càng không phát ra một chút tiếng vang nào.

Nghe lời hắn nói, ánh mắt Trương Dịch vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài, thản nhiên trả lời “Nửa năm trước Dương Dương bị lạc khỏi tôi trên phố, suýt chút nữa bị một chiếc Ferrari vượt đèn đỏ đâm phải, là anh lái xe đâm chặn chiếc Ferrari kia.” Tình huống cụ thể là, Trương Dịch mang theo Trương Duệ Dương đưa thi thể mẹ tới nội thành để hoả táng, bởi vì tinh thần hoảng hốt nên khi lấy được bình tro cốt mới phát hiện lạc mất con trai. Đến khi anh tìm được con lại nhìn thấy một chiếc Ferrari chạy như điên từ phố đối diện phóng tới, mắt thấy sắp đâm phải con trai đang đứng giữa đường bất lực nhìn chung quanh. Lúc ấy tim anh tựa như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, thẳng đến lúc thấy một chiếc Mercedes đột nhiên lao ra, đâm chặn chiếc Ferrari kia.

Ferrari bị đâm hỏng nhưng người lái chỉ bị trầy da, khi chủ xe hùng hổ chui ra, từ trong xe một người đàn ông đeo kính mắt viền vàng nhìn qua tao nhã nhưng khí thế cường đại cũng bước xuống. Người đàn ông kia trực tiếp đến trước mặt Trương Duệ Dương vẫn ngơ ngắc đứng giữa đường hồn nhiên không biết mình suýt chết, tính tình rất tốt dẫn nhóc con đến ven đường.

“Trông kĩ đứa nhỏ.” Đối với Trương Dịch vội vàng đuổi đến liên thanh nói lời cảm tạ, người đàn ông chỉ ném một câu như vậy liền xoay người lên xe rời đi, từ đầu đến cuối cũng không liếc chủ xe Ferrari kia một cái. Mà kỳ quái là, người chủ kia vốn đang kêu gào trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông nọ liền như bị cái gì đó bóp chặt cổ họng, rốt cuộc không phát ra một chút tiếng vang.

Ngẫm lại người đàn ông lúc trước khí thế ngất trời, bễ nghễ không ai bì nổi, lại nhìn người lưu lạc trước mắt, trong lòng Trương Dịch không khỏi lại cảm khái thế sự thật khó lường, ngẫm đến những gì mình từng phải chịu, không khỏi cảm thấy thân cận hơn với Nam Thiệu.

“Hóa ra là hai người.” Nam Thiệu rốt cuộc nhớ tới, giật mình thở dài, đối với vấn đề này cũng không hề cố chấp theo đuổi. Trước đó hắn lo lắng đối phương nhận sai người, hiện tại biết là không phải cũng không còn gì cần nói.

Chương 13 : Dị năng hệ mộc

Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

.

“Hôm nay thu được bao nhiêu tinh hạch?”

“Còn chưa đếm.” Trương Dịch nhấc ba lô của mình ném qua “Đều trong đó.” Khi anh đang canh gác không có thói quen phân tâm làm chuyện khác.

Nam Thiệu bắt được, đổ đồ bên trong ra. Đây là ba lô hắn đeo lúc trước, bên trong cũng chỉ có một đống kẹo que còn lại tất cả đều là đồ dùng hằng ngày. Thói quen hai, ba mươi năm không phải nói sửa liền có thể sửa, trước đó bởi vì trong đội có người dị năng hệ thủy nên vẫn có thể bảo trì vệ sinh cơ bản, hiện tại tuy rằng lưu lạc đến tình cảnh uống nước cũng có hạn, hắn vẫn không chút do dự cầm mấy thứ này, cùng lắm thì đánh thêm hai con zombie. Về phần lấy cho nhóc con mấy thứ đó cũng là vì thật sự xem không vừa mắt.

Chỉnh lý đồ phân tán trên mặt đất một lần, trong ba lô có thêm không ít chỗ trống. Gom lại tất cả tinh hạch để đếm, có hai mươi lăm viên. Nghĩ đến gì đó, Nam Thiệu sờ sờ túi quần lại lấy ra được một viên, là viên trong siêu thị cô gái kia đưa cho hắn.

“Nhà có buồng vệ sinh và tương đối an toàn thì giá thuê thế nào?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ kia trong thời tiết nóng bức thế này mỗi ngày đều phải núp trong cái động vừa nhỏ vừa bí phía sau, hắn liền cảm thấy khó chịu. Huống chi cái lều kia thật sự là quá nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành ngủ bên trong thì muốn thân thể không dính nhau cũng không được.

“Nếu là buồng vệ sinh độc lập, một nhà là ba trăm tinh hạch, hai nhà thì tốn năm trăm. Loại tốt hơn tôi chưa hỏi.” Trương Dịch cũng không quay đầu lại, hiển nhiên trước đó anh cũng đã nghĩ tới đổi nơi ở an toàn hơn, chỉ tiếc không có năng lực. “Có thể sống trong khu nhà ở thì năng lực cũng không yếu, rất ít người có ý đồ với mấy hộ gia đình đó.” Mà chỉ cần không chủ động trêu chọc, người dị năng sẽ càng không thèm tiêu phí tinh lực với người thường.

Nói cách khác, chỉ cần có thể thuê một căn nhà, an toàn của bọn họ cũng có thể được bảo đảm. Từ lời nói của đối phương nắm bắt được tin tức này, Nam Thiệu liền bắt đầu tính toán. Trải qua ban ngày đi săn, hắn phát hiện sự hợp tác giữa hắn và Trương Dịch vô cùng ăn ý, căn bản không cần nói lời dư thừa vô nghĩa đối phương đã có thể hiểu ý mình, đúng lúc hợp thời mà bọc lót cho hắn giúp hắn không cần lo lắng phía sau, có thể đặt tất cả chú ý trong chiến đấu, hiệu suất giết zombie tự nhiên cũng tăng lên. Nếu có thể duy trì hợp tác ăn ý như vậy, việc thuê một căn nhà cũng không phải không có khả năng.

Hắn nói suy nghĩ của mình với Trương Dịch. Anh trầm mặc hồi lâu mới đáp “Với năng lực của anh hoàn toàn có thể gia nhập đội tốt hơn.” Không phải Trương Dịch muốn đuổi người đi mà là đang trần thuật một sự thật. Anh sẽ không chỉ bởi một ý tưởng nhất thời của đối phương mà vui vẻ đáp ứng, cho rằng đã tìm được đồng bạn có thể lâu dài hợp tác cùng mình, anh còn Dương Dương, mỗi một bước đều cần thận suy tính, bằng không nếu đối phương đột nhiên muốn rời đi, chỉ sợ sẽ khiến cha con anh rơi vào khốn cảnh càng gian nan hơn hiện tại.

Nam Thiệu đại khái đoán được băn khoăn trong lòng anh, khẽ cười nói “Hiện tại tôi chỉ có một mình không có gì vướng bận, mạnh hay không cũng không quan trọng, chỉ muốn an tâm.” Rõ ràng là ngữ khí thản nhiên lại để người nghe không hiểu vì sao lại cảm nhận ra trong đó có đôi chút phong vị anh hùng cùng đường nản lòng thoái chí.

Nghe vậy, Trương Dịch rốt cuộc quay đầu sang nhìn hắn nhưng rất nhanh lại đem ánh mắt trở về ngoài cửa sổ.

“Nếu không mạnh hơn, không khác gì cách cái chết ngày càng gần.” Anh thản nhiên nói, sau đó chỉ chỉ một cái bao khác “Trong đó có không ít hạt giống tôi lấy được, nếu anh không ngủ thì thử xem có lẽ ngày nào đó chúng ta có thể có rau dưa mới để ăn.”

Nam Thiệu biết anh đã đồng ý đề nghị của mình, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, ừ một tiếng, đi qua lấy ra một bao hạt giống cải trắng, xé vỏ bọc, lấy một hạt bắt đầu thử tác động lên nó. Không biết là bởi trạng thái tinh thần tốt hơn hôm qua hay là vì cải trắng dễ kích thích hơn củ cải, lần này tuy rằng cũng phí thời gian rất lâu nhưng đã cho ra hai cái mầm nhỏ, mà sức lực của hắn cũng cạn kiệt.

“Trương Dịch, trước kia anh là cảnh sát hay là người trong quân đội?” Tay nắm hạt mầm buông thõng trên đất, hắn tính toán nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục.

“Từng là cảnh sát.” Trương Dịch đáp, đối phương đoán ra nghề nghiệp mình từng làm cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chung quy thói quen nghề nghiệp đã ăn sâu vào xương tủy, năm năm trong ngục cũng không thể mài mòn. Chỉ cần cẩn thận một chút liền có thể nhìn ra manh mối. Anh không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế nói “Nếu anh dùng hết sức mạnh thì cứ dùng tinh hạch, chỉ cần để lại mấy viên ngồi xe và đổi nước uống là được.”

Tinh hạch vô dụng với người thường nhưng có thể khiến người dị năng và người biến dị tăng thêm năng lực, đây cũng là lí do chủ yếu khiến tinh hạch trở thành tiền tệ lưu thông. Trong thời kì thực vật cực độ khuyết thiếu, sức mạnh quyết định sinh tồn thì vàng cùng tiền giấy không còn bất cứ giá trị nào đã sớm mất đi sức hút từng có, con người trở thành kẻ nghèo không xu dính túi. Mọi người thà rằng lấy vật đổi vật cũng không chịu chấp nhận vàng hay tiền.

Người đầu tiên phát hiện tinh hạch tồn tại là một người dị năng hệ hỏa. Anh ta lợi dụng lửa đốt thi thể zombie thành tro, sau đó thấy trong đống tro có tinh thể sáng trắng không bị lửa thiêu hủy, tiếp đó trong nhiều lần giết zombie tìm kiếm trong các bộ phận thân thể mới xác định tinh hạch chỉ có ở trong não. Mà tác dụng cụ thể của tinh hạch lại là do một người dị năng tinh thần phát hiện, về phần quá trình cụ thể thì người đó cũng không cho ai biết.

Đối với một thứ vừa có thể cổ động mọi người tích cực giết zombie lại vừa có năng lực phát triển sức mạnh, trở thành tiền tệ lưu thông tất nhiên là việc đương nhiên.

Nam Thiệu thức tỉnh dị năng mới hai ngày, bởi vì là dị năng vô dụng, chính hắn cũng không có ý định tăng lên, cho nên tới giờ vẫn chưa bao giờ thử hấp thu tinh hạch. Nghe Trương Dịch nói, hắn không khỏi dao động vì thế cầm lấy một viên tinh hạch đặt ở bàn tay, làm theo phương pháp mọi người biết rõ, tập trung tinh thần vào mi tâm, khi cảm giác trong đó một điểm trắng li ti không ngừng xoay tròn, chuyển động tùy theo ý niệm, dần dần liền quên hết tất cả quanh mình, bao gồm chính hắn.

Đến khi hắn thoát khỏi trạng thái đó, mở mắt ra lại phát hiện trời đã sáng, tinh hạch trên tay chỉ còn lại một đống bột phấn trắng, tinh thần hắn sảng khoái minh mẫn trước nay chưa từng có.

Trương Dịch vẫn ngồi nguyên vị trí tối hôm qua, ánh mắt yên lặng nhìn bên ngoài, tựa như cả đêm anh vẫn luôn bất động. Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua thủy tinh chiếu đến, soi rõ khuôn mặt mỏi mệt của anh. Tại thời điểm này Nam Thiệu mới phát hiện, hóa ra mũi người đàn ông này rất thẳng, rất cao, khóe môi kiên nghị, ngoại hình không tồi, nhất là trải qua một đêm, cằm cùng trên môi lún phún râu càng tăng thêm vài phần gợi cảm chỉ thuộc về giống đực.

“Thế nào?” Chú ý tới ánh mắt của hắn, Trương Dịch quay đầu nhìn qua, trong mắt tràn đầy tơ máu nhưng không có bất mãn mà là bình thản như cũ.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ lâu như vậy.” Trong lòng Nam Thiệu cảm thấy có lỗi, hắn đứng dậy, chú ý tới trong tay đối phương đang niết hạt mầm nho nhỏ, chính là thứ tối qua được hắn tác động mà nảy mầm.

“Không có gì, dù sao tôi cũng không ngủ được.” Trương Dịch lắc đầu, chống bàn đứng dậy, tìm bình thủy tinh trong phòng bỏ hạt mầm vào, sau đó mới như nhớ tới cái gì, lắc lắc cái chai với Nam Thiệu, hỏi “Không ngại chứ?” Hóa ra đêm qua anh thấy Nam Thiệu thật lâu cũng không có động tĩnh, lo lắng hắn gặp chuyện không may cho nên đi qua nhìn một chút, xác định tình huống đối phương bình thường tuy có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy thì mới thả lỏng tâm tình, khi quay lại thuận tay cầm hạt mầm đặt ở một bên lại đây. Cái mầm tuy nhỏ nhưng lại làm cho con người ta cảm giác sự sống căng tràn, khiến anh nghĩ đến Dương Dương.

“Đương nhiên.” Nam Thiệu cười rộ lên, tinh thần rất tốt, tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn “Kỳ thật không cần mang theo. Trở về tôi có thể tiếp tục kích thích hạt khác.” Hắn biết Trương Dịch bảo tồn nó là vì nhóc con Dương Dương kia.

“Bỏ thì tiếc lắm.” Trương Dịch trả lời như vậy không tiếp tục đề tài này, mà nhắc tới một chuyện khác “Về sau lúc hấp thu tinh hạch, tốt nhất là anh ở trong thôn trấn hoặc là phải có tôi bên cạnh.”

Không cần anh nói, Nam Thiệu cũng ý thức được khi hấp thu tinh hạch hắn rơi vào trạng thái vô giác với tất cả xung quanh sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nghe đối phương chủ động dặn dò, trong lòng vẫn mơ hồ dâng lên một tia ấm áp còn có cảm động, đáng tiếc trả lời đối phương lại chỉ là hai chữ không có gì đặc biệt “Tôi biết.”

Trương Dịch khẽ gật đầu, đi qua lấy trong túi một bao bánh quy, xé mở, hai người chia nhau ăn mấy miếng liền thu thập đồ ngày hôm qua lấy được cùng xuống lầu đón xe.

Xe từ trấn trên đến sớm nhất cũng phải 8 giờ, bởi vì số lượng xe có hạn mà người thường ở trấn trên đi săn zombie khá nhiều, cho nên khi xe tới thả hết người xuống sẽ lập tức quay lại vận chuyển nhóm người tiếp theo. Hai người chính là muốn đáp chuyến xe này.

Chương 14: Sợ bóng sợ gió

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

.

Không kịp đón xe giống bọn họ hoặc là bị nhốt ở trong trấn nhất thời không ra được, sáng hôm sau mới trở lại là chuyện thường ngày cho nên khi nhìn thấy hai người tài xế cũng không phản ứng gì, huống chi trên xe đã có một người ngồi rồi.

Là cô gái kia. Bên chân cô để một ba lô màu đen không lớn lắm, dù chứa đầy hẳn cũng chẳng có bao nhiêu. Trên xe trở về, ngoại trừ người dị năng bảo vệ xe và tài xế thì cũng chỉ có ba người họ. Khi hai người lên xe, cô gái nhắm hờ mắt cũng chẳng liếc qua một cái, giống như bọn họ chưa từng gặp nhau. Hai người cũng không để ý, vừa đến nơi liền vội vàng chạy về lều.

Lều vẫn như lúc hai người rời đi, không giống như từng có người đến, cả hai hơi hơi yên lòng, thế nhưng Trương Dịch gọi vài tiếng cũng không ai đáp lời, trong lòng anh thoáng lộp bộp, chỉ cảm thấy cả người như bị rút hết máu, đầu óc tê liệt, tay chân cương cứng không thể cử động.

Ngược lại là Nam Thiệu nhanh chóng đem đồ trên người thả xuống đất, sau đó đi qua nhấc túi bện che khuất cái động nhỏ ra, quỳ xuống thò tay vào. Một lát sau hắn bế ra một đứa trẻ mặt đỏ bừng, môi khô nứt, quần áo cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Trương Dịch nhìn thấy con trai, thần kinh vốn đã trở nên trì độn chết lặng lại có phản ứng, hai chân anh mềm nhũn, quỳ gối xuống đất.

“Hẳn là oi bức quá.” Nam Thiệu sờ đầu Dương Dương lại gọi hai tiếng, nghe được nhóc lầm bầm mơ hồ, trong lòng mới khẽ buông lỏng “Anh nhanh đi đổi chút nước.” Vừa nói vừa bế nhóc ra ngoài lều, chẳng quan tâm có bị ai đó phát hiện hay không.

Trương Dịch hiện tại là nghe gì làm nấy, nghe vậy anh vội vàng lấy tinh hạch từ trong ba lô chạy ra ngoài, kết quả mới được vài bước lại quay về cầm lấy bình đựng nước rồi chạy đi.

Nhìn bóng dáng người đàn ông chân bị tật chạy xa xa, trong lòng Nam Thiệu thầm than, xem ra đối mặt với người quan trọng trong tim mình, bất kể là ai cũng khó duy trì trấn định, ngay cả người đàn ông dẫu trời có sụp cũng chưa chắc biến sắc kia cũng không ngoại lệ.

“Này.” Giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai, một cái bình đựng đầy nước đưa tới trước mặt Nam Thiệu.

Nam Thiệu ngẩng đầu, nhìn ra là cô gái ngồi cùng xe kia, hắn cũng không khách sáo mà nhận lấy bình vặn mở, trước cho Trương Duệ Dương uống chút nước, còn lại đều vỗ lên trán, cổ, còn có vùng nách của cậu nhóc. Không qua bao lâu, đứa trẻ mở mắt.

“Chú đẹp trai…” Mơ hồ một hồi lâu, nhóc con mới nhận ra người ôm mình là ai.

“Ừ.” Trên mặt Nam Thiệu lộ ra tươi cười, tâm tình vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc có thể thở phào. Trong thời điểm này mà bị bệnh thì cũng không phải việc tốt gì.

Đứa trẻ ngọ nguậy đầu, nhìn chung quanh như đang tìm cái gì, khi nhìn đến cô gái thì trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi “Chào dì.”

Cô sửng sốt, một lát sau mới cười rất thiếu tự nhiên, hiển nhiên đã lâu chưa gặp phải loại chào hỏi bình thường trước tận thế này.

“Ba con đi đổi nước rồi, một lát nữa sẽ về.” Chú ý tới ánh mắt tìm kiếm của nhóc, Nam Thiệu hiểu ra đưa tay xoa xoa đầu nhóc, ôn hòa hỏi “Có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không?”

Trương Duệ Dương lắc lắc đầu, kỳ thật là nhóc đang nhớ ba.

Nam Thiệu thấy nhóc ỉu xìu, tưởng còn chưa hồi phục nhưng nước đã không còn. Suy nghĩ một chút, hắn thả nhóc xuống sau đó quay lại trong lều cầm kẹo que đi ra.

“Xem, đây là cái gì?”

Gói giấy màu sắc rực rỡ, mặt trên in hình quả táo màu xanh, thật sự rất hấp dẫn đối với một đứa trẻ. Thế nhưng Trương Duệ Dương lại chỉ ỉu xìu nhìn thoáng qua, sau đó miễn cưỡng lên tinh thần, phối hợp trả lời “Kẹo que.”

Nhất thời Nam Thiệu có cảm giác mình đặc biệt ngốc, đúng lúc này Trương Dịch trở lại.

Anh mang theo ba bình nước đi qua khu lán tạm bợ rồi vội vã chạy về, khi nhìn thấy Dương Dương đã tỉnh lại, đang ngồi ở trên mặt đất cầm kẹo que trong tay, cúi đầu không biết nói gì với Nam Thiệu ngồi xổm trước mặt, trong nháy mắt anh quên cả việc bước tới, cứ thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn.

“Ba ba!” Dường như có cảm ứng giữa cha con, Trương Duệ Dương bỗng nhiên ngẩng đầu quay lại, chuẩn xác nhìn thấy Trương Dịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười sáng chói hơn cả ánh dương, nhóc đứng dậy nhanh chóng vọt qua.

Trương Dịch cúi xuống, mở ra hai tay đang cầm nước, đón được con trai. Sau đó ôm chặt lấy nhóc, mặt vùi vào cổ con, bả vai anh run run một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, cảm giác tưởng chừng như sắp mất đi lại có được khiến tâm trí anh như muốn hỏng mất.

“Ba ba làm sao vậy.” Một cái tay nhỏ ôm chặt cổ Trương Dịch, một bàn tay khác sờ sờ mắt anh, Trương Duệ Dương có chút nghi hoặc không rõ đang yên đang lành sao ba ba lại thương tâm.

“Ba không sao… Nhìn thấy Dương Dương ba vui lắm.” Khóe môi anh nhếch lên lộ ra một nụ cười thật tươi rồi hung hăng hôn lên mặt nhóc hai cái. Râu lún phún cọ vào khiến cậu nhóc vừa than đau né tránh vừa cười vang giòn giã khiến không ít người chú ý.

“Hôm qua ba không về, Dương Dương có sợ không?” Ôm lấy đứa nhỏ hỏi han, Trương Dịch đi tới túp lều.

“Không sợ!” Trương Duệ Dương lắc lắc cái đầu rất mạnh “Ba không trở lại, con liền trốn ở trong động đợi ba trở về.” Nói tới đây, nhóc cau mày tựa đầu vào vai Trương Dịch, khí thế lúc trước lập tức mất sạch “Ba ba, đầu Dương Dương choáng váng…”

Trương Dịch nghiêng mặt hôn lên mái tóc đầy mùi mồ hôi của con trai, khôi phục bình tĩnh quen thuộc, ôn nhu nói “Vậy dựa vào ba ngủ một lúc đi, hôm nay ba không ra ngoài.”

“Hay quá. Ba sẽ đợi Dương Dương tỉnh dậy sao?”

“Ừ, đợi Dương Dương dậy ba sẽ cho Dương Dương ăn thật ngon.”

Trương Duệ Dương an tâm, quả thực cứ như vậy ghé vào trên vai Trương Dịch nhắm mắt lại rất nhanh liền hít thở đều đặn.

Nam Thiệu đi qua nhận lấy bình nước trên tay anh “Thừa dịp chưa nắng gắt, ngồi bên ngoài một lúc đi.”

Trương Dịch gật đầu, con trai nếu không phải cả ngày ở trong lều thì là trốn trong hốc, cũng nên để nó hít thở không khí bên ngoài. Một phen vừa rồi chắc mọi người đều đã biết cho dù tiếp tục ẩn nấp ở đó cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì, về phần sau này phải làm thế nào đến lúc đó rồi nói sau.

Đến khi Nam Thiệu buông bình nước, vào lều cầm ra mấy tấm bạt chuẩn bị che ánh nắng sắp chiếu trên đỉnh đầu hai người, lúc này hắn mới phát hiện cô gái kia vẫn đứng bên cạnh.

Cô tên là Lý Mộ Nhiên, nơi ở cách bọn họ cũng không xa, bởi vì chỉ có một người đánh không đủ tinh hạch để thuê phòng nên đơn giản mỗi lần đi ra ngoài chỉ lấy đủ tinh hạch đổi đồ dùng cho một hai ngày, vì nếu hơn cũng không có chỗ giấu mà cũng không thể luôn mang theo bên người, vậy sẽ tiện nghi cho người khác. Trước kia từng có người khinh cô chỉ là một đứa con gái, từng nửa đêm đến lều của cô làm bậy nhưng lại bị cô giết, bị thiến xong thì ném ra ngoài, sau này không ai dám đến trêu chọc cô nữa. Chung quy người có năng lực chướng mắt diện mạo của cô mà không có năng lực thì zombie cũng không dám đi giết, lại quá mức sợ chết cho nên tạm thời cô an toàn.

Tại thời thế này, phụ nữ độc thân muốn sống an ổn rất khó khăn, nhất là phụ nữ chưa có dị năng lợi hại. Dù vậy cô cũng không muốn cùng người khác tổ đội, thẳng đến khi nhìn thấy Dương Dương. Khi đối mặt với ánh mắt sạch sẽ của nhóc, trong nháy mắt được gọi là ‘dì’ kia, cô dứt khoát đưa ra một quyết định.

Chương 15 : Thành viên mới

Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

.

Phụ nữ thường dựa vào trực giác, đôi khi trực giác đó khiến đàn ông chẳng thể lý giải nổi, có lẽ người khác chỉ cho đó là chi tiết bé nhỏ không đáng kể nhưng lại có khả năng khiến họ làm ra quyết định rất quan trọng, cho dù người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ là như thế.

“Tôi muốn chung nhóm với các anh.” Cô đưa ra lời đề nghị không chút uyển chuyển. Vốn trước tận thế cô vẫn còn là sinh viên cộng thêm cô vốn không thông thạo giao tiếp với mọi người nên sau tận thế cô lại càng không muốn giao tiếp. Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu “Tôi sẽ không liên lụy các anh.”

“Cô đã suy nghĩ kĩ?” Trương Dịch cũng từng chứng kiến cô gái này ra tay giết zombie, đương nhiên biết lời cô nói là sự thật, hai bên hợp tác đối với nhau đều có lợi, nếu đối phương đã chủ động đưa ra đề nghị bọn họ tất nhiên cũng sẽ đồng ý. Còn về phần tín nhiệm, đừng nói đối với cô mà ngay cả quan hệ giữa Trương Dịch và Nam Thiệu cũng chưa tồn tại tín nhiệm tuyệt đối. Tại đây trong những năm tháng này, tin tưởng chỉ là một chuyện xa xỉ, chỉ cần có lợi ích liền có thể hợp tác với nhau. Hơn nữa, bởi vì đối phương là nữ cho nên hai người vẫn nguyện ý khi có đủ khả năng thì sẽ quan tâm đến cô.

“Đúng vậy.” Lý Mộ Nhiên không chút do dự đáp.

Vì thế mọi chuyện cứ như vậy quyết định.

“Ngày mai tôi sẽ dẫn Dương Dương ra ngoài.” Suy nghĩ một lát Trương Dịch mở miệng, không phải thương lượng mà là tuyên bố. Khi hai người quyết định cùng anh tạo thành một nhóm thì nên hiểu rõ lúc nào cũng phải có Dương Dương bên cạnh anh. Nếu bọn họ không muốn, hiện tại rút lui vẫn còn kịp.

Hiện tại người chung quanh đều đã biết về sự tồn tại của Dương Dương, anh không dám lại mạo hiểm. Nay có ba người anh không phải không nghĩ tới giữ lại một người giúp trông Dương Dương cùng những thứ mà bọn anh lấy về, anh và Nam Thiệu là nam, không có khả năng ở lại. Người duy nhất có thể ở lại chính là Lý Mộ Nhiên, chỉ là cô gái này tự bảo vệ bản thân có lẽ miễn cưỡng còn có thể nhưng khi có thêm Dương Dương tình huống sẽ khác, sẽ càng thêm khó khăn. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại anh chỉ có thể quyết định đem con theo sát mình. Như vậy vừa có thể tùy thời canh chừng, lại có thể khiến Dương Dương sớm ngày thích ứng với cuộc sống bấy giờ. Hơn nữa nhóc cũng không cần mỗi ngày lại núp trong hang động oi bức, như vậy sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề.

Nghe được lời của anh, Nam Thiệu yên lặng, Lý Mộ Nhiên khoanh chân ngồi, cúi đầu không có phản ứng gì, hiển nhiên cô cũng không hề ái ngại.

“Nếu quyết định cùng nhau, chúng ta tốt nhất mau chóng nghĩ biện pháp thuê nhà ở, như vậy có thể lấy được nhiều đồ ăn dự trữ hơn. Dựa theo thay đổi của thời tiết hiện nay chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ không có đủ thức ăn.” Nam Thiệu dùng gậy gỗ cắm vào trong lều chống tấm bạt lên, cũng có thể tạm coi mái che nắng, lúc này hắn mới ngồi vào bên cạnh Trương Dịch.

Kỳ thật ba người đều biết bây giờ tích trữ bao nhiêu cũng không khả năng duy trì được lâu. Bởi vì trời mãi không đổ mưa, mực nước của con sông ngăn cách thị trấn Vọng Dương với bờ bên kia đã hạ xuống mức chỉ còn một phần ba. Nếu cứ tiếp tục như vậy không chỉ không thể gieo trồng lương thực rau xanh, ngay cả nước tinh lọc chỉ sợ cũng khó có thể có để uống. Chỉ dựa vào dị năng hệ thủy căn bản giải quyết không được vấn đề nước uống của thị trấn Vọng Dương, đến lúc đó chỉ e sau đợt dị biến nhân loại sẽ xuất hiện đợt tử vong thứ hai. Nhưng cho dù biết rõ tình hình thực tế như thế, bọn họ cũng không thể không cố gắng tính toán, dẫu chỉ là dã tràng xe cát thì vẫn tốt hơn cái gì cũng không làm.

“Không cần hỏi ý của tôi, các anh nói thế nào liền làm như thế ấy.” Lý Mộ Nhiên thật rõ ràng, cô không có gì vướng bận càng không có dã tâm gì, mục đích duy nhất chính là sống sót, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô, chuyện khác đối với cô là không quan trọng. Mà điểm mấu chốt của cô chính là, một không hầu đàn ông ngủ, hai không bắt cô đi chịu chết.

Nam Thiệu sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ hợp tác cùng cô gái này kỳ thật cũng không tệ.

Ba người đều mới quen biết không bao lâu, lại không cần giống như trước tận thế hỏi han làm quen gì đó vì thế rất nhanh liền không nói gì nữa. Lý Mộ Nhiên ngồi một lát, chợt đứng lên “Không có việc gì tôi về ngủ một giấc, sáng mai lúc nào đi thì gọi tôi.” Nói xong quyết đoán xoay người rời đi nhưng không qua hai phút lại quay ngược trở về ném hai quả trứng gà đóng hộp cho Trương Dịch “Cho nhóc con ăn.” Là khi cô đến siêu thị nhỏ thừa dịp những người khác không chú ý lấy được. Ngày hôm qua đi khu phố nhỏ, ngoại trừ băng vệ sinh, thu hoạch cũng chỉ có thứ này cùng với hai viên tinh hạch.

Cô không đợi Trương Dịch cảm ơn hay từ chối, ném trứng gà xong lại trở về túp lều của chính mình, giống như lúc trước cô vẫn luôn không nói lời cảm ơn với bọn họ vậy.

“Giúp tôi giữ một chút.” Trương Dịch đưa trứng gà cho Nam Thiệu. Hai người đều là người không thích bàn luận sau lưng người khác, huống chi quan hệ cũng không tới mức đó cho nên đối với Lý Mộ Nhiên rời đi cũng không thảo luận nhiều.

Nam Thiệu đứng dậy đi vào túp lều, đem trứng gà cùng thứ khác để cùng một chỗ, khi đi ra nhìn thấy Trương Dịch đang cầm bình nước đút Trương Duệ Dương từng ngụm nhỏ. Trương Duệ Dương ngủ thật sự say, mặc dù có đồ che nắng nhưng vẫn ướt đẫm mồ hôi. Hắn nghĩ nghĩ quay ngược trờ lại cầm một cái chậu cùng một cái khăn mặt.

Đổ bình nước vào trong chậu sau đó nhúng ướt khăn mặt, vắt kiệt nước rồi đưa cho Trương Dịch. Anh thấp giọng nói cảm ơn, cũng không so đo có lãng phí nước hay không, một tay ôm Trương Duệ Dương, một tay cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cùng với thân thể cậu nhóc. Trên người nhóc thật sự rất bẩn, dùng hai bình nước lau khăn mặt cũng biến đen nhưng ít ra so phía trước mát mẻ hơn rất nhiều.

“Tôi lại đi đổi hai bình.” Nam Thiệu đứng dậy nói.

“Anh biết đổi ở đâu sao?” Trương Dịch hỏi, nghĩ đến đối phương hôm qua mới đến, mình còn chưa cơ hội dẫn hắn quen thuộc thôn trấn vì thế nói “Anh giúp tôi ôm Dương Dương, để tôi đi.”

“Chỗ này đâu có rộng không thể khiến người ta đi lạc được đâu.” Nam Thiệu cười nói “Chân của anh đau không phải còn chưa tốt sao? Nghỉ ngơi một lát đi.” Dứt lời liền cầm mấy viên tinh hạch rồi cầm bình nước rời đi.

Trương Dịch hơi ngạc nhiên về sự chu đáo quan tâm của hắn, chân anh từ ngày hôm qua dùng lực dù đã nghỉ ngơi một đêm nhưng vẫn chưa hoàn toàn tốt, thêm vừa rồi lại chạy vội, chân đau càng có dấu hiệu tăng thêm vì thế cũng đành phải nhận phần ân tình này.

Nam Thiệu một đường đi qua, phát hiện khu lán tạm bợ có không ít gia đình người thường đi săn, nhưng trong đó người già và trẻ em không nhiều, cơ hồ đều là đàn ông trung niên cùng phụ nữ. Bọn họ gầy trơ cả xương, quần áo rách tả tơi, vừa bẩn vừa hôi hám, có rất nhiều người đàn ông vì trời nóng liền trực tiếp mặc quần đùi nằm ở trước nhà mình, phụ nữ thì liếc mắt õng ẹo với đám đàn ông, ý đồ có thể thông qua con đường nào đó kiếm được chút miếng ăn.

Đi qua khỏi khu lán tạm bợ này thì mới tới khu trung tâm của thị trấn, dần dần bắt đầu xuất hiện các công trình kiến trúc. Nhà ở gạch đỏ kiểu cũ, gạch và nhà đều là do dân tự xây dựng, ký túc xá công nhân viên chức cùng nhà dân lẫn lộn nhau, phân bố không quá chặt chẽ hai bên quốc lộ, kéo dài đến tận chân núi trơ trụi. Trên đường thỉnh thoảng có đoàn xe chạy về hướng cổng thôn, trên xe là người dị năng không ngừng tỏa sát khí, hiển nhiên không phải đi săn thì chính là đi tìm vật tư. Cho dù là người đang lui tới trên đường, tinh thần so với bên khu tạm bợ đều tốt hơn rất nhiều.

Dò xét trên đường, Nam Thiệu tìm đến nơi đổi nước. Đó là một ngôi nhà bằng hai tầng xây từ bê tông, mặt tường nhìn qua vừa xù xì lại rắn chăc, khiến những người lưu vong khi đến đây liền sinh ra cảm giác an toàn. Khi đi vào hắn phát hiện bên trong không chỉ có thể đổi nước còn có thể đổi đồ ăn, đa số chỉ là các loại bột gạo, bánh quy gì đó. Về phần bánh xốp mà Trương Dịch cầm về là đổi được ở nhà ăn của chính quyền trước đây.

Bởi vì thời điểm này người đổi nước không nhiều chỉ có hai cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy Nam Thiệu mắt các cô sáng rực lên, nhưng khi phát hiện hắn chỉ đổi hai bình nước thì rất nhanh lại bị khinh miệt thay thế. Nam Thiệu vốn không hứng thú với phụ nữ cho nên cũng không để ý, đổi được nước liền trở về. Khi đi đến khu lán tạm bợ hắn chợt trông thấy có một cái xe ba bánh đỗ ở chỗ này, lúc bước ngang qua hắn liền liếc mắt xem thử mặt sau xe có vết máu hay không, chân mày bất giác nhăn lại nhưng vẫn xem như không thấy gì. Vừa định đi tiếp liền nhìn thấy hai gã đàn ông đem một đống lớn màu đen gì đó ném tới góc hẻo lánh trên đống rác, sau đó xoay người đi về bên này.

Đôi bên thoáng lướt qua nhau, nháy mắt Nam Thiệu đột nhiên cảm giác hai kẻ kia có hơi quen mắt, sau đó hắn mới nhớ tới đó là đội viên của đội Tiên Phong. Bước chân hắn không khỏi chậm lại, thẳng đến khi nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bánh xe ma sát với mặt đường dần rời đi mới quay đầu nhìn thoáng qua, xác định bọn họ đã đi xa, lập tức đi về hướng đống rác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info