ZingTruyen.Info

Mat Ngot Dau Kim Tan Di O

Khi giáo sư Trần lần đầu tiên nghe tin đồn, ông cau mày khó hiểu, ông không thể coi đó là một trò đùa giống như vợ cũ và con gái mình. Người lái xe tên Vệ Lâm Phong là tài xế của Tôn Trường Minh, thực tế cũng là một nhân viên của tập đoàn hóa chất. Giáo sư Trần không có tài xế toàn thời gian và Vệ Lâm Phong sẽ đón ông khi cần thiết. Trần Tê đi nhờ xe, không tưởng được như tế mà xảy ra một tin náo loạn.

  Là một tài xế, Vệ Lâm Phong chắc chắn là người có năng lực, ông có đầu óc linh hoạt, cử chỉ khéo léo và có thể hiểu mọi thứ cùng một lúc. Tôn Trường Minh rất tin tưởng Vệ Lâm Phong. Trong mắt của Giáo sư Trần, những nhân viên tuân thủ nhiệm vụ của họ là những nhân viên tốt. Nếu không có Vệ Gia tồn tại, Vệ Lâm Phong sẽ chỉ là tài xế lúc lên xe tắt hết nhạc, điều chỉnh nhiệt độ đến trạng thái thích hợp nhất.

Trần Tê và Vệ Gia thân thiết, cô chưa bao giờ kiêng dè chuyện này trước mặt bất kỳ ai. Vệ Gia thường xuyên được dẫn về nhà làm khách bởi vì cô biết cha mình đối với Vệ Gia có ấn tượng tốt, thậm chí còn có chút tán thưởng tài năng của anh. Chỉ là giáo sư Trần đã mắc phải một sai lầm mà các ông bố trên toàn thế giới sẽ mắc phải trong vấn đề tình cảm của con gái mình - con trai dù tốt đến đâu cũng cần phải cẩn thận.

  Trần Tê thử ông: "Cha này, cha để ý những lời nói kia sao? Để con nói trước, con không cảm thấy cha là loại người như vậy."

  Giáo sư  Trần đầu cũng chưa ngẩng đáp: "Nếu là nói tới chuyện con cùng Vệ Gia, mười năm sau hỏi lại cha cũng không muộn."

  "Mười năm nữa? Lão Trần này, mười năm nữa con bao nhiêu tuổi? !"

  "Không bao giờ là quá muộn để đúng."

  "Cha cũng phiền phức như mẹ. Một bên thì nói anh ấy tốt, một bên bên thì dội gáo nước lạnh vào người con."

  "Hai chuyện khác nhau."

  Trần Tê không thể hiểu được, tại sao hai điều này lại khác nhau? Người cha già bực mình cầm bút viết cho cô câu: "San trung hà sở hữu, lĩnh thượng đa bạch vân - Chỉ khả tự di duyệt, bất kham trì tặng quân"

(Editor: Câu thơ này được lấy làm tên chương, ý nghĩa nó nó chỉ đẹp trước mắt, không có thực tế, giống như trong núi nhiều mây trắng nhưng chỉ có thể ngắm, không thể đem tặng được.)

  Trần Tê càng thêm như lọt vào sương mù, khi cô tiếp tục đặt câu hỏi, giáo sư Trần chỉ nói rằng cô không hiểu.

  "Người cả đời dấn thân vào hóa học cũng có bộ dạng này ư! Em có một khuôn mặt rất văn hoa? Kỳ lạ thật, tại sao xung quanh em lại có nhiều người yêu thơ ca như vậy chứ?" Trần Tê lẩm bẩm trước mặt Vệ Gia, "Rốt cuộc là có ý gì nhỉ? Ai là mây và ai là quân?"

  Vệ Gia nhìn xuống bức thư pháp của giáo sư Trần và nói: "Tại sao em không hỏi ai "bất kham"?"

  "Em không nên hỏi một người đang nghiên cứu hậu môn bò." Trần Tê yên lặng cuộn tròn lời.

  Nói tóm lại, Giáo sư Trần chấp nhận sự tồn tại của Vệ Gia, nhưng cũng có sự dè dặt về mối quan hệ của hắn với Trần Tê. Mà Vệ Gia thích gia đình giáo sư Trần, phần lớn là do thư viện của giáo sư Trần có bộ sưu tập đáng kể. Đó cũng là nơi anh ở thường xuyên nhất trong gia đình giáo sư Trần.

  Thư viện của giáo sư Trần bài trí không trang nhã, thậm chí còn có chút lộn xộn, có sách cũ chất đống trên giá cao đến tận trần nhà, cửa sổ mở ra đàng hoàng, ánh sáng và bóng tối hoặc âm thanh của có thể hứng mưa qua bóng cây xanh bên ngoài cửa sổ. Trần Tê nói rằng một số cuốn sách ở đây đã cùng hai cha con họ đi đến nhiều thành phố. Vệ Gia cũng tìm thấy kịch bản của Tống Minh Minh trong góc và cuốn sách tranh mà Trần Tê đã đọc ở trường tiểu học đầy những hình vẽ bậy của cô.

  Vệ Gia với đôi mắt sắc bén nhận thấy rằng có một vài cuốn sách luôn được đặt nổi bật gần bệ cửa sổ, rõ ràng là loại mà Trần Tê sẽ không chạm vào. Lúc đầu, anh ấy nghĩ rằng chính Giáo sư Trần đã đọc nó và để nó ở đó. Vì tò mò về sở thích đọc sách của Giáo sư Trần, anh cầm nó lên và lật xem một lúc, phát hiện chính mình khá hứng thú. Anh đã đọc xong cuốn "Những cuộc phiêu lưu trong thế giới vật chất" của Gamow và cẩn thận sắp xếp nó ngay ngắn. Sau một thời gian, những cuốn sách trên bậu cửa sổ trở thành "Đối thoại với Chúa" và "Tiểu sử Wittgenstein". Vệ Gia trong lòng có suy đoán, cố gắng viết những nội dung mình không hiểu lắm vào một tờ giấy nhớ, đặt dưới sách. Quả nhiên vào ngày khác lật ra xem lại, tất cả các câu hỏi đều được trả lời. Nét bút mảnh khảnh cùng nét vẽ của Giáo sư Trần rõ ràng, mặc dù đều là ý kiến ​​​​cá nhân của ông nhưng phần trình bày rất chi tiết và chặt chẽ.

Điều thú vị là giáo sư Trần phần lớn thời gian đều không ở nhà, cho dù thỉnh thoảng gặp Vệ Gia, Vệ Gia chào hỏi cũng nhiều nhất gật đầu một cái, không nhiều lời. Đến giờ ăn, ông không tham gia cuộc vui với họ mà nhờ dì Vưu mang đồ ăn đến phòng làm việc và tự mình giải quyết. Nhưng Vệ Gia có ở đây trong thời gian đó hay không, trong lòng ông cũng biết.

  Trần Tê nói đùa, "Cha, cha cũng có thể ngửi thấy mùi của anh ấy?"

  Giáo sư Trần đẩy mắt kính nói: "Chiếc đèn hai tuần tuổi ở hành lang lầu hai đã thay rồi à?"

  Vệ Gia luôn coi giáo sư Trần như một trưởng bối đáng kính. Sau khi tiếp xúc một thời gian dài, anh nói với Trần Tê: "Cha em không chỉ tốt bụng và hiểu biết, mà còn rất đáng yêu."

  "Anh còn chưa từng nói em đáng yêu!" Trần Tê có chút sợ hãi, "Em sao lại cảm thấy hai người là tri kỷ đã lâu, lấy em làm công cụ?"

  Trần Tê không thường xuyên đến thư viện, cô không thích mùi sách cũ nhưng lại rất vui khi được ở trong lãnh thổ của mình với Vệ Gia. Vệ Gia tĩnh lặng hơn cô và đọc rất nhanh. Trần Tê phát hiện ra một điều thú vị, mặc dù lão Trần đã đưa cho Vệ Gia list "những cuốn sách phải đọc cho người trẻ tuổi", nhưng anh vẫn có sở thích của riêng mình. Vệ Gia thích nghiên cứu các loại sách khoa học tự nhiên, ít đụng đến tiểu thuyết và không thích tiểu sử. Anh có vẻ không hứng thú lắm với bất cứ thứ gì liên quan đến con người... Thảo nào anh ấy muốn trở thành bác sĩ thú y!

  Cuối kỳ đang đến gần. Thứ bảy tuần trước, Trần Tê và bạn của cô đã đi xem một lễ hội âm nhạc, đến Chủ nhật, khoa của Vệ Gia cũng có sắp xếp khác, ngày thường thì hai người họ chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, dường như đến nửa tháng rồi hai người họ không gặp nhau. Hôm nay, hai người tránh đi phòng tự học đông đúc, ở lại nhà Trần Tê học bài.

Họ ngồi khoanh chân trên tấm thảm trong thư viện, lưng dựa vào giá sách dày bằng gỗ. Trần Tê đã xem qua "Điện hóa ứng dụng", thấy Vệ Gia đang giữ môn vật lý đại học, vì vậy cô bắt đầu trêu chọc anh: "Vậy anh cũng học môn này. Gọi em một tiếng "đàn chị" đi, em đem kinh nghiệm năm nhất truyền thụ cho anh."

  "Không cần, đàn chị."

  "Vậy anh có đói không?"

  Vệ Gia đặt sách lên mặt cười nói. Hôm nay cô đã yêu cầu anh gọi "đàn chị" rất nhiều lần, cũng vô số lần hỏi anh "Có đói không?" Tất cả chỉ vì "đàn chị" ở khoa Thực phẩm đã cho anh một hộp bánh kem nhỏ.

Đàn chị ở khoa Thực phẩm nói bánh kem là sản phẩm chuyên nghiệp, lãng phí không tốt, một hai bắt Vệ Gia phải nhận nó. Vệ Gia nghĩ Trần Tê thích đồ ngọt nên đã mang chúng đến cho cô, không ngờ chính mình chuốc lấy phiền toái. Trần Tê nói chiếc bánh có thâm ý, chưa kể đến những trái tim tình yêu màu đỏ trên khắp cốc giấy, bên trong còn có đậu đỏ, ai mà không biết rằng "vật này chứa tương tư".

  "Em thật sự không muốn ăn bánh kem?"

  "Em không muốn ăn! Tốt xấu gì cũng là của người khác cho anh, tự mình giữ lấy. Ai còn chưa có người theo đuổi, chỉ là một cái bánh kem thôi mà , em không thèm để trong lòng!"

  "Nhưng anh giữ ăn cũng không được." Vệ Gia ngầm nói: "Không để bụng là tốt rồi, anh có thể không ăn bánh mì nướng nữa được không?"

  Từ khi vào nhà, Trần Tê đã lấy ra một túi bánh mì nướng lớn và đưa cho anh đổi lấy "món ăn của đàn chị". Dưới sự ép buộc và cám dỗ của cô, Vệ Gia không còn chỗ trong bụng.

  "Ăn nhiều một chút cũng không sao. Còn vẫn chưa lên được tí thịt nào, trông còn trắng lên không ít."

  Sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, nước da của Vệ Gia trở nên sáng hơn rõ rệt. Sau một học kỳ, anh có vẻ trắng hơn Trần Tê.

  "Mau đưa kinh nghiệm làm trắng của anh ra đây! Anh ăn uống cái gì?" Trần Tê ép Vệ Gia.

  Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Dùng kem bôi tay mà em đưa cho xoa lên mặt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info