ZingTruyen.Info

MẬT NGỌT ĐẦU KIM - Tân Di Ổ

Chương 88: Người được bao nuôi

beobeo1707

   Lại nói, Vệ Gia là một người vô danh ở trụ sở chính, nhưng ở các phân hiệu, đặc biệt là học viện nông nghiệp của họ, không có mấy người không biết anh. Chưa đầy hai tháng sau khi khai giảng, kênh Nông nghiệp và Chăn nuôi của đài truyền hình địa phương đã đến trường của họ để làm một chương trình và cần phỏng vấn các sinh viên của trường Cao đẳng Nông nghiệp. Vệ Gia là đại diện sinh viên năm nhất được giáo viên phụ trách đề bạt.

  Anh hơi giật mình trước ống kính nhưng vẫn trả lời khá tốt các câu hỏi của phóng viên. Nhưng khi anh đứng ở đó, mọi người cảm thấy thế hệ kế thừa nông nghiệp và chăn nuôi trẻ rất đáng tin cậy và lại có hy vọng cho ngành này.

       Bởi vì chậm trễ mất hai năm, Vệ Gia so với bạn cùng lớp lớn hơn một chút nhưng cũng vì thế anh cư xử cẩn trọng hơn, ai tiếp xúc cũng đều có ấn tượng tốt về anh. Ai sẽ ghét một người hướng nội, dễ gần, thông minh thỏa đáng, cười một cái như tắm mình trong gió xuân chứ? Mặc dù không có bạn bè đặc biệt thân thiết, nhưng hầu hết các bạn cùng lớp đều có mối quan hệ tốt với anh. Có người cho rằng Vệ Gia đạo đức giả, thiếu chính khí, nhưng nếu gặp khó khăn và chỉ có thể chọn một người để nhờ giúp đỡ, không nghi ngờ gì nữa, anh là một ứng cử viên đáng tin cậy. Anh dường như học mọi thứ một cách dễ dàng, có thể giải quyết mọi vấn đề và anh sẽ hiểu cho dù những điều kỳ quái được nói với anh ấy như thế nào. Anh có lẽ là người thu được nhiều bí mật từ người khác nhất trong số những học sinh xung quanh mình, nhưng anh rất ít khi đề cập đến chuyện riêng của mình.

  Những người bạn học chỉ biết Vệ Gia đã làm việc tại một trang trại ngựa ở quê trước khi anh ấy vào đại học, trong gia đình có cha và em gái, về việc anh có bạn gái hay chưa thì vẫn luôn là một bí ẩn. Có rất nhiều cô gái cùng lớp và thậm chí cả các chị gái quan tâm đến Vệ Gia. Khi người khác bày tỏ tình cảm với anh, anh luôn mỉm cười, tốt bụng và bao dung, nhưng không đáp lại. Anh chưa bao giờ nói về kiểu con gái anh thích, chưa bao giờ tham gia một nhóm độc thân. Có tin đồn anh có bạn gái ở quê nhưng anh cũng phủ nhận khi hay tin.

      Lần này Vệ Gia bị đưa ra ánh sáng vì anh liên tiếp bị lộ ảnh xuất hiện bên xe sang. Là một sinh viên đại học có bộ dạng đoan chính và cuộc sống giản dị, cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.

  Ban đầu, có người đứng sau bài đăng đó bảo vệ anh  — có lẽ anh ta là thế hệ thứ hai giàu có chăng?

  Một lỗ hổng trong tuyên bố này đã ngay lập tức được chỉ ra. Làm thế nào mà thế hệ thứ hai giàu có mỗi lần đều xuống xe từ ghế phụ? Hơn nữa Vệ Gia cũng chấp nhận chương trình vừa học vừa làm ở trường! Những chiếc áo phông trên người anh bao gồm từ các quầy hàng rong trong chợ đêm trước cổng trường, và cũng có cái là sinh viên bình thường có vài tháng sinh hoạt phí mới có thể mua được. Không phải "ông chủ" tặng thì là cái gì? Xét đến việc anh ấy thường không đến trường vào cuối tuần, ngay cả những bạn học biết anh cũng phải tin rằng việc "bác sĩ thú y giỏi" của họ được người khác "chăm sóc" rất có khả năng là sự thật! Có nhiều ý kiến ​​khác nhau về bài thổ lộ ban đầu, tiếc hận cũng có và khinh thường cũng có.

  Thấy vậy, Vệ Gia quay đầu lại và hỏi "ông chủ" của mình: "Bộ quần áo kia đắt lắm sao?"

  Trần Tê ngầm nói: "So với một trăm linh ba món đồ của anh thì nó vẫn còn đắt hơn."

  Bộ quần áo này là một lần Trần Tê nài nỉ Vệ Gia thi đấu trong lớp quyền anh, Vệ Gia ướt đẫm mồ hôi và cô đã đưa cho anh bộ đồ thay thế dự phòng của mình. Trần Tê cao 1,72 m, khá cao so với các cô gái. Vệ Gia cao hơn cô khoảng 10 cm và cũng khá gầy, mặc trên người Vệ Gia cũng không thành vấn đề

  "Em nói quần áo không cần trả, anh còn mặc đi trại nuôi heo..."

  "Có chuyện gì vậy? Anh cũng không mặc nó khi hẹn hò với một con lợn nái."

  Ảnh xuất hiện bên chiếc xe hơi sang trọng xuất hiện không ngừng. Ngoài chiếc siêu xe nhỏ màu đỏ thoạt nhìn thuộc về một nữ chủ nhân của Trần Tê, Vệ Gia còn thỉnh thoảng ngồi trên chiếc xe hạng sang dành cho doanh nhân mà những người đàn ông trung niên và cao tuổi yêu thích nhất - Vệ Lâm Phong thỉnh thoảng lái chiếc xe đón tiếp của Tôn Trường Minh đến thăm con trai.

  Vệ Gia rất ít khi chụp ảnh chứ đừng nói đến việc bị chụp lén. Anh cảm thấy mình rất xa lạ trong bức ảnh.

  Trần Tê nghiêng người cùng anh nhìn màn hình, nói: "Mấy bức ảnh này so với anh lúc xuất hiện ở chương trình nông nghiệp trên truyền hình còn đẹp hơn, anh trong chương trình đó cười ngây ngô, nếu như anh nhiều thịt chút, đích thực là gu của các phú bà giàu có. Mẹ em cảm thấy anh cũng không tồi. Họ biết rất nhiều người, nhưng không thích khuôn mặt trắng trẻo, chỉ thích bộ dạng như của anh... có khi mấy ông giàu có cũng vậy."

  "Em đang khen anh hay hại anh?" Vệ Gia cảm thấy kỳ quái.

  "Em tưởng anh sẽ nói "Tôi đều có thể". Anh biết không, anh có đôi mắt của động vật, giống chó con, giống ngựa..."

  "Chà! Bây giờ anh nghe rõ là em đang làm tổn thương anh đấy."

  "Gia Gia đừng nóng giận!" Trần Tê từ phía sau cười ôm lấy anh, dùng sức đè lên, "Em còn chưa nói hết câu, anh có thấy mắt chó con ngựa không? Đồng tử to, ướt át, nhấp nha nhấp nháy... như muốn nói "Em ngoan mà, sao chả ai thương em", nhưng khi người lạ đến gần thì lại thành 'Đừng, đừng, cút đi! Tôi không cõng mấy người được đâu' Đừng ăn thịt tôi, tránh xa tôi ra xa hơn nữa đi"..."

  "Anh hiện tại thật muốn nói câu sau đấy!" Vệ Gia chán ghét hừ một tiếng.

  Trần Tê nửa đùa nửa thật nói: "Cho nên em còn là người xa lạ ư? Mọi người đối với anh đều là người xa lạ sao?"

  "Đừng nói lung tung, anh thấy con chó cũng không nói như em đâu, anh Dương nuôi một con, hai mắt ngơ ngác, vừa nới lỏng dây đã liền mất đi."

  "Anh một hai phải so sánh với con husky mà anh Dương nuôi sao?"

  Hai người cười một hồi. Trần Tê tiếp tục đọc bài viết một cách thích thú, quả nhiên cô lại tìm thấy một điểm sáng. Cô đọc cho anh nghe: "Có một người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc Benz lớn màu đen. Điều này có nghĩa là nam nữ đều "ăn" được sao? Tôi là đàn ông, tôi cũng thích anh ta. Tôi muốn được "làm chuyện kia" với anh ta..."làm chuyện kia" là ý gì vậy? Anh ta muốn gì đây?"

Vệ Gia yên lặng liếc nhìn Trần Tê, đóng máy tính xách tay của cô ấy lại.

  "Mèo chó đều tới đoạt!" Trần Tê không chịu nhận thua: "Chẳng phải so với người khác càng thích sao? Anh có là nữ thì em cũng thích anh!"

Không lâu sau, bài viết hot trên tường tỏ tình lại bị đảo ngược.

  Ai đó đã đăng một bức ảnh của chiếc xe màu đỏ và chủ sở hữu, và xu hướng bình luận đột nhiên trở thành như thế này:

  "Đó không phải xe của Trần Tê sao?"

  "Trần Tê,  đàn em năm 3 ở khoa Hóa học? Xe của cô ấy, khó trách..."

  "Xin lỗi, Trần Tê là ai? Người mới trong ngành đang yêu cầu phổ cập khoa học!"

  "Con gái của minh tinh Tống Minh Minh, cha cô ấy là giáo sư Trần Chú của Khoa Hóa học. Bạn chưa bao giờ xem "Tươi mới như tôi" phải không? Cô ấy là người trong quảng cáo kẹo cao su đấy. Giáo sư Trần rất giỏi, hai cha con họ lớn lên có chút giống nhau."

  "Tôi nghe nói đời sống riêng tư của Trần Tê hơi loạn... Cô ấy trước đây còn từng ở bên Tôn Kiến Xuyên. Sau này Tôn Kiến Xuyên nổi tiếng và bỏ rơi cô ấy."

  "Trời ơi, tôi đã nghe bài hát của Xuyên Xuyên rồi, Xuyên Xuyên hoàn toàn không phải loại người như vậy."

  "Mẹ kiếp! Cầu Trần Tê chiếu cố, ta không cần tiền!"

  Ngày càng có nhiều manh mối được phát hiện. Mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng chiếc xe Benz màu đen mà Vệ Gia đã tiếp xúc cũng đã đón Trần Tê, và cũng chính một người đàn ông trung niên có thân hình cân đối đang lái chiếc xe đó.

  Mối quan hệ giữa Vệ Gia, Trần Tê và người đàn ông trung niên là gì? Tất cả các khả năng đều xuất hiện!

  Một doanh nhân trung niên giàu có bao nuôi Vệ Gia và Trần Tê cùng một lúc?

  Vệ Gia hầu hạ hai "kim chủ"?

  Trần Tê chân đạp hai thuyền, già trẻ đều được?

  Vệ Gia không còn chú ý đến bài đăng này nữa. Ngày thường Trần Tê không thể quấy rầy anh, vì vậy cô chỉ có thể chia sẻ tin tức bát quái hàng ngày với Triển Phi, người hay buôn chuyện nhất trong số bạn bè của cô. Khi cô nhìn thấy lý do chính mình bao dưỡng một già một trẻ, cô gần như ngất đi vì cười với Triển Phi.

  Cô hỏi Vệ Gia: "Liên lụy đến cả cha anh, anh có muốn em nói rõ không?"

  Vệ Gia nói: "Cha anh không biết chuyện này, nếu có biết cũng sẽ không quan tâm."

  "Anh thì sao?"

  "Ngày tình nguyện điền vào trường emcũng đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra. Anh đã nghe những điều tồi tệ hơn thế này gấp trăm lần. Không cần phải làm sáng tỏ, không sao cả."

  Anh sợ Trần Tê nghe xong cảm thấy không thoải mái, cho nên cười nói: "Anh đều có thể."

  Bài đăng này tồn tại cho đến trước kỳ thi cuối kỳ và Giáo sư Trần, người biết về nó một cách muộn màng, đã liên hệ với quản trị viên trang web để xóa.

  Trên thực tế, mức độ phổ biến của bài đăng này về cơ bản đã giảm dần trong thời gian sau đó. Khuôn viên rộng lớn đầy những tâm hồn trẻ trung xao động và những điều mới xảy ra mỗi ngày. Ai xem náo nhiệt ầm ĩ suy nghĩ một chút sẽ hiểu, cái gọi là "ai bao dưỡng ai" đơn giản không đúng. Là nhân vật chính nổi tiếng nhất trong mối quan hệ "cẩu huyết" này, Trần Tê có ý định gì chứ? Không đến mức đó!

  Một số người sáng suốt còn chỉ ra rằng người đàn ông trung niên lái chiếc Mercedes màu đen trông giống như một tài xế.

  Ông ấy cũng đón giáo sư Trần.

  Tôi nghe nói cha của Vệ Gia cũng là một tài xế.

  Hóa ra cô gái chạy bộ cùng Vệ Gia trên sân thể dục là Trần Tê!

...

  Triển Phi nói sự giao thoa giữa con trai tài xế và con gái của chủ nhân đã quá lỗi thời, ngay cả khi nó được viết một cách sâu sắc thì vẫn là một chủ đề lỗi thời, câu lạc bộ kịch nhỏ của họ không có gì lạ. Điều thú vị hơn là trước khi bài đăng bị xóa, Trần Tê thực sự đã trả lời. Đó là lần duy nhất. Trước đó, có người nói rằng cô đã bị Tôn Kiến Xuyên đá, cô giận nhưng cũng không thèm để ý đến.

  "Người không biết thì không giận, không phải quân tử." Đây là lời cô nói với Triển Phi.

  Vậy tin nhắn khiến Trần Tê tức giận là gì?

  Đối phương chỉ có mấy câu nói: "Cái cậu "'Gia" trong ảnh nhìn chẳng ra gì, Trần Tê mù sao?"

  Câu trả lời của Trần Tê không có trình độ kỹ thuật. Cô say sưa gõ chữ: "Ngươi mù, cả nhà ngươi mù! Mù! Mù!Mù! Có tài thì soi gương xem có xấu hơn không?"

  "Người không biết thì không giận, không phải quân tử." Triển Phi nhắc nhở. Cô hỏi Trần Tê: "Này, bạn thực sự cảm thấy Vệ Gia đẹp trai?"

  Trần Tê không chút do dự nói: "Người tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô nói đi?"

  Triển Phi nhớ tới anh bạn trai cũ sớm nở tối tàn của Trần Tê hình như cũng có bộ dạng "trầm ổn chính trực" này. Có thể gu thẩm mỹ của mọi người tương đối cố định. Triển Phi không nghĩ Vệ Gia xấu, suy cho cùng, đó là "Jean Valjean" trong tâm trí cô ấy. Nhưng cô ấy nghĩ Trần Tê nên có mục tiêu theo đuổi cao hơn.

  Cô lại xem náo nhiệt, không chút do dự hỏi: "Nếu như so Vệ Gia cùng Tôn Kiến Xuyên thì sao?"

  "Đương nhiên Vệ Gia tốt hơn."

  "Làm ơn, tôi đang hỏi về phần bên ngoài, nó không liên quan gì đến tính cách hay sự yêu thích của bạn!"

  "Đúng rồi!"

  Một đánh giá phi lý như vậy khiến Triển Phi im lặng.

  Người ta nói rằng Vệ Gia và Tôn Kiến Xuyên là anh em họ xa, Triển Phi cho rằng tổ tiên chung của hai người họ phải có đường nét trên khuôn mặt. Nhưng Vệ Gia không có cảm giác hiện diện mạnh mẽ như Tôn Kiến Xuyên. Mọi bộ phận trên khuôn mặt của Tôn Kiến Xuyên đều được trau chuốt cẩn thận với lông mày như kiếm và đôi mắt như sao, đường nét rõ ràng, ngay cả đôi môi mọng cũng đẹp và chiếc cằm nhọn. Kiểu xuất hiện này có xu hướng khiến mọi người cảm thấy quá lạnh lùng trong cuộc sống thực, nhưng nó vừa phải sau khi lên máy ảnh.

  Các đường nét trên khuôn mặt của Vệ Gia khi nhìn riêng lẻ thì không có gì nổi bật nhưng lại rất "nét" và đều khi kết hợp với nhau. Triển Phi thường cảm thấy anh nhìn có chút quen mắt, mỗi góc nhìn đều giống như một ngôi sao khác, không nổi bật bằng người thật. Công bằng mà nói, anh ta đoạn chính và ưa nhìn, đôi mắt điềm tĩnh và thân hình cân đối. Vì vậy, anh ấy hấp dẫn hơn ở dạng động hơn là ở trạng thái tĩnh. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Chỉ có Trần Tê không có chút nào khách quan tin rằng không ai có thể so sánh với Vệ Gia. Vẻ đẹp của người khác giống như viên ngọc sáng của bà Tống, thứ mà cô quên mất sau khi thốt lên một tiếng "wow". Vệ Gia được sinh ra theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô ấy và lớn lên trong trái tim cô. Ngay cả những nếp cười nơi khóe mắt và màu đỏ cao nguyên vẫn chưa phai hoàn toàn cũng phù hợp. Bởi vì anh ấy tốt, anh là của cô; bởi vì là của cô, anh ấy thậm chí còn tốt hơn — coi trọng ngay cả "cái chổi cùn" của mình, Trần Tê nghĩ logic này không có gì sai. Khi Vệ Gia nói về những thiếu sót của mình, cô cũng phải tranh luận vài câu.

  Triển Phi có chút tiếc nuối: "Tôi vốn tưởng rằng cậu sẽ tìm được người càng xuất sắc. Cậu hiểu ý tôi đúng không? Loại anh hùng trong phim truyền hình sẽ là kiểu Hahaha... Giữa trời xuất hiện một đại anh hùng ."

  "Cô đang nói chính là Tôn Ngộ Không." Trần Tê cười nói: "Tôi cũng có thể làm anh hùng! Bản thân tôi đang nắm giữ một đám mây nhiều màu sắc, tôi có thể tìm thấy bất cứ ai tôi thích. Nếu tôi thất bại, tôi còn có thể nói đi là đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info