ZingTruyen.Com

Mat Ngot Dau Kim Tan Di O

Trần Tê "Hừ" một tiếng. Cô không vu oan, mùi trên người anh thật sự không tươi mát, cô ngửi thấy mùi da thuộc, mùi thuốc lá, mùi xà phòng chanh, mùi mồ hôi của nam thanh niên, còn có một chút mùi đặc trưng của ngựa. Nhưng là một người nhạy cảm với mùi, cô cũng không bài xích nó, còn có chút muốn áp đảo. Chỉ là bây giờ cô sẽ không nói với anh.

"Nói thật đi, vừa rồi anh khóc sao?"

"Không."

"Nói dối, tôi có thể nghe thấy trong tiếng thở của anh không thích hợp."

"À, lúc đầu tôi hơi buồn, nhưng có người cho kẹo thì nhịn xuống."

"Anh ăn kẹo tôi cho đi!"

Lúc này, Vệ Gia chỉ có thể vuốt tóc cô, thành thật lấy ra viên kẹo vừa rồi để trong túi áo khoác của anh, bóc một viên bỏ vào miệng, hai mắt nhắm nghiền vì quá ngọt.

"Anh thật sự không thích đồ ngọt sao? Chẳng lẽ Vệ Nhạc nhớ lầm?"

"Hồi nhỏ tôi thích, Vệ Nhạc luôn cướp đoạt của tôi, vậy thì tôi sẽ không thích nữa."

"Làm thế nào từ thích có thể trở thành không thích?"

"Chỉ cần quên hương vị đi là được."

Vệ Gia ngậm viên kẹo, giọng nói ngọng nghịu, hai má phồng lên lộ ra chút trẻ con. Trần Tê tò mò nhìn chằm chằm anh, tưởng tượng bộ dáng khi còn bé của anh như thế nào, trong lòng mềm ra từng mảnh.

"Ăn kẹo của tôi thì gọi một tiếng chị đi." Cô trêu ghẹo.

Vệ Gia nhướng mi nhìn cô, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chị Ngượng !"

"Chị Ngượng cũng là chị!" Cô cười với đôi mắt sáng ngời, "Ăn ngon không? Để tôi nếm thử."

Anh im lặng. Trần Tê thúc giục: "Mau đưa kẹo cho tôi, ăn mảnh không tốt đâu."

Vệ Gia lặng lẽ lăn viên kẹo sữa trong miệng đến bên má anh, nhẹ nhàng nói: "Ngọt quá!"

Trần Tê giật mình, thật lâu sau mới phản ứng lại, nụ cười dần dần nở trên khóe miệng: "Anh đang suy nghĩ cái gì? Tôi muốn chính là kẹo trong túi của anh, ai thèm ăn nước miếng của anh?"

"Ồ." Anh thờ ơ đặt một viên kẹo khác vào lòng bàn tay đang mở của cô, tránh ánh mắt cười trêu chọc và tò mò của cô.

"Ha ha, Gia Gia của chúng ta biết xấu hổ!" Trần Tê vui mừng khôn xiết.

Thừa nhận mặt không dày bằng cô cũng không có gì ghê gớm, Vệ Gia cố gắng giữ giọng điệu bình thường, nói: "Tôi lớn như này rồi, vẫn gọi là 'Gia Gia'."

"Không được gọi là "Gia Gia" ư, thế từ nay về sau tôi gọi anh là "Hồng Hồng".

"Tại sao?"

"Soi gương xem. Khuôn mặt này, ngày ngày phơi gió đón nắng, đang mọc ra một cao nguyên đỏ đây. Gò má anh sao vậy? Đang bị nẻ sao? Anh giờ còn không đẹp bằng trước đây. Quá gầy, da còn xấu. Nếu bây giờ tôi mới biết anh, tuyệt đối không có thấy sắc nảy lòng tham rồi."

Vệ Gia không để ý sờ sờ mặt mình: "Hồng sao?"

Trần Tê suy nghĩ và nói: "So với chiếc quần lót màu đỏ của anh thì kém hơn một chút."

Bị kích động bởi sự táo bạo của cô, anh nhìn về phía cửa và kéo cô ra xa vài bước.

"Đừng nói nhảm!"

"Quần lót nam màu đỏ trước đây tôi nhìn thấy ở nhà anh không phải của anh sao? Anh cho rằng tôi không nhìn thấy nó treo ở sân sau sao?"

"Không... có... có một cái như vậy." Vệ Gia ấp úng nói: "Anh Dương đi chợ mang về một cái, trong hộp chỉ có một cái màu đỏ, không vứt đi được. "

  "Vậy tôi có nói nhảm đâu! Tiểu Hồng Hồng mặt đỏ mặc quần lót đỏ! Thật sự chỉ có một cái sao?"

  "Chỉ một thôi! Tôi thề!"

  "Để tôi xem."

  "Trần Tê, đừng nháo... Trần Tê!"

  Vệ Gia né tránh công kích của Trần Tê, cuối cùng bắt được cánh tay cô, đột nhiên cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Kỳ quái, tại sao anh lại thảo luận điều này với cô, lại còn vì một cái quần lót mà thề!

  "Gọi là "Gia Gia" cũng được, muốn gọi thế nào cũng được!" Anh từ bỏ phản kháng.

  "Gia Gia Gia Gia Gia Gia. . . " Trần Tê vui vẻ gọi mấy lần. Vệ Gia mím môi lắng nghe, trong giọng nói của cô dường như có một sợi dây câu vô hình, có lưỡi câu sắc bén, mỗi lần cô gọi "Gia Gia", trong lồng ngực anh như có thứ gì đó kéo ra, chuẩn bị chui ra. Đây là một cảm giác kỳ lạ mà anh không thể hiểu được, vừa tràn đầy vừa trống rỗng.

  Chờ Trần Tê vui mừng đủ rồi, Vệ Gia nói: "Cô ra ngoài bao lâu rồi, chắc còn đói bụng. Quay lại đi, đồ ăn có sẵn."

 "Giờ quay về làm gì? Anh tự lo cho anh đi!" Trần Tê hỏi ngược lại hắn, "Người nhà chú Ba còn ở phía trước, anh phải làm sao bây giờ?"

  Vệ Gia cúi đầu, lông mi khẽ rung, nhưng ngữ khí vẫn bình thản: "Tôi sẽ không uống rượu. Tiền mừng thì cha tôi thay mặt nhận lấy, việc sau cũng không đến phiên tôi hỏi."

  "Còn trường đua ngựa thì sao? Anh giữ nó có ý nghĩa không?"

  Vệ Gia không trả lời.

  Nghe tiếng vó ngựa nhai cỏ khô, Trần Tê sụt sịt nói: "Tôi không trở lại, anh cũng đừng đi. Chúng ta tìm một chỗ hít thở không khí trong lành, dắt ngựa đi."

  Vệ Gia theo bản năng trả lời: "Như vậy sao được, lát nữa tôi còn có việc phải làm."

  "Việc gì phải làm? Quản lý, giao lưu, tiếp khách, tiễn khách, làm cảnh? Vệ Nhạc không còn trước mắt, việc gì quan trọng như vậy? Không có anh thì trời sập sao?" Trần Tê nói như đạn đại bác xong, còn chưa để anh mở miệng, lại nói: "Anh làm chuyện anh cũng được thôi, tìm cho tôi một con ngựa, tôi một mình đi dạo."

  Vệ Gia tự biết không nói được cô, đành phải để cô đợi ở đó, một mình dắt ngựa. Đi được một đoạn, Trần Tê giậm chân lạnh ngắt, trong lòng chửi thầm: "Tên này mặc kệ mình." Mặc dù trong lòng thì chửi thầm, trong lòng không hiểu sao vẫn tin tưởng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com