ZingTruyen.Com

Mat Ngot Dau Kim Tan Di O

"Tôi còn làm cái gì?" Trần Tê tức giận hét lên, đầu óc quay cuồng. Cô muốn phản bác lại và giáng cho Vệ Gia một đòn nặng nề, nhưng nhất thời cô không tìm được bằng chứng chắc chắn nào.

"Tôi cũng không rõ tôi nên quyết định cái gì? Chúng ta có quan hệ gì chứ? A? Không phải nói tôi tự do sao? Hiện tại tôi rất tự do, là anh mỏi mắt trông mong mà đến tìm tôi!"

"Cho nên em nói tôi rẻ tiền, tôi nhận, vừa rồi em mắng tôi, lời nói cũng không có gì sai, tôi rẻ tiền không có nghĩa là em tốt!"

"Sao anh không nói thẳng "Gái điếm xứng với đồ chó thối tha cả đời" là được rồi?"

  Khi Trần Tê mắng đến lúc này, bỗng nhiên cảm thấy lời nói rất hùng hồn và công bằng. Cô vô cớ phá công, cúi đầu cười thành tiếng.

  Vệ Gia cũng không nói nên lời, lau mặt, tựa hồ có thể thu lại cảm xúc đột nhiên chạy trốn. Khi anh nói một cách bừa bãi, anh thực sự đã tiết lộ nỗi sợ hãi mà anh một mình cân nhắc và hiếm khi đối mặt.

  Ở quê anh có một loại cây gọi là Cỏ mật, chịu rét chịu hạn tốt, bộ rễ phát triển tốt, bám được cát lún, sống lâu năm ở vùng đất thiếu nước. Tuy nhiên gặp năm có lượng mưa dồi dào, cây cỏ mật sẽ nảy mầm đột ngột và đâm chồi nảy lộc, đến mùa khô sẽ dễ dàng bỏ rễ chết héo. Cái gọi là tốt của anh đối với cô chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Sợ cô nghĩ thoáng quá, quay ra thấy trời cao biển rộng, chỉ còn mình anh không có đường thối lui mà thôi.

  "Tôi..."

  "Tôi cái gì? Nếu muốn tôi ổn định, đừng thả tôi ra như diều nữa!" Trần Tê thâm thuý nói. Cơn giận của cô đến rồi đi rất nhanh, nhìn vết xước trên mặt Vệ Gia từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng, cô không khỏi xót xa. Vốn dĩ có thể "lấy đức thu phục người", nhưng vừa động thủ đã trở lên kém cỏi.

  "Thật xin lỗi!"

  Vệ Gia nghe vậy giương mắt, không biết cô đang xin lỗi cái gì.

  Trần Tê lấy tay làm động tác trên mặt: "Em không phải cố ý đánh anh, không phải trên mặt... ừm, là em cố ý! Mau đánh trả lại đi, viêc nào ra việc việc đó, đừng quay đầu lại nói em bắt nạt anh."

  Điều này nghe có vẻ ... như thể cô không phải là người vừa tát vào mặt người ta và đá người ta bằng áo choàng tắm!

  Trần Tê thấy Vệ Gia cười cười, lại không hiểu nụ cười kia có ý gì, cúi người hỏi: "Anh tức giận sao?"

  "Không có."

     "Không có thì ngoảnh mặt đi làm gì?"

  Cô lại vặn vặn mặt anh, bò không uống nước phải ấn đầu. Vệ Gia "chậc" một tiếng, xoay người chụp tay cô, kịp thời thu áo choàng tắm che lại cảnh xuân bị lộ ra ngoài.

  Trần Tê trên mặt nóng lên, một bên thắt lại đai lưng, một bên lén liếc hắn một cái.

  "A hèm, anh thật sự không đánh lại sao?"

  "Anh không có đam mê khẩu vị nặng như vậy."

  "Anh thích bị ngược?"

  "..."

  "Quên đi, để em làm!" Trần Tê nhanh chóng liếm vết xước trên mặt Vệ Gia, anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhào vào lòng anh, hôn lên mắt anh lần nữa, "Được rồi, tốt hơn chưa?"

  "Gì?"

  "Em khi còn nhỏ hay bị muỗi đốt hay va phải thứ gì đó. Dì chăm sóc em nói dùng nước miếng bôi vào vết thương sẽ nhanh khỏi."

  Vệ Gia dường như không hiểu Trần Tê đang nói cái gì. Cô vẫn đang mổ nhẹ vào người anh hết lần này đến lần khác,dành thời gian nói mấy lời ức hiếp trên mặt anh: "Đừng nhúc nhích! Em say rồi, khó tránh làm ra chuyện gì đó!"

  Trong hơi thở nóng hổi của cô vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, nhưng Vệ Gia biết rằng cô đã sớm tỉnh với chút rượu đó.

  "Lúc em uống say còn văn minh hơn so với bây giờ đó."

  "Thật sao? Em đã làm gì anh vậy? Em quên mất rồi, mau nói cho em biết đi."

  "Em cùng anh nói một cái điển cố."

"Gì?"

  Trần Tê thực sự không thể nhớ mình say xỉn thì có thể phát huy đến mức nào, nghi hoặc dừng đôi môi của mình trên vành tai của Vệ Gia, nhẹ nhàng cọ cọ. Từ lâu cô đã phát hiện ra rằng Vệ Gia thích kiểu đụng chạm nhẹ nhàng dày đặc này hơn là trêu chọc quá mức. Anh không có tính tình hung bạo như cô, người không hay nổi giận kỳ thực lại là người khó dỗ nhất. Lúc này anh vẫn còn căng thẳng, nhưng anh không chống cự được hành động lừa đảo của cô. Vốn dĩ Trần Tê chỉ muốn cùng anh làm hòa, nhưng lại vô thức sa vào tấm lưới vô hình này, lời nói ra thật mềm mại.

  "Nói cho em biết, điển cố gì?"

  "Nô tỳ phải gả."

  "Em. . . Em đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com