ZingTruyen.Info

MẬT NGỌT ĐẦU KIM - Tân Di Ổ

Chương 107: Quan sát động tĩnh 1

beobeo1707

Bà Tống đoán không sai, Đích Miêu là kiểu người sẽ khiến Trần Tê nhìn nhiều hơn trong đám đông, mặt mày thư sinh và có một vẻ đẹp trai anh tuấn phi thường, giống như một hiệp sĩ trẻ tuổi với khuôn mặt như tạc ngọc bích và một cây thương trong thoại bản. Vì đặc thù công việc và tuổi còn trẻ nên dáng người vẫn duy trì giữa kiểu một chàng trai trẻ và một người đàn ông nhưng trông không hề yếu ớt, không khó để nhận ra đường nét cơ bắp cuồn cuộn ở thời kỳ tập luyện cường độ cao, là sự kết hợp giữa cứng rắn và mềm mại, đặc trưng của vũ công nam. Trong lúc nhất thời, cậu làm Trần Tê nhớ tới lần đầu gặp mặt Vệ Gia, cũng tay dài chân dài, lưng thẳng tắp, thân thể thanh xuân xanh biếc — đó là hình ảnh "tiểu bạch dương" tốt đẹp trên lưng ngựa mà cô không còn thấy nữa. Đáng tiếc khi cô đến gần, bóng người kia dần dần trở nên mờ mịt, khi cô nhắm mắt lại, chỉ còn lại đôi mắt mệt mỏi khiến cô vừa thương vừa hận.

  Thật muốn chết! Tại sao cô phải nghĩ đến anh vào lúc như vậy chứ! Bà Tống nói buông tay một người bắt đầu từ việc không giận chó đánh mèo, không so đo, không để ý.

  Kỳ thật, vẻ ngoài của Đích Miêu không giống hắn, tính cách cùng hành vi cũng không giống. Vệ Gia dịu dàng hơn Đích Miêu rất nhiều, cho dù đối mặt với người lạ, anh cũng sẽ không bao giờ để mình và đối phương lúng túng, anh là gió xuân se lạnh. Đích Miêu tính tình lạnh lùng nhưng lại có một đôi mắt cún ôn nhu chân thành tha thiết, rõ ràng gió sương lạnh kia đáng yêu hơn nhiều.

  Xong đời, lại so sánh! Trần Tê gần như muốn phát hỏa với bộ não của mình — anh ta có phải là mẫu vật sống duy nhất trên thế giới có thể được sử dụng làm tiêu bản tham chiếu không vậy?

  "Cô thích bộ phim điện ảnh này ư?"

  Khi Trần Tê đang suy nghĩ lung tung, đôi mắt của cô dán chặt vào màn hình, Đích Miêu đã lầm tưởng rằng cô đang tập trung xem phim và không có ý định nói chuyện với mình.

  Trên màn hình là bộ phim "Phong Nguyệt" do Củng Lợi và Trương Quốc Vinh đóng. Tống nữ sĩ là người hâm mộ trung thành của Trương Quốc Vinh. Khi Trần Tê trốn trong phòng chiếu phim, tâm trí cô tràn ngập chuyện phong lưu lãng mạn giữa Tống nữ sĩ và Ngô Tư Trình, cô theo bản năng vô thức chọn bộ phim này trong danh sách phim chứ cũng không chú ý đến nó.

  "Ồ, đúng vậy." Cô dựa vào bậc thang mà leo xuống đối phó một câu.

  Không biết sao xui xẻo thế, Trần Tê vừa nói xong câu đó thì vai nữ chính do Củng Lợi thủ vai đã lăn lộn một chỗ với Đoàn Ngũ, hai người đó tùy hứng mà điều chỉnh các loại tư thế. Đổi là ngày thường, Trần Tê có lẽ sẽ dành toàn bộ thành ý xem phim, nhưng lúc này, cô cảm thấy có cái gì không đúng, rất không đúng! Cô thản nhiên chộp lấy điều khiển từ xa và bấm tua nhanh.

  "Làm gì vậy?"

  "Trẻ con không được xem cái này."

  Đích Miêu lạnh lùng liếc cô một cái: "Tôi thành niên rồi, cô cũng không phải mẹ tôi!"

  Thằng nhóc này đúng là không biết nói chuyện!

  Trần Tê "Hừ" một tiếng, cả giận nói: "Tôi không muốn đàn chị của cậu nói tôi dạy hư cậu."

  Đích Miêu nói: "Này là cái gì chứ? Lần đầu tiên tôi xem phim người lớn vào sinh nhật 18 tuổi, chính là chị ấy cho tôi xem."

"Được, rất tốt... Xin hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

  "Hai mươi tuổi một tháng."

  Trần Tê ném điều khiển từ xa sang một bên, quả nhiên là Chu Diễm, đúng là cô ấy! Có vẻ như cô cứng nhắc, Đích Miêu nói cũng đúng, có chuyện gì chứ? Ai trong lòng quang minh thì thấy mọi thứ sáng sủa! Đây là nghệ thuật mà, không phải phim khiêu dâm.

  Đích Miêu nghiêm túc quan sát tình tiết, cố gắng che giấu sự không tự nhiên của mình, làm ra vẻ sành sỏi, nhưng lại không phát hiện ra điều này càng khiến cậu trông giống một thanh niên đần độn hơn.

  Cũng may đoạn kia nhanh chóng qua đi. Ngay khi Trần Tê buông bỏ cảm giác tội lỗi lại nghe Đích Miêu hỏi: "Không phải Như Ý thích Úc Trung Lương sao? Tại sao cô ấy lại ngủ với Đoàn Ngũ?"

  "Đàn chị của cậu cho cậu xem phim đều sẽ giải thích cốt truyện?"

  "Chị ấy sẽ để tôi viết vào nhật ký hàng tuần."

  "..."

  Nếu một người khác nói những điều như vậy với Trần Tê, Trần Tê sẽ nghĩ rằng bên kia đang quấy rối cô. Nhưng đối mặt với khuôn mặt này và đôi mắt này, thật khó để cô nghĩ theo hướng suồng sã. Không phải là vẻ đẹp của Đích Miêu quá mê hoặc, nhưng thái độ nghiêm túc và vẻ mặt đoan chính của cậu khiến Trần Tê cảm thấy rằng cậu ta sẽ lấy nhật ký hàng tuần của mình ra và viết "Cảm nhận khi xem phim" trong giây tiếp theo.

  Quên đi, dù sao cũng là bị Chu Diễm độc ác hại người!

  Trần Tê bình tĩnh lại và nói: "Khụ khụ, tôi biết thì như này: Như Ý cho rằng một tay giàu đời trong tình trường như Trung Lương coi thường mình vì cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ... Uh, dù sao cũng là chính cô ấy không hiểu tình cảm gió trăng đi. Cho nên cô ấy mới nói "Đàn bà đẹp hơn con gái". Cô ấy đã thử điều đó với Đoàn Ngũ, ở trước mặt người trong lòng mình thì đâu có rụt rè gì."

Đích Miêu hơi mở to hai mắt lộ ra suy tư hoang mang, Trần Tê chỉ hận không có bảng đen trước mặt để cô gõ một gõ: "Chú ý! Bối cảnh phim là xã hội cũ tà ác, hành vi của bọn họ là chôn vùi đạo đức, một dấu hiệu của nhân tính vặn vẹo. Đoạn này của tôi cậu có thể viết vào nhật ký hàng tuần cho đàn chị đọc."

  "Cô cùng đàn chị tôi còn có liên lạc sao?"

  "Để tôi nghĩ lại... lần cuối cùng tôi liên lạc với cô ấy là khi cô ấy đính hôn. Tôi đi học nên đi đi được, mẹ tôi bay đến xem buổi lễ. Cậu có đi không?"

  Đích Miêu mím môi không nói gì. Trần Tê ý thức được cái gì, dừng một chút, cố ý dùng ngữ khí thoải mái nói: "Cũng thật là, còn xa như vậy, chỉ là mẹ tôi thích xem náo nhiệt thôi, tôi còn nhớ bà còn gửi cho xem một bức ảnh chụp bộ váy của Chu Diễm. Cậu từ từ... Ở đây! Nhìn xem, có đẹp không? Cô ấy như thế mà kết hôn sớm vậy, tôi thật không ngờ..."

  Đích Miêu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động mà Trần Tê đưa cho cậu với vẻ kháng cự nhưng ánh mắt đầy hoài niệm, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy những bức ảnh về lễ đính hôn của Chu Diễm. Trần Tê thực sự cảm thấy có chút đồng cảm với cậu ta, cũng đúng lúc hiểu sai.

  "Rất nhiều người không biết, đàn chị tôi mới chính là học trò của cô, tôi là đàn chị nhặt về."

  "Ra vậy! Tôi hiểu rồi, chị ấy giống như mẹ ruột của cậu vậy."

  "Làm sao tôi có thể có ý đó..."

  Chàng trai tức giận đến mức không thể nói được nữa, cảm xúc thương cảm trong cậu chợt dâng trào. Trần Tê cười thầm, con sói đuôi lớn Chu Diễm đã nhặt thỏ trắng nhỏ này ở đâu vậy?

  Xưa gần, nay xa. Ai để ý mới thổn thức. Nhặt hắn về thì thế nào? Chu Diễm cũng nhặt được một ngôi phòng đầy mèo hoang. Bây giờ, cậu ta thậm chí còn chưa xem ảnh đính hôn của cô.

  Quả nhiên Đích Miêu đem điện thoại đẩy trở về trước mặt Trần Tê, nhàn nhạt nói: " Tôi hai năm không gặp chị ấy rồi."

  "Cho nên tên kia vỗ mông rời đi sau khi cho cậu xem một đoạn phim ngắn 18 tuổi? Chỉ lo giết còn mặc kệ chôn, không coi là người tốt."

  Đích Miêu mở miệng nhưng không thể phản bác. Trần Tê lười biếng tiếp tục xem "Phong Nguyệt", một lúc sau cô nhìn thời gian - Tống nữ sĩ vẫn chưa nghĩ đến con gái mình, cô mới giống như đứa trẻ được nhặt về nha!

Lúc này Đích Miêu giống như im lặng ngồi ở trên sô pha đột nhiên lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info