ZingTruyen.Com

Mạnh Bà Truyện

Chương 16: Lịch kiếp - Kiếp đầu tiên.

Hoadon01

*Tất cả các nhân vật ở các chương lịch kiếp mình đều không đặt tên, thứ nhất nếu đặt tên hết sẽ có rất nhiều tên, thứ hai là vì họ cũng không xuất hiện nhiều.

Trên toà thành cao, một thiếu niên trạc mười hai cõng một bé gái trên lưng. Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu oa nhi xuất hiện những nụ cười rạng rỡ, nàng luôn miệng kêu lớn.

"Biểu ca, mau nhìn xem nhìn xem, pháo hoa kia thật đẹp nha!"

Đêm giao thừa, thành Đại Kiều bắn pháo hoa mừng năm mới. Pháo hoa bắn lên trời thật lớn, thật rực rỡ, nhiều màu sắc bắn thành nhiều hình dạng khác nhau thu hút ánh mắt tiểu oa nhi.

Thiếu niên đặt tiểu oa nhi từ trên lưng mình sang một chỗ cao, để nàng ngồi đó, tiểu oa nhi hơi sợ, lập tức ôm lấy cánh tay thiếu niên.

"Biểu ca, chỗ này cao quá, muội sợ lắm. Biểu ca không cõng muội sao?"

Thiếu niên cười nhạt: "Biểu ca đau lưng, muội ngoan ngoãn ngồi đây, ta ôm chặt muội, sẽ không ngã đau."

Tiểu oa nhi nhỏ như vậy, thiếu niên luyện công phu từ nhỏ, sao có thể mệt được. Chỉ là, hắn muốn ôm tiểu oa nhi vào lòng, muốn ngắm nhìn nàng.

"Được, vậy biểu ca nhớ giữ chặt muội."

Một đợt pháo nữa được bắn lên, tiểu nữ oa liền quên mất sợ hãi, hưng phấn cười khanh khách.

"Biểu ca, nhìn xem, đẹp quá."

Ừ, thật đẹp, chỉ là không đẹp bằng nàng.

Vài năm sau đó, tiểu oa nhi biến thành thiếu nữ, lớn lên thật xinh đẹp, thoát kén hoá bướm, thanh cao như ngọc, là tiểu thư trọng thần khai quốc Đại Kiều. Nàng tài sắc vẹn toàn, cẩn trọng khéo léo, chính là người gặp người thương.

Chàng thiếu niên năm nào cũng trưởng thành, cao lớn khôi ngô, mạnh mẽ tráng kiện, là đại tướng quân thống lĩnh quân đội Đại Kiều. Hắn cao ngạo kiệm lời, lạnh lùng quyết đoán, nam nữ tử Đại Kiều đều ngưỡng mộ.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, vẫn luôn thân thiết như vậy. Biểu ca luôn bảo vệ nàng, cưng chiều hết mực, giống như hận không thể đem tất cả thứ tốt đẹp nhất trên thế gian cho nàng.

Đúng vậy, hắn yêu nàng, từ nhỏ đã yêu.

Mà nàng đối với biểu ca, đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tách rời. Nàng thích hắn che chở nàng, thích hắn chiều chuộng nàng, thích hắn nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng. Nàng thích tất cả những gì thuộc về biểu ca. Trên đời này, người nàng ỉ lại nhiều nhất là hắn.

Chỉ là, nàng nhìn không rõ lòng hắn, hắn quá lạnh nhạt, cứ như khúc gỗ, hắn nghĩ gì muốn gì nàng đều không biết.

Miên man suy nghĩ, nàng bị nha hoàn thiếp thân gọi giật mình.

"Tiểu thư, biểu công tử đến rồi, đang đợi tiểu thư ở đại viện."

"Được, ngươi mau giúp ta chuẩn bị một chút."

Hôm nay chọn y phục màu hồng nhạt đi, nhẹ nhàng ưu nhã, biểu ca sẽ thích.

"Tiểu thư thật đẹp. Chắc chắn biểu công tử sẽ thích." Nha hoàn hầu hạ bên người từ nhỏ, một chút tâm tư của nàng đương nhiên sẽ biết.

Bất quá, cái miệng nhỏ của nha đầu này chọc nàng vui vẻ.

"Được rồi, mau đi thôi. Đừng để biểu ca đợi lâu."

Từ xa nhìn thấy hắn, một thân bạch y, cao lãnh tinh khiết, cộng với khí thế đại tướng quân trên người hắn đúng là bức người. Nhưng mà, nàng thích.

Nàng chạy nhanh đến bên cạnh ôm cánh tay hắn, tựa như từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy.

Đại tướng quân xoay người, đôi mắt hắn trở nên dịu dàng hơn, môi hắn khẽ nhếch, ý cười lan tận đuôi lông mày.

Thuộc hạ thân tín bên cạnh hắn nghĩ thầm, đúng là chỉ có biểu tiểu thư mới làm cho công tử nhà mình vui vẻ.

Hắn nhìn nàng, nhéo gò má trắng mịn: "Muội là thỏ con sao, chạy nhanh như vậy?"

Bị sờ như vậy, gương mặt nàng đỏ lên, mặc dù từ nhỏ biểu ca vẫn thích sờ mặt nàng, nhưng bây giờ nàng lớn rồi nha, sẽ ngượng ngùng: "Muội vui vẻ khi gặp biểu ca mà."

Tiểu cô nương thẹn thùng làm trái tim hắn khẽ chạm, sao nàng lại có thể đáng yêu như vậy, thẹn thùng cũng đáng yêu.

Hắn nắm cổ tay nàng kéo đi, đỡ nàng lên xe ngựa, thoáng chốc không gian nhỏ hẹp bên trong xe chỉ còn hai người họ.

Ra lệnh cho phu xe khởi hành, hắn lấy ra một ít bánh ngọt đưa cho nàng. Thỏ con của hắn từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, chỉ cần là đồ ngọt, cái miệng nhỏ của nàng sẽ ăn không ngừng.

"Biểu ca, bánh thật ngon, biểu ca cũng ăn đi."

"Muội thích thì ăn nhiều chút, ta không ăn."

Vừa ra khỏi cổng thành, hắn để lại thuộc hạ và xe, cùng nàng ngồi trên một con ngựa, phóng đi.

"Biểu ca, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đưa muội đến một nơi có thể thoải mái làm thỏ con chạy nhảy, không cần đoan chính làm đại tiểu thư nữa."

Hắn đưa nàng đến một đồng cỏ rộng lớn, còn có hoa dại, cả một nơi rộng rãi như vậy chỉ có hai người bọn họ. Nàng vui vẻ chạy nhảy, cùng với hắn chơi đến mệt mõi mới chịu ngừng.

Bọn họ ngồi trước ánh mặt trời, nàng gối đầu lên đùi biểu ca, tựa như trước đây chạy chơi mệt mỏi rồi ngủ quên trong lòng hắn.

"Biểu ca, huynh nói xem, có thể ở một nơi như thế này thật tốt." Không cần làm đại tiểu thư dịu dàng đi nhẹ nói khẽ, thật mệt.

"Ừ, thật tốt."

Có nàng thật tốt, ở đâu cũng được, chỉ cần có nàng đều tốt.

Nàng nhìn ngắm trời đất, hắn nhìn ngắm nàng, mỹ nhân trong lòng hắn. Sườn mặt tinh tế, nhưng hai má lại phúng phính nhiều thịt, hắn thích sờ sờ gò má nàng.

Bỗng nhiên thấy trên đầu mình có động tĩnh, nàng sờ soạn búi tóc, hỏi hắn: "Gì thế biểu ca?"

"Trâm ngọc."

Nàng cười cười, lấy ra trong ống tay áo một chiếc khăn tay, dúi vào tay hắn.

"Cho biểu ca, muội tự mình thêu tên huynh lên đấy."

Hắn nhìn khăn tay, khẽ cười, lại nghe nàng nói.

"Biểu ca, trâm ngọc chỉ có thể tặng cho người trong lòng mà thôi."

"Biểu muội, khăn tay cũng chỉ có thể đưa cho ý trung nhân mà thôi."

Người trong lòng ta là muội. Ý trung nhân của muội là ta.

Oanh một tiếng, trong đầu nàng dường như có cái gì đó vừa rơi xuống. Thì ra biểu ca cũng thích nàng nha. Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, không tin tưởng vào tai mình, hai gò má phiếm hồng.

Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng. Mềm mại, ngọt ngào, không dứt ra được. Hắn muốn sâu hơn nữa.

Hắn vươn đầu lưỡi, cạy mở hàm răng ngọc, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ, khám phá nơi xinh đẹp, cuốn lấy tất cả ngọt ngào của nàng. Nàng cũng không phản kháng, mặc cho hắn hôn, đến khi nàng không thở được nữa mới đẩy nhẹ lồng ngực hắn.

Hắn rời khỏi môi nàng, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào đó, đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, hắn nâng mắt, bắt gặp ánh mắt mê man của nàng đang nhìn hắn. Hắn muốn trêu nàng.

"Biểu muội thật ngọt, ta rất thích."

Nghe hắn nói như vậy, gương mặt nàng vốn hồng lại đỏ bừng lên, nàng nũng nịu kêu một tiếng "biểu ca" rồi rúc đầu vào trong ngực hắn, giọng nói run rẩy chạm vào tim hắn, làm cho tâm hắn có một chút chấn động.

Đáng ghét, không phải bình thường biểu ca đều lạnh lùng cao ngạo sao, bộ dáng lưu manh này là gì chứ!

Hắn nhìn hành động của nàng, cười thành tiếng, y phục màu hồng, gương mặt cũng hồng, giống như thỏ con màu hồng vậy, mềm mại mềm mại. Tay hắn vuốt ve đầu nhỏ một lát lại đẩy gương mặt của nàng ra.

"Biểu muội, cho ta hôn."

Lại hôn xuống, lần này mạnh bạo hơn một chút. Đã nếm qua ngọt ngào của nàng, hắn làm sao có thể nhịn được. Bàn tay hắn cũng không yên, di chuyển khắp lưng nàng. Nàng lần đầu tiên nếm trải tư vị ái tình, lại bị hắn bá hôn, nào có biết được bàn tay hắn đang làm loạn cái gì. Cho đến khi bàn tay chuẩn bị chạm đến nơi mềm mại của thiếu nữ, hắn mới tận lực khắc chế dục vọng của mình. Không thể, như vậy chính là không coi trọng nàng.

Hắn buông nàng ra, ngón tay chai sần xoa bờ môi đỏ hồng.

"Biểu muội, biểu ca đã đóng dấu, chỗ này là của ta, sau này không cho phép người khác chạm vào."

"Biểu ca..." tại sao huynh không giống thường ngày vậy?

"Được không?" Hắn nghiêm nghị hỏi.

"Được." Nàng nhỏ giọng đáp ứng. Nếu là biểu ca thì cái gì cũng được. Tâm nàng đều đã cho biểu ca, còn cái gì không thể chứ!

Cuối cùng phải hôn đến mấy lượt nữa, môi nhỏ đều sưng lên cả hắn mới thoả mãn buông tha nàng, ôm tiểu bảo bối phi ngựa trở về.

Về đến phủ có chút muộn, hắn sợ nàng bị phụ mẫu trách mắng nên theo nàng vào trong. Bá phụ bá mẫu sẽ không trách nàng trước mặt hắn.

"Bá phụ, bá mẫu, là con muốn dẫn biểu muội ra ngoài thay đổi tâm tình, biểu muội chơi vui, con không đành lòng làm muội ấy mất hứng. Bá phụ bá mẫu đừng trách nàng."

Con gái là đầu quả tim, thấy nàng về trễ phụ mẫu đúng là có một chút lo lắng, muốn trách nàng vài câu, ai ngờ hắn lại thay nàng nhận lỗi, làm sao trách được? Hơn nữa họ chỉ là lo lắng nàng ở ngoài nguy hiểm, nhưng mà có hắn bên cạnh, nửa điểm lo lắng ban đầu cũng không còn.

Tuy vậy, phụ thân nàng vẫn là làm bộ gằng giọng.

"Tiểu tử này, con đừng chiều nó quá, sẽ hư mất thôi."

"Biểu muội rất ngoan, chiều chuộng nhiều một chút cũng không hư. Bá phụ đừng lo lắng."

Đã là như vậy còn ai dám trách sao?

Ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không vui, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, con gái nhà mình sắp phải gả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com