ZingTruyen.Info

Mạnh Bà Truyện

Chương 12: Cái kết của kẻ phản bội (2).

Hoadon01

Năm Thiên Duật thứ mười.

Duật đế ban một đạo thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Đô đốc Lục Dương cấu kết với Hạ quốc, mưu đồ tạo phản, tự ý điều động binh mã, giã tâm giết vua đoạt vị, tội đáng chu vi tam tộc.

Nhưng ngươi mồ côi từ nhỏ, người nhà chỉ có nương tử, nể tình ngươi cũng từng vì hoàng thất cống hiến nhiều năm.

Chém đầu thị chúng.

Thừa tướng biết mà không ngăn, nữ nhi Chu Ngọc tính tình ngang ngược, đả thương hoàng hậu, tội đáng chết.

Trẫm nể tình thừa tướng là lão thần triều đình, miễn cho tội chết.

Nhưng tội sống khó tha, tịch thu tài sản, từ nay không triệu không được vào kinh.

Khâm thưởng."

Chỉ bằng như vậy, cả nhà thừa tướng đang từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, vốn một thân cao quý áo mũ lẫy lừng biến thành dân thường tay không tất đất.

Đó là cái giá mà ông ta phải trả, Duật đế không hạ chỉ chém đầu đã là may mắn.

Ngày Lục Dương bị đưa ra pháp trường xử tử thị chúng, dân chúng tràn ra đường, có người lấy thức ăn thừa ném hắn, có người lấy giày, có người ném cả đá. Cả chuyện xưa của hắn cũng bị người ta lôi ra bàn tán.

Cái tên bán nước, tên súc sinh yêu nghiệt, hắn tán tận lương tâm, chết là đáng.

Đúng ngọ, mặt trời lên thiên đỉnh. Đao phủ bước lên, nhấp một ngụm rượu, lại lấy rượu rửa đao.

Đao bén nhọn chuẩn bị chặt xuống, một nam tử vận bạch y bay đến, nắm lấy Lục Dương một nước bay đi, chỉ để lại một câu: "Kẻ này không chỉ phạm tội với con dân Thiên Duật, hắn còn nợ thần, hôm nay bổn tọa mang hắn đi nhận tội với thần, xin thất lễ với Duật đế."

Cứ như vậy, Lục Dương bị bạch y nam tử nắm lấy như nắm một con cá, bay đi trong sự ngỡ ngàng của dân chúng. Lục Dương cố gắng giãy dụa, chỉ cần có thể thoát khỏi người này hắn sẽ thoát chết, đi một nơi khác làm lại từ đầu, không sợ gì nữa. Nhưng mà sức lực người này quá lớn, bàn tay túm sau gáy không khiến hắn cảm thấy chút đau đớn, nhưng cố gắng cách mấy cũng không thoát ra được.

Không biết là bao lâu, đi đến nơi nào, chỉ biết đó là một cánh đồng xanh ngắt, trăm hoa đua nở, chim hót líu lo.

Là nơi tam giới giao thoa, trời đất làm một.

Nam tử phất tay, trước mặt họ xuất hiện hai luồng khí lớn, một cái màu trắng, một cái màu đen.

Nam tử lại nhìn về phía Lục Dương, mắt y chợt lóe, dây trói trên người Lục Dương rơi xuống, dù sao cũng không trốn được.

Hắn trợn mắt kinh ngạc, nam tử này không phải người.

Cho đến khi hắn bừng tỉnh đã bị nam tử đẩy vào cái lỗ đen sâu hút. Lỗ đen giống như một mật đạo, không có chút ánh sáng nào, đưa bàn tay mình lên trước mắt cũng không thấy. Bóng tối làm cho người ta sợ hãi.

Trong lòng hắn dâng lên lo sợ, nhưng hắn cũng an tâm một chút. Ít nhất hắn cảm nhận khí thế bức người của y, y sẽ không nhốt hắn ở đây. Lục Dương muốn xoay người bỏ chạy, hắn muốn thoát khỏi lỗ đen này, nhưng hắn không thể, dường như có một lục hút vô hình  buộc đôi chân hắn bước về phía trước.

Đi một lúc, cả hai ra khỏi lỗ đen, lại đến một con đường âm u khác, ở đây không tối đen như ban nãy, bởi vì cứ cách một đoạn sẽ có một đám lửa xanh, nhưng mà không khí đáng sợ, khiến người ta không tự chủ được sống lưng cũng rung rẩy.

Lục Dương không chịu nổi, hắn muốn nói chuyện để di dời sự chú ý.

"Ngươi là ai?"

Người kia không trả lời.

"Này, ta đang nói chuyện với ngươi. Ngươi là ai?"

Người nọ vẫn không trả lời.

"Ngươi không phải người thường."

Bạch y nam tử không đủ kiên nhẫn nghe hắn lảm nhảm, y dừng bước chân, nhìn chằm chằm khiến hắn rung sợ.

"Đương nhiên, bổn tọa là thần, đại thượng thần." Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, càng không có tư cách làm người của ta đau khổ, để xem bổn tọa trị ngươi thế nào. Nếu không phải người kia muốn ta giải quyết ngươi, ta đã ném ngươi vào lò luyện đan của Thái Bạch Kim Tinh lâu rồi!

"Thần?" Lục Dương lại mở to mắt, là thần tiên đều không phải người tốt, cứu độ chúng sinh sao? Người này là thần sao lại đáng sợ như vậy?

Bạch Lang liếc nhìn hắn, cười khẽ một tiếng "Thần tiên không phải chỉ biết cứu người, còn biết giết người, nhất là giết những kẻ khốn nạn như ngươi."

"Chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Hoàng tuyền."

Dứt lời, bọn họ cũng đến nơi. Bạch Lang bỏ lại hắn đứng dưới chân cầu Nại Hà, một mình phi thân đến bên cạnh Mạnh Huyền Vân.

Mạnh Huyền Vân đang nhìn con gái qua gương thần, thấy hắn đến cũng không để ý nhiều, để hắn tùy tiện ngồi đó.

Bạch Lang nhìn nàng, nàng cũng không để ý ánh mắt nóng bỏng của hắn, chuyên tâm nhìn con gái mình. Nếu nó thật sự còn là con gái nàng thì tốt quá!

Bạch Lang thấy không thể lay động nàng, hắn dịu dàng lên tiếng.

"Hắn đến rồi."

Lúc này, Mạnh Huyền Vân mới nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, thấy hắn chỉ về phía kia, mới xoay đầu.

Vừa nhìn đến gương mặt đó, nàng liền nổi điên, muốn mắng chửi, muốn đập phá. Mạnh Huyền Vân kiềm chế tức giận, mắt hạnh hung dữ liếc Bạch Lang.

"Ngươi đưa hắn đến đây làm gì?"

Bạch Lang biết tâm tình nàng không tốt, hắn lấy hai tay vuốt ve gương mặt nàng, đầu ngón tay di chuyển đến mày liễu, nhẹ nhàng vuốt cho nó giãn ra. Hắn lại ôm nàng trong lòng, tựa như bảo bối mà trân quý "Ta muốn hắn tạ lỗi với nàng."

Dưới sự an ủi dịu dàng của hắn, Mạnh Huyền Vân từ từ buông lỏng tâm tình, mà đôi mắt nàng cũng ngấn lệ.

Một màn này diễn ra khiến Lục Dương tưởng rằng hắn đang mơ. Hắn không thể nói gì, cho đến khi cảm nhận ánh mắt tràn đầy thù hận của Mạnh Huyền Vân, hắn mới bừng tỉnh.

Đây không phải là mơ, đây là thật. Nàng ở đó, chân thật như vậy, nhưng lại lạnh lùng như vậy. Cách một cây cầu, nhưng hắn có cảm giác hắn cách nàng rất xa, hắn không thể chạm tới nàng, cũng không có tư cách chạm tới. Nội tâm Lục Dương bỗng đau nhói, ánh mắt của nàng khiến hắn cảm thấy giống như bị một con dao đâm vào.

Mất một lúc hắn mới có thể mở miệng.

"Nàng còn sống sao?" Mạnh Huyền Vân vẫn lạnh lùng, nàng nhìn chằm chằm hắn, nhưng đáy mắt đã không còn tức giận nữa rồi, một đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo đến nghẹn.

"Không. Như ý ngươi, ta chết rồi."

"Nàng muốn gặp ta sao?"

"Không. Ta chỉ nói hắn trừng trị ngươi, ai biết được hắn lại đưa ngươi đến đây đâu."

Lục Dương nhìn nàng, lại nhìn Bạch Lang, hắn biết nàng không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, mà người kia có vẻ rất cưng chiều nàng, đương nhiên cũng không để hắn yên.

Lục Dương giật mình một cái, hắn chạy nhanh đến chỗ nàng, muốn nắm tay nàng, lại bị Bạch Lang ở bên cạnh một chưởng đánh bay. Hắn chỉ có thể nằm trên đất, khóc lóc cầu xin.

"Huyền Vân, ta biết ta đã sai. Nàng tha thứ cho ta đi tha thứ cho ta, ta sai rồi, ta sai. Cầu xin nàng. mấy năm nay ta luôn cảm thấy hối hận, ta luôn rất nhớ rất nhớ nàng, nhớ con của chúng ta."

"Câm miệng." Mạnh Huyền Vân tức giận, nàng nổi giận rồi. Mạnh bà trước giờ ưu nhã lại hét lên "Ngươi còn dám mở miệng nói con của chúng ta. Nó không phải con ngươi, nó là con của một mình ta. Ngươi từng thương yêu nó sao? Ngươi nhìn thấy nó ngày nào sao? Ngươi chấp nhận nó hay sao? Ngươi luôn miệng nói ngươi sai, ngươi muốn ta tha thứ, vậy năm đó ngươi xuống tay có nghĩ đến có một ngày hôm nay hay không? Ta tha thứ ngươi, ai tha thứ cho cha mẹ ta, ai tha thứ cho những người vô tội, ai tha thứ cho... cho con gái ta? Ngươi giết cả nhà ta, đến cốt nhục của ngươi, ngươi cũng nhẫn tâm giết. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi còn thua súc sinh, ngươi cầm thú. Tên khốn khiếp nhà ngươi, ta hận không thể chính tay mình bóp chết ngươi, ta muốn xé ngươi ra để tạ tội với cha mẹ ta, với con gái ta, với những người vô tội."

"Làm thế nào nàng mới chịu tha cho ta? Cầu xin nàng, nói hắn tha cho ta đi. Ta về dương gian sẽ sống đàng hoàng, sẽ đốt vàng bạc cho các người."

"Hừ" Mạnh Huyền Vân nhếch mép "Muốn ta tha thứ? Ngươi trả cha mẹ lại cho ta, trả con gái cho ta đi."

"Ta, ta..." Lục Dương không dám nhìn nàng, không dám đối diện với ánh mắt dữ tợn của nàng.

Mạnh Huyền Vân xoay đầu, nói với Bạch Lang "Được rồi, đưa hắn đi đi. Ta không muốn thấy hắn nữa."

Bạch Lang phất tay, một quỷ sai chạy đến lôi hắn đi, theo Bạch Lang dặn dò, đẩy vào mười tám tầng địa ngục, không có lệnh của thượng thần, không thả.

Quỷ sai nghe vậy cũng lạnh người. Mười tám tầng địa ngục là nơi trừng phạt các vong hồn khi sống làm ác và yêu mà quỷ quái. Âm hồn vào đó chỉ có thân tàn ma dại, hồn phi phách tán không phải chuyện hiếm gặp, nếu đi ra được chỉ có thể đầu thai làm súc sinh.

Nhưng đó là âm hồn, người phàm đi vào, đừng nói đến nguyên khí, chắc là một cọng tóc cũng không còn.

Quỷ sai lắc đầu, người phàm này động ai không động, lại động đến Mạnh bà, còn giết cả nhà người ta. Đáng đời!

Đợi Lục Dương bị kéo đi xa, đến khi tiếng kêu gào của hắn không còn nghe thấy nữa, Mạnh Huyền Vân mới thật sự chịu không nổi, lệ ở khóe mắt đã rơi xuống. Hai dòng lệ lấp lánh như trân châu.

Bạch Lang hắn đau nàng, nước mắt của nàng từng giọt từng giỏi nhỏ vào lòng hắn, như kim châm, đau như cắt. Bạch Lang lau đi lệ của nàng, hôn lên đôi mắt nàng, kéo nàng vào lòng, vỗ về nàng.

"Tiểu Vân, đám mây nhỏ, bảo bối của ta, tiểu tâm can, đừng khóc nữa. Nàng khóc bổn tọa đau lòng. Xin lỗi, ta không nên đưa hắn đến đây, là ta suy nghĩ nông cạn."

Nàng không những không ngừng, còn bật khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ. Hắn chỉ còn cách tiếp tục vỗ về.

"Ngoan, đừng khóc nữa. Mọi chuyện qua rồi, sau này nàng có ta. Chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ."

"Ngoan nào, đừng khóc."

Mạnh Huyền Vân nằm trong lòng Bạch Lang, lắng nghe chất giọng trầm thấp của hắn, cảm nhận hơi ấm của hắn.

Nước mắt cũng không rơi nữa, nàng mệt mỏi thiếp đi.

Bạch Lang cảm nhận được người trong lòng không có động tĩnh. Hắn đặt nàng nằm xuống, hôn nàng, rồi chính mình cũng nằm xuống, ôm lấy nàng. Hắn thì thầm.

"Nghỉ ngơi đi, bảo bối."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info