ZingTruyen.Info

[Ma Đạo Tổ Sư] Vân Thâm Bất Tri Chuyện

Sinh Thần

Ruanhohoatam

Rùa: Hàm Quang Quân sinh nhật vui vẻ! Phát đường đây!

Từng ánh nắng mờ nhạt mang theo hơi sương lạnh lẽo bao phủ lên cảnh vật trắng xóa sau trận tuyết mấy ngày qua, chúng giống như uyển chuyển nhảy một vũ điệu không tiếng động làm thức dậy sinh khí bị vùi lấp trên nhân gian.

Lò than trong tĩnh thất đã dần dần nguội lạnh vì gió đông, tiểu hài tử nằm trong chăn hình như cũng vì lạnh mà vô thức lăn lộn, gương mặt bầu bĩnh hơi nhúm lại rồi vùi sâu vào chăn ấm chỉ để lộ cái trán trắng trắng cùng mái đầu đen dài. Lam Hi Thần đã thức dậy từ lâu, chỉnh lý y phục tươm tất không có một nếp nhăn mới quay đầu lại nhìn đệ đệ vẫn đang mơ màng ngủ khóe miệng không khỏi cong lên, hiếm khi thấy được A Trạm ngủ nướng một lần.

Lam Hi Thần ngồi xuống cạnh đầu giường, nhẹ nhàng kéo phần chăn đang phủ trên đầu Lam Trạm xuống, vỗ nhẹ lên cái má phúng phính " A Trạm, dậy thôi."

Lam Trạm trong vô thức cọ cọ lên bàn tay ấm áp kia mấy cái mi mắt mới nhấch lên, một đôi mắt màu lưu ly trong vắt phản chiếu hình ảnh của Lam Hi Thần. Hình như Lam Trạm chưa tỉnh ngủ hẳn, mờ mịt bị huynh trưởng niết mấy cái lên má mới nắm lấy vạt áo trước ngực Lam Hi Thần, nhích gần lại để y đem mình ôm hẳn lên.

Lam Hi Thần thuần thục đem ngoại y mặc lên giúp đệ đệ, lại dùng lược gỗ chải mớ tóc đang rối kia thành thẳng tắp óng ả mới dùng dây buộc cao lên. Y đưa mạt nghạch cho Lam Trạm ý bảo hắn tự mình đeo nhưng khi Lam Hi Thần đã gấp lại chăn đệm vuông vắn, quay lại vẫn thấy đệ đệ đang quay trái quay phải vẫn không thắt nổi mạt nghạch. Bất quá, Lam Trạm năm nay mới bốn tuổi, cánh tay vừa ngắn vừa nhỏ tuy miễn cưỡng có thể kéo hai đầu mạt nghạch chạm vào nhau lại không thắt nổi nút buộc, dù gương mặt nộn nộn kia không mấy biểu tình nhưng Lam Hi Thần có thể thấy được trong mắt của đệ đệ có bao nhiêu ủy khuất, nếu y nói ra một câu trêu trọc khẳng định khóe mắt của Lam Trạm sẽ hồng lên rồi trừng y mấy cái. Lam Hi Thần bất đắc dĩ đem đệ đệ bế lên ngồi trên đùi mình, vừa giúp đệ đệ đeo mạt nghạch vừa nói:

" A Trạm hôm nay không cần lên lớp, huynh trưởng nấu mì cho đệ ăn, hảo không?"

Lam Trạm đung đưa hai chân " Hôm nay là ngày gì a? Sao huynh trưởng lại nấu mỳ cho A Trạm?"

Lam Hi Thần chỉ cười không nói, hai huynh đệ nắm tay nhau cùng đi đến phòng bế nhỏ. Y vén cao tay áo đem mấy cành củi khô nhét vào dưới bếp lò vẫn đang âm ỉ cháy, bắc một chiếc nồi lớn lên rồi múc nước đổ đầy vào trong. Lam Trạm nãy giờ vẫn đứng ngơ ngác nhớ tới việc muốn làm mỳ thì phải có bột, bèn chạy tới tủ thấp ở góc tường, kệ lệ bưng ra bao bột lớn bằng nửa thân người hắn, bao bột này đối với người bình thường không tính là nặng nhưng đối với Lam Trạm giống hệt như một bao đá, mới bê đi được mấy bước hắn đã thở hổn hển.

" Huynh..trưởng.."

Lam Hi Thần đang chăm chú rửa rau nghe thấy tiếng gọi rất nhỏ của đệ đệ, quay lại liền hoảng hốt.

" A Trạm coi chừng!"

Bụp.

Lam Hi Thần vừa dứt câu Lam Trạm vì nặng mà té nhào về đằng trước, dây buộc của bao bột cũng bị đứt, lập tức một đống bụi mịn mịn trắng trắng bay lên rồi ập xuống nền gạch, Lam Hi Thần dù muốn đỡ cũng không kịp. Chỉ thấy Lam Trạm lồm cồm bò dậy khỏi bao bột, gương mặt vốn trắng giờ bị bột dính lên giống y như bánh bao chay, ngay cả lông mày cũng không thấy, hắn lặng người nhìn thảm trạng một lúc mới ngẩng lên nhìn Lam Hi Thần.

" Huynh trưởng, là A Trạm không tốt."

Giọng nói non nớt có chút run rẩy như sắp khóc, Lam Hi Thần cũng không chế nhạo hắn, y đem Lam Trạm ẵm lên rồi cẩn thận dùng khăn lau đi phần bột trên mặt đệ đệ, bất đắc dĩ nhéo một cái lên cái cằm nhỏ:

" Không sao, để huynh trưởng dọn dẹp rồi chúng ta cùng làm sợi mì"

Mặt trời vô thanh vô thức ngả về phía tây, Lam Hi Thần đem lạt tre đầy sợi mỳ đã phơi khô vào trong bếp, đem mỳ nhúng qua nước nóng, thêm một ít rau củ luộc vào, nước mỳ chỉ xấp xỉ lưng bát có màu trong vắt như sương mai.

" Trạm nhi, sinh thần khoái hoạt"

Lam Hi Thần vừa đặt bát mỳ xuống trước mặt đệ đệ, nhìn đôi mắt hơi mở lớn đầy kinh ngạc kia, y không nhịn được cúi xuống hôn lên mi tâm của hắn một cái. Lam Trạm vẫn hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn Lam Hi Thần rồi lại nhìn bát mỳ:

" Huynh trưởng, đây là...?"

" Đây là mỳ trường thọ."

Ánh mắt Lam Hi Thần cực kỳ nhu hòa, y đem một con búp bê vải hình con thỏ bé bằng lòng bàn tay đặt vào lòng Lam Trạm.

Lam Trạm nhìn con thỏ bông kia đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười trong veo không chút tạp niệm hướng về Lam Hi Thần. Hắn đứng trên ghế cùng huynh trưởng của mình đối diện, hai bàn tay nho nhỏ ôm cổ y, tại trên má của y lưu lại một nụ hôn phớt qua:

" Huynh trưởng, cảm ơn người."

Mùa tuyết nhiều năm sau đó không còn gặp được ngày nào nắng ấm như ngày ấy nữa. Bát mỳ trường thọ nghi ngút khói được đặt trước tấm bia đá lạnh lẽo, Lam Vong Cơ vươn tay phủi đi lớp tuyết mỏng lộ ra hàng chữ được khắc tỉ mỉ.

Mi mắt rũ xuống che đi cảm xúc dưới đáy mắt lại như dĩ vãng hơi cong khóe môi tươi cười:

" Huynh trưởng, cảm ơn người"

Lam Hoán tự Lam Hi Thần chi mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info